1 8 : 4 6 – Tiểu Dã
“Năm tôi gặp Thẩm Phó Dã, anh mười bảy tuổi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi như được cứu rỗi.” — Ôn Trì Vũ
*
Ngày hôm đó là ngày thứ ba của cơn mưa phùn, thị trấn Nguyệt Tầm vẫn yên tĩnh và cổ kính như mọi khi.
Vào buổi chiều, Ôn Thu thay một chiếc váy từ tầng trên đi xuống, chị soi gương ngắm mình một lúc rồi cầm son lên định thoa nhưng lại do dự rồi đặt lại chỗ cũ.
Chị đi ra cửa hàng rồi thò đầu ra nhìn. Dưới bầu trời u ám, mưa rơi nhẹ nhàng, đường phố vắng tanh, chỉ có những chiếc lá bạch quả rải đầy trên đường lát đá xanh.
“Ẩm ướt đến mức sắp mốc cả rồi.” Chị than phiền, “Thời tiết quỷ quái thế này, làm sao mà buôn bán được.”
Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên đổ chuông, Ôn Thu hoảng hốt nhìn số gọi đến sau đó quay đầu nhìn về phía Ôn Trì Vũ đang làm bài tập trên quầy, “Tiểu Vũ à, chị phải qua nhà dì Hoàng một chút.”
Ôn Trì Vũ cầm bút ngẩng đầu lên nhìn chị, Ôn Thu bị nhìn đến mặt hơi đỏ, “Em biết chị…”
Ôn Trì Vũ gật đầu, “Chị à, nhớ mang ô nhé.”
“Được.” Ôn Thu cầm chiếc ô cán dài kiểu cũ dựng bên tường, đẩy cửa siêu thị mini ra rồi không yên tâm quay đầu lại dặn dò, “Nếu không có khách thì đóng cửa hàng sớm nhé, ngày mai em còn phải đi học, lớp 12 rồi phải chú ý nghỉ ngơi.”
Ôn Trì Vũ ngoan ngoãn dạ một tiếng, “Em biết rồi, chị đi nhanh đi.”
Ôn Thu bước ra khỏi cửa hàng mới nghe điện thoại, giọng điệu có phần yếu ớt và chiều lòng, “Dì Hoàng à, lúc nãy cháu đang bận, đã ra cửa rồi, năm phút nữa sẽ đến. Không không, không phải là không coi trọng đâu ạ, dì cũng biết cháu không còn trẻ nữa, làm gì còn kén cá chọn canh nữa…”
Giọng của Ôn Thu dần biến mất trong tiếng mưa.
Ôn Trì Vũ đợi đến khi không còn nghe thấy gì nữa mới cúi đầu tập trung vào bài thi. Nhìn được hai giây, cô dùng tẩy xóa đáp án vừa viết sai.
Ôn Thu mở một siêu thị mini tên Giai Mỹ ở thị trấn Nguyệt Tầm, diện tích không lớn, chỉ là cải tạo từ ngôi nhà cũ bà nội để lại. Tầng trên để ở, tầng dưới mở cửa hàng. Chủ yếu bán đồ dùng hàng ngày, khách hàng đều là cư dân trong thị trấn, thu nhập không thể gọi là dư dả, nhưng chi phí sinh hoạt hàng ngày và học phí của Ôn Trì Vũ thì không thành vấn đề.
Thời gian này là mùa mưa, việc buôn bán so với bình thường còn tệ hơn một chút, dự báo thời tiết nói cơn mưa này còn phải một tuần nữa mới dứt.
Ôn Trì Vũ không thích trời mưa lắm, Ôn Thu bị đau lưng, cứ đến ngày mưa âm u là không thể dùng sức còn bị đau nhức.
Cô nhìn thời tiết bên ngoài, đoán chừng thời tiết thế này cũng không có khách đến. Tiện thể mở âm thanh bài học tiếng Anh, vừa làm bài vừa nghe.
Lúc 6 giờ 46 phút, trời đã hoàn toàn tối, thị trấn nhỏ dường như đã chìm vào giấc ngủ.
Cánh cửa kính cũ kỹ bỗng được đẩy ra từ bên ngoài.
Đang chìm đắm trong đống bài tập, Ôn Trì Vũ giật mình, đầu óc còn đang mơ hồ đã vô thức ngẩng lên nhìn. Gió từ bên ngoài thổi vào, cũng lùa vào chiếc áo hoodie đen của người đó, rỗng không, chỉ thấy xương bả vai nhô ra.
Trong ánh sáng mờ ảo u tối, toàn thân cậu ướt đẫm, những giọt nước nhỏ tong tỏng hòa vào bức màn mưa tiêu điều phía sau.
Ôn Trì Vũ chớp mắt, ấn tượng đầu tiên là, cậu ta gầy quá.
Chậm một nhịp, đợi đến khi người đã đến gần trong gang tấc thì cô mới hoảng hốt tắt âm thanh bài học tiếng Anh, định nói gì đó, “Cần…”
“Lấy bao thuốc.”
Cậu không nhìn cô, tự cúi đầu, toàn thân toát lên vẻ mệt mỏi.
Mưa bên ngoài không lớn, có lẽ cậu đã đứng trong mưa một lúc rồi, áo hoodie ướt gần hết, đè cho lưng hơi còng.
So với những điều này, giọng cậu còn trầm hơn, khàn đến mức có cảm giác rách nát.
Qua hai giây, cậu lại bổ sung, “Hoàng Hạc Lâu.”
Ôn Trì Vũ đã xem rất nhiều phim và sách, họ nói những người đàn ông mặc toàn đồ đen trong ngày mưa đều là người xấu.
Người đàn ông trước mắt, không, có lẽ nói chính xác hơn là nam sinh. Khí chất u ám như màn sương mù che khuất ánh mặt trời này, mái tóc đen dài bị nước mưa thấm ướt như được phủ một lớp mực, che kín mắt chỉ để lộ nửa khuôn mặt, trắng bệch đến rợn người.
Ôn Trì Vũ lo lắng nuốt nước bọt, mở tủ đựng thuốc lá ra xem kỹ hai lần, “Không… không còn Hoàng Hạc Lâu.”
Cậu dường như rất mệt mỏi, bóng đen dưới mắt rất nặng, tâm trí rất tản mạn, Ôn Trì Vũ thận trọng nhìn cậu, phát hiện tầm mắt cậu lại rơi vào đề thi trải trên bàn của cô.
Sau khi đợi một lúc.
Cậu thờ ơ nói: “Bạch Sa cũng được.”
Ôn Trì Vũ lấy ra đưa cho cậu.
Khi cậu xé lớp nhựa bọc ngoài, đột nhiên đưa tay, ngón tay sạch sẽ thon dài, chỉ vào câu hỏi trắc nghiệm thứ ba trên đề thi của cô.
“Chọn A.”
Ôn Trì Vũ kinh ngạc một chút, vội vàng xem lại câu hỏi, thật sự là chọn A, cô đã sơ ý bỏ qua một điều kiện mà chọn thành C.
Cô dùng tẩy xóa đi, lập tức sửa lại.
Cậu thu hồi tầm nhìn, chậm rãi rút ra một điếu ngậm trong miệng, tay thò vào túi, sờ soạng một lúc rồi lại đưa ánh mắt về phía đề thi.
Ôn Trì Vũ đặt bút xuống, cúi đầu lấy một cái bật lửa mới từ kệ hàng khác đưa qua.
Cậu khẽ nhướng mày, khóe mắt chậm rãi nhướn lên, lúc này mới nhìn cô lần đầu tiên.
Ôn Trì Vũ không dám nhìn cậu, chỉ một giây đã tránh đi, nhưng trong đầu vẫn tự động lặp đi lặp lại ánh mắt cậu vừa nhìn mình.
“Bạch Sa sáu tệ, bật lửa năm hào, tổng cộng sáu tệ rưỡi.”
Cậu lại lục túi, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, động tác dừng lại, vẻ mặt có chút mơ hồ, trầm ngâm một lúc lâu.
Ôn Trì Vũ vẫn lặng lẽ chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng giây, bên ngoài mưa càng lớn hơn, tiếng mưa rào rào tạo thành một làn sương trắng quấn quanh cánh cửa kính.
Trong siêu thị mini chật chội, nam sinh đột nhiên ghé thăm có vẻ thay đổi một chút, trông càng thê thảm hơn. Tấm lưng càng cong xuống, không còn chút sức lực tựa vào quầy thu ngân, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh.
Đột nhiên cậu chỉ vào tờ thông báo tuyển dụng dán trên tường.
“Tôi có thể làm được không?”
Ôn Trì Vũ ngẩn người, nhìn qua.
Trên tờ giấy A4, chữ đen trên nền trắng viết ngắn gọn rõ ràng — Tuyển người, 800 tệ/tháng.
Đây là thông báo dán mấy ngày trước, sau khi khai giảng Ôn Thu luôn nhắc nhở Ôn Trì Vũ rằng cô đã lên lớp 12 rồi, không muốn cô phân tâm trông cửa hàng, quan trọng hơn là Ôn Thu muốn tìm người để làm việc nặng như khuân vác hàng hóa.
Nhưng Ôn Trì Vũ không biết người gầy gò mảnh khảnh và không hợp với thị trấn nhỏ này có thể đảm đương nổi không.
Cậu khá kiên định, nhìn chằm chằm vào cô, lại hỏi thêm lần nữa: “Được không?”
Ôn Trì Vũ hơi sợ cậu, thận trọng suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu.
Cậu cười lên, “Sáu tệ rưỡi khấu trừ vào lương của tôi nhé.”
Ôn Trì Vũ bị nụ cười này của cậu mê hoặc đến lúng túng, cô mím môi gật đầu, trong lòng luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ không nói nên lời.
Nhìn cậu không giống người thiếu tiền, vậy sao lại không lấy nổi sáu tệ rưỡi.
Đột nhiên—
“Thẩm Phó Dã.”
“Hả?”
“Tên tôi.”
“À à.” Mặt Ôn Trì Vũ hơi nóng, vội vàng đọc thầm một lần trong lòng.
“Cần chứng minh thư không?”
Ôn Trì Vũ không hiểu mấy chuyện này lắm, mọi việc lớn nhỏ trong cửa hàng đều do Ôn Thu quản lý.
Cậu đã đưa chứng minh thư qua.
Trong ảnh chứng minh thư cậu cũng mặc đồ đen, tóc ngắn hơn bây giờ nhiều, ngũ quan rõ ràng sắc nét.
Ôn Trì Vũ lần đầu tiên thấy có người chụp ảnh chứng minh thư đẹp đến vậy, không phải kiểu chỉnh sửa kỹ lưỡng như poster ngôi sao, cũng không phải kiểu cố tình tỏ ra ngầu của nam sinh trong trường. Cậu đẹp một cách quá dễ dàng, khiến người ta không thể rời mắt.
Tầm mắt cô chuyển đến ngày sinh của cậu, chỉ hơn cô hai tháng, vậy cũng là…
“17.”
Cậu nghe thấy, “Sao?”
Tim Ôn Trì Vũ đập hoảng loạn, lắc đầu như trống lắc.
May mà cậu chỉ nghiêng đầu một cái, không nói gì thêm.
Ôn Thu về đến cửa hàng lúc gần 8 giờ, chưa đẩy cửa vào đã phát hiện có thêm một người.
Ôn Trì Vũ vẫn không khác gì lúc chị rời đi, vẫn đang làm bài, nam sinh xa lạ kia ngồi đối diện chơi đùa với bật lửa một cách nhàm chán, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn đề thi, nói: “Sai rồi.”
Ôn Trì Vũ lúng túng xóa đáp án, ngước lên trong thoáng chốc thì nhìn thấy Ôn Thu.
Biểu cảm của Ôn Trì Vũ quá rõ ràng, giống như trút được gánh nặng, như thấy được vị cứu tinh, sau đó vội vàng đứng dậy đi qua. Cô mở cửa, khẽ kể với Ôn Thu chuyện vừa rồi.
Nghe xong, Ôn Thu cầm chứng minh thư của Thẩm Phó Dã, quan sát cậu kỹ lưỡng, “Cậu không đi học à?”
Ôn Trì Vũ cũng nhìn về phía cậu.
Ôn Thu rất coi trọng chuyện học hành, nguyện vọng lớn nhất của chị là Ôn Trì Vũ có thể thi đỗ đại học tốt và rời khỏi thị trấn nhỏ này.
Thẩm Phó Dã: “Không muốn học.”
Ôn Thu hiểu ra đôi chút, “Được, vậy hãy làm việc tốt ở đây.”
Lúc 9 giờ siêu thị mini Giai Mỹ đóng cửa sớm vì không có khách.
Ôn Thu dặn dò Thẩm Phó Dã về các việc trong cửa hàng và trách nhiệm công việc của cậu.
Cậu trông có vẻ thờ ơ, nhưng nghe rất kiên nhẫn.
“Chị cũng không bắt buộc giờ giấc làm việc, miễn là một ngày làm năm sáu tiếng là được, cậu cho chị số điện thoại, có việc mà cậu không ở đây thì chị sẽ gọi cho cậu. Mỗi tháng ngày 10 phát lương, cậu thấy được không?”
Thẩm Phó Dã gật đầu, “Được.”
Ôn Thu cũng sảng khoái, “Vậy tốt, hôm nay cậu về nghỉ ngơi đi, ngày mai coi như ngày làm việc đầu tiên.”
Ôn Trì Vũ nhìn Thẩm Phó Dã bước ra khỏi cửa hàng, gió đêm bên ngoài rất lớn, bóng dáng gầy gò của thiếu niên trong màn đêm ngoài cô độc ra chỉ còn cô độc.
Ôn Thu bên cạnh lẩm bẩm: “Chị xem chứng minh thư của cậu ấy, nhà ở Bắc Thành, cách chỗ chúng ta rất xa, chắc là bỏ nhà đi, không biết làm được bao lâu.”
Ôn Trì Vũ không nói gì, cũng không để ý Ôn Thu đột nhiên im lặng.
Ôn Thu liếc nhìn Ôn Trì Vũ một cái, buổi mai mối hôm nay chị đi, đối phương cũng tạm được, nhưng chị không biết phải nói chuyện này với Ôn Trì Vũ thế nào.
Do dự một lúc lâu, chị nói: “Tiểu Vũ à, hôm nay người đó chị thấy có thể chấp nhận được.”
Ôn Thu nói có chút ngượng ngùng, “Tuổi tác thì hơi lớn một chút, nhưng tính cách khá tốt, nếu có thể ở bên nhau, về sau đối với em chắc cũng…”
Chữ “tốt” còn chưa kịp thốt ra, Ôn Thu thấy Ôn Trì Vũ đột nhiên đứng dậy.
“Sao thế?”
Ôn Trì Vũ không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt rất gấp gáp, cô trợn to mắt nhìn Ôn Thu, nhưng lại không nói gì.
Ôn Thu thấy cô như vậy cũng lo lắng theo, “Có chuyện gì xảy ra à?”
Ôn Trì Vũ mím môi, dường như đã quyết định điều gì đó, cô xoay người nhanh chóng chạy ra khỏi cửa hàng.
Bên ngoài mưa vẫn chưa ngớt, Ôn Trì Vũ tay cầm chiếc ô cán dài kiểu cũ, đuổi theo Thẩm Phó Dã.
Cậu rất cao nên để nhìn cô, phải cúi đầu xuống khá thấp.
Đường trong thị trấn không mấy ngọn đèn, tối đến mức tầm nhìn mờ ảo, đôi mắt cậu vốn đã đen, bây giờ càng thẳm sâu không thấy đáy.
Ôn Trì Vũ ngẩng đầu, tim đập thổn thức, ngón tay nắm chặt chiếc ô trong lòng bàn tay.
Xung quanh không một bóng người.
“Cho tôi à?”
Cậu nói về cái ô, Ôn Trì Vũ phản ứng lại liền gật đầu.
Nhưng mục đích của cô không phải là đưa ô.
Thẩm Phó Dã nhận lấy, tiện tay mở ra, bước gần về phía cô một bước, hai người đều ở dưới ô.
Cậu cụp mi mắt xuống, trong ánh sáng mờ ảo, không thấy rõ biểu cảm, “Cảm ơn.”
Rồi lại qua hai ba giây, Ôn Trì Vũ không nói gì, cũng không có ý định đi.
Ánh mắt cậu nhìn cô có thêm chút khó hiểu, Ôn Trì Vũ nhận ra điều đó, ngón tay cô nắm chặt bên hông, xoay người, vừa bước được hai bước, lại dừng lại.
Lần này cô rất kiên quyết, “Thẩm Phó Dã.”
Rồi giây tiếp theo liền hỏi: “Buổi tối cậu có chỗ ở không?”
Thẩm Phó Dã đưa mắt nhìn cô.
Gió đêm thật sự rất lớn, thổi đến mức tai cũng đỏ lên.
Thị trấn thật sự rất yên tĩnh, như thể cả thế giới đều bị bỏ quên, chỉ có cơn mưa này vẫn còn nhớ.
Ngay khi Ôn Trì Vũ cảm thấy mình kỳ quặc trước một giây, trong màn mưa đen kịt này, Thẩm Phó Dã ngước mắt nhìn cô, giọng nói lẫn trong tiếng cười, “Có.”
Ôn Trì Vũ không tin lắm: “Thật sao?”
Cậu không có tiền, làm sao có chỗ ở được?
Dường như cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của Ôn Trì Vũ, lần này, nụ cười của cậu trở nên rõ ràng hơn—
“Thật đấy, tôi không lừa con gái đâu.”