Ôn Trì Vũ cầm bút, lặng lẽ làm bài ở góc trong cùng.
Thẩm Phó Dã ngồi bên cạnh, máy tính đang chạy game nhưng cậu chẳng mấy để tâm chơi. Nhiều người trong quán net Ma Long đều biết cậu chơi game giỏi, thấy cậu rảnh rỗi, thỉnh thoảng có người đến bắt chuyện.
“Anh Dã chơi một ván đi.”
Cậu lười biếng ngồi thu mình trong ghế, lắc đầu: “Không chơi.”
“Đừng thế chứ.” Đối phương liếc nhìn Ôn Trì Vũ bên cạnh, vẻ mặt lơ đãng: “Đang dẫn gái à, dẫn gái cũng đâu ảnh hưởng đến việc chơi game.”
“Thật sự không chơi.”
Đối phương vẫn không từ bỏ khuyên cậu, lần này cậu càng lười đến mức không thèm phản ứng nữa.
A Khoát ôm một đống đồ ăn vặt và mấy ly trà sữa từ bên ngoài đi vào, liếc mắt nhìn người kia: “Biến biến biến, tự đi chơi đi.”
Rồi tiện tay đặt một ly trà sữa và mấy gói khoai tây lên bàn Ôn Trì Vũ.
Ôn Trì Vũ sững người, cô ngẩng đầu lên, nhỏ nhẹ nói với gã một câu cảm ơn.
A Khoát hiếm khi thấy cô gái ngoan ngoãn như vậy, nhìn Ôn Trì Vũ thêm mấy cái nữa rồi về chỗ ngồi của mình, mắt vẫn dõi theo Ôn Trì Vũ. Hôm nay cô mặc váy trắng, tóc dài buộc sơ sau gáy. Cô ngồi rất ngay ngắn, mắt cũng không nhìn lung tung, dường như làm bài tập là việc lớn nhất và quan trọng nhất.
Từ lúc đến đến giờ, gần cả buổi chiều đều như vậy. Thỉnh thoảng gặp bài khó, cô dừng lại, đuôi bút chạm cằm, lông mày hơi nhíu lại. Thẩm Phó Dã vốn đang để ý chỗ khác, cậu nghiêng người lại gần, cụp mắt nhìn hai cái, sau đó đưa tay lấy bút của cô, viết hai dòng lên giấy nháp, đôi khi trực tiếp vẽ một đường phụ trợ, cũng không nói gì nhiều, rồi lại ngả người về.
“Ngoan thật.”
A Khoát vô thức cảm thán, rồi dùng khuỷu tay đẩy Thẩm Phó Dã: “Kiếm đâu ra vậy, thời buổi này hiếm thấy người dịu dàng thế.”
Thẩm Phó Dã đang xem điện thoại, không thèm để ý đến gã.
A Khoát đảo mắt rồi nói tiếp: “Tôi theo đuổi được không?”
Thẩm Phó Dã từ từ ngước mắt nhìn gã một cái.
A Khoát lúc này mới thành thật xuống, nhưng chưa được mấy giây đã tự cười một cách đểu cáng.
Chiều hôm đó, không biết sau đó Ôn Trì Vũ ngủ thiếp đi lúc nào, khi tỉnh dậy trời đã tối đen. Trên người cô đắp áo hoodie của Thẩm Phó Dã, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, không thấy Thẩm Phó Dã đâu.
A Khoát đang điên cuồng chém giết trong game, tranh thủ lúc rảnh chỉ cho cô một hướng. Cô nhìn theo, thấy cậu đang đứng ở cửa gọi điện thoại.
Cô bước đến rất nhẹ nhàng, thấy kẽ ngón tay cậu kẹp điếu thuốc, giọng điệu gần như tệ đến mức tàn nhẫn: “Không phải đã kết thúc vụ án rồi sao? Không gặp.”
“Muốn nghĩ sao thì nghĩ, bọn họ không tin kết quả điều tra thì tôi có cách nào?”
“Thẩm Chu Y, chuyện này tôi không thể nhân nhượng càng không thể xin lỗi.”
Nói xong cậu cúp máy, cảm xúc bực bội không có chỗ phát tiết, chỉ có thể mặt lạnh hút thuốc. Vừa dụi tắt đầu thuốc, điện thoại trong tay lại rung lên, cậu quét mắt nhìn người gọi đến với áp lực thấp, mặt càng trầm xuống, nhưng ngón tay dừng lại trên màn hình một chút rồi vẫn bắt máy.
Ôn Trì Vũ đã đi đến khoảng cách rất gần cậu, cô không cố ý nghe, nhưng tiếng chửi rủa điên cuồng bực tức từ điện thoại của cậu, âm lượng thật sự quá lớn.
Cô sững người, chân vô ý chạm vào tấm biển quảng cáo bên cạnh, rồi ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Thẩm Phó Dã.
Thẩm Phó Dã phát hiện động tĩnh, quay đầu thấy là cô liền nhíu mày, không động đậy.
Người bên kia điện thoại chửi điên cuồng mấy phút, thấy Thẩm Phó Dã hoàn toàn không để ý đến người đó, người đó lại phun thêm mấy câu tục tĩu, mới không tình nguyện dừng lại và cúp máy.
Cuộc gọi đã kết thúc, nhưng bầu không khí xấu hổ đó vẫn còn.
Ôn Trì Vũ kéo kéo góc áo ngoài của cậu trên người mình, vẻ mặt tự nhiên, như thể không nghe thấy cảnh vừa rồi.
Cô hỏi: “Cậu đói không?”
Thẩm Phó Dã cụp mắt, nhìn cô không lạnh không nóng. Sau khi im lặng một lát, cậu kéo khóe môi: “Cậu muốn ăn gì?”
Ôn Trì Vũ suy nghĩ một chút: “Mì sợi được không?”
Cô lại nghĩ ra điều gì đó liền nhìn quanh, thấy không có ai, nhưng giọng vẫn nhỏ hơn vừa rồi một chút: “Cậu có tiền không?”
Dáng vẻ thận trọng và cẩn thận hết mức này, giống hệt như đang cố gắng bảo vệ thể diện cho cậu.
Thẩm Phó Dã khóe mắt nhướng lên, lại nhìn cô một cái, thấy cô mặt mày nghiêm túc, thật sự đang lo lắng về vấn đề này. Cậu nhìn chằm chằm cô, trầm ngâm nghĩ đến điều gì đó, tay dài vươn ra kéo cô lại gần hơn một chút, rồi nhẹ nhàng nắm lấy gáy cô, như nắm một con mèo vậy.
Ôn Trì Vũ theo bản năng rụt người lại, từ trên đỉnh đầu truyền đến giọng cậu: “Gan to thật đấy, cố tình phải không, chê tôi nghèo phải không.”
“Yên tâm, tiền nuôi phụ nữ không thiếu đâu.”
Ôn Trì Vũ bị cậu kéo về quán, mơ mơ hồ hồ, sau đó cũng không đi ăn mì sợi nữa.
Thẩm Phó Dã và cô, A Khoát, đầu nhím cùng mấy nam sinh khác, cả đám người ùn ùn kéo đến một quán nướng.
Bảy tám món chất đầy một bàn, A Khoát dường như vẫn thấy chưa đủ: “Anh Dã mời khách, mọi người đừng khách sáo nhé.”
Rồi gã vẫn thấy chưa đủ, gọi thêm mấy cuộc điện thoại, không lâu sau lại có thêm mấy nam nữ đến. Trong đó có một cô nhuộm tóc hồng, vừa đến đã ngồi thẳng vào lòng A Khoát, cô ấy cười híp mắt chào Ôn Trì Vũ đối diện.
“Tôi tên Tiểu Hề, bạn gái cũ của A Khoát, còn cậu?”
Ôn Trì Vũ đang uống nước, bị sặc một cái: “Ôn… Ôn Trì Vũ.”
Tiểu Hề nhìn thấy biểu cảm này của cô, ngồi trên đùi A Khoát, như đắc ý, cười rung rung điệu đà.
A Khoát chê cô ta dính người nóng nực, kéo cô ta sang bên cạnh tự ngồi, cô ta không hài lòng: “Làm gì vậy.”
Thẩm Phó Dã mua thuốc từ bên cạnh về, ngồi xuống bên cạnh Ôn Trì Vũ, liếc nhìn cô, hỏi khẽ: “Sao vậy?”
Ôn Trì Vũ còn chưa nói gì, Tiểu Hề đã xen vào một cách thô lỗ: “Người của cậu à? Gan nhỏ thế, vui thật.”
Thẩm Phó Dã hơi nhướng mày, lại liếc Ôn Trì Vũ một cái, cậu lười biếng cười khẽ: “Nhỏ sao?”
Ôn Trì Vũ cụp mắt xuống, câu nói định nói lúc nãy, lại quên mất. Cô nắm đũa, cúi đầu tiếp tục ăn mì ba món vừa được giao đến.
Cắn đứt sợi mì thứ hai, cô đột nhiên nhớ ra, vừa rồi cậu ấy có phải không phủ nhận không nhỉ?
Khóe môi lén lút nhếch lên một giây, nhưng giây sau cô lại nghĩ đến tác phong thường ngày của cậu, có khi chỉ là lười thôi, khóe môi cô gái lại cụp xuống.
A Khoát và mấy nam sinh khác vẫn đang nói to chuyện game của họ, Thẩm Phó Dã cơ bản chỉ nghe, nói rất ít. Cậu dường như không có khẩu vị gì, hầu như không ăn gì, chỉ liên tục uống bia.
Ôn Trì Vũ luôn dùng ánh mắt liếc nhìn rượu của cậu, đột nhiên cánh tay trái cô bị một vật thể ấm áp ôm lấy.
Giây tiếp theo, bên tai cô truyền đến giọng Tiểu Hề: “Đàn ông đều không thích bị quản.”
“Đặc biệt là đàn ông như Thẩm Phó Dã, không quản nổi đâu.”
Ôn Trì Vũ sững người, không biết từ lúc nào, Tiểu Hề đã áp sát bên cạnh cô, còn trên mặt treo đầy nụ cười kiểu ‘tôi hiểu mà’ đó.
“Không phải…”
“Không phải gì? Chẳng lẽ cậu không thích cậu ta sao?” Tiểu Hề dùng khuỷu tay đẩy nhẹ vào cánh tay cô, “Không lừa được người đâu, nhưng mà…”
Ôn Trì Vũ chớp chớp mắt, “…Nhưng mà sao?”
“Kiểu người như cậu ta trông có vẻ khó chinh phục, thực ra lại chơi bời nhất, kiểu như cậu… cậu chưa từng yêu đúng không?” Tiểu Hề nhìn chằm chằm khuôn mặt đã hơi đỏ của Ôn Trì Vũ, cô ấy cười cười, tự nhiên lấy điện thoại ra, “Nhìn là biết ngay, bọn mình kết bạn đi, sau này có thể trao đổi nhiều. Tôi thấy bọn mình nói chuyện hợp nhau đấy, tuy tôi học hành không được nhưng về đàn ông thì…”
Ôn Trì Vũ bị cô ấy nói liên hồi đến mức không thể từ chối, đành lấy điện thoại ra.
Tiểu Hề: “Tôi quét mã của cậu.”
Ôn Trì Vũ nghe lời, cúi đầu thao tác, đột nhiên có người tựa vào từ phía sau, giọng cậu mang hơi men, nghe còn lười biếng hơn bình thường: “Học vớ vẩn cái gì thế?”
Tiểu Hề vui vẻ đáp thẳng: “Tán trai ấy mà.”
Cậu kéo dài giọng ồ một tiếng, tựa gần cô hơn, hơi thở lan tỏa qua.
Ôn Trì Vũ má nóng bừng, nhưng cô giả vờ mình rất bình tĩnh, bình tĩnh kết bạn với Tiểu Hề.
Đột nhiên, ngón tay cậu lại nhẹ nhàng bóp gáy cô, cười lười biếng: “Bé con, bài tập làm xong chưa mà đã nghĩ đến chuyện yêu đương rồi?”
“Làm xong rồi.”
Cậu dường như rất thích động tác bóp gáy này, Ôn Trì Vũ cảm thấy chỗ bị ngón tay cậu chạm vào, không chỉ mặt nóng lên.
Nhưng Thẩm Phó Dã không phát hiện, ngược lại còn tăng thêm hai phần lực đạo vào những ngón tay đặt trên gáy cô.
“Vậy là có thể làm chuyện xấu rồi?”
“Đây đã tính là chuyện xấu sao?” Ôn Trì Vũ hỏi.
“Đã học cả chuyện nghĩ đến đàn ông rồi, còn chưa tính à.”
Ôn Trì Vũ ồ khẽ một tiếng, rồi chớp chớp mắt, nhớ đến giấc mơ trước đó.
Mặt cô càng đỏ hơn, nhìn về phía Thẩm Phó Dã đã bị A Khoát kéo đi nói chuyện.
“Tôi đã từng làm chuyện còn quá đáng hơn thế này.”
Tối hôm đó sau này Ôn Trì Vũ nhận được một cuộc gọi từ Chu Tuế Tuệ, cô ấy khóc rất dữ dội trong điện thoại, nói hiện đang ở Giai Mỹ, hỏi cô đang ở đâu.
Ôn Trì Vũ liếc nhìn bữa ăn của họ mới được một nửa, “Tôi về ngay đây, cậu đợi tôi mười phút.”
Lúc đó thực ra mới hơn chín giờ tối, Ôn Trì Vũ nói có việc phải đi. Cô cầm cặp sách trên ghế, đi được hai bước, lại ngoái đầu nhìn trong đám người ồn ào, người đứng ngoài cuộc, vẫn luôn lặng lẽ uống rượu là Thẩm Phó Dã.
Rõ ràng trên mặt cậu đang cười, nhưng Ôn Trì Vũ vẫn có thể cảm nhận được, tâm trạng cậu thật sự rất tệ.
**
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Ôn Trì Vũ vừa vào cửa đã thấy Chu Tuế Tuệ đỏ mắt ngồi bên quầy, Ôn Thu đang an ủi cô ấy.
Chu Tuế Tuệ vừa mới ngừng được nước mắt, nhìn thấy Ôn Trì Vũ lại tuôn ra, cô ấy ôm lấy Ôn Trì Vũ: “Trì Vũ tối nay tôi ngủ cùng cậu được không? Tôi không muốn về nhà nữa.”
“Được mà.” Ôn Trì Vũ vỗ vỗ lưng cô ấy, nghĩ đến điều gì đó, “Bố cậu về rồi à?”
Chu Tuế Tuệ run người một cái: “Ừ, ông ấy còn dẫn một người phụ nữ khác về, tôi không muốn ở trong nhà.”
Ôn Trì Vũ nhận khăn giấy Ôn Thu đưa qua, giúp Chu Tuế Tuệ lau nước mắt trên mặt: “Được mà, cậu muốn ở đây bao lâu cũng được, đừng khóc nữa.”
Ôn Thu cũng an ủi vài câu, rồi bảo họ nhanh đi tắm rồi về phòng.
Ôn Trì Vũ để Chu Tuế Tuệ tắm trước, tìm một bộ váy ngủ chưa mặc đưa cho cô ấy. Sau khi cô ấy tắm xong, Ôn Trì Vũ cầm máy sấy, giúp cô ấy sấy tóc.
Chu Tuế Tuệ chớp chớp mắt, nhìn Ôn Trì Vũ: “Trì Vũ, cậu tốt quá.”
Ôn Trì Vũ vuốt vuốt tóc cô ấy: “Đã lâu thế rồi, chú ấy vẫn chưa nguôi.”
“Làm sao ông ấy có thể nguôi được, mẹ tôi đã theo người đàn ông khác bỏ đi, đối với ông đây là vết nhơ cả đời. Tôi nói cho cậu biết, mỗi lần ông ấy nhìn tôi, ánh mắt như muốn giết tôi vậy.”
Chu Tuế Tuệ nắm tay Ôn Trì Vũ: “Cậu nói xem, sao khi mẹ bỏ đi không dẫn tôi theo luôn, lại để tôi lại cho ông ấy chứ. Bình thường ông ấy đi làm ở ngoài thành phố, không về còn đỡ, cứ về là tôi lại sợ.”
Ôn Trì Vũ cũng không biết, cô chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi vài câu: “Thi đậu đại học là được rồi, rời khỏi đây là được rồi.”
“Tôi cũng muốn, nhưng tôi sợ điểm của tôi không đủ, tôi lại sợ dù có đủ điểm ông ấy cũng không cho tôi đi học.”
“Không đâu, điểm thì tôi có thể kèm cậu, học phí chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách.”
Ôn Trì Vũ xuống lầu hâm một ly sữa cho Chu Tuế Tuệ, đưa cho cô ấy rồi không biết phải làm gì.
Cuộc sống học sinh lớp 12 khô khan, cô vắt óc nghĩ một lúc: “Cậu đi tắm đã, cậu tìm ít bài tập làm trước đi, không hiểu chỗ nào, tôi tắm xong sẽ giảng cho.”
Chu Tuế Tuệ đang cầm cốc sữa à một tiếng, lại nghĩ đến những gì mình vừa nói: “Ừ.”
Sau đó, hai người họ làm bài tập cả đêm.
Một giờ rưỡi sáng, Chu Tuế Tuệ buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, cô ấy gục xuống đống đề thi, đã không còn tâm trạng buồn bã nữa, bây giờ ghét nhất là môn toán.
“Không làm nữa không làm nữa, buồn ngủ quá, tôi muốn đi ngủ.”
Sau khi nói xong, cô ấy vội vàng chạy lên giường, sợ Ôn Trì Vũ lại lấy ra một bộ đề nữa.
Ôn Trì Vũ sắp xếp lại đống bài thi trên bàn, mắt lại liếc nhìn điện thoại.
Muộn thế này rồi, không biết họ ăn xong chưa, Thẩm Phó Dã có say không nhỉ.
Tối nay ở cửa quán Ma Long, trong cuộc gọi chửi rủa đó, ‘ghê tởm’ ‘hạ lưu’ ‘khốn nạn’ ‘kẻ bạo lực’ ‘kẻ giết người’ từ nọ nặng hơn từ kia ném vào người cậu.
Đó không phải giọng của cô gái thường xuyên gọi điện cho cậu, mà là một người khác rõ ràng lớn tuổi hơn nhiều, trong giọng nói toàn là sự căm hận.
Ôn Trì Vũ nắm chặt đề thi, ánh mắt nhìn chằm chằm điện thoại, ngẩn người rất lâu.
Chu Tuế Tuệ trên giường đã ngủ, Ôn Trì Vũ lại nghĩ, tất cả đều muốn rời khỏi Nguyệt Tầm, vì sao cậu lại đến.
Cậu có phải là người như trong điện thoại nói không?
Ôn Trì Vũ suy nghĩ rất lâu, nhưng thực ra có những chuyện không cần phải suy nghĩ, trên màn hình điện thoại, tin nhắn đó đã được gửi đi.
[Cậu về chưa?]
Chỉ cách có hai giây.
Có lẽ chưa đến hai giây, điện thoại của cô đã rung lên.
Ôn Trì Vũ liếc nhìn Chu Tuế Tuệ, rồi nghe máy.
“A lô.”
Cô sợ đánh thức Chu Tuế Tuệ nên nói rất khẽ.
Đầu bên kia không lên tiếng, chỉ có tiếng thở rất nặng. Ôn Trì Vũ nhớ lại lúc cô rời đi, Thẩm Phó Dã đã uống rất nhiều.
“Bây giờ cậu còn ở quán nướng không?”
Đầu bên kia vẫn im lặng, có vẻ cậu cử động người một chút, có tiếng quần áo cọ xát, Ôn Trì Vũ áp điện thoại sát tai hơn.
Một lúc sau, giọng cậu đã say đến mức mơ hồ, “Không ở đó.”
“Vậy cậu về quán net với A Khoát và mọi người rồi à?”
Lần này Thẩm Phó Dã không trả lời trực tiếp, ngược lại còn cười một tiếng trước, giọng cậu khàn đục vì rượu và thuốc lá, “Không phải người ta dạy cậu đừng quản đàn ông sao?”
Lòng bàn tay Ôn Trì Vũ nóng ran, phát hiện tờ giấy kiểm tra đã bị mình nắn nhàu, vội vàng buông tay ra.
Cô cắn môi, “Tôi không có quản.”
Cậu ta lại cười, “Vậy còn phải quản thế nào nữa?”
Ôn Trì Vũ không biết trả lời câu hỏi này thế nào, cô cảm thấy cậu ta lúc này, cô càng chịu không nổi, tai tê dại, ngón tay cũng tê dại.
“Cậu say lắm rồi phải không?”
Cậu ậm ừ một tiếng.
“Bên cạnh cậu có ai không?”
Cô muốn biết nếu cậu ta không ở quán nướng thì đã đi đâu, nhưng cậu cứ trả lời ngắt quãng.
“Thẩm Phó Dã.”
Cậu lại ậm ừ một tiếng, sau vài giây, cảm xúc của cậu đột nhiên thay đổi, trở nên hơi gay gắt, như thể đang chìm trong nỗi đau nào đó.
Giọng điệu cũng thay đổi, gọi tên cô, hơi dữ dội, “Ôn Trì Vũ.”
Ôn Trì Vũ ừ một tiếng, còn định hỏi cậu, nhưng vừa định mở miệng đã bị cậu ngắt lời bằng thái độ sắc bén cương quyết.
“Chúng ta mới quen nhau mấy ngày, nếu tôi là người xấu thì sao?”
“Cậu là người xấu sao?” Ôn Trì Vũ hỏi.
Thẩm Phó Dã ở đầu dây bên kia dường như bị hỏi đến ngẩn người, sau khi im lặng rất lâu…
“Họ đều nói tôi là người xấu.”