“Kỳ nghỉ đông ngắn thế mà vẫn phải đi thực tập ở bệnh viện à.” Ôn Thu nghe xong những gì Ôn Trì Vũ nói thì thở dài, “Vất vả thật.”
Lúc đó là 7 giờ, Ôn Trì Vũ vừa đến khoa, hành lang tòa nhà nội trú vẫn rất yên tĩnh.
Nam Hủ ngáp liên tục đi theo sau cô bước vào, Ôn Trì Vũ đưa cho cô ấy ly cà phê, bên tai nghe Ôn Thu tiếp tục hỏi bên điện thoại: “Mấy giờ được nghỉ vậy? Sinh nhật của Dữu Dữu có về kịp không?”
“Chắc là nghỉ bình thường, khi nào xác định em sẽ nói với chị.” Ôn Trì Vũ vừa nói xong, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra, một người nhà bệnh nhân cầm báo cáo đi vào, thấy cô đang gọi điện nên hỏi Nam Hủ đang ở trong văn phòng.
Nam Hủ cầm báo cáo xem một lúc, rồi đối diện với ánh mắt của người nhà bệnh nhân, cơn buồn ngủ của cô ấy đã biến mất từ lâu, mặt đỏ bừng lên, “Cái đó… xin lỗi, em cũng không rõ, em là sinh viên thực tập.”
Cô ấy đang gãi đầu gãi tai định cầu cứu Ôn Trì Vũ, may mà bác sĩ trực đêm kịp thời bước vào, cô ấy như thấy được cứu tinh, vội vàng cung kính gọi một tiếng thầy.
Ôn Trì Vũ đã cúp điện thoại từ vài giây trước, cô cũng đứng qua đó, chăm chú lắng nghe.
Người nhà bệnh nhân nghe xong, nói câu cảm ơn rồi rời đi. Sáng hôm đó theo trưởng khoa đi khám xong, không có việc gì thì ở trong phòng làm việc nghe bác sĩ hướng dẫn giảng về ca bệnh.
Giờ ăn trưa ở căng tin, các anh chị nghe chuyện sáng nay, cười một hồi lâu rồi an ủi: “Thế là đúng rồi, giờ chị cũng nói chị là sinh viên thực tập, đừng vội, để chị đi tìm thầy cô đến.”
Bên cạnh có một anh xen vào: “Thầy cô cũng hoảng, có lần anh hoảng quá đi tìm thầy, không ngờ thầy cũng hoảng đi gọi trưởng khoa đến.”
Nam Hủ mỉm cười, tâm trạng đỡ hơn nhiều. Cô ấy thấy Ôn Trì Vũ vẫn không nói gì, khẽ đụng vào cô, “Đang nghĩ gì thế?”
“Đang nghĩ phải học thật tốt.” Ôn Trì Vũ nói.
“Đúng là phải học thật tốt.” Nam Hủ cắn đũa, qua hai giây, vai buông xuống thở dài, “Ăn nhanh đi, ăn xong về lại lật sách tiếp.”
Trong khi Ôn Trì Vũ đang bận rộn học tập theo thầy cô ở bệnh viện, Thẩm Phó Dã cũng đang bận rộn không ngừng nghỉ với Trần Mục Xuyên trong phòng học nhỏ. Sắp đến kỳ nghỉ đông, không thể dùng phòng học nhỏ được nữa, họ đã tìm được một chỗ gần trường để làm phòng làm việc tạm thời.
Nơi đó ở tầng hai sau Đại học Kinh đô, diện tích không lớn, chỉ có vài cái bàn vài máy tính, tính cả Thẩm Phó Dã và Trần Mục Xuyên thì cũng chỉ có năm người, môi trường sơ sài đến nỗi còn không bằng quán net Ma Long của Nguyệt Tầm.
Nhưng ai sẽ để ý đến môi trường và sự vất vả lúc đó chứ.
Năm đó họ 20 tuổi, vẫn còn trẻ. Mùa đông Bắc Thành vẫn rất lạnh, tuyết rơi liên tiếp.
Con phố luôn náo nhiệt trở nên vắng vẻ lạnh lẽo, nhưng mỗi ngày của họ đều rất bận rộn và trọn vẹn.
Ba ngày trước Giao thừa, khoa của Ôn Trì Vũ cho sinh viên thực tập nghỉ sớm. Ôn Trì Vũ không có việc gì làm, tiện thể mang theo sổ tay và sách cùng đi đến phòng làm việc với Thẩm Phó Dã.
Hôm đó Nghê Dao cũng ở đó, cô ấy tâm trạng rất tốt cứ thì thầm bên tai Ôn Trì Vũ, “Hôm qua đã ở bên nhau rồi.”
Ôn Trì Vũ chớp chớp mắt, nhìn cô ấy rồi lại nhìn về phía Trần Mục Xuyên đang nói chuyện với Thẩm Phó Dã, “Cuối cùng cũng được, ai nói trước vậy?”
Nghê Dao cười khúc khích, trong mắt toàn là ngọt ngào, “Anh ấy chứ, mình mới không nói trước đâu.”
Cũng phải, cả hai đều là người kiêu ngạo, ai mà chịu mở lời trước cũng sẽ không kéo dài nhiều năm như vậy.
Nghê Dao kéo kéo tay Ôn Trì Vũ, khẽ hỏi: “Các cậu yêu đương kiểu gì vậy?”
Cô ấy và Trần Mục Xuyên là thanh mai trúc mã, gần như biết nhau từ lúc mới sinh, tuy đã nói rõ tình cảm nhưng vẫn cảm thấy hơi ngượng.
“Cũng bình thường thôi, không có gì đặc biệt.” Ôn Trì Vũ nghĩ nghĩ, cảm thấy họ thật sự không có gì đặc biệt. Chỉ là dù anh có bận đến mấy cũng phải về ôm cô ngủ, đón đưa cô đi làm, dù đi tàu điện ngầm hay đi bộ cũng cùng nhau trải qua những khoảng thời gian nhàm chán đó.
Nghê Dao ồ một tiếng, cô ấy ngồi bên cạnh không yên, lướt xem những status đã đăng trước đây, lướt mãi lướt đến mấy năm trước.
Cô ấy đưa màn hình điện thoại về phía Ôn Trì Vũ, “Cậu xem này, Thẩm Phó Dã 16 tuổi, Huy chương Vàng giải Quốc gia.”
Lông mi Ôn Trì Vũ chớp một cái, nhìn sang, trong ảnh Thẩm Phó Dã mặc đồng phục rộng thùng thình màu trắng và xanh đen phối hợp, anh đứng trên bục trao giải, vẻ mặt bị ánh đèn sân khấu chiếu có chút mờ nhạt.
Nghê Dao thấy cô nhìn đăm chiêu, “Nếu lúc đó cậu đã gặp Thẩm Phó Dã thì cậu sẽ nói gì với cậu ấy?”
Khóe môi Ôn Trì Vũ hơi cong lên, ánh mắt cô từ bức ảnh chuyển sang chàng trai đang làm việc trước màn hình máy tính không xa.
Tóc anh có vẻ lại dài thêm một chút, tóc mái rũ xuống hơi che mắt, dáng vẻ vẫn lười biếng như thường, trên mặt không có biểu cảm gì, tay gõ bàn phím rất nhanh. Thỉnh thoảng người bên cạnh có hỏi việc, anh nghiêng đầu ngước mắt lướt qua, thoải mái mà vẫn nắm quyền kiểm soát.
Ôn Trì Vũ chống cằm bằng một tay, khẽ cười, vẻ mặt và giọng điệu đều rất dịu dàng, “Mình sẽ nói với anh ấy–“
“Thẩm Phó Dã, vinh dự ngày hôm nay, chỉ là khởi đầu cho cuộc đời rực rỡ của anh.”
Tối hôm đó, trong phòng khách nhà cũ Đăng Thảo.
Thẩm Phó Dã lấy ra một đống giấy tờ, đặt trước mặt cô.
“Đây là gì?” Ôn Trì Vũ liếc nhìn, ngẩng đầu hỏi anh.
Thẩm Phó Dã thấy vẻ mặt cô quá nghiêm túc, đầu ngón tay vuốt ve má cô, cười một cái, nói rất tự nhiên tùy ý, “Hợp đồng tặng cho một số thứ dưới tên anh, không nhiều lắm.”
Khóe môi Ôn Trì Vũ mím chặt, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm anh, vì căng thẳng quá mức nên khóe mắt cô vô thức bắt đầu đỏ lên.
Thẩm Phó Dã nhìn thấy, đau lòng kéo cô vào lòng. Anh cúi đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa khóe mắt cô, lúc này giọng nói trở nên nhẹ nhàng, ý dỗ dành rất rõ ràng, “Sao lại khóc?”
“Thẩm Phó Dã.” Ôn Trì Vũ cảm thấy trái tim mình bị anh nắm chặt, chua xót dữ dội, chỉ muốn khóc.
Giọng cô hơi run: “Em không muốn những thứ này.”
Em thực sự không muốn.
Thẩm Phó Dã không nói gì, không khí yên lặng một lúc, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Em biết anh đang làm gì phải không?”
Ôn Trì Vũ khẽ ừ một tiếng, “Biết.”
Nói xong cô đột nhiên hiểu ra lý do anh làm vậy. Việc khởi nghiệp có rủi ro, dù là người xuất sắc đến mấy cũng sẽ trải qua thất bại.
Sau khi hiểu ra, Ôn Trì Vũ cảm thấy mình bị bao vây bởi thứ tình cảm liều lĩnh, dốc hết tất cả này của anh, càng thêm khó chịu. Ngón tay cô vô thức nắm lấy tay anh, cô không phân biệt được cảm xúc của mình là xúc động hay đau lòng, hay cả hai đều có.
Thẩm Phó Dã cụp mắt nhìn bàn tay đan xen của họ, bàn tay anh rất lớn, cô nắm như vậy chỉ nắm được một nửa. Anh nhìn một lúc, nắm ngược lại tay cô, bao trọn bàn tay cô vào lòng bàn tay mình.
Như thể họ sinh ra là để ở bên nhau vậy, bàn tay anh vừa khéo có thể bao bọc cô hoàn toàn.
“Ôn Trì Vũ.”
Giọng Thẩm Phó Dã rất trầm, không có vẻ lười biếng và thờ ơ thường lệ, ngữ điệu cũng không phải đang thương lượng với cô, mà là đang thông báo cho cô.
“Anh có thể khổ, nhưng người phụ nữ của anh không thể chịu khổ.”
Lúc đó, Ôn Trì Vũ không biết những thứ trên hợp đồng tặng cho cụ thể là gì, cũng không biết đối với anh ý nghĩa là gì. Càng không biết, cái giá anh phải trả để mang những thứ này rời khỏi nhà họ Thẩm là gì.
Nhà cũ Đăng Thảo, cổ phần và quỹ mẹ anh để lại cho anh, những thứ đó dù anh có sa cơ lỡ vận, khởi nghiệp có thiếu tiền đến mấy cũng sẽ không bán đi.
Anh không có nhiều thứ, anh muốn đem tất cả những thứ này cho Ôn Trì Vũ.
Việc đời khó lường, ngày mai và tai nạn ai cũng không biết cái nào đến trước. Anh chỉ muốn người anh yêu, mãi mãi có thể lớn lên thật tốt dưới sự che chở của anh.
Ôn Trì Vũ lại nói: “Thẩm Phó Dã, em không muốn.”
Vô cùng nghiêm túc và nghiêm nghị.
Anh bóp bóp cằm cô, ngược lại cười lên, lần này cuối giọng mang theo chút ngông cuồng và bất cần, “Sợ gì chứ, anh sẽ thua sao?”
“Chuyện này mới chỉ bắt đầu thôi mà.”
Lúc giọng anh vừa dứt, xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Thẩm Phó Dã cụp mắt nhìn cô, lại khẽ gọi: “Ôn Ôn.”
Ôn Trì Vũ không nhìn anh, giấu mặt vào áo anh, hơi thở có chút yếu ớt, nửa ngày không nói chuyện với anh.
Anh nhẹ nhàng bóp gáy cô, cúi đầu hôn cô một cái, dán vào môi cô lại gọi, “Ôn Ôn.”
Ôn Trì Vũ hơi nghiêng đầu, qua vài giây, mới mơ hồ ừ một tiếng, những lời cô nói chẳng có chút liên quan nào với lời anh nói.
“Hôm nay Nghê Dao nói đường Hoa Viên vừa mở một quán nướng lẩu rất ngon, nói có chè đậu hũ kem rượu quế hoa bánh gạo.”
Thẩm Phó Dã nói: “Chúng ta đi ăn.”
“Sữa tắm ở nhà sắp hết rồi, mùi bây giờ ngửi hơi ngấy, muốn đổi cái mới.”
“Anh đi chọn với em.”
“Còn mấy ngày nữa là Giao thừa rồi, chúng ta chưa từng cùng nhau đón một cái Tết âm lịch nào, cũng chưa từng cùng nhau đón một sinh nhật nào.”
Cổ họng Thẩm Phó Dã bỗng trở nên khàn khàn, “Về sau mỗi năm, anh đều sẽ cùng em.”
Ôn Trì Vũ ồ một tiếng, chớp chớp mắt, “Vậy cái hợp đồng đó, đợi anh làm được hết những điều này rồi hẵng nói.”
Thẩm Phó Dã yên lặng một lúc, giữ gáy cô hôn sâu xuống.
Rất lâu rất lâu, bên tai cô truyền đến giọng anh, “Ngốc.”