Năm nay, thần tượng của Cố Hề ra một album cover các bài hát cũ tiếng Quảng.
Trong đó bài hát cô ấy thích nhất là “Lời cầu nguyện của thiếu nữ”, câu hát cô ấy thích nhất là, “Cầu xin trời đất tha cho đôi tình nhân, sợ những điều sắp xảy ra đừng bao giờ xảy ra.”
Ôn Trì Vũ và Thẩm Phó Dã đều thi đại học thuận lợi, cô thở phào nhẹ nhõm, lần này ông trời đã làm người tốt không chỉ mười phút.
Ngày hôm đó Ôn Trì Vũ từ phòng thi ra, trực tiếp đến bệnh viện.
Ôn Thu đi cùng cô, ở sau rèm, để bác sĩ kiểm tra. Thẩm Phó Dã đứng ở cửa, nắm tay rất chặt. Hành lang bệnh viện, ngồi đầy người đang đợi số. Trong không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, Thẩm Phó Dã liếc nhìn phía sau rèm rồi thu hồi tầm mắt, ngực cậu căng thẳng quá, thở cũng không nổi.
A Khoát và Tiểu Hề ở bên cạnh cậu, muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt có phần đáng sợ của cậu lại không nói được gì.
Hai người bọn họ nhìn nhau, A Khoát lấy bao thuốc đưa cho Thẩm Phó Dã, “Hút không?”
Thẩm Phó Dã không lên tiếng, dường như cậu hoàn toàn không nghe thấy A Khoát nói gì, tự chìm đắm trong cảm xúc nặng nề của bản thân. Ôn Thu và Ôn Trì Vũ nhanh chóng đi ra, tay cầm tờ đơn bác sĩ kê.
Sắc mặt Ôn Thu còn tệ hơn Ôn Trì Vũ, “Hơi sốt, cần truyền hai chai nước, những cái khác bôi thuốc là được.”
Thẩm Phó Dã gật đầu một cái, cậu cầm lấy tờ đơn trong tay chị, xoay người đi thanh toán.
Bệnh viện lúc nào cũng bận, Thẩm Phó Dã xếp hàng sau quầy, A Khoát đi theo bên cạnh cậu.
“Xử lý bọn họ không?” A Khoát hỏi.
Thẩm Phó Dã nhìn tờ đơn trong tay, giọng rất thấp nhưng không giấu được sự tàn nhẫn, “Cậu đừng lo, để tôi.”
A Khoát im lặng một lúc lâu, nhìn cậu một cái, nói được.
Tối hôm đó, Ôn Trì Vũ truyền nước, Tiểu Hề ở bên cạnh ngồi một lúc rồi kéo A Khoát về trước.
Ôn Thu ngồi bên cạnh Ôn Trì Vũ một lúc, thấy Ôn Trì Vũ ngủ rồi, chị nhìn về phía Thẩm Phó Dã, “Chị nấu cháo từ sáng, giờ về hâm lại mang qua, hai chai nước phải truyền rất lâu, Tiểu Vũ vẫn chưa ăn gì.”
Thẩm Phó Dã ừ một tiếng, Ôn Thu vừa đi, cậu đưa tay ôm Ôn Trì Vũ rất nhẹ vào lòng. Một tay cậu ôm eo cô, tay kia dịu dàng giữ chặt tay có kim truyền của cô.
Ôn Trì Vũ không ngủ quá sâu, chỉ là quá khó chịu, bây giờ cảm nhận được hơi thở của cậu, mở mắt ra.
Cô nhìn Thẩm Phó Dã ở ngay trước mắt, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Thi đại học kết thúc rồi.”
Thẩm Phó Dã cụp mắt, nhìn cô, đợi những lời tiếp theo của cô.
“Anh nói sau khi thi đại học xong thì…”
Cô còn chưa nói hết câu, Thẩm Phó Dã nghiêng đầu xuống, hôn xuống.
Nụ hôn của cậu gấp gáp cuồng nhiệt lại điên cuồng, không thể dừng lại được, như muốn đem tình yêu của cậu, hơi thở của cậu, tất cả của cậu cho cô. Trong bệnh viện nhỏ bận rộn, trong góc không ai quan tâm, trong đêm vừa ngột ngạt vừa lạnh lẽo này.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Phó Dã dừng lại tựa vào trán cô, giọng nói trong môi trường như thế này rất nhỏ, “Anh vốn dĩ là của em.”
Ôn Trì Vũ thở nhè nhẹ, cảm giác tê dại và nóng bỏng trên môi vẫn chưa qua, giọng nhỏ nhỏ mềm mềm, “Nhưng anh lại không phải đồ vật.”
Cậu cười khẽ, lại hôn lên môi cô một cái, rồi nói vô cùng nghiêm túc, “Đúng vậy, Thẩm Phó Dã chính là vật sở hữu của Ôn Trì Vũ.”
Ôn Trì Vũ dựa vào hõm cổ cậu, im lặng để cậu ôm, một lúc sau lại ngủ thiếp đi.
Giữa chừng đổi chai truyền một lần, động tác của y tá rất nhẹ, dường như cũng sợ làm phiền họ.
Lúc đó, Thẩm Phó Dã vẫn luôn nhìn cô, ngón tay cậu luồn qua mái tóc dài của cô, lại xoa nhẹ lòng bàn tay và đầu ngón tay cô.
Một lúc sau, cậu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bật sáng màn hình điện thoại nhìn giờ, Ôn Thu đã ra ngoài hơn một tiếng rồi. Nhưng từ Giai Mỹ đến bệnh viện chỉ mất mười phút đường.
Cậu nhíu mày một cái, trước tiên gửi tin nhắn cho Ôn Thu, đợi một lúc, Ôn Thu không trả lời. Cậu nhíu mày chặt hơn, có một loại dự cảm không tốt.
Cậu đặt Ôn Trì Vũ tựa vào ghế một cách vô cùng dịu dàng, đứng dậy đi xa hai bước, gọi điện cho Ôn Thu.
Âm điện tử vang lên rất lâu, Ôn Thu mới nghe.
Giọng chị căng thẳng hơn lúc rời đi, “Tiểu Dã sao vậy?”
Thẩm Phó Dã nghe ra điều bất thường, “Chị Thu đang ở đâu?”
Ôn Thu không trả lời, nhưng bên đó truyền đến giọng nói kiêu ngạo vô cùng của Ninh Tiểu Di, “Chính tôi làm thì sao, chị có bằng chứng không? Dù có thì với mức độ này chị còn có thể bắt tôi ngồi tù sao?”
Thẩm Phó Dã lần này giọng lạnh đi một chút, “Chị Thu, nói cho em biết chị đang ở đâu, chị đừng có xúc động.”
Ôn Thu đã không còn nghe được lời Thẩm Phó Dã nói, “Tiểu Dã, em đừng quan tâm.”
Chị cúp điện thoại.
Thẩm Phó Dã lại gọi cho Ôn Thu một cuộc, lần này không thông. Cậu nhìn về phía Ôn Trì Vũ đang ngủ rất ngoan, suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho A Khoát.
Mười phút sau, Tiểu Hề lại chạy đến bệnh viện. Lúc đó, Ôn Trì Vũ vẫn chưa tỉnh, cô rất phụ thuộc và tin tưởng nằm trong lòng Thẩm Phó Dã.
Thẩm Phó Dã thấy cô ấy đến, liếc nhìn cô ấy một cái rồi lại nhìn về phía Ôn Trì Vũ. Cậu hôn lên mắt Ôn Trì Vũ một cái, mới buông cô ra khỏi lòng.
Tiểu Hề thực ra không biết chuyện gì đã xảy ra, cô ấy chỉ nhận được điện thoại, bảo cô ấy giúp đến bệnh viện chăm sóc Ôn Trì Vũ.
Nhưng cảnh tượng trước mắt, giác quan thứ sáu của cô ấy rất không tốt, cô ấy nhìn Thẩm Phó Dã đứng dậy, “Anh Dã, cậu định đi đâu?”
Thẩm Phó Dã thấy cô ấy căng thẳng, đột nhiên cười lười biếng một cái, “Đi mua đồ ăn thôi.”
Vai Tiểu Hề vừa căng thẳng nới lỏng một chút, cô ấy nhìn quanh, cảm thấy hơi lạ, “Vậy chị Thu đâu?”
Cậu nói rất tự nhiên, “Cửa hàng có việc, chị ấy về trước rồi.”
Tiểu Hề ồ một tiếng, không phát hiện ra lỗ hổng trong lời nói của cậu, cô ấy cho rằng bản thân quá căng thẳng nghĩ nhiều.
Thẩm Phó Dã đi hai bước, đột nhiên lại dừng chân, cậu quay đầu cụp mắt nhìn về phía bàn tay có kim truyền của Ôn Trì Vũ.
“Mạch máu của em ấy nhỏ dễ sưng, cậu để ý một chút, phát hiện kịp thời gọi y tá.”
Tiểu Hề à một tiếng, phản ứng hai giây, rồi lại ừm một tiếng.
Thẩm Phó Dã ra khỏi bệnh viện, lại tiếp tục gọi điện cho Ôn Thu.
Gọi đến cuộc thứ ba, Ôn Thu nghe.
So với sự căng thẳng lúc trước, bây giờ chị rõ ràng trở nên kích động.
“Tiểu Dã… chị…”
Thẩm Phó Dã dừng bước, “Chị Thu, nói thật với em đi.”
“Nó bắt nạt em gái chị, luôn bắt nạt em gái chị, chị phải để nó trả giá. Tiểu Dã, chị phải để nó trả giá.” Từ việc Hồ Tô Lâm đặt camera quay lén trong phòng Ôn Trì Vũ, đến biết Ôn Trì Vũ luôn bị bắt nạt ở trường, rồi đến ngày thi đại học cuối cùng bị nhốt, suýt không kịp đi thi.
Tâm lý vốn đang kìm nén của Ôn Thu, bị tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đánh sập hoàn toàn.
“… Em và Tiểu Vũ sau này sống tốt nhé, học hành cho tốt trưởng thành thật tốt, những cái khác đừng quan tâm.” Con dao Ôn Thu lấy từ cửa hàng ra, xông về phía sau lưng Ninh Tiểu Di còn chưa đi xa –
Nguyệt Tầm quang đãng cả một ngày, mưa bão giáng xuống vào lúc này.
Thẩm Phó Dã chạy đến góc cách Giai Mỹ một con phố, cậu nhìn thấy Ôn Thu run rẩy toàn thân hoảng loạn lại sợ hãi khiếp đảm.
Cậu ngẩng đầu nhìn quanh không phát hiện camera giám sát, lại nhìn Ninh Tiểu Di một cái, rồi nói với Ôn Thu một cách rất bình tĩnh: “Đưa dao cho em.”
Mưa lớn càng lúc càng to, dường như có thể rửa trôi tất cả dấu vết.
Cảnh sát nhận được một cuộc gọi báo án ẩn danh, đối phương nói nhìn thấy có người nằm trong vũng máu.
Tiếng còi cảnh sát tiếng xe cấp cứu, xé toạc màn đêm đen.
Lúc đó Thẩm Phó Dã đi vào tiệm xăm duy nhất ở Nguyệt Tầm.
Lúc đó tiệm đó vừa chuẩn bị đóng cửa, thấy cậu vào, thợ xăm nhìn giờ một cái, “Anh đẹp trai ngày mai đến nhé, hôm nay muộn quá rồi.”
Toàn thân Thẩm Phó Dã bị mưa ướt sũng, cậu nhìn về phía thợ xăm, cười nhạt một cái, giọng điệu có chút khó xử, “Ngày mai tôi không đến được, có thể làm tối nay không? Tôi có thể thêm tiền.”
Thợ xăm nhìn cậu một lúc, không biết bị điểm nào trên người cậu đánh động, anh ta gật gật đầu, “Muốn xăm gì?”
Thẩm Phó Dã từ trong điện thoại, lục ra một tấm ảnh chụp lén khuôn mặt nghiêng của Ôn Trì Vũ, đưa cho đối phương.
Đối phương nhìn tấm ảnh một cái, rồi lại nhìn về phía cậu, “Cái này một lần không xăm xong được.”
Thẩm Phó Dã im lặng một lúc, “Hoàn thành được bao nhiêu thì bao nhiêu.”
Thợ xăm vốn định khuyên cậu suy nghĩ lại, nhưng ánh mắt chạm vào đôi mắt đen như mực của cậu, lời lại nuốt về.
“Xăm ở đâu?”
Thẩm Phó Dã chỉ vào vị trí ngực trái, thợ xăm không nói gì, anh ta cầm tấm ảnh xem một lúc, lại lấy ra giấy và bút định vẽ một bản phác thảo.
“Có thể bắt đầu luôn không?” Thẩm Phó Dã hỏi.
“Vậy hiệu quả sẽ không tốt.”
Thẩm Phó Dã ừm một cái, “Nhưng tôi chỉ rảnh tối nay thôi, trời sáng phải đi rồi.”
Thợ xăm đã gặp rất nhiều khách hàng, nhìn cậu một lúc, cuối cùng thở dài một cái, “Cậu không hối hận là được.”
Thẩm Phó Dã mỉm cười, “Không đâu, cảm ơn anh.”
Cởi quần áo ra, máy đi vào da.
Quá trình xăm dài và buồn tẻ, thợ xăm nhìn Thẩm Phó Dã, “Đau thì nói với tôi.”
“Không sao.” Cậu nói không để tâm.
“Trên ảnh là bạn gái cậu à?”
Cậu ừm một tiếng, giọng điệu vốn lãnh đạm, có chút nét cười, “Đẹp không?”
“Đẹp.” Thợ xăm nói, “Sao lại gấp muốn xăm vậy?”
Anh ta thấy Thẩm Phó Dã tuổi không lớn, lại nghĩ đến ngày hôm nay, “Là thi đại học xong muốn làm chuyện điên rồ, sợ qua ngày hôm nay thì không dám nữa à?”
Cậu lại im lặng một lúc, “Coi như vậy đi.”
Mưa rơi cả đêm, trời hơi sáng mới ngừng.
Hình xăm khuôn mặt nghiêng đó cũng hoàn thành, thợ xăm thấy Thẩm Phó Dã tùy ý mặc lại quần áo còn chưa khô, vội vàng nói với cậu những điều cần chú ý sau khi xăm.
Thẩm Phó Dã vâng hai tiếng, như không để ý, trả tiền xong đẩy cửa rời đi.
Thợ xăm lúc đó đang rửa dụng cụ, một lúc sau mới phát hiện, cậu trả gấp đôi tiền.
Anh ta đẩy cửa đuổi theo ra ngoài, trong con hẻm mờ sương, đã không còn bóng dáng của Thẩm Phó Dã.
Người đó cũng như lúc đến Nguyệt Tầm, một thân đồ đen, đi vào đồn cảnh sát.
Từ ngày đó, người tên Thẩm Phó Dã biến mất khỏi Nguyệt Tầm.
Điểm thi đại học năm đó công bố vào ngày 23 tháng 6, thủ khoa Khoa Học Tự Nhiên của tỉnh Nguyệt Tầm tên là Thẩm Phó Dã.
Điểm số cao đến mức đáng sợ, đáng lẽ phải được các phương tiện truyền thông đưa tin, nhưng không biết tại sao lại bị dìm xuống, như đang xử lý lạnh điều gì đó.
Lại qua rất lâu.
Một chiếc điện thoại đã tắt màn hình rất lâu được cắm dây sạc vào, qua vài giây mới phát ra một âm thanh điện tử.
Điện thoại khởi động lại, tràn ngập rất nhiều tin nhắn.
Nhưng tin nhắn cuối cùng là từ ngày 21 tháng 6, đối phương gửi tin nhắn và WeChat đều có nội dung giống nhau –
Ngày 21 tháng 6, 5 giờ 43 phút.
Thẩm Phó Dã, mùa hè đến rồi, sinh nhật vui vẻ.
(Hết phần thượng)