Suốt tháng thi dài đằng đẵng đó đều rất bận rộn, khi Ôn Trì Vũ thi xong môn cuối cùng, Thẩm Phó Dã vẫn còn bận.
Cô lại đi tìm Lục Quân Mai một lần nữa, lần này thái độ của bà ta không dữ dội như lần trước, nhưng vẫn rất cứng rắn. Ôn Trì Vũ không nói nhiều, ở trong cửa hàng một lúc thì nhận được điện thoại của Tiểu Hề.
Đầu dây bên kia, giọng Tiểu Hề đã có vẻ say, Ôn Trì Vũ vội hỏi địa chỉ rồi chạy đến.
“Trì Vũ, cái đội rác rưởi đó của anh ta có vẻ sắp tan rã rồi.” Tiểu Hề ôm chai rượu, tâm trạng rất thấp.
Ôn Trì Vũ hỏi phục vụ xin nước ấm, lấy chai rượu từ tay cô ấy rồi đưa nước ấm lên môi cô ấy: “Uống một chút đi, không thì đau dạ dày.”
Tiểu Hề nhìn Ôn Trì Vũ một lúc vô hồn, ngoan ngoãn nghe lời uống hết nửa cốc: “Thi đấu đứng bét, nhà tài trợ rút vốn, vận hành cũng một mớ hỗn độn. Cậu nói xem sao anh ta vô dụng thế?”
Thỉnh thoảng Ôn Trì Vũ có nghe Nam Hủ nói về tình hình đội của A Khoát: “Vẫn còn hy vọng mà.”
“Cũng gần hết rồi, giờ chỉ là chống đỡ.” Tiểu Hề chống cằm, nhìn về phía Ôn Trì Vũ: “Cậu nói con người sao lại phức tạp thế, nhìn anh ta năm ngoái huy hoàng mình thấy khó chịu, nhìn anh ta năm nay thất bại thảm hại mình cũng thấy khó chịu.”
Ôn Trì Vũ chớp chớp mắt: “Con người vốn là thế, đâu phải đã có mẫu cố định sẵn.”
Tiểu Hề im lặng mấy giây không lên tiếng, cô ấy uống không nhiều lắm, chỉ là có nhiều cảm xúc muốn mượn rượu để giải tỏa.
“Tiểu Vũ.” Cô ấy đột nhiên gọi Ôn Trì Vũ.
Ôn Trì Vũ đưa nước ấm qua: “Còn muốn uống không?”
Tiểu Hề lắc đầu, đột nhiên hỏi: “Cậu nghĩ tình yêu là như thế nào?”
Đề tài này quá lớn, Ôn Trì Vũ một lúc không biết nói sao.
“Cậu nghĩ Thẩm Phó Dã yêu cậu nhiều hơn, hay cậu yêu cậu ta nhiều hơn?” Tiểu Hề đổi cách hỏi khác, hỏi xong, cô ấy tự cười một tiếng, cũng không đợi câu trả lời của Ôn Trì Vũ: “Mình nghĩ là cậu ta.”
Cô ấy nhớ lại chuyện trước đây: “Cậu còn nhớ trước đây có thời gian mình hay gây sự với Ninh Tiểu Di không? Cậu biết tại sao không? Cậu biết camera ở trường Số 11 là ai lắp không? Cậu biết tại sao những thằng con trai theo đuổi cậu lại thành thật vậy không? Còn nhiều thứ cậu không biết lắm.”
Cô ấy nhìn vẻ mặt ngây người của Ôn Trì Vũ cười một tiếng, tay véo má cô: “Cậu ta đấy, là kiểu đàn ông muốn làm bầu trời của cậu, che chở cho cậu khỏi gió mưa. Dù không có gì cả, ngay cả mạng cũng có thể cho cậu. Cậu ấy à, đấu không lại cậu ta đâu, đầu óc cậu ta quá tốt tâm tư quá sâu, cậu ta dùng những thứ đó cho cậu, cậu còn có chiêu gì nữa?”
Ôn Trì Vũ không để ý đến cảm xúc đột nhiên dâng trào, im lặng một lúc, cô mím môi, hỏi Tiểu Hề: “Còn cậu thì sao?”
“Đương nhiên là mình.” Tiểu Hề tự giễu một tiếng: “A Khoát cái thằng khốn đào hoa ngu ngốc đó, ngay trước mặt mình còn tán gái.”
Tiểu Hề nói xong khóe miệng càng tự giễu hơn, cầm lấy chai rượu đã bị Ôn Trì Vũ để sang một bên, lại tu một ngụm: “Mình mới ngu ngốc, đúng là vô dụng, còn nghĩ đến thằng khốn đào hoa đó.”
Sau đó không ai ngăn được Tiểu Hề nữa, cô ấy lại uống thêm mấy chai rượu, lúc cồn đốt não không bình thường thì lấy điện thoại ra gọi cho A Khoát.
Ôn Trì Vũ đỡ cô ấy, không để cô ấy ngã khỏi ghế. Nghe cô ấy vừa chửi vừa khóc một hồi lâu, rồi lại gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Cô lấy điện thoại đặt bên tai cô ấy, đầu dây bên kia A Khoát vẫn chưa cúp máy.
Ôn Trì Vũ nói: “Cậu ấy say rồi, đừng để tâm những lời cậu ấy nói.”
A Khoát ừ một tiếng, giọng rất u ám: “Mấy em ở đâu?”
Ôn Trì Vũ nói địa chỉ, A Khoát bên kia lại im lặng một lúc: “Gần chỗ anh lắm, đợi tí, để anh đưa mấy em về.”
Ôn Trì Vũ khẽ sững người nhìn khuôn mặt nghiêng của Tiểu Hề, thời gian này cô ấy rất bận, gầy đến nỗi cằm cũng nhọn hoắt. Tóc lại cắt ngắn hơn, còn nhuộm màu xám xanh.
Điện thoại cúp máy, Ôn Trì Vũ ngồi bên cạnh cô ấy, ngón tay nhẹ nhàng lau đi đường kẻ mắt bị lem ở đuôi mắt, rồi cô nói rất khẽ: “Ngốc quá đi.”
A Khoát đến rất nhanh, chưa đầy mười phút. Gã vào cửa hàng, một cái đã nhìn thấy Tiểu Hề và Ôn Trì Vũ.
Ôn Trì Vũ một mình đỡ không nổi Tiểu Hề, A Khoát nhìn mấy giây, tiến lên trực tiếp đỡ nửa người Tiểu Hề lên. Ôn Trì Vũ liếc nhìn họ, lấy túi và áo khoác của Tiểu Hề ở bên cạnh.
Xe của A Khoát đỗ ngay ngoài cửa hàng, lên xe đến dưới chung cư của Tiểu Hề, A Khoát dừng xe bế cô ấy vào thang máy.
Ôn Trì Vũ biết mật khẩu khóa điện tử của căn hộ cô ấy, mở cửa ra, A Khoát đặt Tiểu Hề lên giường. Ôn Trì Vũ liếc nhìn gã một cái, gã đi về phía phòng khách, Ôn Trì Vũ giúp Tiểu Hề thay đồ ngủ, lại ra phòng vệ sinh lấy nước tẩy trang và bông tẩy trang giúp cô ấy tẩy trang.
Làm xong những việc này, cô đi ra khỏi phòng, định đi vào bếp rót cho cô ấy một cốc nước để ở đầu giường. Đi ngang qua phòng khách thấy A Khoát vẫn chưa đi, gã châm một điếu thuốc, vẻ mặt trông không được tốt lắm, thấy Ôn Trì Vũ, bị Thẩm Phó Dã dạy nhiều nên theo phản xạ dập tắt thuốc.
“Bạn trai cô ấy đâu?” A Khoát hỏi.
Ôn Trì Vũ liếc nhìn gã: “Chia tay rồi.”
A Khoát chửi một câu bẩn thỉu: “Con mắt cô ấy thế nào vậy.”
Ôn Trì Vũ không nói gì, rót nước xong, đi vào phòng đặt xuống rồi đi ra.
A Khoát liếc nhìn cô một cái: “Để anh đưa em về.”
Ôn Trì Vũ lắc đầu: “Em còn việc, không cần đưa đâu.”
Thực ra cô có rất nhiều điều muốn nói với A Khoát, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi chẳng nói gì cả, tình cảm là chuyện của hai người, cô không có tư cách nói gì.
A Khoát không biết cô đang nghĩ gì, gã nhìn giờ, hơn 8 giờ tối không tính là muộn, nhưng…
“Em đi đâu anh cũng đưa, anh ũng không có việc gì.”
Ôn Trì Vũ thật sự có việc, cô từ chối khéo A Khoát, tự mình rời đi, lại đến tiệm hoành thánh của Lục Quân Mai.
Lúc đó trong tiệm hoành thánh vẫn còn khách, Ôn Trì Vũ không vào, cô gọi một ly trà sữa, ngồi trên ghế dài ngoài cửa tiệm trà sữa bên cạnh. Đợi đến hơn 10 giờ tối, Lục Quân Mai tắt đèn tiệm ra khóa cửa.
Lục Quân Mai liếc nhìn cô một cái, không nói gì. Ôn Trì Vũ cười cười, gọi một tiếng dì, rồi đi theo bà ta, đi mãi đến tận nhà bà.
Khu chung cư cũ kỹ từ rất lâu rồi, tường dán đầy quảng cáo nhỏ chen chúc, không có đèn, trong không khí tỏa ra mùi rác thải lên men.
“Cô còn định theo đến khi nào?” Lục Quân Mai dừng lại dưới tòa nhà, nhìn về phía Ôn Trì Vũ.
Ôn Trì Vũ ngồi ngoài trời lạnh âm độ hai ba tiếng đồng hồ, cả khuôn mặt đều bị đông đỏ lên: “Dì ơi, tôi muốn nói chuyện với dì về những việc của tôi.”
Có lẽ vì thấy cô bị lạnh đáng thương quá, cũng có thể vì cô bằng tuổi con gái bà, Lục Quân Mai im lặng nhìn cô một lúc, cho phép cô lên lầu vào nhà.
Đèn tròn chói mắt được bật sáng, căn hộ không đến 60 mét vuông lộ ra trong tầm mắt. Nhà rất cũ kỹ, nhưng cũng tương đối sạch sẽ, khắp nơi còn đặt ảnh của Lục Giai Giai.
“Muốn nói gì thì nói, nói xong mau về.” Lục Quân Mai ném ra chín chữ lạnh nhạt.
Ôn Trì Vũ cười cười ngoan ngoãn: “Bố mẹ tôi mất sớm, tôi lớn lên cùng với chị, nên khi bị bắt nạt, theo phản xạ sẽ nhẫn nhịn.”
Lục Quân Mai sững người ngước mắt nhìn Ôn Trì Vũ, Ôn Trì Vũ cũng nhìn bà ta: “Giả vờ nghe lời, giả vờ hiểu chuyện, giả vờ không có chuyện gì, tất cả đều vì người mình quan tâm nhất, không muốn để người ấy lo lắng cũng không muốn gây rắc rối cho người ấy.”
“Tôi thấy ảnh của Giai Giai ngay lần đầu tiên đã biết cậu ấy đã trải qua những gì.”
Lục Quân Mai lạnh lùng: “Cô biết gì chứ? Cô rốt cuộc muốn nói gì?”
“Tôi biết bài kiểm tra thầy cô chấm xong phát xuống tôi không nhận được, bị bịa đặt sau lưng, bàn học bị vẽ bậy, đồ đạc lúc nào cũng biến mất, đều là bạn học nhưng họ lại ngầm hiểu ý nhau không nói chuyện với tôi. Sợ nhất là phải hợp tác làm gì đó, vì không bao giờ có ai hợp tác cả. Những điều này có lẽ từng việc đều là chuyện nhỏ, thầy cô phụ huynh có thể nghĩ là không đáng kể, nhưng tổn thương thật sự rất lớn.” Giọng Ôn Trì Vũ nhẹ nhàng bé nhỏ, bình tĩnh lại có sức mạnh: “Tôi đã trải qua như vậy rất lâu, anh ấy là người đầu tiên chủ động đưa tay với tôi. Chính vì anh ấy, tôi mới thi đỗ Đại học Kinh đô, rời khỏi thị trấn nhỏ lạc hậu và cổ hủ.”
Lục Quân Mai mím môi rất chặt: “Cô nói những điều này không phải vẫn muốn nói Thẩm Phó Dã là vô tội sao.”
“Anh ấy vốn là vô tội.” Ôn Trì Vũ nói.
Lúc đó Ôn Trì Vũ nói xong, căn phòng im lặng rất lâu rất lâu. Ôn Trì Vũ không nói gì, cứ để bầu không khí im lặng như vậy.
Không biết qua bao lâu, Lục Quân Mai cử động, bà lấy cuốn nhật ký từ trong phòng đưa cho Ôn Trì Vũ, Ôn Trì Vũ vừa định nhận lấy, bà lại rút về một chút.
“Cậu ta thật sự tốt như vậy sao?” Lục Quân Mai hỏi.
Ôn Trì Vũ gật đầu: “Tốt, tốt đến mức tôi không muốn để anh ấy đầy người bùn nước, lúc nào cũng có thể bị vu khống.”
Đêm đó rời khỏi nhà Lục Quân Mai, Ôn Trì Vũ lại nhìn về phía ảnh của Lục Giai Giai, khẽ mỉm cười với cô ấy, trong khung ảnh Lục Giai Giai cũng đang nhẹ nhàng mỉm cười với cô.
Trong hành lang rất tối, đèn cảm ứng âm thanh đã hỏng từ lâu. Ôn Trì Vũ bước chân không nhanh không chậm xuống bậc thang, trong đầu toàn nghĩ đến nhật ký của Lục Giai Giai vừa đọc xong.
Cô ấy phần lớn viết về bản thân và những chuyện xảy ra ở trường, đoạn nhắc đến Thẩm Phó Dã chỉ bắt đầu nhiều lên từ giai đoạn giữa về sau. Thẩm Phó Dã không quen biết cô ấy, chỉ là tình cờ có một lần anh vô tình giúp cô ấy.
Ôn Trì Vũ đọc xong, giống như đã cùng cô ấy tham gia quan sát những ngày Thẩm Phó Dã phong độ nhất ở cấp ba.
Mẹ anh rời đi rất sớm, bố không yêu thương anh, môi trường lớn lên nghiêm khắc lại tồi tệ, còn phải chịu áp lực to lớn. Sau này bị vu khống chà đạp như vậy, tại sao anh vẫn có thể giữ được màu sắc ban đầu.
Ôn Trì Vũ nghĩ không ra, chỉ thấy trái tim rất mềm yếu.
Lúc đó, Thẩm Phó Dã vừa bận xong trong phòng học, đang xem điện thoại, thấy Ôn Trì Vũ đã lâu không trả lời tin nhắn nên định gọi điện cho cô.
Đúng lúc Trần Mục Xuyên đi gặp người về, nói với anh về tình hình người gặp hôm nay.
“Xuất thân kỹ thuật người cũng thật thà, điều kiện đưa ra cũng không tệ, chỉ là nhìn trúng năng lực của chúng ta, không thì cũng không liên hệ với khoa đi vòng vèo tìm chúng ta.” Trần Mục Xuyên nói xong nhìn về phía Thẩm Phó Dã: “Chúng ta chỉ cần làm theo ý anh ta, làm ra được kiếm tiền hay không không cần quan tâm, thuật toán máy móc cần thiết cho dự án này tôi thấy dùng làm bài tập cũng tốt.”
Thẩm Phó Dã bỏ điện thoại xuống suy nghĩ một lúc: “Được.”
Trần Mục Xuyên cười một tiếng: “Vậy được, tôi đi trao đổi.”
Thẩm Phó Dã gật đầu một cái, anh đứng dậy mặc áo khoác vào, vừa gọi điện vừa đi ra ngoài.
Trong điện thoại âm thanh điện tử mới vang lên hai tiếng, anh nghe thấy gì đó, đột nhiên nghiêng đầu nhìn qua. Trong cầu thang đen kịt của tòa nhà giảng dạy, trên bậc thang có một người ngồi, đèn cảm ứng trong hành lang vì điện thoại của cô rung lên mà sáng.
Thẩm Phó Dã nhíu mày, bước từng bước đi qua. Ôn Trì Vũ còn chưa đứng dậy, cô nắm lấy gấu áo anh đáng thương nói: “Em tê chân rồi.”
Anh tiến lên cúi người, bế cô lên: “Sao không…”
Lời còn chưa nói hết, anh đã bị Ôn Trì Vũ hôn một cái. Thẩm Phó Dã khựng lại, cụp mắt xuống, đầu Ôn Trì Vũ đã chôn vào lòng anh, ôm anh thật chặt.
Cảm xúc của cô rất nồng đậm, không quan tâm không để ý gì mà nói: “Sao lại thích anh nhiều thế này.”
Thẩm Phó Dã trong khoảnh khắc đó tim đập nhanh đến phát điên, anh không biết Ôn Trì Vũ có nghe thấy không.
Nhưng Ôn Trì Vũ vẫn cảm thấy như vậy chưa đủ, cô ngẩng đầu lên lại nói: “Anh có xem tin tức không? Sinh viên y khoa dùng dao đâm người yêu cũ hơn hai mươi nhát, mỗi nhát đều tránh các cơ quan trọng yếu, chàng trai bị thương nặng nhưng vẫn bị kết luận là thương tích nhẹ. Chuyện này là đề tài bắt buộc trong giờ giải phẫu của chúng em, nên…”
Ôn Trì Vũ càng nói nụ cười trong đáy mắt Thẩm Phó Dã càng rõ ràng: “Nên…”
Thẩm Phó Dã tiếp lời cô: “Nên anh phải ở bên em cả đời.”
Chung thủy mãi mãi, dù sống dù chết cũng không xa rời.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích: Về tin tức sinh viên y khoa đâm người yêu cũ đó lấy từ trên mạng.