Buổi sáng hôm đó dường như vừa hỗn loạn vừa tĩnh lặng.
Báo thức vẫn là giờ cố định hàng ngày, nhưng lúc đó thời gian trôi đặc biệt nhanh, nhanh hơn bình thường gấp nhiều lần.
Ánh mắt Ôn Trì Vũ vẫn dừng lại trên người anh, đầu óc mông lung rối loạn. Anh dường như có thể cảm nhận được, vẫn nhắm mắt, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mắt cô, hỏi: “Khó chịu không?”
Ôn Trì Vũ lắc đầu: “Không sao.”
Rồi ngừng chừng hai giây, cô hỏi: “Anh có khó chịu không?”
Ban đầu Ôn Trì Vũ hỏi về cánh tay anh, chỗ cô gối đầu hơi đỏ.
Nhưng anh đột nhiên cười khẽ, cuối cùng cũng mở mắt, cứ giữ tư thế này nhìn cô, đầu ngón tay từ chạm nhẹ chuyển thành xoa, nhẹ nhàng vuốt ve mi mắt mỏng manh của cô: “Chỗ này hơi sưng, tối qua em khóc dữ quá.”
Cánh tay anh khẽ động đậy, giọng nói bỗng khàn đi: “Ngoài chỗ này thì sao?”
Mặt Ôn Trì Vũ nóng bừng, lo lắng ôm lấy tay anh: “…Không… không có gì nữa.”
Anh không nói gì, cứ thế chậm rãi nhìn cô hồi lâu, trong đáy mắt vẫn còn nét cười chưa tan, bỗng nhiên xuất hiện thêm vài phần ý nghĩa sâu xa khiến cô hơi khó hiểu.
Ôn Trì Vũ vẫn đang nhìn anh, bàn tay anh đột nhiên che lên mắt cô, giọng rất nhẹ, như tự nói với chính mình: “Sao bây giờ không làm nũng nữa.”
Mi mắt Ôn Trì Vũ khẽ chớp, vẫn chưa kịp phản ứng.
Thẩm Phó Dã đã đứng dậy khỏi giường, anh cúi người nhặt áo choàng tắm vứt trên ghế bên cạnh, buộc lỏng lẻo, sau đó mở cửa lấy quần áo ở ngoài cửa vào.
Quần áo đã được giặt sạch và sấy khô đặt ở ngoài cửa phòng.
Anh quay đầu nhìn về phía Ôn Trì Vũ, cô trong tấm chăn trắng, dưới ánh sáng đó trông đặc biệt dịu dàng.
Anh bước tới, thấy cô đang cúi đầu cầm điện thoại xem giờ.
“Ngẩng đầu lên.”
Ôn Trì Vũ tay ôm chăn, ngẩng đầu lên, quần áo của cô theo đường cong ngẩng đầu mà rũ xuống.
Anh tiếp tục nói: “Tay.”
Cô nhìn anh, vô thức chớp chớp mắt, không động đậy.
Thẩm Phó Dã kiên nhẫn đợi, cảm thấy cô ngại ngùng như vậy khá thú vị, thời gian trôi qua từng giây từng giây, làn da trắng ngần của cô dần dần ửng hồng.
Anh nhìn cô, mắt hơi tối lại, nhưng lời nói lại có chút vô tội: “Tay hơi mỏi.”
Ôn Trì Vũ vẫn chưa cử động, cúi đầu lẩm bẩm: “Tối qua anh làm gì trên giường sao không thấy mỏi.”
Vừa nói xong cô liền cắn môi, hơi hối hận vì miệng nhanh, nhưng Thẩm Phó Dã đã cười khẽ: “Anh làm gì trên giường?”
Cũng không đợi cô trả lời, anh nắm tay cô, luồn vào trong tay áo, giọng vẫn thấp bên tai cô: “Là bảo em ngồi yên một chút, hay là bảo em đừng đáng yêu như vậy, hay là…”
Cô vùi đầu vào lòng anh, anh ngừng nói, nhưng trong hơi thở, trong lồng ngực, thậm chí cả cơ thể, chỗ nào cũng thấm đẫm hơi thở của anh.
Lúc đó mặc mấy bộ đồ, lề mề đến khi trời sáng bên ngoài cửa sổ. Anh làm xong những việc này, ôm cô ngồi lên đùi, cổ cúi xuống, áp sát, nghiêm túc nhìn cô.
Ôn Trì Vũ chịu không nổi ánh mắt này của anh, khẽ hỏi: “Anh nhìn gì vậy?”
Anh cười: “Đàn ông nhìn phụ nữ, cần lý do sao.”
Chính là lúc đó Ôn Trì Vũ không hiểu, anh không chắc chắn và không dám tin cô ở bên cạnh anh đến mức nào.
Hôm đó khi trả phòng, cô đứng bên cạnh Thẩm Phó Dã, lúc đầu đang nhắn tin trả lời Nam Hủ.
Bên tai đột nhiên nghe thấy lễ tân đang xác nhận với anh trong phòng đã dùng những gì, đầu ngón tay đang đánh chữ của cô khựng lại, trong đầu tự động nhớ lại tối qua cuối cùng anh dường như phàn nàn khách sạn cung cấp là loại ba cái.
Ôn Trì Vũ lén nhìn anh, vết ở cổ anh, dường như rõ hơn một chút so với lúc mới thức dậy. Chỉ cần nhìn qua, đã biết tối qua đã làm chuyện xấu gì. Mà chuyện xấu này, là do cô làm.
Tim Ôn Trì Vũ đập mạnh.
Cô phát hiện, cô gái lễ tân đang xử lý thủ tục trả phòng vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp, nhưng mắt không kiểm soát được cũng nhìn vào chỗ đó của anh.
Thẩm Phó Dã không để ý, anh cúi đầu nhìn qua hóa đơn, vẻ mặt thong dong cầm bút lên, ký một chữ.
Anh nhận ra ánh mắt cô quét qua, Ôn Trì Vũ cố gắng không tỏ ra hoảng hốt vội vàng dời tầm mắt.
Trong điện thoại, vì cô không trả lời tin nhắn, Nam Hủ lại gửi thêm một tin.
[Nam Hủ: Cậu có kịp giờ không, nếu kịp thì mua giúp mình bánh vòng nhân phô mai của Times và cà phê latte nóng được không? Tối qua mình mơ thấy, hôm nay thèm quá.]
[Nam Hủ: Hu hu mình giữ chỗ cho cậu, cầu xin đấy.]
[Nam Hủ: Cục cưng Trì Vũ!]
Ôn Trì Vũ nhìn chằm chằm màn hình, mất tập trung nhìn mấy giây, cuối cùng cô trả lời, [Được.]
Khi ra khỏi khách sạn, còn hơn nửa tiếng nữa mới vào học. Anh nắm tay cô, đi không nhanh không chậm.
Trước hiệu thuốc, anh dừng lại. Ôn Trì Vũ còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đi vào, trước một giây anh mở miệng hỏi nhân viên hiệu thuốc, cô hoảng hốt dùng sức kéo anh một cái.
Anh hạ mắt xuống, ánh mắt nhìn cô không hiểu sao có chút vô tội.
Ôn Trì Vũ kiễng chân, kéo vạt áo anh, để anh cúi xuống ngang tầm với mình, ghé vào tai anh giọng cực kỳ nhỏ: “Không cần mua thuốc bôi.”
Anh không động đậy, mắt chỉ nhìn cô, ý tứ rất rõ ràng.
Mặt Ôn Trì Vũ nóng lên, khẽ giải thích với anh: “Em…” Nhưng vừa nói được một chữ, cô ngượng đến không nói được nữa: “Dù sao cũng không cần.”
Sau đó, anh kéo cô không để ý đến ánh mắt của nhân viên, đi ra ngoài.
Nhiệt độ buổi sáng rất thấp, ánh nắng nhạt nhòa. Cô gái nhỏ vì quá ngượng nên bước chân rất nhanh, gió theo gò má thổi bay mái tóc dài của cô.
Thẩm Phó Dã híp mắt, đưa tay bóp nhẹ gáy đỏ bừng của cô.
Cô theo bản năng rụt lại, ngẩng đầu nhìn anh, tưởng anh vẫn còn nghĩ đến chuyện thuốc bôi: “…Anh… em biết mà.”
Anh ừ một tiếng hời hợt, hơi cười: “Biết nhiều thế à, vậy sau này dạy thêm anh nhé.”
Buổi sáng hôm đó là tiết dự phòng y học, giáo sư trên bục giảng giảng bài rất nghiêm túc, PPT lần lượt chuyển từ trang này sang trang khác.
Ôn Trì Vũ ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên trong giảng đường bậc thang, trước mặt mở sách, tay cầm bút, thỉnh thoảng còn viết gì đó. Nhưng những thứ này là cô, phản ứng theo bản năng, thực ra tâm trí đã tản mát hết.
Nam Hủ lén lút ăn xong bánh vòng, chợt nhớ ra hỏi cô tối qua rốt cuộc đi đâu: “Sau đó sắc mặt Mạnh Lâm rất tệ, hai người có xảy ra chuyện gì ngoài kia không?”
Ôn Trì Vũ không nói gì.
“Cảm thấy cậu ấy không phải người dễ bộc lộ tính khí như vậy, cậu lại từ chối…” Nam Hủ nhìn Ôn Trì Vũ một cái, giọng nói đột ngột biến mất.
Ôn Trì Vũ không phát hiện ra, cô chống cằm bằng một tay, ánh mắt vẫn nhìn màn chiếu phía trước, đầu hơi nghiêng, đường cong cổ trong tư thế này trông đặc biệt mảnh mai thon dài.
“Ôn Trì Vũ.”
Nam Hủ ngừng hai giây, lại gọi cô lần nữa: “Ôn Trì Vũ.”
Ôn Trì Vũ lúc này mới chậm rãi hoàn hồn nhìn về phía cô ấy, Nam Hủ nhìn chằm chằm vào vết hồng nhạt mờ mờ ở khóe môi cô, hỏi: “Tối qua cậu hôn ai vậy?”
Vẫn là kiểu hôn sâu và mãnh liệt khiến người ta cảm thấy sắp ngạt thở.
Chỉ có kiểu đó, mới khiến màu môi ban đầu chuyển đỏ lan xuống.
Ôn Trì Vũ nhìn cô ấy.
Nam Hủ cũng nhìn chằm chằm cô: “Đừng phủ nhận.”
Ôn Trì Vũ mím môi, dường như vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của anh trên đó.
Mi mắt cô cụp xuống rồi ngẩng lên, thừa nhận rất thản nhiên: “Ừm.”
Trong đầu Nam Hủ lóe qua vài hình ảnh: “Là anh chàng áo đen, hỏi mình ký túc xá phải không? Cậu ấy là ai vậy?”
“Thẩm Phó Dã, bạn trai mình.”
**
Mặt khác, A Khoát từ sáng đã đợi ở cổng Đại học Kinh đô, đợi người ta đưa bạn gái đi học xong, cuối cùng mới được gặp mặt.
Gã giơ tay ném cho Thẩm Phó Dã gói thuốc lá, Thẩm Phó Dã đón lấy, dựa vào xe gã cúi đầu châm thuốc. Ở cổng trường có khá nhiều sinh viên, xe của A Khoát không tính là nổi bật, nhưng vẫn thu hút không ít ánh nhìn.
Gã liếc nhìn Thẩm Phó Dã đang lười biếng hút thuốc bên cạnh: “Giỏi thật, đi đâu cũng thu hút phụ nữ.”
Thẩm Phó Dã ngậm thuốc, bật lửa xoay trong tay, cười khẽ rất nhạt, không lên tiếng.
Dáng vẻ và khí chất đó.
A Khoát im lặng vài giây rồi bật cười, gã chửi liên tiếp mấy câu tục: “Cậu đúng là… đúng là không thay đổi chút nào.”
Sau đó, không khí dừng lại một lúc, hai người đứng yên hút thuốc.
Khói thuốc lan tỏa ra, A Khoát bình tĩnh lại sau khi gặp anh, nghiêng đầu vừa định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy: “Cổ bị sao vậy?”
Anh chậm rãi hút xong điếu thuốc, mới khẽ cười nói: “Em ấy làm.”