Ôn Trì Vũ kêu lên một tiếng, lắp bắp hỏi: “… Cậu… Sao cậu biết là tôi vậy?”
“Địa chỉ số gọi đến, Nguyệt Tầm.”
“Ồ.” Giọng Ôn Trì Vũ nghẹn ngào trong cổ họng, ngón tay vô thức cào vào lòng bàn tay đang ngứa.
Chậm rãi, qua vài giây, cô nghĩ ra điều gì đó, “Cậu tắm xong chưa?”
“Sắp xong.” Cậu nói.
Sắp xong tức là vẫn chưa xong.
Mặt Ôn Trì Vũ lập tức nóng lên, hình ảnh vừa còn mơ hồ trước mắt dần dần trở nên rõ ràng. Yết hầu nhô ra, cổ với những đường gân rõ ràng, giọt nước chảy dọc theo đường nét mượt mà đẹp đẽ xuống dưới…
“… Vậy cậu tắm đi.” Cổ họng cô như bị cái gì đó chặn lại, luống cuống định cúp máy, đột nhiên nhớ ra điều gì, lại vội vàng bổ sung, “Cậu… chú ý vết thương.”
Thẩm Phó Dã nhìn cuộc gọi bị cúp, định đặt điện thoại sang một bên, nhưng màn hình điện thoại đột nhiên lại sáng lên.
Ba chữ ‘Thẩm Chu Y’ đang nhấp nháy điên cuồng.
Cậu không do dự, trực tiếp ném điện thoại lên bồn rửa mặt, rồi quay lại dưới vòi hoa sen.
Năm phút sau, cậu tắm xong, điện thoại vẫn còn đổ chuông.
Thẩm Phó Dã lấy khăn tắm lau qua tóc, nhíu mày, sau đó cầm điện thoại lên rồi đi ra ngoài. Khi đi ngang qua bàn, cậu tiện tay cầm theo hộp thuốc lá và bật lửa trên đó.
“Chị không có việc gì khác để làm à?” Giọng cậu không cao không thấp.
Thẩm Chu Y bụng đầy lời định nói bị cậu chặn lại, “Tối nay em đánh nhau à?”
“Đánh.”
Thẩm Chu Y hít sâu một hơi, “Thế mà thật sự đánh à, thầy giáo em gọi điện cho chị, chị còn không tin.”
Thẩm Phó Dã cúi đầu bóp bóp hộp thuốc, phát hiện bẹp rúm không còn một điếu nào. Cậu tặc lưỡi một cái, tâm trạng trở nên hơi phiền.
Thẩm Chu Y đang tức giận, giọng nói to đến nỗi làm không khí cũng náo động, “Em bây giờ ở trong hoàn cảnh gì? Còn làm những chuyện này? Lỡ như ngay cả trường này cũng không nhận em nữa, em định làm sao?”
Vừa dứt lời, cậu cười khẩy một tiếng, “Tôi ở trong hoàn cảnh gì?”
Rồi giọng điệu càng thêm châm biếm tự giễu, “Trên mạng đăng nhiều như vậy, có cần tôi nói từ khóa cho chị đi tìm không?”
Thẩm Chu Y hơi thở nghẽn lại, cảm xúc cũng hạ xuống.
Chị ấy phát hiện bản thân vừa có thể đã nói sai, hơi lo lắng gọi cậu, “Tiểu Dã.”
“Chị chỉ là lo lắng…” Chị ấy ngập ngừng, “Lần này thầy Cao Mẫn nói trường chỉ phạt thôi, nhưng có lần sau thì không chắc nữa. Tiểu Dã, có những chuyện, em làm qua là đủ rồi, đừng nữa…”
Cậu trực tiếp ấn nút cúp máy, ném điện thoại lên giường. Mắt nhìn xuống hộp thuốc trong tay, cuối cùng vò nát ném vào thùng rác.
Thời gian đã gần một giờ sáng, cậu ngẩn người một lúc, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lại cầm điện thoại lên lật đến số điện thoại không lưu tên lúc nãy.
Khuôn mặt vốn không có biểu cảm, đột nhiên có chút nét cười.
Cậu nhìn một lúc, ngón tay ấn vào, sau đó nhập hai chữ.
Đêm còn rất dài, Thẩm Phó Dã chưa được bao lâu, lại theo thói quen sờ tìm hộp thuốc. Sờ khắp nơi đều trống không, cậu lại dừng lại. Trong phòng rất tối, dường như còn tối hơn cả đêm bên ngoài. Cậu bứt rứt gãi đầu một cái, đứng dậy mặc áo khoác ra ngoài.
**
Ôn Trì Vũ sáng hôm sau thức dậy rất sớm, việc đầu tiên là cầm điện thoại bên gối lên xem. Thấy tối qua mình thật sự đã gọi điện cho Thẩm Phó Dã, cô sững người.
Hôm nay, Ôn Trì Vũ ra khỏi nhà sớm hơn rất nhiều, cô đứng đợi một lúc ở đầu ngõ, trên đường đến trường luôn ngoái nhìn về phía sau, vì không thấy bóng dáng kia, trong lòng luôn bất an.
Trong lớp học hỗn loạn hơn tưởng tượng một chút, các bạn học đều đang thảo luận về chuyện xảy ra tối qua. Ánh mắt vô tình cố ý đều liếc về phía mấy người bọn họ, Ninh Tiểu Di không biết vì lý do gì không đến.
May là hôm nay là kỳ thi tháng thường lệ của trường trunh học phổ thông số 11, áp lực thi cử khiến không khí bàn tán giảm đi một chút. Tiếng chuông hết tiết cuối cùng buổi sáng vang lên, bài thi vừa được thu.
Cao Mẫn vẫn chờ ngoài lớp học đi vào gọi mấy người bọn họ ra ngoài.
Lớp học lập tức náo động–
“Các cậu có thấy mặt Trình Diễm Sinh không? Bị thương nặng lắm.”
“Tại sao bọn họ đánh nhau vậy? Cảm giác tối qua rất dữ dội, Giang Dụ và Tôn Hiển cũng bị thương không nhẹ, Thẩm Phó Dã chỗ cằm cũng có thương tích.”
“Không phải đánh vì Ninh Tiểu Di đấy chứ?”
“Chắc chắn không phải, nếu vì Ninh Tiểu Di, sao hôm nay cậu ta lại xin nghỉ? Cậu ta chắc chắn là cảm thấy mất mặt, biết hôm nay thi tháng vẫn xin nghỉ.”
“Điểm số của cậu ta thì thi hay không thi có gì khác đâu.”
“…”
Ôn Trì Vũ nhìn nam sinh đi cuối cùng trong đám người, cô mím môi, lặng lẽ cũng bước ra khỏi lớp học, sau đó đi theo.
Cao Mẫn dẫn bọn họ đến văn phòng, cô không đến quá gần, chỉ đứng đợi ở cầu thang bên cạnh văn phòng giáo viên.
Đợi đến khi nghe thấy động tĩnh, cô bước lên vài bậc thang, tránh tầm nhìn của bọn họ.
Trình Diễm Sinh và mấy người kia đi trước, sắc mặt không tốt lắm, cậu vẫn như thường lệ đi cuối cùng. Vừa đi được hai bước, Cao Mẫn cũng bước ra khỏi văn phòng, chỉ gọi tên Thẩm Phó Dã.
Khoảng cách hơi xa, cô không nghe rõ Cao Mẫn đang nói gì với cậu, chỉ thấy hai tay cậu trong túi đồng phục, ánh mắt lơ đãng không biết đang nhìn lung tung chỗ nào.
Một lúc sau, Cao Mẫn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay rồi vỗ vào lưng cậu ta một cái.
Cậu ta thu hồi tầm mắt, chậm rãi bước đi.
Ôn Trì Vũ đứng đợi thêm một lúc nữa mới đi xuống cầu thang. Nhưng trong hành lang đã không còn bóng dáng của Thẩm Phó Dã đâu nữa. Cô ngẩn người, cậu đi nhanh vậy sao?
Cô không thể tin được nên đã nhìn khắp trước sau trái phải, rồi trong giây lát không kịp phản ứng, đứng ngây người tại chỗ.
Vào giờ này, học sinh đều đã xuống căng tin ăn cơm, hành lang trống trải, một mình cô đứng ở đó trông càng ngớ ngẩn hơn.
Không biết đã trôi qua bao lâu, bỗng nhiên phía trên đầu vang lên giọng nam: “Chịu không nổi, ngốc quá.”
Ngay sau đó, cổ áo đồng phục sau gáy cô bị nhẹ nhàng kéo lên, giọng cậu uể oải: “Ở đây này.”
Trong một góc khuất của tòa nhà dạy học.
“Cậu cúi thấp xuống chút đi.”
Ôn Trì Vũ kiễng chân lên mà vẫn không với tới cằm cậu ta.
Thẩm Phó Dã cụp mắt xuống không lên tiếng, nhưng cơ thể nghe lời cúi thấp người xuống.
Ôn Trì Vũ vừa nãy đang nhìn vết thương trước đó của cậu ta, nên hơi phân tâm. Khi ngước mắt lên lại, phát hiện khoảng cách giữa hai khuôn mặt bỗng trở nên rất gần. Cô hơi sững lại, khẽ chớp mắt một cái, rồi mới cầm miếng bông tẩm cồn, nhẹ nhàng lau lên vết thương của cậu ta.
Đây đã là lần thứ mấy rồi.
Ôn Trì Vũ do dự một chút, rồi vẫn nhỏ giọng thương lượng với cậu ta: “Cậu có thể không đánh nhau nữa được không?”
Cậu ta nhìn về phía cô, có lẽ là hơi đau, giọng cậu ta nghe không rõ: “Tối qua cô gọi điện tìm tôi có chuyện gì?”
“… Là vì chuyện này, tôi nghe nói cậu đánh nhau với bọn họ, nghe bảo tình hình rất nghiêm trọng.” Cô mím môi, “Bên kia nữa.”
“Hả?”
Cậu nghi hoặc.
Ôn Trì Vũ lại mím môi, hai người nhìn nhau một giây.
Cô cụp mi mắt xuống, đầu ngón tay trực tiếp chạm vào cằm cậu, dùng một chút lực xoay mặt cậu sang bên trái một chút.
Ánh mắt cậu ta khựng lại, vẫn đang nhìn cô, đợi cô xử lý xong hết. Cậu vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy không nhúc nhích, có vẻ đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.
Ôn Trì Vũ lại lấy từ trong túi đồng phục ra thuốc cảm cúm, vừa định đưa cho cậu.
Cậu vẫn chưa động đậy, sau đó cúi đầu, giọng rất nhẹ, như đang tự nói với chính mình: “Dám động tay rồi nhỉ.”