Không ai ngờ rằng, hôm nay ông Quỷ tới hóng hớt lại đột nhiên nổ súng.
"Ông Quỷ, ông có ý gì? Đây là chuyện của nhà chúng tôi, ông muốn làm gì?"
Long Vũ sợ đến mức khuôn mặt tái nhợt, bất mãn quát ông Quỷ.
"Đúng vậy! Đây là chuyện nhà của thế giới ngầm Giang Bắc chúng tôi, ông là người của tỉnh Giang Kiên, người lớn tuổi như ông chẳng lẽ không hiểu quy tắc nhỏ này!"
Bên dưới cũng có người bất mãn hét lên với ông Quỷ.
"Chuyện nhà mình?"
Ông Quỷ nghe vậy cười khẩy nói:
"Nếu như là chuyện nhà mấy người thật thì đương nhiên tôi sẽ mặc kệ. Nhưng mấy người muốn động vào Nhạc Huythì tôi không thể không quản".
Vừa dứt lời, mọi người đều thấy khiếp sợ, mất cả nửa ngày, hóa ra ông Quỷ này tới để giúp Nhạc Huy?
"Ông Quỷ, ý của ông là gì, ông muốn bảo vệ cho Nhạc Huy sao, cậu ta và ông có quan hệ thế nào?"
Long Vũ khó tin hỏi.
"Cậu ta không liên quan gì tới tôi, tôi phụng lệnh của gia chủ nhà họ Vương ở Giang Châu tới bảo vệ an toàn cho cậu chủ Nhạc".
"Mấy người nghĩ sao khi cậu chủ Nhạc dám tùy ý ngông cuồng như vậy, chẳng lẽ mấy người có thể khinh thường lai lịch của cậu ấy sao?"
"Thức thời thì về đi, từ nay trở đi, đừng gây rắc rối cho cậu Nhạc nữa, nếu không thì tôi cũng không tha cho mấy người đâu".
Ông Quỷ hạ tay phải xuống, không hề sợ hãi trước hơn hai nghìn người này, cười nhạt một tiếng.
Tình thế hôm nay chuyển biến cực lớn, không thể nói là không đặc sắc được.
Không ai ngờ rằng ông trùm thế giới ngầm ông Quỷ ở tỉnh Giang Kiên lại tới đây vì Nhạc Huy.
Càng không ngờ là Nhạc Huy là người của nhà họ Vương ở Giang Châu.
"Anh Nhạc, anh... anh có quan hệ với cả nhà họ Vương ở Giang Châu à?", bọn Ngô Tịnh Vũ cũng sững sờ nhìn Nhạc Huy.
Nhạc Huy cười nhạt, trầm giọng nói:
"Vợ tôi là người nhà họ Vương".
Nghe vậy, ngay cả Triệu Vỹ cũng cảm thấy sợ hãi. Trong lòng thầm nghĩ Thánh Hoàng của bọn họ có là cái đinh gì đâu, Nhạc Huy không chỉ là cậu chủ nhà họ Nhạc mà còn là cháu rể của nhà họ Vương ở Giang Châu.
Chỉ riêng thân phận này đã là thứ mà Thánh Hoàng bọn họ không thể mơ tưởng rồi.
Phải nói là cả thế giới ngầm tỉnh Giang Bắc cũng không thể mơ tưởng!
Bầu không khí lập tức lại sôi sục trở lại.
"Cậu ta là người của nhà họ Vương ở Giang Châu sao?"
"Làm sao bây giờ, chúng ta có nên động vào cậu ta nữa không?"
"Nhưng ông Lãnh chết trong tay cậu ta, chúng ta không thể không báo thù cho ông Lãnh được, tới lúc đó phải giải thích với ông Tần thế nào?"
Long Vũ từ từ đứng dậy, bất mãn nói:
"Nếu cậu ta là người của tỉnh Giang Kiên, vậy tại sao lại chạy tới Giang Bắc của tôi".
"Ông Quỷ, chuyện gì cũng có quy tắc, giờ ông Lãnh chết rồi, ông bảo chúng tôi bỏ qua là được sao?"
"Ông Quỷ, đừng quên đây là địa bàn Giang Bắc chúng tôi. Dù ông là nhân vật ngồi ngang hàng với ông Tần nhưng tới chỗ chúng tôi rồi thì có là rồng cũng phải cúi đầu!"
"Hai nghìn người này của chúng tôi không phải thứ bất tài!"
Giọng điệu của Long Vũ tràn ngập uy hiếp.
Thật ra đa số những người này đều đã hoảng sợ, dù sao cũng không thể khinh thường thế lực của nhà họ Vương ở Giang Châu, đó là gia tộc lớn có lịch sử trăm năm, dù ở phương diện mối quan hệ hay tích lũy tài sản thì đều là những thứ mà người ở đây không thể so được.
Tuy Long Vũ cũng sợ nhưng ông ta không thể thả cho Nhạc Huy đi.
Nhạc Huy mà đi thì chắc chắn sẽ báo thù ông ta. Dù sao đâm lao cũng phải theo lao, Long Vũ cũng không sợ nhà họ Vương nữa. Suy cho cùng thành phố Đông An và Giang Châu cũng cách nhau khá xa. Ông ta không tin người của nhà họ Vương có thể duỗi tay tới tận thành phố Đông An.
"Mọi người đừng để bị dọa, chúng ta đã hành động đến bước này rồi thì cũng coi như đã kết thù với nhà họ Vương!"
Long Vũ đột nhiên xoay người nhìn mọi người dưới võ đài hô lớn:
"Giờ mà thả Nhạc Huy đi thì chắc chắn cậu ta sẽ trả thù chúng ta, hôm nay phải giữ cậu ta ở lại đây. Chúng ta đoàn kết lại, mọi người cùng đồng lòng, chỉ là một nhà họ Vương, không thể làm gì được chúng ta!"
Khả năng lừa gạt đám đông của Long Vũ không hề tầm thường, ông ta đã dấy lên cảm xúc của cả đám đông.
"Ông Long nói đúng lắm, mọi người cùng đồng lòng, nhà họ Vương ở Giang Châu dù có lợi hại thế nào thì cũng không thể duỗi tay dài đến vậy".
"Ở đây là địa bàn của Giang Bắc chúng ta!"
Nhìn thấy vậy, bọn Ngô Tịnh Vũ lại bắt đầu nổi cáu.
"Mẹ kiếp! Tên Long Vũ này quá hèn hạ!"
Triệu Vỹ tức giận mắng chửi.
Nhạc Huy vẫn bình tĩnh như cũ, trên mặt vẫn là nụ cười ban đầu. Dường như có xảy ra chuyện gì, gặp phải tình cảnh nguy hiểm nào thì anh luôn giống như nắm chắc phần thắng.
Ông Quỷ nghe vậy, cười khẩy nói:
"Hơn hai nghìn người? Đúng là lợi hại, mấy người nhìn xuống chân núi đi, nhìn xem tình thế hiện giờ có lạc quan như mấy người nghĩ không".
"À không đúng, không cần nhìn về phía chân núi, bọn họ đã tới rồi".
Ông Quỷ vừa dứt lời, dưới chân núi liền vang lên liên tiếp tiếng động cơ ô tô ầm ầm.
Những tiếng động này từ xa đến gần, không gián đoạn một giây nào. Chỉ nghe tiếng động này cũng đoán ra được đoàn xe bên dưới núi không phải bốn năm mươi chiếc mà e là cũng phải ba đến bốn trăm chiếc.
"Chuyện gì vậy?"
Sắc mặt mọi người thay đổi hoàn toàn, nhìn về phía lối vào Nông Gia Lạc.
Chỉ thấy một chiếc xe tải lớn điên cuồng xông vào từ bên ngoài, đâm thẳng khiến cửa Nông Gia Lạc bị bay ra ngoài.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc, bốn chiếc...
Chưa tới một phút, có tới hơn hai mươi chiếc xe tải lớn chạy vào, còn có hàng chục chiếc ô tô cao cấp từ bên ngoài lái thẳng vào trong.
Trận thế này khiến bọn Ngô Tịnh Vũ trợn tròn mắt.
"Chuyện gì vậy, đám người này là ai, tới đây làm gì?"
Đám đông lại xôn xao.
"Mấy người tưởng rằng ông đây ra ngoài mà không dẫn theo người à, mấy người có hơn hai nghìn người. Vừa hay tôi cũng dẫn theo hơn hai nghìn người tới cho mấy người đấy".
"Bắt đầu thế nào đây, sống mái với nhau hay là đấu trên võ đài, hôm nay ông đây sẽ chơi vui vẻ cùng mấy người!"
Ông Quỷ đứng ở trên bục, dựa vào chiếc nạng đầu rồng cười ha ha.
Mặt Long Vũ tái nhợt, suýt chút nữa thì đứng không vững ngã xuống bục.
"Tại sao lại như vậy..."
Lúc này, hàng loạt người lập tức lao ra khỏi những chiếc xe tải và xe sang. Có những ông trùm của thế giới ngầm tỉnh Giang Kiên, còn cả vệ sĩ và vô số đàn em.
Những ông trùm đó dẫn người xông vào, lập tức phong tỏa lối đi, sau đó tiến lên khom lưng với ông Quỷ trên bục:
"Thưa ông tổ, chúng tôi tới muộn mất rồi!"
Ông Quỷ xua tay, cười lớn nói:
"Không muộn, không muộn".
"Đã mười năm nay tỉnh Giang Kiên chúng ta không đánh nhau với Giang Bắc. Hôm nay có thể bọn họ hơi ngứa tay, muốn đánh thế nào thì mấy người tự quyết đi".
Ông Quỷ vừa dứt lời, đám ông trùm tỉnh Giang Kiên đồng loạt cười khẩy, móc súng từ túi ra, khí thế hừng hực.
"Đánh! Lâu rồi ông đây chưa đánh nhau, đánh thế nào thì chúng ta cứ nhập gia tùy tục!"
Đám người tỉnh Giang Bắc thấy thế lập tức nuốt nước bọt. Hôm nay bọn họ không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, hoàn toàn không có mấy ai to gan mang súng theo.
Lúc này, đột nhiên có vô số tia hồng ngoại không biết từ đâu chiếu tới, số lượng ít nhất cũng phải tới mấy chục cái.
Nhìn thấy những tia hồng ngoại này, tất cả người của tỉnh Giang Bắc đều sợ hãi quỳ xuống đất, hoảng sợ kêu to:
"Mẹ kiếp! Bọn chúng có súng bắn tỉa!"
Chương 452: Ông Tần của các người chết rồi
Không ai ngờ rằng, hôm nay ông Quỷ tới hóng hớt lại đột nhiên nổ súng.
"Ông Quỷ, ông có ý gì? Đây là chuyện của nhà chúng tôi, ông muốn làm gì?"
Long Vũ sợ đến mức khuôn mặt tái nhợt, bất mãn quát ông Quỷ.
"Đúng vậy! Đây là chuyện nhà của thế giới ngầm Giang Bắc chúng tôi, ông là người của tỉnh Giang Kiên, người lớn tuổi như ông chẳng lẽ không hiểu quy tắc nhỏ này!"
Bên dưới cũng có người bất mãn hét lên với ông Quỷ.
"Chuyện nhà mình?"
Ông Quỷ nghe vậy cười khẩy nói:
"Nếu như là chuyện nhà mấy người thật thì đương nhiên tôi sẽ mặc kệ. Nhưng mấy người muốn động vào Nhạc Huythì tôi không thể không quản".
Vừa dứt lời, mọi người đều thấy khiếp sợ, mất cả nửa ngày, hóa ra ông Quỷ này tới để giúp Nhạc Huy?
"Ông Quỷ, ý của ông là gì, ông muốn bảo vệ cho Nhạc Huy sao, cậu ta và ông có quan hệ thế nào?"
Long Vũ khó tin hỏi.
"Cậu ta không liên quan gì tới tôi, tôi phụng lệnh của gia chủ nhà họ Vương ở Giang Châu tới bảo vệ an toàn cho cậu chủ Nhạc".
"Mấy người nghĩ sao khi cậu chủ Nhạc dám tùy ý ngông cuồng như vậy, chẳng lẽ mấy người có thể khinh thường lai lịch của cậu ấy sao?"
"Thức thời thì về đi, từ nay trở đi, đừng gây rắc rối cho cậu Nhạc nữa, nếu không thì tôi cũng không tha cho mấy người đâu".
Ông Quỷ hạ tay phải xuống, không hề sợ hãi trước hơn hai nghìn người này, cười nhạt một tiếng.
Tình thế hôm nay chuyển biến cực lớn, không thể nói là không đặc sắc được.
Không ai ngờ rằng ông trùm thế giới ngầm ông Quỷ ở tỉnh Giang Kiên lại tới đây vì Nhạc Huy.
Càng không ngờ là Nhạc Huy là người của nhà họ Vương ở Giang Châu.
"Anh Nhạc, anh... anh có quan hệ với cả nhà họ Vương ở Giang Châu à?", bọn Ngô Tịnh Vũ cũng sững sờ nhìn Nhạc Huy.
Nhạc Huy cười nhạt, trầm giọng nói:
"Vợ tôi là người nhà họ Vương".
Nghe vậy, ngay cả Triệu Vỹ cũng cảm thấy sợ hãi. Trong lòng thầm nghĩ Thánh Hoàng của bọn họ có là cái đinh gì đâu, Nhạc Huy không chỉ là cậu chủ nhà họ Nhạc mà còn là cháu rể của nhà họ Vương ở Giang Châu.
Chỉ riêng thân phận này đã là thứ mà Thánh Hoàng bọn họ không thể mơ tưởng rồi.
Phải nói là cả thế giới ngầm tỉnh Giang Bắc cũng không thể mơ tưởng!
Bầu không khí lập tức lại sôi sục trở lại.
"Cậu ta là người của nhà họ Vương ở Giang Châu sao?"
"Làm sao bây giờ, chúng ta có nên động vào cậu ta nữa không?"
"Nhưng ông Lãnh chết trong tay cậu ta, chúng ta không thể không báo thù cho ông Lãnh được, tới lúc đó phải giải thích với ông Tần thế nào?"
Long Vũ từ từ đứng dậy, bất mãn nói:
"Nếu cậu ta là người của tỉnh Giang Kiên, vậy tại sao lại chạy tới Giang Bắc của tôi".
"Ông Quỷ, chuyện gì cũng có quy tắc, giờ ông Lãnh chết rồi, ông bảo chúng tôi bỏ qua là được sao?"
"Ông Quỷ, đừng quên đây là địa bàn Giang Bắc chúng tôi. Dù ông là nhân vật ngồi ngang hàng với ông Tần nhưng tới chỗ chúng tôi rồi thì có là rồng cũng phải cúi đầu!"
"Hai nghìn người này của chúng tôi không phải thứ bất tài!"
Giọng điệu của Long Vũ tràn ngập uy hiếp.
Thật ra đa số những người này đều đã hoảng sợ, dù sao cũng không thể khinh thường thế lực của nhà họ Vương ở Giang Châu, đó là gia tộc lớn có lịch sử trăm năm, dù ở phương diện mối quan hệ hay tích lũy tài sản thì đều là những thứ mà người ở đây không thể so được.
Tuy Long Vũ cũng sợ nhưng ông ta không thể thả cho Nhạc Huy đi.
Nhạc Huy mà đi thì chắc chắn sẽ báo thù ông ta. Dù sao đâm lao cũng phải theo lao, Long Vũ cũng không sợ nhà họ Vương nữa. Suy cho cùng thành phố Đông An và Giang Châu cũng cách nhau khá xa. Ông ta không tin người của nhà họ Vương có thể duỗi tay tới tận thành phố Đông An.
"Mọi người đừng để bị dọa, chúng ta đã hành động đến bước này rồi thì cũng coi như đã kết thù với nhà họ Vương!"
Long Vũ đột nhiên xoay người nhìn mọi người dưới võ đài hô lớn:
"Giờ mà thả Nhạc Huy đi thì chắc chắn cậu ta sẽ trả thù chúng ta, hôm nay phải giữ cậu ta ở lại đây. Chúng ta đoàn kết lại, mọi người cùng đồng lòng, chỉ là một nhà họ Vương, không thể làm gì được chúng ta!"
Khả năng lừa gạt đám đông của Long Vũ không hề tầm thường, ông ta đã dấy lên cảm xúc của cả đám đông.
"Ông Long nói đúng lắm, mọi người cùng đồng lòng, nhà họ Vương ở Giang Châu dù có lợi hại thế nào thì cũng không thể duỗi tay dài đến vậy".
"Ở đây là địa bàn của Giang Bắc chúng ta!"
Nhìn thấy vậy, bọn Ngô Tịnh Vũ lại bắt đầu nổi cáu.
"Mẹ kiếp! Tên Long Vũ này quá hèn hạ!"
Triệu Vỹ tức giận mắng chửi.
Nhạc Huy vẫn bình tĩnh như cũ, trên mặt vẫn là nụ cười ban đầu. Dường như có xảy ra chuyện gì, gặp phải tình cảnh nguy hiểm nào thì anh luôn giống như nắm chắc phần thắng.
Ông Quỷ nghe vậy, cười khẩy nói:
"Hơn hai nghìn người? Đúng là lợi hại, mấy người nhìn xuống chân núi đi, nhìn xem tình thế hiện giờ có lạc quan như mấy người nghĩ không".
"À không đúng, không cần nhìn về phía chân núi, bọn họ đã tới rồi".
Ông Quỷ vừa dứt lời, dưới chân núi liền vang lên liên tiếp tiếng động cơ ô tô ầm ầm.
Những tiếng động này từ xa đến gần, không gián đoạn một giây nào. Chỉ nghe tiếng động này cũng đoán ra được đoàn xe bên dưới núi không phải bốn năm mươi chiếc mà e là cũng phải ba đến bốn trăm chiếc.
"Chuyện gì vậy?"
Sắc mặt mọi người thay đổi hoàn toàn, nhìn về phía lối vào Nông Gia Lạc.
Chỉ thấy một chiếc xe tải lớn điên cuồng xông vào từ bên ngoài, đâm thẳng khiến cửa Nông Gia Lạc bị bay ra ngoài.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc, bốn chiếc...
Chưa tới một phút, có tới hơn hai mươi chiếc xe tải lớn chạy vào, còn có hàng chục chiếc ô tô cao cấp từ bên ngoài lái thẳng vào trong.
Trận thế này khiến bọn Ngô Tịnh Vũ trợn tròn mắt.
"Chuyện gì vậy, đám người này là ai, tới đây làm gì?"
Đám đông lại xôn xao.
"Mấy người tưởng rằng ông đây ra ngoài mà không dẫn theo người à, mấy người có hơn hai nghìn người. Vừa hay tôi cũng dẫn theo hơn hai nghìn người tới cho mấy người đấy".
"Bắt đầu thế nào đây, sống mái với nhau hay là đấu trên võ đài, hôm nay ông đây sẽ chơi vui vẻ cùng mấy người!"
Ông Quỷ đứng ở trên bục, dựa vào chiếc nạng đầu rồng cười ha ha.
Mặt Long Vũ tái nhợt, suýt chút nữa thì đứng không vững ngã xuống bục.
"Tại sao lại như vậy..."
Lúc này, hàng loạt người lập tức lao ra khỏi những chiếc xe tải và xe sang. Có những ông trùm của thế giới ngầm tỉnh Giang Kiên, còn cả vệ sĩ và vô số đàn em.
Những ông trùm đó dẫn người xông vào, lập tức phong tỏa lối đi, sau đó tiến lên khom lưng với ông Quỷ trên bục:
"Thưa ông tổ, chúng tôi tới muộn mất rồi!"
Ông Quỷ xua tay, cười lớn nói:
"Không muộn, không muộn".
"Đã mười năm nay tỉnh Giang Kiên chúng ta không đánh nhau với Giang Bắc. Hôm nay có thể bọn họ hơi ngứa tay, muốn đánh thế nào thì mấy người tự quyết đi".
Ông Quỷ vừa dứt lời, đám ông trùm tỉnh Giang Kiên đồng loạt cười khẩy, móc súng từ túi ra, khí thế hừng hực.
"Đánh! Lâu rồi ông đây chưa đánh nhau, đánh thế nào thì chúng ta cứ nhập gia tùy tục!"
Đám người tỉnh Giang Bắc thấy thế lập tức nuốt nước bọt. Hôm nay bọn họ không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, hoàn toàn không có mấy ai to gan mang súng theo.
Lúc này, đột nhiên có vô số tia hồng ngoại không biết từ đâu chiếu tới, số lượng ít nhất cũng phải tới mấy chục cái.
Nhìn thấy những tia hồng ngoại này, tất cả người của tỉnh Giang Bắc đều sợ hãi quỳ xuống đất, hoảng sợ kêu to:
"Mẹ kiếp! Bọn chúng có súng bắn tỉa!"
Chương 453: Cần tiền hay cần mạng
Thấy Long Vũ quỳ gối van xin như vậy, dù là Ngô Tịnh Vũ hay Triệu Vỹ đều cảm thấy hơi mơ hồ.
Trước đây, Long Vũ là nhân vật số một số hai của Giang Bắc, ban đầu khi Ngô Thiên Long còn sống cũng luôn miệng gọi ông Long.
Lúc này đây, ai mà tin nổi Long Vũ lại phải quỳ?
Mà bây giờ, không chỉ mình Long Vũ cúi đầu, ngay cả Lôi Thiên Tuyệt và Kiều Lão Tứ cùng một đám ông trùm của Giang Bắc đều phải cúi đầu.
Thậm chí ngay cả nhân vật truyền kỳ của Giang Bắc - Tần Nghị và Tần Lãnh cũng mất mạng.
Công lao vĩ đại này, đều do một người làm ra.
Thời khắc này đám người Ngô Tịnh Vũ thi nhau quan sát Nhạc Huy, ánh mắt đều tập trung lên người anh, đây chắc chắn không phải người, phải là thần mới đúng!
“Ông chủ Nhạc, xin tha mạng!”
Lúc này Long Vũ vẫn đang dập đầu, mặt đất trước mặt ông ta còn có cả máu, là do ông ta dập đầu chảy ra.
Nhạc Huy không bóp cò, thu súng lại, cười khẩy nói:
“Ông Long, những chuyện phiền phức này đều do ông gây ra, ông tạo cho tôi không ít rắc rối, còn muốn lấy mạng tôi”.
“Ông bảo tôi tha cho ông, đổi lại là ông thì liệu ông có đồng ý không?”
Long Vũ nghe vậy vội vàng nói:
“Đồng ý, đương nhiên là tôi đồng ý! Hòa khí sinh tài lộc, dĩ hòa vi quý! Có phải không?”
Giờ phút này, Long Vũ đã hoàn toàn mất đi khí thế và sự thanh cao lạnh lùng của “ông Long”, lúc này ông ta chẳng khác gì một người bình thường, thậm chí những kẻ nắm trong tay tiền tài địa vị như ông ta còn sợ chết hơn cả người bình thường.
“Bồi thường! Tôi nhất định sẽ bồi thường!”
“Thời buổi này, không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được, ông chủ Nhạc, mọi người đều là người làm ăn kinh doanh mà”.
“Cậu nói đi, cậu ra một cái giá, tôi tuyệt đối không mặc cả!”
Nghe thấy câu nói này, Nhạc Huy đột nhiên vui vẻ, trao đổi ánh mắt với đám người Kỳ Phi, sau đó nhìn Long Vũ và giơ ra một ngón tay.
“Được, tôi cho ông Long một cơ hội, cái này còn phải xem ông tính toán thế nào, tôi không đòi hỏi quá nhiều đâu”.
Long Vũ thấy vậy, vội nói:
“Một trăm triệu sao?”
“Được, không thành vấn đề! Một trăm triệu thì một trăm triệu!”
Long Vũ nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên cảm thấy hơi đau lòng. Tuy nói ông ta giàu có, gia sản kếch xù, nhưng vô duyên vô cớ bỏ ra một trăm triệu thì ai mà không xót chứ.
Bây giờ chẳng còn cách nào khác, nếu không bỏ ra số tiền này thì chắc chắn ông ta sẽ mất mạng.
“Không, không, không! Ông Long không hiểu ý của tôi rồi”.
Nhạc Huy mỉm cười.
“Tính mạng của ông Long chỉ đáng giá một trăm triệu thôi sao? Ông cũng xem nhẹ bản thân mình quá, tính mạng của ông Long, chí ít cũng phải là một tỷ chứ nhỉ?”
“Một tỷ?”, Long Vũ kinh ngạc hét lên.
Ông ta muốn hỏi Nhạc Huy có phải điên rồi không, đòi ông ta bỏ ra một tỷ.
“Ông… ông chủ Nhạc, có phải cậu đang đùa tôi không?”, vẻ mặt Long Vũ mếu máo.
“Đùa? Ông cảm thấy là tôi đang đùa với ông sao?”, Nhạc Huy cười khẩy, hỏi.
“Nhưng mà một tỷ… thì nhiều quá rồi, cái này…”
Thấy vậy, Nhạc Huy quay sang nhìn đám Ngô Tịnh Vũ rồi hỏi.
“Xem ra hơi quá nhỉ?”
Ngô Tịnh Vũ cười đầy ẩn ý.
“Hình như vậy, có thể là ông chủ Long cảm thấy mạng mình không nhiều tiền đến thế”.
Nhạc Huy khẽ gật đầu, nói:
“Ra là thế, vậy tôi không làm khó ông Long nữa, một xu tôi cũng không cần nữa, ông cứ chết đi”.
Nói xong, anh giơ súng chĩa vào đầu Long Vũ.
“Không, không, không!”
Long Vũ liên tục gào lên, ham muốn sống sót khiến ông ta phải thỏa hiệp.
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý! Một tỷ thì một tỷ!”
“Chỉ là một tỷ thôi mà, tôi có thể đưa cho cậu!”
Long Vũ rớt nước mắt, bỏ ra một tỷ khác nào cắt một miếng thịt trên người ông ta.
“Không cần miễn cưỡng đâu, con người tôi không thích ép buộc người khác”.
Nhạc Huy lắc đầu nói.
“Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng chút nào, bây giờ tôi bảo người chuyển tiền qua ngay”.
Nói xong, Long Vũ gọi điện thoại ở trước mặt Nhạc Huy.
Nhạc Huy nhìn mấy người dưới bục, chế giễu.
“Nhìn rõ rồi chứ, ông Long biết sai mà sửa, tôi không trách ông ta nữa”.
“Nhưng hình như các người không có ý định bồi thường tôi. Bây giờ tôi vẫn rất tức giận, các người bày mưu hãm hại tôi, định làm sao để tôi nguôi giận đây?”
Đám người dưới bục trố mắt nhìn nhau, không dám nói lời dư thừa.
Bọn họ khác với Long Vũ có thể lập tức bỏ ra một tỷ, trong số họ có người chỉ có vài cửa hàng mà thôi, thu nhập hàng tháng còn chưa đến một triệu.
“Các người đang mơ hồ, vậy để tôi đưa ra một gợi ý”.
Nhạc Huy nói:
“Tôi cũng không phải người quá đáng, xem tình hình thôi. Tôi không cần các người bồi thường tận một tỷ, mỗi người đưa cho tôi mười triệu là được, chuyện hôm nay có thể bỏ qua như vậy”.
“Tôi cho các người một tiếng chuẩn bị tiền, mang đủ tiền mặt đến đây, lúc đó tôi sẽ thả người”.
“Nếu không, cứ mười phút sẽ có một người mất mạng”.
Lúc này trong mắt đám người đó, Nhạc Huy chẳng khác nào ác ma thổ phỉ.
Mỗi người mười triệu, ở đây có nhiều người như vậy thì anh kiếm được bao nhiêu tiền?
“Sao nào, không đồng ý à, không thì thôi vậy, bóp cò”.
Nhạc Huy giơ súng lên, làm bộ chuẩn bị bóp cò.
Vẻ mặt đám người bên dưới đột ngột thay đổi, thi nhau điên cuồng hét lên.
“Đưa! Chúng tôi đưa!”
“Đừng nổ súng! Chúng tôi lập tức gọi người mang tiền đến!”
Nhạc Huy thu súng lại, vui vẻ cười nói:
“Được, một tiếng, không hơn không kém”.
Nghe vậy, cả đám vội vàng sai người về gom tiền, hoặc gọi điện cho người mang tiền đến.
“Má ơi, mỗi người mười triệu, biết bao nhiêu tiền!”
Ánh mắt mấy người Ngô Tịnh Vũ đều phát sáng.
Ông Quỷ ngồi bên cạnh, vẫn luôn im lặng quan sát, trong lòng không khỏi cảm khái:
“Thanh niên này, thủ đoạn thật cao cường…”
Khoảng một tiếng sau, toàn bộ số tiền của từng người đã được đem đến.
Bao gồm một tỷ của Long Vũ, còn cả Lôi Thiên Tuyệt và Kiều Lão Tứ mỗi người một trăm triệu đều đã đủ.
Nhìn thấy tiền không ngừng gửi đến, Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ cười không ngậm nổi miệng, một nhóm người xông đến, liên tục nhận tiền sau đó chất lên xe tải lớn.
“Ha ha ha! Má ơi!”
“Đời này ông đây chưa từng được thấy nhiều tiền đến thế!”
Tất cả người Thánh Hoàng đều thi nhau ôm vali tiền lên xe tải, tưởng tượng như tiền này là của họ vậy.
Ngô Tịnh Vũ biết, Nhạc Huy không thiếu tiền, chắc chắn số tiền này cuối cùng sẽ là của họ, con người Nhạc Huy rất hào phóng, chưa kể anh còn có một tỷ từ Long Vũ.
Lúc này, Kiều Lão Tứ đột nhiên hung hăng nhìn Nhạc Huy, nói:
“Tiền mang đến rồi đấy, đi được rồi chứ!”
Nhạc Huy lạnh lùng nhìn ông ta, nheo mắt đáp:
“Có vẻ như ông không phục, là kẻ nào chọc đến tôi trước, ông có tư cách gì lên mặt với tôi ở chỗ này?”
Thấy Nhạc Huy lại tức giận, Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt biến sắc, vội ngăn Kiều Lão Tứ lại.
Kiều Lão Tứ phát khùng, đột ngột bị người khác trấn lột mất một trăm triệu, trong lòng ông ta không thoải mái nổi.
“Sao nào, trấn lột của chúng tôi nhiều tiền như vậy, còn không cho ông đây nổi giận sao?”
“Tiền đã đưa rồi, còn muốn thế nào?”
Kiều Lão Tứ trừng mắt nhìn Nhạc Huy, cố gắng kiềm chế.
Nhưng Nhạc Huy sao có thể thuận theo ông ta, anh bước thẳng đến túm lấy cổ ông ta, không nói lời nào đá thẳng một cú vào ngực đối phương, cú đá này khiến ông ta văng khỏi bục cao.
Tình huống đột ngột phát sinh khiến đám người Long Vũ vô cùng kinh sợ.
Tất cả đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của Kiều Lão Tứ.
Chương 454: Giết người không dao
Cú đá đột ngột này của Nhạc Huy khiến ông Quỷ hơi bất ngờ.
Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt cũng sững sờ, khi nhìn lên trên bục, chỉ thấy Kiều Lão Tứ bị gãy chân và đang nằm dưới sàn kêu rên thảm thiết.
Hai người vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng lại không dám vô lễ với Nhạc Huy.
Vừa nãy Kiều Lão Tứ chỉ nói vài câu bất mãn với Nhạc Huy mà đã bị Nhạc Huy đối xử như vậy. Thanh niên này có thủ đoạn tàn nhẫn, là một người cực kỳ tàn bạo.
"Còn có ai không phục nữa?"
Nhạc Huy đi tới sát mép bục, đưa tay chỉ xuống dưới, lạnh lùng hỏi.
Lúc này làm sao có người dám nói không phục chứ, cho dù thực sự không phục thì cũng không dám nói ra trước mặt Nhạc Huy.
"Hắc Long, mang đến đây hai vali tiền”.
Nhạc Huy nói mà không quay đầu lại.
"Vâng, thưa cậu Nhạc!"
Hắc Long vội vã chạy xuống khỏi võ đài và mang đến hai vali tiền lớn.
Nhạc Huy cầm lấy vali tiền, mở toang một cái ra trước mặt mọi người.
Những người phía dưới không biết Nhạc Huy có ý gì, ông Quỷ lại càng cảm thấy mơ hồ khó hiểu.
Chỉ nghe Nhạc Huy cười khẩy, lớn tiếng nói:
"Thấy chưa? Đây là tiền, là tiền của các người”.
"Tôi biết hôm nay các ngươi mất đi không ít tiền, bây giờ tôi trả lại hai vali tiền này cho các người, nhưng phải xem các người có thể cướp được bao nhiêu”.
Dứt lời, Nhạc Huy đứng trên bục cao hất tay khiến toàn bộ tiền trong vali vung vãi ra ngoài.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, vô số tờ tiền giấy bay trên bầu trời, tựa như những cánh bướm xinh đẹp và những chiếc lá rơi. Nhưng vào thời điểm này, trong mắt những người đó những tờ tiền này còn đẹp và chói mắt hơn so với cánh bướm và lá rơi.
"Mẹ kiếp, anh ấy làm gì vậy...”
Kỳ Phi ngẩn người, trong lòng thầm mắng Nhạc Huy không biết tiếc tiền, giả bộ dùng nhiều tiền như vậy để sỉ nhục người khác.
Ánh mắt của tất cả những người dưới bục đều phát ra tia sáng màu xanh, điên cuồng lao về phía những tờ tiền rơi. Trông như thể họ là những người tị nạn đã bị đói nhiều ngày, đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.
"Tiền! Là tiền!"
"Mau cướp đi!"
Nhạc Huy thấy vậy khẽ nhếch khóe miệng, rồi tiếp tục mở chiếc vali đựng tiền còn lại và đổ toàn bộ số tiền bên trong ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trên bục cao đều trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Tiếng hét của Kiều Lão Tứ vang lên từ bên dưới, thậm chí còn thảm thiết hơn trước.
Cảnh tượng này hoàn toàn không thể kiểm soát được, tất cả mọi người đều lao lên cướp tiền, đâu còn tâm trạng quan tâm Kiều Lão Tứ bị thương thế nào. Thậm chí họ còn giẫm lên cơ thể Kiều Lão Tứ. Hết người này đến người khác, hết chân này đến chân khác bước qua bước lại trên cơ thể ông ta.
Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt đứng trên bục cao quan sát cảnh tượng trước mặt, cho dù bọn họ lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều năm, cũng đã quen với sóng to gió lớn nhưng lúc này cũng hoàn toàn bị chấn động trước thủ đoạn hung ác của Nhạc Huy.
Từ đáy lòng hai người này dấy lên nỗi sợ hãi với Nhạc Huy.
"Người trẻ tuổi này... quá đáng sợ, ngay cả mình và Tần Nghị năm đó cũng không có thủ đoạn như cậu ta”.
"Giết người không dao...”
Nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên ông Quỷ cảm thấy hơi sợ hãi:
"Haiz, mình già rồi, thế giới lại có nhân tài mới...”
Một lúc lâu, sau khi mọi người cướp sạch số tiền mà Nhạc Huy vứt bỏ, bọn họ mới bỏ chạy tán loạn.
Lúc này, Kiều Lão Tứ đã bị giẫm nát không còn hình dạng là một con người, nằm bất động, rõ ràng là đã tắt thở.
"Ông Long, ông chủ Lôi, chuyện tôi làm hôm nay có quá đáng không?"
Nhạc Huy quay đầu nhếch mép cười khẩy, nhìn hai người này rồi hỏi.
"Không quá đáng, không quá đáng chút nào!"
Hai người họ không dám do dự một giây, vội vàng đáp lại.
"Vậy thì tốt”.
Nhạc Huy mỉm cười dẫn mọi người đi xuống võ đài.
...
Tất cả tiền mặt đã được chất vào xe tải.
Nhạc Huy chia ra một ít tiền, chất đầy một chiếc xe tải rồi nói với ông Quỷ:
"Ông Quỷ, vất vả cho ông đi đường xa đến đây rồi”.
"Tôi không thể để ông và các anh em uổng công đến đây, số tiền trên chiếc xe này coi như là lời cảm ơn của tôi, mong ông nhận lấy”.
Nghe vậy, ông Quỷ vội nói:
"Không, không, không, tôi cam tâm tình nguyện tới giúp, sao có thể nhận nhiều tiền được chứ”.
"Cậu Nhạc khách sáo rồi, thật ra mấy năm trước tôi cũng từng được ông cụ nhà họ Vương giúp đỡ. Cậu lại là cháu rể của ông ấy, tôi giúp cậu là việc nên làm thôi, số tiền này không thể nhận được”.
Nhạc Huy kiên quyết nói: "Tôi là người ân oán rõ ràng, có ơn phải báo, có thù phải trả. Cho dù ông Quỷ không muốn nhận, nhưng các anh em cũng không thể uổng công đi đến đây mà không nhận được lợi ích gì, phiền ông hãy phân chia số tiền này cho các anh em”.
Thấy vậy, ông Quỷ cũng không từ chối nữa, cười ha ha nói:
"Vậy được, cậu Nhạc đã hào phóng như vậy thì tôi cũng không từ chối nữa”.
Ông ta quay lại nhìn đám đàn em và nói:
"Số tiền trên chiếc xe này đều là khoản thù lao của cậu Nhạc thưởng cho chúng ta, còn không mau cảm ơn cậu Nhạc”.
Tiền mặt trong vali chất đầy trên xe không phải là một số tiền nhỏ, mọi người nhìn thấy vậy đều không khỏi vui mừng phấn khích.
"Cảm ơn cậu chủ Nhạc!"
Nhạc Huy gật đầu, chào tạm biệt ông Quỷ rồi dẫn Kỳ Phi và Ngô Tịnh Vũ lên xe.
Tới cổng Nông Gia Lạc, đoàn xe của Nhạc Huy từng chiếc một chạy ra ngoài.
Trong chiếc xe phía trước, Nhạc Huy nói với Triệu Vỹ đang ngồi trên ghế phụ:
"Bây giờ Thánh Hoàng sẽ không kẻ thù nào nữa, ông hãy nói với mọi người, ba ngày tới cứ ăn chơi thỏa thích và phân tiền cho mọi người”.
Triệu Vỹ nghe thấy vậy thì trong lòng vui mừng đến phát điên, thậm chí còn rất phấn khích muốn hét lên.
Trước khi gặp Nhạc Huy, ông ta chỉ là một ông trùm nhỏ ở huyện Tứ Thủy. Bây giờ, Thánh Hoàng đã là bá chủ của toàn bộ Giang Bắc, ông ta và Ngô Tịnh Vũ đã không còn như trước, địa vị của họ đã được nâng cao. Những gì Nhạc Huy hứa với họ đều đã thành hiện thực.
Ông ta hào hứng lấy bộ đàm ra và nói với mọi người:
"Cậu Nhạc bảo tôi nói với mọi người ba ngày tới cứ ăn chơi thỏa thích và phân tiền cho mọi người”.
Ngay lập tức, những tiếng reo hò và hoan hô vang lên ầm ĩ trên đoàn xe.
Hai mươi chiếc xe, lần lượt lái xuống núi.
...
Trong võ đài ở lưng chừng núi, sau khi hầu hết mọi người đã rời đi, Long Vũ và Lôi Thiên Tuyệt vẫn đứng trên bục cao ở Nông Gia Lạc, thất thần nhìn thi thể của Kiều Lão Tứ bên dưới.
"Sao cậu ta dám đối xử với tôi như vậy, sao cậu ta dám đối xử với tôi như vậy!"
"Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp!"
Giờ phút này, Long Vũ mới dám rống to, trút hết nổi oán hận tích tụ cả ngày nay.
Lúc này ông ta như một kẻ điên, chỉ trong một ngày mà già đi mấy tuổi.
Ông ta là Long Vũ - ông chủ của tập đoàn Long Vũ, một nhân vật lớn chỉ cần giậm chân một cái là có thể khiến cả thành phố Đông An chấn động.
Nhưng bây giờ ông ta bị ép phải quỳ xuống trước mặt Nhạc Huy, còn bị trấn lột mất một tỷ.
Hành động này không chỉ vả vào mặt ông ta mà tựa như giẫm đạp ông ta xuống dưới chân và không ngừng chà xát trên mặt đất!
"Tôi muốn giết cậu ta! Tôi nhất định phải giết cậu ta!"
Nhìn thấy ông ta như vậy, Lôi Thiên Tuyệt lắc đầu thở dài, giữ lấy Long Vũ và thuyết phục:
"Ông Long, thôi bỏ đi!"
"Chẳng lẽ ông còn chưa tỉnh ngộ sao? Ông Tần đã chết trong tay bọn họ. Chúng ta dùng cái gì để đấu lại Nhạc Huy, chúng ta không đánh lại cậu ta đâu, đừng tự tìm đường chết nữa”.
Nghe đến đây, Long Vũ đột nhiên sững sờ, ngồi sụp xuống đất, nước mắt chảy ròng ròng trên gương mặt tuyệt vọng.
Chương 455: Tôi chấp nhận lời mời
Long Vũ về đến công ty, đã không còn hùng dũng hay thần thái của những ngày trước.
Ông ta nản lòng và thờ ơ với bất cứ chuyện gì.
“Ông Long, hai ngày nay ông sao thế, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Có chuyện gì cần tôi cống hiến sức lực cho ông không?”
Cho dù ở nhà, ông ta cũng như vậy. Quản gia hơi lo lắng, bước đến hỏi thăm.
“Quản gia Phùng, ông nói xem, có người khiến tôi không vui, khiến tôi rất giận, tôi nên làm gì cậu ta đây?”
Vẻ mặt Long Vũ đầy mệt mỏi, râu ria xồm xoàm, bình tĩnh hỏi.
“Có người dám chọc ông Long giận sao?”
Quản gia ngạc nhiên, nhíu mày nói:
“Có thể khiến ông Long tức giận, phiền muộn như vậy, chắc chắn người này đã làm ra chuyện rất quá đáng”.
“Ông Long, loại người này phải giết. Nếu ông không tiện, thì để lão Phùng tôi làm giúp ông, thành phố Đông An chúng ta loại người gì mà không có, tìm bừa một người xử cậu ta, trút giận cho ông Long”.
Long Vũ nghe vậy, mỉm cười thê lương:
“Nhưng người này, rất ghê gớm, ghê đến mức không ai giết được cậu ta cả”.
Quản gia chợt sững sờ, mặt đầy khó hiểu:
“Thành phố Đông An ta còn có loại người mạnh mẽ này sao? Ông Long, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Long Vũ nhắm mắt, thở dài, rồi nói:
“Người này, giết ông Tần của Giang Bắc chúng ta rồi. Ông nói xem, loại người mạnh mẽ này, sao tôi giết cậu ta được đây? Đến nỗi mấy ngày trước tôi suýt đã chết trong tay cậu ta, còn bị cậu ta bắt chẹt một tỷ”.
“Long Vũ tôi đúng là mất hết thể diện rồi!”
Nghe thấy câu nói này, sắc mặt quản gia chợt biến đổi, cảm thấy ớn lạnh đáp:
“Đây… đây…”
Quả thật ông ta không dám tin, ở Giang Bắc, còn có người dám đối xử như vậy với Long Vũ ư?
Quản gia là một ông già chừng năm mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng, vẻ ngoài gian tà xảo trá, có thể làm quản gia nhà họ Long thì ông già này cũng không phải một nhân vật đơn giản.
Con ngươi ông ta đảo vòng, khom người nói:
“Ông Long, tôi nghe mấy ngày trước ông nói, ngày mai có nhân vật lớn ở Kim Lăng muốn đến thành phố Đông An của chúng ta, ông còn cố ý tổ chức một buổi tiệc tối quy mô lớn để tiếp đón cô ấy”.
“Ông kính trọng cô ấy như thế, lại còn bố trí tiệc tiếp đón chu đáo như vậy. Tại sao không mượn tay nhân vật lớn đó, để tiêu diệt cái tên đã đắc tội với ông?”
Câu nói của quản gia dường như đã lập tức thức tỉnh Long Vũ.
Ông ta chợt sững sờ, cuối cùng ánh mắt cũng có chút sắc thái, kích động đến mức nắm lấy tay quản gia nói với giọng run rẩy:
“Ông nói tiếp đi!”
Thấy phản ứng của Long Vũ, quản gia cũng khẽ cười:
“Ông Long, cho dù người này có lai lịch gì nhưng người đến là nhân vật lớn ở Kim Lăng, chắc chắn thân phận không đơn giản. Càng huống hồ buổi tiệc đó, ông còn phải mời những quan chức cấp cao của thành phố Đông An chúng ta, ngay cả vị lãnh đạo cao cấp nhất của thành phố Đông An chúng ta cũng phải đến”.
“Tại sao ông không nhân cơ hội này, chơi chiêu mượn đao giết người chứ? Ông hẹn cái tên đắc tội với ông đến, sau đó chào hỏi với những nhân vật lớn kia, muốn giết chết cậu ta thì hoàn toàn không cần ông phải đích thân ra tay”.
“Với tính cách ngay cả ông cũng dám đắc tội của cậu ta, chắc chắn cũng sẽ đắc tội với những người này. Nếu cậu ta cũng đắc tội với người đến từ Kim Lăng thì có chết cũng chẳng ai điều tra được gì”.
Nghe quản gia nói vậy, Long Vũ hậm hực hai ngày, đột nhiên cất tiếng cười lớn:
“Tôi đúng là tức đến hồ đồ rồi, vậy mà lại không nghĩ ra cách này!”
“Ông Phùng, ông đúng là quân sư của tôi!”
Long Vũ vỗ liên tục lên vai quản gia, rất vui mừng.
“Ông Long quá khen rồi, tôi có thể làm quản gia ở nhà của ông Long, bày mưu tính kế cho ông Long là vinh hạnh của tôi”.
Long Vũ gật đầu, ánh mắt chợt trở nên oán hận:
“Cứ làm như vậy, bây giờ tôi điện thoại cho tên Nhạc Huy kia”.
“Ngày mai người ở Kim Lăng sắp đến rồi, tôi nhất định phải khiến cho thằng ranh Nhạc Huy trả lại gấp trăm lần sự áp bức và lăng nhục mà tôi từng chịu!”
…
Nhạc Huy nhận được điện thoại của Long Vũ gọi đến.
Anh hơi ngạc nhiên, dẫu sao đã bắt chẹt Long Vũ một tỷ, anh cũng không nghĩ là sau này sẽ có qua lại gì với Long Vũ nữa.
Không ngờ Long Vũ lại chủ động điện thoại cho anh.
“Ông Long, mới hai ngày trôi qua mà nhớ tôi rồi sao?”, Nhạc Huy nghe máy, bật cười ha ha.
Nghe thấy tiếng cười này, Long Vũ kìm nén lửa giận, cười ha ha rồi nói:
“Ông chủ Nhạc, hai ngày nay tôi đã suy nghĩ rất lâu, cậu nói không sai. Mọi người đều là người làm ăn, nên dĩ hòa vi quý, hòa khí mới có thể sinh tài”.
“Trước đây quả thật là tôi đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, cũng trách tôi kiêu căng mù quáng, gây ra những hậu quả nghiêm trọng. Nhưng trong lòng tôi, rất khâm phục sự quyết đoán và trí tuệ của ông chủ Nhạc, tôi rất muốn kết bạn với cậu”.
“Một tỷ kia, tôi cũng nghĩ thông rồi, nếu tốn một tỷ, có thể kết bạn với ông chủ Nhạc thì tôi thấy rất đáng. Ngày mai tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc tối quy mô lớn ở thành phố Đông An, tôi muốn mời cậu đến tham dự, không biết ông chủ Nhạc có nể mặt không?”
Nghe câu này, Nhạc Huy hơi sững sờ.
Sự thay đổi này của Long Vũ quả thật quá lớn, lớn đến mức anh không phản ứng kịp.
Mấy ngày trước còn coi anh như kẻ thù không đội trời chung, sống chết đến cùng vậy mà hôm nay lại khác thường đến thế, còn muốn mời anh tham dự tiệc tối ư?
“Ông Long nghiêm túc sao? Tôi còn cho rằng ông sẽ oán hận tôi chứ?”
Nhạc Huy bật cười.
“Ông chủ Nhạc nghĩ nhiều rồi, sao tôi có thể hận cậu được”, Long Vũ mỉm cười: “Tôi thua thảm hại trong tay ông chủ Nhạc, tôi thừa nhận, nếu ông chủ Nhạc lo lắng tôi vẫn muốn báo thù thì cậu có thể yên tâm”.
“Cho dù tôi có lá gan đó, cũng không có năng lực đó, lẽ nào Long Vũ tôi, còn lợi hại hơn ông Tần và Tần Lãnh sát thần Ngọc Diện kia sao?”
Không thể không nói, giọng điệu của Long Vũ trong điện thoại vô cùng chân thành, hoàn toàn không nghe ra được bất kỳ âm mưu gì.
Lời mời này, Nhạc Huy cũng không tiện từ chối nên chỉ đành đồng ý:
“Nếu đã như vậy, tôi còn từ chối ý tốt của ông Long thì Nhạc Huy tôi thật không có mắt nhìn rồi”.
“Tôi chấp nhận lời mời của ông Long, tối mai nhất định có mặt đúng giờ”.
Long Vũ nghe vậy rất vui mừng, cười lớn nói:
“Vậy thì tốt quá, ngày mai rất nhiều lãnh đạo cấp cao của thành phố Đông An cũng sẽ đến dự buổi tiệc này”.
“Điều quan trọng nhất là bên phía Kim Lăng có một nhân vật siêu lớn sẽ đến, cậu có nghĩ cũng không nghĩ ra đâu. Ông chủ Nhạc à, đến lúc đó tôi giới thiệu cho cậu làm quen”.
Nghe câu nói phía sau, nụ cười trên gương mặt Nhạc Huy biến mất.
Câu nói phía trước, anh không nghe ra được gì. Nhưng phía sau, Long Vũ diễn lố quá, nếu nói không có âm mưu gì, Nhạc Huy chắc chắn không tin.
“Được, cảm ơn ông Long”.
“Tôi cũng không phải là người từng trải nhiều, đặc biệt là tôi cũng muốn làm quen với nhân vật lớn bên phía Kim Lăng”.
Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Huy dựa vào ghế, hai chân vắt lên bàn, khẽ cười nhạt:
“Long Vũ à, ông đúng là tính xấu khó đổi”.
“Nếu ông còn muốn chơi, vậy thì tôi theo ông đến cùng”.
Chương 456: An Nhã đến Đông An
Sân bay Đông An.
Sáng sớm, Long Vũ dẫn đầu một nhóm lãnh đạo cấp cao trong công ty, lái mấy chiếc ô tô hạng sang đến sân bay.
Hôm nay là ngày cô chủ Kim Lăng đến thành phố Đông An, lên máy bay lúc tám giờ sáng và đến thành phố Đông An lúc mười giờ sáng.
Nhưng bảy giờ sáng, mấy người Long Vũ đã đến chờ ở sân bay.
Có thể khiến Long Vũ đích thân tới đón, còn chờ đến hai ba giờ đồng hồ.
Có thể thấy, cô chủ ở Kim Lăng này có địa vị cao quý trong lòng Long Vũ.
Ở những nơi tấc đất tấc vàng như Kim Lăng và thủ đô, chỉ một viên gạch cũng có thể quật ngã hàng loạt người giàu có ở nơi khác.
Quả thực những nơi đó không thể so với thành phố Đông An. Ngay cả thành phố Thiên Hải - thành phố hạng một mới cũng không thể so sánh nổi.
Cho nên ngay cả một nhân vật lớn ở thành Đông An như Long Vũ cũng phải đối đãi cẩn thận với cô chủ ở Kim Lăng.
Trong phòng đợi của sân bay, các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Long Vũ đứng ngay ngắn thành hàng, thể hiện sự cung kính tôn trọng.
Bản thân Long Vũ đang đứng trước mặt bọn họ, cũng đứng thẳng tắp..
Những hành khách đi qua nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cảm thấy ớn lạnh, khuôn mặt biến sắc.
"Đó không phải là ông chủ Long – doanh nhân hàng đầu ở thành phố Đông An chúng ta sao?"
"Hình như những người đó đều là lãnh đạo cấp cao trong công ty của ông ấy, đều là những người ưu tú nhất ở thành phố Đông An, họ đang làm gì ở đây vậy?"
Mọi người đều kinh hãi.
Ngày thường, muốn gặp được ông chủ của tập đoàn Long Vũ là chuyện không thể nào.
Người bình thường phần lớn chỉ có thể nhìn thấy những ông lớn ở thành Đông An này trên các bản tin.
"Nhìn dáng vẻ của ông chủ Long hình như ông ấy đang đợi ai đó, nhưng người thế nào mới có thể khiến ông chủ Long phải chờ đợi như này".
"Chẳng lẽ là... hoàng thân quốc thích đến từ thủ đô và Kim Lăng".
Ít nhất ở cả thành Đông An, thậm chí toàn bộ Giang Bắc không có ai có thể khiến Long Vũ đích thân đứng đợi như vậy.
Họ chỉ có thể nghĩ đến những người đến từ thủ đô và Kim Lăng.
Quả thật họ đã không đoán sai.
Với sự bảo vệ và bao bọc của mười mấy vệ sĩ, chỉ nhìn thấy một phụ nữ trẻ xinh đẹp mặc đồng phục màu trắng chuyên nghiệp, dáng vẻ và khí chất đặc biệt nổi bật bước ra ngoài.
Người phụ nữ đang đeo kính râm, nhưng mọi người đều có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ngay cả khi bị kính râm che phủ nửa khuôn mặt.
Nhìn thấy người tới, trong lòng Long Vũ bỗng chấn động, vội vàng dẫn các lãnh đạo cấp cao chạy đến.
"Cô An Nhã, cô An Nhã đặt chân đến thành phố Đông An, thực sự khiến thành phố Đông An của chúng tôi thêm rực rỡ!"
Dù là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Long Vũ cũng không ngờ sẽ thấy biểu cảm nịnh nọt như vậy trên mặt Long Vũ.
Đặc biệt là đối với một người phụ nữ, có thể nói trình độ nịnh nọt của Long Vũ đã đạt đến cực điểm.
"Ông chủ Long, chào ông”.
An Nhã bắt tay với Long Vũ và cười nói:
"Tôi có thể thấy được ông chủ Long rất có thành ý, chắc hẳn việc hợp tác giữa chúng ta sẽ không xảy ra sai sót gì”.
"Ông chủ Long không cần khách sáo như vậy. Lần này tôi đến Đông An chỉ như một chuyến du lịch, nhân tiện gặp người thân yêu nhất của tôi”.
Nghe vậy, Long Vũ nở nụ cười tươi như hoa.
Nghe An Nhã nói như vậy thì lần hợp tác này hoàn toàn không có vấn đề gì.
Vả lại, ông ta không ngờ rằng cô chủ nhà họ Nhạc ở thủ đô lại là một người phụ nữ mạnh mẽ phụ trách tài nguyên của nhà họ Nhạc, đối đãi với người khác rất dễ gần và bình dị.
Ông ta muốn đối phó với Nhạc Huy thì phải cần cô An Nhã này sẵn lòng giúp đỡ.
"Vâng, vâng, vâng, không ngờ cô An Nhã lại đối xử với mọi người hòa nhã như vậy”.
"Không biết người thân của cô An Nhã hiện đang ở đâu? Tôi không ngờ rằng còn có người của nhà họ Nhạc ở thành phố Đông An. Cô An Nhã, hay là bây giờ tôi cử người đi đón người thân của cô tới đây”.
Long Vũ nở nụ cười vui vẻ, hết sức ân cần hớn hở.
An Nhã nghe vậy chỉ cười nhạt đáp:
"Không cần đâu, có lẽ người đó đang rất bận, đợi sau khi tôi và ông chủ Long bàn bạc và ký xong hợp đồng hợp tác thì tôi sẽ đi tìm người đó”.
Nghe vậy, Long Vũ gật đầu lia lịa.
"Vậy được, không thành vấn đề”.
"Cô An Nhã, đây là lần đầu tiên cô đến thành phố Đông An đúng không?”
An Nhã gật đầu, không nói gì.
"Vậy tôi sẽ tiếp đãi cô An Nhã đàng hoàng chu đáo”.
Long Vũ sớm đã không nhẫn nại được, vội vàng nói:
"Tối nay, tôi đã sắp xếp một bữa tiệc ở khách sạn. Đến lúc đó, tất cả giới thượng lưu của thành phố Đông An và các quan chức cấp cao đều sẽ đến tham dự”.
"Họ cũng muốn gặp mặt cô An Nhã, không biết cô An Nhã có nhã hứng đến tham dự cùng chúng tôi hay không?”
An Nhã không nhịn được cười nói:
"Hiếm thấy ông chủ Long có lòng tốt như vậy, đương nhiên An Nhã tôi sẽ không thể từ chối ý tốt của ông chủ Long”.
Lúc này Long Vũ vui mừng khôn xiết.
…
Buổi tối.
Nhạc Huy dẫn theo Kỳ Phi và Kim Võ đến khách sạn.
Nếu Long Vũ đã chủ động mời và anh cũng đã đồng ý thì đương nhiên anh sẽ đến tham dự.
Lúc tới gần khách sạn, Kỳ Phi lái xe đến một bãi đậu xe dưới tầng hầm, đang định đậu xe ở đó thì bỗng nhiên phía sau bị rung lắc dữ dội, rõ ràng là đã bị một chiếc xe đâm từ phía sau.
"Kỹ thuật lái xe chó má gì vậy, đậu xe trong hầm giữ xe mà cũng có thể bị tông vào đuôi xe à?”
Kỳ Phi tức giận nhảy xuống xe, chiếc xe này là anh ta mới mua.
Anh ta đang định bước đến tranh cãi thì nhìn thấy phía sau có một đôi nam nữ bước xuống từ chiếc xe Porsche. Áo quần của hai người đó hơi xộc xệch, cô gái còn đang sửa sang lại đồ lót, rõ ràng hai người này vừa làm chuyện trai gái ở trên xe nên mới không chú ý đụng phải xe của Kỳ Phi.
"Tôi nói hai người này, thích vui vẻ trên xe thì dừng xe xong rồi hãy chơi đùa vui vẻ, không nhìn thấy ở phía trước còn có xe đang đỗ hả, đèn xe của tôi đã bị các người tông hỏng rồi”.
Kỳ Phi chỉ vào gã đàn ông trung niên và hét lên.
"Hét cái gì mà hét? Mày lái xe nhanh hơn chút nữa thì tao có thể đâm vào mày được sao? Xe của tao là Porsche, tao còn chưa bắt mày đền tiền đã là may cho mày lắm rồi!", gã đàn ông trung niên thản nhiên nói.
Kỳ Phi tức giận nở nụ cười nhếch mép và đáp lại:
"Theo như ông nói thì ông đây dừng xe phải tăng tốc độ đạp cần ga có đúng không?”
"Này, tôi nói con người anh sao mà thiếu tố chất, thích nói gì thì nói vậy hả? Lái BMW thì huênh hoang cái gì? Chúng tôi lái Porsche đây nhưng cũng không ra vẻ như anh!”
Người phụ nữ đứng bên cạnh liếc xéo Kỳ Phi, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Lúc này, Nhạc Huy và Kim Võ cũng xuống xe, đi tới chỗ Kỳ Phi.
Gã đàn ông trung niên mất kiên nhẫn, hung hăng chửi bới:
"Mau lái xe đi đi, đừng có mà không biết xấu hổ, tốt nhất bọn mày nên từ bỏ ý nghĩ lừa gạt tiền bồi thường đi, nếu không cẩn thận ông đây sẽ xử lý hết bọn mày”.
“Ông nói gì?”, Kỳ Phi nhíu mày, lạnh lùng nhìn gã đàn ông trung niên đang hống hách trước mặt.
Gã đàn ông trung niên thấy vậy liền cười khẩy nói:
"Sao hả, ỷ thế đông người muốn ra tay à? Mày có tin bây giờ tao gọi một trăm anh em đến chém chết bọn mày không?”
Chương 457: Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt
Kim Võ nghe thấy vậy, không kiềm chế được cơn giận lập tức xông lên phía trước và mắng:
“Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt hả? Có ngon thì gọi đi! Còn muốn đánh chết ông đây à, cho mày một trăm lá gan cũng chẳng dám!”
“Mày bảo ai không dám? Bây giờ tao gọi liền! Chờ đó cho tao! Một đám vớ vẩn, ông đây vẫy tay một cái là bọn mày xong đời!”
“Câm miệng! Dựa vào ông mà cũng dám gào thét với bọn tôi ư? Lấy đâu ra dũng khí vậy!”
Kim Võ và Kỳ Phi nhìn nhau, không kiềm chế nổi tức giận, lập tức lao lên đánh người.
Bọn họ đi theo Nhạc Huy bao nhiêu năm chưa từng chịu cảm giác tủi nhục này.
“Kim Võ! Dừng tay!”
Nhạc Huy cau mày, ngăn hai người Kim Võ và Kỳ Phi lại, kéo họ ra sau lưng, quan sát gã đàn ông trung niên.
Người này mặc một bộ âu phục cùng áo sơ mi trắng, áo quần phẳng phiu gọn gàng, nhưng hành động và lời nói thô tục hèn hạ!
Bên cạnh là một cô gái trẻ, dáng người khá xinh đẹp, từ đó có thể thấy, gã đàn ông trung niên này chắc là một người giàu có.
Hôm nay là bữa tiệc dành cho giới thượng lưu do Long Vũ sắp xếp. Cả thành phố Đông An đều biết, có thể đến tham gia bữa tiệc này đều là người giàu sang quyền quý.
Nói không chừng gã đàn ông trung niên này cũng là khách quý.
Dù vậy, Nhạc Huy cũng chẳng hề sợ hãi.
Anh không thích gây thù chuốc oán, nhưng không có nghĩa là sẽ sợ hãi, nước sông không phạm nước giếng, có kẻ gây chuyện thì chắc chắn anh không để yên.
“Nhìn gì mà nhìn? Ông đây là người mày có thể nhìn sao? Còn nhìn tao móc mắt ra bây giờ!”
Gã đàn ông trung niên tiến lên phía trước, giơ tay định đánh Nhạc Huy.
“Anh Huy cẩn thận!”
“Chán sống rồi à? Cút đi cho tao!”
Kỳ Phi và Kim Võ sửng sốt, tình huống đột ngột xảy ra, hai người đứng sau lưng Nhạc Huy thậm chí còn chưa kịp ra tay.
Không ngờ, bọn họ vừa dứt lời đã nhìn thấy Nhạc Huy dùng tay phải nhanh chóng giữ chặt cổ tay hắn.
Anh dùng sức vặn mạnh, xương cổ tay phát ra tiếng răng rắc chói tai, gân xanh trên trán hắn nổi lên, máu nhỏ từng giọt.
“A a a! Buông tay tao ra!”
Máu từ ngón tay gã đàn ông chảy thành từng vệt dài, cổ tay gãy lìa, hai mắt nổ đom đóm.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều không ngờ tới kết cục này.
“Mày, mày lại dám làm vậy với tao. Mày biết tao là ai không? Đắc tội với tao thì mày sẽ phải trả giá!”
Vẻ mặt gã đàn ông trung niên kinh hoảng, nhìn ánh mắt lãnh đạm của Nhạc Huy, trong lòng dần dấy lên nỗi sợ hãi.
“Trả giá?”
Nhạc Huy liếc mắt, ánh mắt quét qua khuy áo còn chưa cài chỉnh tề của người trước mặt, không khỏi cười nhạt: “Ông mặc quần áo tử tế trước đi đã rồi hãy nói chuyện với tôi”.
Gã đàn ông trung niên rõ ràng không phục, nắm chặt cổ tay đẫm máu, từ cổ họng hét lên: “Dựa vào đâu chứ?”
Nhạc Huy cười khẩy, cúi đầu nhìn hắn: “Nếu không tôi lại thấy mình như đang bắt nạt trẻ con”.
“Mày!”
Gã đàn ông tức giận đến khó thở, suýt nữa hôn mê, chờ tới khi hoàn hồn liền chỉ vào người phụ nữ đang sợ hãi khóc lóc phía sau.
“Khóc cái con khỉ! Mau vào khách sạn gọi người đi! Nói ở đây có kẻ khiêu khích người nhà của ông Long, bảo họ phái người đến đây, nhanh lên!”
Người nhà?
Nhạc Huy nghe thấy vậy, ban đầu hơi ngạc nhiên, sau đó cười nhạt.
Trước khi đến anh đã đoán được tâm địa xấu xa của Long Vũ, bảo anh đến tham dự bữa tiệc này là có ý đồ.
Anh và Long Vũ mới có hiềm khích, dựa theo tính cách của Long Vũ không thể xóa bỏ hận thù nhanh như vậy được.
Nói không chừng gã đàn ông trung niên này là do Long Vũ cố ý sắp xếp để kiếm chuyện với anh.
Cùng lúc đó, ở lối dừng xe vào khách sạn, cờ hoa đủ màu sắc bay phấp phới, có không ít nhân viên phục vụ và lễ tân đứng ở cửa chờ đón sự xuất hiện của những vị khách quý.
“Cô An Nhã, mời đi bên này!”
An Nhã mặc một chiếc váy dạ hội tuyệt đẹp, xuất hiện vô cùng lộng lẫy.
Long Vũ ân cần theo sau, khom lưng cúi đầu khiến ai nấy đều ngạc nhiên.
“Một người phụ nữ lại có thể khiến ông chủ Long cẩn thận tiếp đãi như vậy, xem ra là nhân vật lớn!”
“Tôi nghe nói, cô ấy là cô chủ nhà họ Nhạc, đến thành phố Đông An tìm người thân!”
“Ở Đông An có họ hàng nhà họ Nhạc à? Chắc là nhân vật ẩn danh, thật sự muốn tận mắt nhìn thấy! Gặp một lần thôi cũng được!”
Dù An Nhã là con gái nuôi nhà họ Nhạc, nhưng bao năm qua vẫn luôn được nuôi dưỡng như con ruột.
Hiện giờ cô đã tiếp quản toàn bộ sản nghiệp, công ty của nhà họ Nhạc. Dù là phụ nữ, nhưng giá trị con người còn cao hơn những người có mặt ở đây gấp trăm lần.
Long Vũ nghe những lời bàn tán phía sau, trong lòng chợt lóe lên một suy nghĩ, vội đuổi kịp An Nhã và nói:
“Cô An Nhã, không biết lần này cô đến Đông An là để tìm người họ hàng nào, bây giờ người đó đang ở đâu?”
“Cô đến Đông An là vinh hạnh của cả thành phố. Bữa tiệc chào mừng này hay là mời cả người kia đến, cũng là để mọi người chiêm ngưỡng phong thái của nhà họ Nhạc, cô thấy thế nào?”
An Nhã cúi đầu nghịch tà váy dạ hội, suy nghĩ chốc lát thấy lời ông ta nói cũng có lý.
Vốn định sau bữa tiệc hôm nay sẽ gọi điện cho người đó hẹn gặp trực tiếp.
Long Vũ nhiệt tình như vậy, còn tổ chức cả tiệc rượu nên cô cũng bằng lòng cho ông ta chút thể diện.
“Cũng được, giờ tôi sẽ liên lạc với người đó, lát nữa nhớ ra cửa đón người”.
“Vâng, vâng, vâng, tất nhiên rồi”, Long Vũ thấy cô đồng ý với mình, lập tức vui vẻ, gật đầu lia lịa.
“Ông Long, không ổn rồi! Ở bãi đỗ xe xảy ra chuyện!”
Bên ngoài khách sạn có một tên đàn em vội vàng chạy đến, sau lưng còn có một người đàn ông cao to, kéo theo một người phụ nữ đang run rẩy.
Người phụ nữ này chính là người vừa cặp bồ với gã đàn ông trung niên kia.
Trên mặt cô ta còn vệt nước mắt, hiển nhiên là chưa từng đến nơi xa hoa lộng lẫy như này nên sợ đến phát khóc.
Long Vũ chỉ vào người phụ nữ, cau mày nói.
“Đây là ai? Không biết hôm nay có bao nhiêu khách quý tới đây à? Mấy người to gan thật, loại chó mèo nào cũng cho phép vào!”
Thấy Long Vũ tức giận, tên đàn em vô cùng sợ hãi, quỳ gối nói.
“Ông Long, thật xin lỗi, tôi, tôi không cố ý đâu!”
“Người phụ nữ này chạy đến từ bãi đỗ xe, nói ở đó suýt xảy ra án mạng, chuyện liên quan đến mạng người rất khẩn cấp, tôi đành phải để cô ta vào!”
Long Vũ sửng sốt, tiệc rượu hôm nay là do ông ta chủ trì, mấy ngày trước đã thông báo khắp thành phố Đông An, không ai không biết.
Bất kể là tầng lớp thấp hay giới thượng lưu, đều sẵn lòng giữ thể diện cho ông ta, hôm nay sẽ không đến đây kiếm chuyện.
Rốt cuộc là ai? Dám kiếm chuyện với Long Vũ này, chán sống rồi hả?
“Nói! Cô đến đây cùng ai? Là kẻ nào gây sự? Nếu dám nói dối dù chỉ một câu thì tôi sẽ lấy mạng cô!”
Chương 458: Bọn họ lại quen biết nhau
Long Vũ nhìn theo hướng tay chỉ của cô ta, lập tức kinh ngạc tại chỗ, vẻ mặt đầy giận dữ đã biến mất.
Thì ra người bẻ gãy tay của Long Võ, không phải ai khác, mà chính là Nhạc Huy – kẻ trước đây đã giết Tần Lãnh và ông Tần không hề nương tay!
“Cậu, sao cậu lại ở đây?’
Vừa dứt lời, Long Vũ hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.
Chính miệng ông ta nói với Nhạc Huy, đồng thời mời anh đến dự tiệc với thái độ cúi đầu hèn mọn, bây giờ vì tức giận, mà lại quên mất rồi.
“Hả? E là gần đây ông chủ Long nhiều việc quá nên trí nhớ không được tốt lắm”.
“Là ông chủ động mời tôi đến khách sạn dự tiệc, sao bây giờ hỏi ngược lại tôi vậy?”
Nhạc Huy mặc đồ tây màu đen, chậm rãi đi tới từ phía một chiếc xe sang.
Hai người Kỳ Phi và Kim Võ đi theo sau, ba người đều ăn mặc trang trọng, khí chất trên người khiến người khác mất hồn mất vía.
Sắc mặt Long Vũ thay đổi, liếc mắt nhìn Long Võ nằm trên mặt đất, trong lòng đã hiểu ra vài điều, tức giận nói:
“Là cậu! Cậu đã bẻ gãy tay của Long Võ đúng không?”
Nhạc Huy nhìn ông ta với vẻ mặt không cảm xúc, khẽ gật đầu nói:
“Là tôi, ông chủ Long muốn thế nào?”
“Tôi đã nói từ sớm, trước nay tôi chưa từng muốn gây thù kết oán với ông chủ Long, với người khác cũng thế. Nhưng nếu người khác xúc phạm tôi trước thì tất nhiên tôi không thể nhẫn nhịn”.
“Cho dù người này có phải do ông chủ Long phái tới hay không, nhưng rất xin lỗi, tay ông ta đã gãy. Muốn tiền, thì tôi cho ông ta chút tiền thuốc men, muốn tôi xin lỗi thì trừ phi tôi chết!”
Long Vũ nghe thấy vậy, vẻ mặt trở nên căm phẫn đỏ bừng bừng, thẹn quá hóa giận:
“Nhạc Huy! Trước đây tôi từng nói, tôi đưa cho cậu một tỷ thì xóa bỏ toàn bộ chuyện giữa chúng ta!”
“Cậu lấy tiền của tôi, vậy còn không đủ sao? Tôi có ý tốt mời cậu đến dự tiệc, vậy mà cậu lại kiếm chuyện với tôi! Cậu là đang được voi đòi tiên đấy!”
Mỗi lần nghĩ đến một tỷ kia, nỗi căm hận Nhạc Huy trong lòng Long Vũ lại càng mãnh liệt.
Từ sau cái chết của Hoắc Hải Tôn, đến cái chết của Tần Lãnh, ông Tần, đều do một mình Nhạc Huy gây nên.
Long Vũ lăn lộn trong thế giới ngầm ở thành phố Đông An nhiều năm, trước nay chưa từng cảm thấy áp bức và lăng nhục như vậy.
Cho đến khi ông ta chết, thì ông ta và Nhạc Huy cũng không thể hòa giải, nhất định không đội trời chung!
Đáng lẽ lúc nãy ông ta phải nghĩ ra, bây giờ ở thành phố Đông An, người có thể đối nghịch với ông ta như thế, trừ Nhạc Huy, e là cũng không tìm ra người nào khác.
“Nhạc Huy, tôi nói cho cậu biết, hôm nay là ngày vui tôi mở tiệc mời khách, nếu cậu có lòng, đổi hôm khác rồi thách thức tôi, tôi khuyên cậu vẫn nên biết điều chút”.
“Cậu muốn đối nghịch với ông đây, tôi đánh cược cái mạng này, cũng bằng lòng tiếp cậu đến cùng”.
“Nhưng hôm nay, cậu vẫn nên ngoan ngoãn chút đi!”
Long Vũ cười nhạt, đang định nói tiếp gì đó, đột nhiên nghe thấy phía sau, truyền đến tiếng phụ nữ kinh ngạc:
“Nhạc Huy? Nhạc Huy là ở đây sao?”
Toàn thân Long Vũ chấn động, quay đầu lại nhìn, thấy An Nhã đi ra từ phía sau đám người, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn về phía Nhạc Huy đang đứng, đạp qua người Long Võ trên mặt đất, nói với Nhạc Huy:
“Nhạc Huy, lâu rồi không gặp!”
Cái gì?
Nhạc Huy?
Vậy mà bọn họ lại quen biết ư?
Vừa dứt lời, mọi người ở đây không khỏi khiếp sợ.
Ngay cả những khách khứa bám theo đang ở bên ngoài bãi đậu xe, đến hóng hớt, cũng trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Ai cũng biết, An Nhã là cô chủ nhà họ Nhạc ở thủ đô, lần này đến thành phố Đông An là để gặp mặt người thân của mình.
Lẽ nào, Nhạc Huy chính là người thân mà cô ấy muốn tìm?
“Anh Long! Còn ngây người làm gì? Mau giết hắn đi!”
Long Võ đã khôi phục một nửa cảm giác, ôm cánh ta đứng dậy, vệt máu kết thành một vũng đen vẫy đầy mặt đất.
“Vừa nãy hắn ra tay đánh em bị thương, anh Long, anh mau gọi người giải quyết hắn! Nếu như bị người khác truyền ra ngoài, cũng làm giảm oai phong của anh, nhà họ Long chúng ta chưa từng bị ai sỉ nhục như vậy”.
“Im miệng!”
Long Vũ nhíu mày, thấp giọng mắng Long Võ và nhìn Nhạc Huy với vẻ mặt phức tạp.
Ông ta sớm đã hận Nhạc Huy đến tận xương tủy, hận không thể giết anh tại chỗ ngay bây giờ.
Nhưng lúc này, chuyện xảy ra lại vượt quá tưởng tượng của ông ta.
Vốn dĩ cô chủ nhà giàu đến từ thủ đô này là công cụ Long Vũ dùng để mượn đao giết người.
Bây giờ, con dao này lại thành dao cùn, thậm chí còn phản ngược lại, đâm vào người ông ta!
“Cô An Nhã, cô với cậu ta, hai người quen biết nhau hả?”, Long Vũ do dự một lúc lâu mới lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên là quen rồi, cậu ấy là…”
An Nhã vừa muốn buột miệng, đột nhiên nhớ lại, Nhạc Huy đã bị nhà họ Nhạc đuổi khỏi nhà.
Không thể lên tiếng nói với bên ngoài là người nhà họ Nhạc, nếu không, sẽ gây ra mầm tai họa.
Mặc dù trong lòng An Nhã, vẫn coi Nhạc Huy là người thân thiết nhất của mình.
Nhưng bây giờ, để bảo vệ Nhạc Huy, cô cũng phải che giấu giúp anh.
“Cậu ấy chính là người thân mà tôi đến thành phố Đông An để tìm. Mặc dù không phải ruột thịt, nhưng từ nhỏ tình cảm chúng tôi đã thân thiết, cũng không khác gì người thân ruột thịt”.
“Hóa ra là vậy”.
Long Vũ nghe xong, mặt không cảm xúc, cười hời hợt nói:
“Chúc mừng cô An Nhã gặp lại người thân, không cần tốn công tìm kiếm nữa, thật sự là đáng mừng”.
An Nhã chìm đắm trong niềm vui gặp lại Nhạc Huy, đương nhiên không nghe ra điều kỳ quái trong lời nói của Long Vũ.
“Cảm ơn ông chủ Long, nếu không phải ông nhiệt tình chiêu đãi thì tôi cũng sẽ không đến khách sạn này”.
“Tôi có thể gặp lại người thân, còn phải cảm ơn công lao của ông!”
Long Vũ nghe câu này, chỉ cảm thấy như có nỗi khổ khó nói ra.
Nhưng trước mặt mọi người, ông ta cũng không thể không nể mặt An Nhã, chỉ đành cắn răng nói:
“Không cần cảm ơn! Cô An Nhã vui là được!”
“Anh Long! Anh đang nói bậy gì đó?”, Long Võ tức giận nói.
“Trước đây anh thường nói, anh em như tay chân, cả đời này cũng không thể tách rời. Bây giờ sao lại vì một con đàn bà, mà mặc kệ anh em không lo như vậy chứ?”
Mặt Long Võ bừng bừng lửa giận, dùng tay còn lại không bị thương, chỉ vào An Nhã và Nhạc Huy mà gào thét.
Tuy bình thường hắn thích ăn chơi, nhưng hắn không ngốc.
Nghe Long Vũ nói vậy, đương nhiên hắn hiểu được, Long Vũ hoàn toàn không có cách ra mặt thay hắn.
“Anh Long! Hôm nay nếu anh không làm chủ cho em thì anh cũng không có được lợi ích gì đâu!”
“Anh đừng quên, người sau lưng em không chỉ mình anh, còn có người kia! Bản lĩnh của người đó còn cao hơn anh nhiều!”
“Mẹ nó, nếu em mất một cánh tay oan uổng thì ngày mai em sẽ nói với người đó, anh đoán xem, nếu ông ấy biết anh thấy anh em có nạn mà không màng tới thì sẽ xử lý anh thế nào?”
“Đợi đến lúc đó, cho dù anh có tám cánh tay, cũng không trả được!”
Lúc này Long Võ gần như đã phát điên.
Vừa nãy Nhạc Huy chỉ cần dùng một phần trăm sức lực, đã bẻ trật khớp cánh tay của hắn, sau này cũng khó mà hồi phục.
Trách thì chỉ trách bình thường hắn ăn chơi trác táng, chưa từng luyện tập hay tham gia huấn luyện võ sĩ gia tộc, cơ thể yếu ớt như bông vải, ngay cả một phần trăm sức lực của Nhạc Huy cũng không gánh nỗi.
“Anh Long, anh tự chọn, anh muốn ra mặt giúp em, bảo vệ danh tiếng thành phố Đông An của mình. Hay là muốn tha cho hắn, đổi lấy cái chết không toàn thây của anh?”
Long Võ thấy Long Vũ do dự không quyết định, hít sâu một hơi, hung hãn chất vấn.