Chương 409: Rắn mất đầu
Hai chiếc xe dừng trước cửa lớn trụ sở chính của Thánh Hoàng.
Đây là một tập đoàn lớn, Ngô Thiên Long đã sớm “tẩy trắng”cho Thánh Hoàng, xây dựng một công ty thương mại lớn ở thành phố Đông An.
“Đây là cơ hội cuối cùng của anh, chưa nói đến những tội trạng khác, chỉ riêng tội chính tay giết Ngô Thiên Long đã đủ để anh lĩnh bản án tử hình rồi”.
Trong xe, Nhạc Huy bình thản nói với Ngô Chí Huân.
“Không dám nữa, lần này thật sự không dám nữa! Tất cả tôi đều nghe theo sự sắp xếp của anh Nhạc, tuyệt đối không giở trò nữa!”
Lúc này, Ngô Chí Huân ngoan ngoãn như con cừu non, dù Nhạc Huy có nói gì thì hắn cũng chỉ gật đầu.
Đến bây giờ, hắn đã xong đời rồi, thậm chí cũng đã bị cảnh sát bắt. Nếu như không phải Nhạc Huy tạm thời bảo lãnh cho hắn ra ngoài thì lúc này hắn đã bị giam giữ trong phòng tạm giam lạnh lẽo giống như những người khác.
“Vừa nãy những gì tôi dạy anh, anh đã nhớ hết cả chưa, lát nữa đến đó đừng nói sai gì”.
“Còn nữa, bản di chúc này là do bố anh viết. Nét chữ của anh và của bố anh rất giống nhau, thêm cả việc do anh công bố nên có lẽ sẽ không có ai hoài nghi”.
Nhạc Huy đưa bản di chúc cho hắn rồi nói.
Bản di chúc này là do Ngô Chí Huân bắt chước nét chữ của Ngô Thiên Long viết nên. Nhạc Huy kiểm tra một lượt, không có vấn đề gì cả.
“Anh Nhạc, đừng trách tôi nói thẳng, mặc dù bản di chúc không có vấn đề gì, do tôi công bố cũng không có vấn đề gì, thế nhưng…”
Ngô Chí Huân nói với vẻ mặt khó xử:
“Thế nhưng đột nhiên công bố Tịnh Vũ sẽ thừa kế vị trí thủ lĩnh, người tinh tường nhất định sẽ nhìn ra là có vấn đề”.
“Đặc biệt là những cấp dưới lâu năm của bố tôi, bọn họ đều từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay với bố tôi, cùng nhau bắt đầu sự nghiệp. Anh muốn bọn họ chấp nhận Tịnh Vũ trở thành thủ lĩnh mới của Thánh Hoàng, tôi sợ bọn họ sẽ không phục. Trong buổi họp, bọn họ nhất định sẽ làm loạn, tạo ra đủ loại rắc rối”.
Nhạc Huy lắc đầu, cười khẩy.
“Những chuyện này không cần anh phải lo lắng, anh chỉ cần làm tốt những gì anh nên làm”.
“Những chuyện khác sẽ có tôi giải quyết”.
Ngô Chí Huân không khỏi rùng mình, Nhạc Huy giải quyết, sợ rằng lại là giết người rồi.
“Xuống xe thôi!”
Dứt lời, Nhạc Huy bước xuống xe, cho người nhấc Ngô Chí Huân xuống đặt hắn ngồi vào xe lăn.
Trên những chiếc xe khác, mấy người Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ cũng lần lượt bước xuống.
Lần này, chỉ có Kim Võ và Đoàn Thiên Hành đi cùng Nhạc Huy, mấy người Kỳ Phi và Hắc Long thì lại không thấy đâu.
Một đoàn mười mấy người hùng dũng bước vào trong công ty.
Đến cửa chính, mấy tên bảo vệ thấy nhiều người muốn vào công ty như vậy, vốn dĩ còn muốn ngăn cản. Thế nhưng vừa nhìn thấy Ngô Chí Huân, bọn họ ngay lập tức bước lên trước.
“Cậu chủ!”
“Cậu chủ!”
Ngô Chí Huân ngồi trên xe lăn, được Nhạc Huy đẩy phía sau, hắn cố giả vờ bình tĩnh, gật đầu nói:
“Mọi người đã đến phòng hội nghị hết chưa?”
Một tên bảo vệ vội vàng gật đầu nói:
“Thưa cậu chủ, đều đến đủ cả rồi, bao gồm cả những lãnh đạo của các vùng khác cũng đã gấp rút trở về, chỉ chờ cậu đến họp”.
“Tốt lắm, bây giờ tôi sẽ lên đó”.
Nói xong, đoàn người Nhạc Huy liền đẩy Ngô Chí Huân vào trong công ty, đi thẳng vào thang máy đến phòng hội nghị.
Sau khi bước ra từ thang máy, Ngô Chí Huân tò mò hỏi:
“Anh Nhạc, anh thật sự sẽ bỏ qua cho tôi sao?”
Nhạc Huy nói với ngữ khí lạnh lùng:
“Đương nhiên, chỉ cần anh làm theo những gì tôi nói, đạt được những gì tôi muốn thì tôi tự khắc bỏ qua cho anh”.
“Nhưng mà…”, Ngô Chí Huân nói với vẻ mặt phức tạp: “Nhưng mà tôi đã giết người, phía bên cảnh sát sẽ bỏ qua cho tôi sao?”
Nhạc Huy cười khẩy đáp:
“Lo lắng cái gì, tôi đã có thể đưa anh đi từ tay bọn họ thì đương nhiên có thể giúp anh thoát tội”.
“Đừng hỏi nhiều nữa, diễn cho tốt vai diễn của anh đi. Khiến tôi hài lòng thì dĩ nhiên anh có thể lấy một khoản tiền ra nước ngoài và sống yên ổn”.
Nói như vậy cũng chỉ là để tạm thời vỗ về tâm trạng của Ngô Chí Huân mà thôi.
Từ đầu tới cuối, Nhạc Huy cũng chỉ coi hắn như một công cụ, không hề có ý định bỏ qua cho hắn.
Vả lại, anh chỉ “mượn” Ngô Chí Huân ra ngoài từ tay của Lữ Chính, dùng xong rồi thì vẫn phải trả lại. Anh không muốn chỉ vì một Ngô Chí Huân mà đắc tội với Lữ Chính.
“Được, tôi biết rồi”.
Ngô Chí Huân hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, chuẩn bị toàn lực làm theo yêu cầu của Nhạc Huy, công bố rõ ràng “di chúc” của Ngô Thiên Long cho mấy người cấp dưới lâu năm của Thánh Hoàng.
Bên trong phòng hội nghị có không dưới một trăm người đã ngồi kín hết cả.
Lúc mấy người Nhạc Huy đẩy Ngô Chí Huân vào trong phòng hội nghị, ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn sang.
Những người đang ngồi ở trong phòng đều là những tên đầu sỏ lớn nhỏ của Thánh Hoàng.
Dựa vào sự đông đảo của những tên đầu sỏ là có thể nhận ra độ lớn về quy mô của Thánh Hoàng.
Mười hai người ngồi trên hàng đầu là những cấp dưới lâu năm đã đi lên từ hai bàn tay trắng cùng với Ngô Thiên Long, cũng coi như là mười hai thành viên nòng cốt kỳ cựu của Thánh Hoàng, có địa vị vô cùng quan trọng trong Thánh Hoàng.
“Chí Huân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại triệu tập tất cả chúng tôi tới đây?”
Một trong số mười hai người lên tiếng hỏi.
Lúc này, Ngô Chí Huân đã được Nhạc Huy đẩy đến ghế đầu tiên, còn mấy người Kim Võ và Ngô Tịnh Vũ thì tùy tiện tìm lấy một chỗ bên cạnh và ngồi xuống.
Nhìn thấy mấy người Ngô Tịnh Vũ, còn có mấy người Ngô Thắng, tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhìn tình hình này thì có vẻ mấy cậu chủ đều có mặt đầy đủ, chỉ ngoại trừ cậu Tư.
Ngô Chí Huân liếc mắt nhìn cả phòng, đột nhiên hai mắt ửng đỏ, trong vành mắt như có nước mắt sắp chảy ra.
Hắn đau thương cất lời:
“Hôm nay gấp rút triệu tập mọi người tới đây để mở cuộc họp là do có chuyện quan trọng cần công bố với mọi người. Chuyện này phát sinh quá đột ngột, ngay cả tôi cũng chưa bình ổn trở lại, sau đây khi tôi nói ra sự việc, hi vọng mọi người có thể bình tĩnh, tuyệt đối đừng kích động”.
Ngô Chí Huân công bố với bộ dạng này khiến cho cả phòng hội nghị yên tĩnh trở lại, một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy căn phòng.
Trong lòng Nhạc Huy không khỏi thầm cảm thán, kỹ năng diễn xuất của Ngô Chí Huân quả thật quá đỉnh. Vừa mới tự tay giết bố ruột để bảo vệ tính mạng của bản thân, mà bây giờ hắn lại có thể giả vờ được bộ dạng như thế này. Nếu là anh, anh tự thấy mình làm không nổi.
“Thủ lĩnh của Thánh Hoàng chúng ta, bố tôi Ngô Thiên Long đã không may gặp nạn trên tàu vào một tiếng đồng hồ trước, những người anh em đi cùng cũng đều… không ai may mắn thoát nạn…”
Nói xong, nước mắt Ngô Chí Huân rơi lã chã, nhắm nghiền mắt lại, dáng vẻ đau khổ tột cùng.
Hắn dứt lời, cả căn phòng liền đồng loạt phát ra những âm thanh thảng thốt, kinh ngạc.
Tất cả mọi người, gần như không hẹn mà cùng bật dậy khỏi ghế ngồi, kinh ngạc nhìn Ngô Chí Huân.
“Cậu nói cái gì?”
“Thiên Long… Thiên Long ông ấy… gặp nạn ư?”
“Thế này là thế nào?”
Đôi mắt của mười hai người lão làng đó đều ửng đỏ.
Bọn họ là anh em vào sinh ra tử của Ngô Thiên Long, là những người đã cùng nhau thành lập nên Thánh Hoàng.
Đột nhiên nghe được tin này, cảm giác tựa như nghe thấy tin người thân ruột thịt của mình qua đời.
“Là sự thật, bố tôi ông ấy… thật sự không còn nữa!”
Ngô Chí Huân hơi nghẹn ngào.
Nếu như không phải mấy người Nhạc Huy đã biết được nội tình, e rằng cũng sẽ bị kỹ năng diễn xuất của Ngô Chí Huân qua mặt.
Cái tên này, mẹ kiếp, thật sự khóc đến nỗi quá là thảm thương!