Trong nhà ngoài nhà đều im ắng đến đáng sợ.
Ôn Trì Vũ hạ mi mắt xuống, ánh mắt dừng lại ở cổ tay.
Tay cậu vừa cầm lon coca lạnh, đầu ngón tay vẫn còn cảm giác lạnh từ lon nước. Da ở cổ tay Ôn Trì Vũ mỏng, những mạch máu nhỏ li ti nổi lên. Cậu chỉ vừa nắm lấy, phần da dưới đầu ngón tay đã hơi ửng đỏ.
Thời gian trôi chậm lại, như thể đã dừng hẳn.
Cô không động đậy, cậu cũng không buông ra.
Cứ thế một hồi lâu.
“Nghĩ kỹ chưa?” Cậu đột nhiên lên tiếng.
“Hả?”
“Chuyện lừa dối tôi.”
Mi mắt Ôn Trì Vũ hoảng hốt chớp loạn xạ, tay còn lại không bị giữ nhẹ nhàng véo vào gấu áo. Sợi chỉ bị véo đứt, nhưng lồng ngực cô vẫn chua xót tê dại, như những bọt khí li ti đang sủi lên trong lon nước.
“Tôi đâu có định lừa cậu.”
“Ồ.”
“Thật mà.” Cô còn nhìn cậu để tăng độ tin cậy.
Cậu ngước mắt lên, vừa định nói gì đó thì chiếc điện thoại khác trên bàn rung lên, màn hình sáng lên.
Là thông báo tin nhắn WeChat, và ngoài tin này ra, bên dưới còn rất nhiều thông báo tin nhắn khác.
Ôn Trì Vũ lại chớp mắt, có vẻ như lúc nào cũng có rất nhiều người tìm cậu.
Ánh mắt cậu bị thu hút qua đó, sau đó buông tay ra rồi với lấy điện thoại, đột nhiên lại ngẩng lên nhìn cô một cái, “Đứng yên.”
Người định thừa cơ trốn đi, ngoan ngoãn đứng lại, tư thế đứng nghiêm chỉnh, cứ như học sinh tiểu học ấy.
Cậu trả lời tin nhắn xong, ánh mắt nhìn lại thì thấy dáng vẻ cô như vậy, cậu khẽ cười. Ôn Trì Vũ nghe thấy cậu cười bèn nhìn sang, ánh mắt có chút ngờ vực.
Cậu nghiêng đầu, nụ cười lười biếng trên mặt dần dần nở rộng, “Có vẻ như đang bắt nạt cậu ấy.”
Sau ngày hôm đó, Thẩm Phó Dã đợi đến khi Ôn Thu xem phim đêm về mới rời đi. Ôn Thu thấy cậu vẫn chưa về thì hơi ngạc nhiên, sau đó lại nghĩ, chắc cậu sợ Ôn Trì Vũ là con gái ở nhà một mình không an toàn nên cố ý đợi đến khi chị về.
Tuy đã ở chung một thời gian, nhưng Ôn Thu vẫn cảm thấy Thẩm Phó Dã so với những chàng trai khác, trong một số việc rất nhỏ đặc biệt tỉ mỉ và chu đáo.
Và sự chu đáo này, cậu làm một cách rất đương nhiên, như thể nhiều việc vốn phải như vậy.
“Tiểu Dã tốt thật.” Ôn Thu vừa đánh răng vừa nói chuyện với Ôn Trì Vũ, “Cậu ấy đến trường em có phải rất được hâm mộ không?”
Ôn Trì Vũ đã ngủ một giấc, bây giờ tinh thần rất tốt, cô gật đầu, “Ừm, ngày nào cũng có nhiều nữ sinh đến xem cậu ấy.”
Ôn Thu tưởng tượng ra cảnh đó, chị cười lên, “Nếu chị trẻ hơn vài tuổi, chắc chắn cũng giống như các em thôi. Trong mắt các em gái mười sáu mười bảy tuổi, Thẩm Phó Dã có phải là người tuyệt nhất không?”
Ôn Trì Vũ dựa vào khung cửa, gật gật đầu.
Dạo này Ôn Thu và Hồ Tô Lâm tiến triển tình cảm suôn sẻ, Hồ Tô Lâm thường xuyên đến cửa hàng Giai Mỹ giúp đỡ. Nụ cười trên mặt Ôn Thu rõ ràng nhiều hơn trước, và có thể thấy được, sự căng thẳng luôn đeo bám trên người chị cũng đã giảm bớt một chút.
“Chị, chị với anh ta đang yêu nhau phải không?” Ôn Trì Vũ hỏi.
Ôn Thu gật đầu, mấy ngày trước chị còn gặp bố mẹ Hồ Tô Lâm, người ta cũng khá tốt.
Chị nghĩ đến điều gì đó, nhổ nước trong miệng ra, hơi do dự nhìn Ôn Trì Vũ.
“Sao thế ạ?”
Ôn Thu hơi ngượng ngùng, “Anh ấy hơi gấp chuyện kết hôn.”
“Nhanh vậy sao?” Khóe môi Ôn Trì Vũ căng lên một chút.
“Chị cũng thấy hơi nhanh, nhưng bọn chị vốn dĩ cũng hẹn hò để đi đến hôn nhân mà.”
Ôn Trì Vũ như nghĩ đến điều gì đó, dừng lại một chút, rồi nói: “Nếu chị thấy anh ấy tốt, rất hợp với chị thì không cần đợi em thi đại học xong đâu. Em lo lắng chính yếu là thời gian quen biết quá ngắn, sợ chị bị thiệt thòi.”
Ôn Thu xoa xoa tóc Ôn Trì Vũ, “Chị biết rồi, chị sẽ tùy cơ ứng biến, xem em lo lắng kìa.”
Cuối tuần đó, Hồ Tô Lâm đến cửa hàng Giai Mỹ rất sớm. Khi Ôn Trì Vũ tỉnh dậy thì thấy anh ta đã giúp Ôn Thu làm xong tất cả công việc trong cửa hàng.
Cô hơi không quen, cửa hàng có thêm một người. Hơn nữa nhìn bộ dạng của họ, kế hoạch hôm nay của hai người là trông cửa hàng.
Còn nữa, Thẩm Phó Dã không đến.
Ôn Trì Vũ ăn xong, lại về phòng mình, mắt nhìn bài tập cuối tuần trong tay, ánh mắt lại di chuyển đến điện thoại.
Cô nhìn chằm chằm một lúc, điện thoại đã chuyển đến lòng bàn tay, ngón tay nhập rồi xóa rồi lại nhập trên màn hình.
Suy nghĩ của cô tản mạn không có giới hạn, đắn đo tới đắn đo lui, cuối cùng tin nhắn chưa gửi đi, ngược lại vô ý nhấn phải nút gọi điện.
Âm thanh máy móc đã vang lên, tim cô run lên, vội vàng định nhấn tắt máy.
Nhưng đầu bên kia đã có giọng nam vang lên.
“A lô?”
Bên đó ồn ào, giọng nam giọng nữ, còn có tiếng bàn phím lọc cọc.
Nhưng giọng nam này không phải của Thẩm Phó Dã.
Ôn Trì Vũ sững người, theo bản năng hỏi: “Đây không phải số của Thẩm Phó Dã sao?”
Bên kia cũng sững lại, rồi đột nhiên kêu lên thật to: “Đệt? Em gái à?!”
“Hả?” Ôn Trì Vũ bị anh ta hét cho ngớ người.
Tiếp theo, giọng nam sinh đó hơi xa đi một chút: “Ê, anh Dã, tỉnh rồi à?”
Giây tiếp theo, gã cười ý nhị, kéo giọng thật dài, “Có em gái tìm nè.”
Ôn Trì Vũ lúc này mới phản ứng lại, ngón tay nắm bút, toàn thân tất cả dây thần kinh đều căng lên, hoàn toàn không tự nhiên, có một cảm giác muốn cúp điện thoại.
Đầu điện thoại bên kia có nhiều tiếng ồn, hơi chen chúc, bên cạnh anh chàng kia còn có người khác, có một cô gái hỏi: “Thật là con gái hả?”
Gã vui vẻ hí hửng: “Thật đó, giọng mềm lắm.”
Cô gái còn đang nói gì đó, nhưng giọng của họ đột nhiên từ gần chuyển xa, có vẻ như điện thoại đã đổi người cầm. Sau đó trong tiếng ồn ào hỗn loạn có thêm vài tiếng trêu chọc đùa cợt, rồi xung quanh lại trở nên yên tĩnh hơn một chút.
Ôn Trì Vũ vẫn cụp mắt xuống, ngón tay vẫn đang vật lộn với cây bút, cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, dù sao cũng rối bời cả.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây, đếm được.
Đột nhiên—
“Người đâu rồi?” Cậu hỏi.
Ôn Trì Vũ nghe râm ran trong tai, cây bút trong tay rơi xuống, cả người cô đều căng cứng, “Hả? Gì cơ?”
“Hỏi cậu đấy, cậu tìm tôi.”
Giọng cậu rất buồn ngủ, toàn thân toát ra vẻ uể oải. Có vẻ cậu đang châm thuốc, cô nghe thấy bên đó có tiếng bật lửa.
Ôn Trì Vũ làm gì có chuyện gì đâu, cô chỉ là… chỉ là…
Đột nhiên trong tầm mắt, tập bài tập vẫn để một bên, sự hiện diện của nó đột nhiên mạnh mẽ hơn.
Thế là, cô hỏi: “Cậu biết bài tập cuối tuần không?”
Có vẻ như cậu bị sặc thuốc, “Cậu nghĩ sao?”
“Văn Toán Anh mỗi môn có hai bộ đề, phần Văn chỉ cần viết một bài văn trong đó thôi, cái kia không cần viết. Tiếng Anh ngoài đề còn có chép chính tả, dịch và luyện chữ. Toán còn có tiết 24, rồi Vật lý sửa một phần, sau đó là vở bài tập từ trang 72 đến 78… còn nữa…”
“Tôi không làm.” Cậu nói.
Ôn Trì Vũ đang say sưa báo cáo bài tập “à” một tiếng, rồi hai người đều im lặng.
Có lẽ cứ thế, thời gian đình trệ mất mấy giây, điếu thuốc của Thẩm Phó Dã gần hút hết, hình như phía sau có người đang gọi cậu.
Ôn Trì Vũ nghe không rõ, chỉ nghe thấy bên tai Thẩm Phó Dã dạ một tiếng rất nhạt.
Nhưng cảm xúc của cô vì điều này mà đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, khi cảm thấy cậu sắp nói gì đó với người kia thì cô đột nhiên lên tiếng, “Nhưng tôi có chỗ không biết.”
Trong ống nghe hơi thở có chút thay đổi nhỏ.
Thẩm Phó Dã im lặng, Ôn Trì Vũ cũng rất im lặng, rồi lại qua hai ba giây, cô nghe thấy giọng của chính mình, vừa mềm vừa yếu ớt.
Cô hỏi: “Cậu đang ở đâu vậy?”
Giây tiếp theo, cậu đột nhiên cười lên, “Vừa nãy không phải đã nghe thấy rồi sao?”
Cô dùng răng khẽ cắn môi dưới, mặt nóng bừng, cây bút vừa nhặt lên, đầu bút đang chọc vào lòng bàn tay, không đau chỉ thấy tê.
Khi cô không biết phải nói gì…
Cậu lại nói: “Đã biết thì đến đi.”
Có lẽ là do vừa hút thuốc, giọng cậu hơi khàn, còn pha lẫn tiếng cười. Giờ áp sát bên tai, toàn là sự dung túng khiến cô đỏ mặt đỏ tai.