“Bọn họ không phải đã ly hôn rồi ư, sao tên Nhạc Huy này lại tới đây. Chuyện gì đang xảy ra vậy, không phải muốn cướp hôn đấy chứ?”
“Liễu Nhược Hà đã ly hôn với anh ta rồi, tên ranh này sao có thể không biết xấu hổ mà đến phá hoại hạnh phúc gia đình người khác như thế chứ?”
“Chờ chút! Không lẽ Liễu Nhược Hà và Nhạc Huy vẫn qua lại với nhau? Nếu như là vậy thì Liễu Nhược Hà kia cũng thật quá mất mặt! Sắp gả cho người khác rồi mà vẫn còn liên hệ với chồng cũ!”
Các vị khách ở đây đều nhận ra Nhạc Huy, lập tức xôn xao, bàn tán không ngừng.
Nhưng tiếng bàn tán đều là công kích Nhạc Huy và Liễu Nhược Hà từ một phía.
Lúc này người nhà họ Liễu và cả nhà Vương Thục Phân đều không thể ngồi yên được nữa.
“Chuyện gì vậy? Tại sao tên ranh đó lại đến đây?”
Liễu Hồng Thanh tức giận đến cực điểm nhìn Nhạc Huy ở trên sân khấu, kích động đến mức suýt nữa đứng dậy khỏi xe lăn.
Vu Tiểu Tuệ cũng tức giận đến phát điên, lao thẳng lên sân khấu chửi bới.
“Nhạc Huy, mày đến đây làm gì? Thằng ranh mày có biết xấu hổ không hả? Đã ly hôn với Nhược Hà rồi mà còn đến quấy rầy nó”.
“Mày nhất định phải hủy hoại nó mới cam tâm sao?”
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều đang chỉ trích Nhạc Huy, bao gồm cả nhà Vương Thục Phân, thậm chí còn gọi người tới chuẩn bị dạy dỗ Nhạc Huy một trận.
Nhưng có một người hoàn toàn khác biệt với tất cả mọi người ở đây, hắn không dám chỉ trích Nhạc Huy.
Hắn chính là Lý Hạo Dương, lúc này Lý Hạo Dương khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Tối hôm đó lần đầu tiên hắn hẹn hò với Liễu Nhược Hà và bị đuổi ra khỏi nhà hàng Vân Đỉnh, nguyên nhân bởi vì cả nhà họ Nhạc ở thủ đô đến đó ăn cơm, vì vậy bọn họ buộc phải nhường lại chỗ ngồi.
Tối hôm đó, Lý Hạo Dương nhìn thấy cậu chủ của nhà họ Nhạc trong lời đồn hơn nữa còn nhìn thấy chính diện.
Ngay khi Nhạc Huy vừa bước vào cửa hắn đã nhận ra anh.
Vì thế hắn vẫn luôn im lặng, bằng không với tính cách của hắn, sao hắn có thể bình tĩnh như thế khi có người dám cướp người phụ nữ của hắn ở trước mặt tất cả mọi người như vậy.
“Nhạc Huy vậy mà lại là cậu chủ của nhà họ Nhạc…”, Lý Hạo Dương hoàn toàn kinh ngạc.
Chồng cũ của Liễu Nhược Hà lại là cậu chủ của nhà họ Nhạc! Liễu Nhược Hà… lại là vợ cũ của cậu chủ nhà họ Nhạc!
Nhất thời đầu óc của Lý Hạo Dương không ‘tiêu hóa’ kịp, hắn không biết bây giờ phải làm gì, lẽ nào lại tranh giành phụ nữ với Nhạc Huy sao?
Nếu như hắn thật sự làm vậy, có thể ngày mai Nhạc Huy sẽ khiến cho hắn và cả nhà hắn hoàn toàn biến mất!
“Là các người hủy hoại cô ấy!”
Nhạc Huy nghe thấy tiếng chửi bới của Vu Tiểu Tuệ, anh tức giận chỉ tay, trút toàn bộ sự tức giận xuống nhà họ Liễu:
“Là nhà họ Liễu các người và cả người làm mẹ như bà nữa! Các người đã hủy hoại Liễu Nhược Hà, có biết không hả?”
“Các người ép cô ấy làm chuyện mà cô ấy không muốn làm, ép cô ấy gả cho người mà cô ấy không muốn gả! Cô ấy là người, không phải là công cụ để các người tùy ý thao túng, các người từng nghĩ đến cảm nhận của cô ấy chưa?”
“Từ trước đến nay Nhạc Huy tôi chưa từng gặp người thân nào giống như các người, chưa từng gặp người mẹ đẻ nào giống như con quỷ hút máu, không chịu trách nhiệm như bà!”
Nước mắt Liễu Nhược Hà chảy dài trên gương mặt, cô nhìn Nhạc Huy. Lần này cô không giúp nhà họ Liễu chỉ trích Nhạc Huy nữa. Thay vào đó… cô đưa tay ra nắm lấy cánh tay của anh, người này là người vẫn luôn bảo vệ cô chăm sóc cho cô, cuối cùng vẫn không bỏ rơi cô, lại một lần nữa bảo vệ cô.
Liễu Nhược Hà bị người nhà họ Liễu áp bức quá lâu, lúc này mới có cảm giác an toàn.
“Láo xược! Mày láo xược!”
Liễu Hồng Thanh vỗ vào xe lăn chỉ vào mặt Nhạc Huy với bộ dạng không hề chịu thua, ông ta tức giận nói:
“Từ lúc nào mà chuyện nhà họ Liễu tao lại cần người ngoài như mày đánh giá? Một thằng phế vật được nhà họ Liễu tao nuôi hai năm như mày!”
“Lẽ nào mày không hề biết ơn một chút nào hay sao, năm lần bảy lượt gây chuyện với nhà họ Liễu. Nhạc Huy, đồ phế vật vô dụng không biết xấu hổ như mày, cút đi cho tao!”
Nhạc Huy không hề sợ hãi trước khí thế của ông ta, cũng bị không ông ta chọc tức, anh chỉ cười lớn tiếng nhìn đám người nhà họ Liễu như một đám hề.
“Tôi là phế vật vô dụng sao?”, Nhạc Huy cười khinh bỉ chỉ tay vào Liễu Hồng Thanh: “Lão cầm thú, sống lâu chỉ làm tổn hại đến con cháu, ông nghe cho kỹ đây!”
“Hai năm nay nếu như không phải Nhạc Huy tôi âm thầm giúp các người, nếu không phải tôi bảo Đoàn Thiên Hành giúp đỡ nhà họ Liễu thì nhà họ Liễu các người có thể có được ngày hôm nay sao? Nếu không phải trước khi bà nội qua đời xin tôi tạm thời vào ở rể nhà họ Liễu giúp đỡ các người thì tôi sẽ ở nhà họ Liễu các người chịu nhục hai năm qua hay sao?”
“Hãy xem lại đức hạnh của bản thân ông đi! Nếu không có sự giúp đỡ của tập đoàn Huy Hành, nhà họ Liễu các người còn không bằng một con chó, chỉ có thể dựa vào một cô gái yếu đuối đi giúp các người phát triển sản nghiệp, giúp các người kiếm tiền!”
“Liễu Hồng Thanh! Ngay cả bà nội cũng biết ông không tài không đức, ai mới là đồ phế vật vô dụng? Ông mới là đồ phế vật lớn nhất đấy, biết không hả?”
Nhạc Huy không chút thương tiếc chỉ vào mặt của Liễu Hồng Thanh mắng chửi trước mặt hàng trăm quan khách.
Lời này khiến cả khán phòng trở nên náo động, người nhà họ Liễu càng hoài nghi nhìn Nhạc Huy.
Liễu Nhược Hà cũng vô cùng kinh nhạc kéo Nhạc Huy lại, hỏi:
“Nhạc Huy, vừa rồi anh… anh mới nói gì thế?”
Liễu Hồng Thanh bị Nhạc Huy chọc tức suýt ngất, ông ta gào thét chửi bới:
“Thằng khốn! Mày đừng có ở đây nói dối lừa gạt mọi người!”
“Mọi người nhìn đi, nhìn cái tên không có liêm sỉ này! Cậu ta là đồ phế vật vô dụng, một tên ở rể ngay cả công việc nghiêm túc cũng không có! Chủ tịch Đoàn Thiên Hành sẽ nghe lời cậu ta sao?”
“Nhạc Huy, cậu ta là đồ không biết xấu hổ!”
Liễu Hồng Thanh không thể chống lại lời mắng chửi của Nhạc Huy liền quay sang cầu cứu các vị quan khách.
Vốn dĩ đám quan khách này được nhà họ Lý và nhà họ Liễu mời tới, đương nhiên sẽ nói giúp cho nhà họ Liễu.
Hơn nữa lời nói vừa nãy của Nhạc Huy quả thật vô cùng hoang đường.
“Cậu ta đúng là đồ không biết xấu hổ! Ông chủ Đoàn là ai chứ, một nhân vật lớn như vậy sao có thể quen biết với nhân vật nhỏ bé như cậu ta?”
“Một tên ở rể nhà họ Liễu còn muốn sai khiến ông chủ Đoàn giúp anh ta làm việc, anh ta tuổi gì chứ?”
“Hình như tôi từng nghe nói Nhạc Huy này đã mê hoặc một cô gái trong ban lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Huy Hành, chẳng qua chỉ là một tên được bao nuôi lại dám diễu võ dương oai, quá vô liêm sỉ!”
“Tên Nhạc Huy này quá vô liêm sỉ rồi!”
Những tiếng chỉ trích Nhạc Huy giống như thủy triều dâng trào cuồn cuộn.
Liễu Hồng Thanh cười khẩy, nhìn lên sân khấu:
“Nhạc Huy, mày nhìn thấy chưa, tất cả mọi người ở đây đều rất sáng suốt!”
“Mày chẳng qua chỉ là một thằng trai bao mà lại dám nói lý lẽ hùng hồn như vậy, thật quá nhục nhã, mày thật không xứng đáng làm một người đàn ông!”
Tiếng chửi bới ở dưới sân khấu càng trở nên ồn ào hơn.
Liễu Nhược Hà hơi sợ hãi, nắm chặt lấy cánh tay của Nhạc Huy và nói:
“Nhạc Huy, đưa em đi đi, chúng ta rời khỏi chỗ này!”
Nhạc Huy vỗ vào tay cô, bình tĩnh nói:
“Đừng sợ, những điều anh nói là thật hay giả thì lát nữa em sẽ biết”.
“Cũng trách anh giấu chuyện này hai năm nay, bây giờ khiến sự việc trở nên như vậy. Bất kể ra sao, cho dù bây giờ chúng ta đã ly hôn rồi, anh cũng không muốn nhìn thấy em bị người khác làm tổn thương. Anh bảo đảm sau này nhà họ Liễu sẽ không dám ai làm hại em nữa”.
Liễu Nhược Hà nghe thấy vậy, trái tim khẽ run lên, tất cả những sự lạnh lùng trong lòng đều bị Nhạc Huy làm tan chảy. Những cằn cỗi đều như được gió xuân mang lại sự sống một lần nữa.
“Nhạc Huy, cảm ơn anh, anh đi đi”.
“Hôm nay có quá nhiều người, anh không thể đưa em đi được đâu, em không muốn anh vì em mà phải chịu tổn thương”.
Nhạc Huy nghe thấy vậy trái tim cũng đột nhiên cảm thấy rung động.
Cuối cùng anh vẫn không buông bỏ được Liễu Nhược Hà, một câu nói quan tâm anh của cô cũng đủ khiến anh đắm chìm.
Trần Ngọc Đình ở bên dưới đã ngồi sụp xuống ghế, đôi mắt vô hồn tựa như hầm băng.
“Hạo Dương! Con còn đứng ngây ra đó làm gì? Có người muốn cướp vợ của con kìa!”
Lúc này Vương Thục Phân cũng tức giận hét lên với Lý Hạo Dương.
Bà ta không hiểu đứa con trai ngày thường quyền thế này tại sao hôm nay lại không hề nói một lời, lẽ nào nó không biết vợ của nó sắp bị người khác cướp đi rồi hay sao?
Lý Hạo Dương sững sờ tại chỗ, vẻ mặt phức tạp nhìn Nhạc Huy, hắn không chỉ không lên tiếng mà còn lùi lại về sau một bước.
Nhạc Huy quay người lại, lạnh lùng nhìn hắn:
“Tôi nghe có người nói anh đánh Liễu Nhược Hà hai bạt tai và ép cô ấy phải gả cho anh, đúng không?”
Khí thế của Nhạc Huy dồn tới, giống như một vị hoàng đế ở trên cao, hỏi.
Lý Hạo Dương sững sờ đờ đẫn, sợ hãi nhìn Nhạc Huy.
“Tôi… tôi không có, không phải như vậy, anh Nhạc, anh nghe tôi giải thích”.
Nhạc Huy nghe vậy, không nói thêm lời nào, giơ tay lên tát Lý Hạo Dương một bạt tai.
Cái tát này đánh xuống khiến cho cả hôn trường yên tĩnh.
Liễu Nhược Hà cũng sững sờ, vội vàng khuyên nhủ:
“Nhạc Huy, anh không được đánh anh ta, anh ta có ba công ty, anh không chọc vào được đâu!”
Vương Thục Phân thấy con trai bị đánh, hai mắt lập tức đỏ ngầu, hung hăng lao về phía Nhạc Huy chửi bới:
“Đồ khốn khiếp, mày dám đánh con trai tao!”
“Mày xong đời rồi! Mày xong đời thật rồi! Tao nhất định sẽ không tha cho mày!”
Cảnh tượng tiếp theo đều nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Chỉ thấy Lý Hạo Dương quỳ xuống trước mặt Nhạc Huy, run rẩy cầu xin:
“Anh Nhạc, anh tha cho tôi đi, tôi không dám nữa!”
“Tôi không biết Nhược Hà là vợ của anh, tôi thật sự không biết, anh tha cho tôi đi!”
Cả hôn trường như chết lặng, lúc này chỉ nghe thấy tiếng thở dài lạnh lùng.