“Hôm nay là ngày cuối cùng sao?”
Ôn Trì Vũ được đưa vào hội trường, đi theo bên cạnh Thẩm Phó Dã.
Thẩm Phó Dã ừm một tiếng, bên cạnh có nhân viên ban tổ chức đến nói chuyện với anh. Có lẽ đang nói về quy trình, còn có vài chuyện chuyên môn của họ. Thẩm Phó Dã nghiêng đầu nghe, thỉnh thoảng nói với đối phương một hai câu, Ôn Trì Vũ lặng lẽ đứng bên cạnh anh.
Trần Mục Xuyên ở phía sau họ, vừa vào vừa hay nhìn thấy cảnh này. Anh ấy nhìn Ôn Trì Vũ, rồi lại nhìn Thẩm Phó Dã.
Ôn Trì Vũ cũng thấy anh ấy, cong môi cười với anh ấy.
Thẩm Phó Dã trao đổi xong với nhân viên, họ đi đến bên cạnh Trần Mục Xuyên ngồi xuống.
“Lễ trao giải này chỉ có một tiếng, kết thúc là có thể đi. Cần đặt vé máy bay không?” Trần Mục Xuyên hỏi.
Anh trầm ngâm một lúc, nói: “Để sau đã.”
Trần Mục Xuyên liếc nhìn anh: “Vậy tôi đặt vé của tôi và Tiểu Đinh.”
Anh khẽ ừm một tiếng.
Hôm đó Đại học Kinh đô giành được huy chương vàng, Ôn Trì Vũ nhìn ba người họ đứng trên sân khấu. Trần Mục Xuyên giống như đội trưởng hơn, thuần thục nhận cúp thay mặt đội ngũ phát biểu. Thẩm Phó Dã đứng ở rìa ngoài cùng, thần thái rất nhạt nhòa, dường như tất cả vinh quang này đối với anh chẳng là gì cả. Nhưng chính cái vẻ không bận tâm, vừa nhạt vừa tĩnh lặng ấy, lại khiến anh càng thêm đặc biệt, trên sân khấu nhiều người như vậy mà người ta chỉ có thể thấy mỗi anh.
Ôn Trì Vũ lần đầu tiên nhìn thấy một Thẩm Phó Dã như vậy, cô nghĩ, trước 17 tuổi anh có phải cũng như thế này không.
Kết thúc mới có ba giờ chiều, hôm nay không có mưa phùn miên man, nắng đẹp đến mức người ta không mở nổi mắt.
Có một ông chủ công ty khoa học kỹ thuật, dường như đã quan tâm đến họ từ lâu, vào thời điểm cuối cùng chặn Thẩm Phó Dã và nhóm anh lại, muốn nói chuyện với họ. Trong hội trường máy sưởi đủ ấm, Ôn Trì Vũ ôm áo khoác của anh, nhìn anh chỉ chỉ vào quán cà phê ở góc đại sảnh bên ngoài.
Cô tùy tiện mua một ly đồ uống nóng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Thẩm Phó Dã bị vây giữa đám người không xa, rồi lại cúi đầu lật điện thoại. Xem bài tập của lớp hôm nay không đi học, lại vào nhóm ký túc xá.
Nam Hủ trong nhóm nói cô may mắn hôm nay đều không điểm danh, rồi hỏi cô còn về không, hay là về thẳng nhà đón năm mới luôn.
Ôn Trì Vũ lúc này mới phát hiện, hôm nay đã là 30 tháng 12 rồi.
[Nam Hủ: Hay là đừng vội về, dù sao trường cũng bắt đầu nghỉ rồi.]
[Tống Nhân Nhân: Cậu về ký túc cũng chẳng có ai.]
[Nam Hủ: Đúng ha ha ha, Nhân Nhân và bạn trai đi du lịch, mình và Cố Minh đi lễ hội âm nhạc.]
Ôn Trì Vũ vẫn chưa nghĩ ra, chỉ gửi một emoji.
Giao thừa, về Nguyệt Tầm sao.
Cô đang nghĩ, điện thoại lại rung một cái, là Ôn Thu.
Cô vừa mới bắt máy, Ôn Thu bên kia nói thẳng: “Nghe Lương Trọng nói Thẩm Phó Dã về rồi.”
Ôn Trì Vũ ừ một tiếng, Ôn Thu im lặng một lúc: “Em biết từ lâu rồi?”
Ôn Trì Vũ lại ừ một tiếng, Ôn Thu thở dài, giọng hơi trách móc: “Sao em còn giấu chị, nếu không phải hôm nay anh rể em nói một câu, chị đã không biết gì cả.”
“Chị.”
Ôn Thu đáp một tiếng, biết suy nghĩ của cô: “Trước đây chị để em làm quen với người con trai khác là vì chị nghĩ người ta không thể nhìn chết một con đường. Chúng ta đều phải sống tiếp phải nhìn về phía trước, không thể… Bây giờ cậu ấy về rồi, chẳng lẽ chị lại… Chị cũng không phải người vô lương tâm đến thế.”
Ôn Trì Vũ không nói gì.
Ôn Thu không biết nghĩ gì, đột nhiên cười lên: “Lúc đó có lần em gục xuống bàn ngủ thiếp đi, cậu ấy chụp ảnh em, còn bị chị bắt gặp. Cậu ấy khá là đường hoàng, kiểu chụp thì chụp đấy thôi. Còn có một thời gian, trời khá lạnh, sau khi đóng cửa tiệm, cậu ấy luôn đứng gần tiệm Giai Mỹ. Lúc đầu chị có hỏi cậu ấy, cậu ấy nói chút nữa sẽ đi. Sau này có lần chị thức dậy lúc 4 giờ sáng, phát hiện cậu ấy vẫn còn ở đó. Ban đầu chị không hiểu, tưởng cậu ấy có việc gì, sau này mới hiểu ra, cậu ấy muốn ở gần em một chút. Còn nữa…”
Ôn Trì Vũ không biết những điều này, giờ nghe Ôn Thu kể lại từng chuyện một, trong lòng và mũi cô đều thấy chua xót.
“Tiểu Vũ.” Ôn Thu bỗng gọi cô.
Ôn Trì Vũ: “Dạ.”
Ôn Thu và Lương Trọng đến với nhau là vì chuyện ba năm trước, trong công việc của Lương Trọng, nhà họ Thẩm chiếm một phần rất lớn. Anh ấy đã kể với Ôn Thu rất nhiều chuyện về Thẩm Phó Dã. Về gia đình anh, về những trải nghiệm trước đây của anh, những điều mà khi chị nghe thấy đều cảm thấy kinh hoàng.
Vậy còn việc ở bên anh thì sao.
“Một người như Tiểu Dã, chị sợ em sẽ thấy mệt mỏi. Hơn nữa gia đình cậu ấy phức tạp như vậy, cuộc đời cậu ấy nữa… Tiểu Vũ, em phải tự suy nghĩ cho kỹ.” Chị đứng ở góc độ là chị gái của Ôn Trì Vũ, nói những lời này với tư cách người đi trước.
Ôn Trì Vũ im lặng vài giây, cô biết Ôn Thu lo cho mình, nhưng vẫn cảm thấy hơi tủi thân, “Chị à, anh ấy chưa bao giờ đòi hỏi điều gì cả.”
“Anh ấy sẽ làm mọi thứ, chu đáo nhất và khiến người khác không phải gánh nặng nhất có thể.”
Đầu dây bên kia Ôn Thu im lặng một lúc, “Chị biết, Tiểu Vũ, chị không…” Chị ngừng lại, “Thôi được rồi, lát nữa tiệc đầy tháng của Dữu Dữu, các em đều về nhé.”
Ôn Trì Vũ ừ một tiếng, sau khi cúp điện thoại vẫn còn trong tâm trạng đó.
Trong WeChat lại có người khác tìm cô, là bài tập nhóm, đang hỏi xin phần của cô. Ôn Trì Vũ vào cloud drive, mở file ra sửa một lúc rồi gửi cho đối phương, gửi xong thì ngồi ở đó, hơi ngẩn người.
Bên kia, Thẩm Phó Dã đã kết thúc, Trần Mục Xuyên cùng anh đi qua. Trần Mục Xuyên hỏi anh: “Cậu nghĩ sao, mấy ngày trước cũng có vài công ty hỏi.”
Trần Mục Xuyên nói với anh những suy nghĩ của mình: “Tôi thấy một hai điều kiện cũng khá tốt, nhưng chúng ta cũng không vội. Cậu có định học cao học không?”
Thẩm Phó Dã vốn đang nghĩ gì đó, ánh mắt rơi trên mặt Ôn Trì Vũ, đôi mắt dừng lại. Anh đưa tay xoa đầu cô, rồi nói với Trần Mục Xuyên: “Để tôi suy nghĩ thêm.”
Trần Mục Xuyên không nhận ra có gì khác lạ ở Ôn Trì Vũ, anh ấy thấy thời điểm hiện tại này đúng vào năm ba đại học, việc lựa chọn rất quan trọng, anh ấy tiếp tục nói với Thẩm Phó Dã: “Cậu suy nghĩ kỹ đi.”
Thẩm Phó Dã gật đầu một cái, ánh mắt nghiêng nghiêng, đang nhìn Ôn Trì Vũ. Trần Mục Xuyên liếc nhìn Ôn Trì Vũ, rồi nhìn Thẩm Phó Dã, rõ ràng hai người họ chẳng nói câu nào, tư thế cũng không thân mật lắm, nhưng bầu không khí đó khiến anh ấy cảm thấy mình không hòa hợp cho lắm.
Anh ấy ra hiệu với Thẩm Phó Dã mình đi trước, đi được hai bước, anh ấy lại ngoái đầu nhìn. Thẩm Phó Dã tự nhiên ôm eo Ôn Trì Vũ, cúi đầu ghé vào tai cô nói chuyện.
Khung cảnh này, anh ấy bỗng nhớ đến cuộc nói chuyện cuối cùng đêm đó, “Cậu thật sự định lang bạt như vậy à? Còn tương lai thì sao?”
Nói xong anh ấy lại nghĩ đến điều gì đó, cười lên, “Ít ra cũng phải có câu trả lời cho cô gái mình thích chứ? Không thì để người ấy khổ với cậu à.”
Lúc đó Thẩm Phó Dã suy nghĩ rất lâu, chỉ nói hai chữ “sẽ có”.
**
“Sao lại khóc?”
Ôn Trì Vũ ngẩng đầu nhìn anh, một lúc nhìn anh không lên tiếng.
Thẩm Phó Dã không chịu nổi cô khóc, thật ra là sợ. Mấy lần trước đó, nhớ quá sâu rồi.
Anh hơi cúi người, đến gần cô, im lặng một lúc, anh bỗng gọi tên cô, “Ôn Trì Vũ.”
Ôn Trì Vũ “ừm” một tiếng, tiếp lời anh.
Anh nói hơi đột ngột, “Anh có ba yêu cầu với em.”
“Gì vậy?”
“Đau thì nói, muốn khóc thì khóc.”
“Còn một cái nữa thì sao?” Cô hơi ngẩn người hỏi.
Anh nhìn cô, “Nhất định phải yêu anh.”
Bầu không khí xung quanh trong giây phút đó dường như đều dừng lại, bên cạnh những người trong hội trường đã đi hết, nhân viên tắt đèn, có lẽ do cửa quá nặng, tiếng đóng hơi to.
Ôn Trì Vũ chớp chớp mắt, thật ra cô không khóc, chỉ là tâm trạng hơi thấp, “Anh cũng phải nói.”
Giọng cô quá nhỏ, nên nhìn Thẩm Phó Dã lặp lại thêm lần nữa, “Phải công bằng, anh cũng phải nói.”
“Đau thì nói, muốn khóc thì khóc, nhất định phải yêu em. Thẩm Phó Dã anh cũng phải làm được.”