4 giờ 44 phút sáng.
Trong một căn phòng tối cách Đại học Kinh đô 7.6km, màn hình máy tính vẫn đang chiếu cảnh game. Còn người thì đã nằm ngủ thiếp đi trên ghế.
Trên bàn máy tính có hai chiếc điện thoại, một chiếc là mẫu cũ từ mấy năm trước.
Đột nhiên, chiếc điện thoại cũ đang sạc pin rung lên.
Người trên ghế giật mình tỉnh giấc, A Khoát liếc nhìn điện thoại, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
Niềm vui đến quá đột ngột, A Khoát suýt ngã khỏi ghế xoay. Gã luống cuống bấm số gọi lại, âm báo điện tử kêu được năm giây thì đầu bên kia bắt máy.
A Khoát hào hứng gọi: “Anh Dã.”
Im lặng ba giây, bên kia ừ một tiếng, hỏi ngắn gọn: “Ở đâu?”
“Tôi gửi định vị cho cậu.” A Khoát cảm thấy như toàn bộ máu trong người đều chảy ngược: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Anh im lặng một lúc, chỉ hỏi: “Em ấy thì sao?”
“Đại học Kinh đô.”
Cuộc gọi kết thúc.
Bảy giờ bốn mươi Ôn Trì Vũ vội vã bắt tàu điện về ký túc xá, Nam Hủ và Cố Minh đều không có ở đó. Nam Hủ nhắn trong nhóm nói đã đứng chỗ rồi, bảo cô nhanh đến lớp học. Ôn Trì Vũ chưa kịp thay quần áo, ôm sách chạy vội đến đó.
Mười một giờ rưỡi trưa, lớp sáng thứ Bảy kết thúc.
Tống Nhân Nhân hôm nay không quấn quýt với bạn trai, bốn người cùng đi căng tin.
“Thật khó chịu, thứ Bảy mà còn phải học từ tám giờ sáng đến chín giờ tối.” Tống Nhân Nhân cắn mì trút giận.
Ôn Trì Vũ buồn ngủ không có tinh thần, tối qua Tiểu Hề uống say, náo loạn đến hơn hai giờ, cô dỗ dành cô ấy đến hơn ba giờ sáng mới ngủ, sáu giờ sáng lại phải dậy bắt tàu điện.
Nam Hủ tranh thủ lúc này vội vàng chơi điện thoại, đột nhiên thấy gì đó, ngón tay lướt điện thoại dừng lại: “Này.”
Tống Nhân Nhân ngẩng đầu hỏi: “Sao thế?”
“Trong super topic của đội tuyển mà mình thích có người đăng tin nói ban quản lý sắp thêm người.”
Tống Nhân Nhân không hiểu mấy cái này của Nam Hủ, cô ấy không biết sao Nam Hủ lại có nhiều thời gian thế, theo dõi idol theo dõi thi đấu không bỏ sót cái nào.
Cô ấy hỏi: “Thường không phải theo dõi tuyển thủ sao? Sao lại quan tâm đến ban quản lý?”
Nam Hủ lướt màn hình: “Dù sao cũng ảnh hưởng đến đội tuyển mà.”
Tống Nhân Nhân chợt nhớ ra hỏi: “Chẳng phải cậu nói đội cậu theo dõi năm nay thành tích rất kém sao?”
“Đúng vậy, trước đây mình thích lối chơi lạnh lùng thẳng thắn kiêu ngạo của họ. Ông chủ từ quán net mà ra, nghe nói cũng không hơn tụi mình mấy tuổi. Năm ngoái còn được, lọt vào nhóm A, năm nay rớt xuống cuối nhóm B rồi.”
“Đội tuyển của họ tên là gì vậy?” Tống Nhân Nhân hỏi.
Nam Hủ ngẩng đầu: “Hả? Trước đây mình chưa nói à? Gọi là Wildness, ngầu lắm, avatar đội tuyển là màu đen thuần.”
“Dã?” Ôn Trì Vũ đang cầm đũa bỗng khựng lại.
Nam Hủ: “Đúng vậy, dã. Hoang dã và chưa khai phá.”
Hôm đó cả buổi chiều đều là thí nghiệm hóa học phân tích, tối còn có tiết Khái luận về luật y tế.
Nam Hủ mệt đến không còn sức, Tống Nhân Nhân tối nay cũng không muốn về, trực tiếp ngủ lại ký túc xá.
Họ cầm điện thoại nhìn ứng dụng đặt đồ ăn thảo luận nửa tiếng vẫn chưa quyết định được ăn gì, Nam Hủ giục: “Nhanh lên, sắp đói chết rồi.”
Cố Minh quyết định: “Viên Ký đi, tối ăn nhẹ nhàng một chút.”
Tống Nhân Nhân: “Nhưng mình muốn ăn cay.”
Vấn đề lại quay về chỗ cũ, Nam Hủ đau đầu: “Bỏ phiếu bỏ phiếu.”
Cô ấy quay đầu nhìn về phía Ôn Trì Vũ đang ngồi ở chỗ xem điện thoại: “Trì Vũ, cậu đồng ý ăn Viên Ký không?”
Tình cờ thấy trên màn hình điện thoại của cô là trang Weibo chính thức của Wildness: “Ơ, Trì Vũ sao cậu lại xem cái này?”
Ôn Trì Vũ trả lời câu hỏi trước: “Thì Viên Ký đi.”
Ánh mắt vẫn dừng lại trên avatar Weibo của Wildness: “Thích từ này.”
Tống Nhân Nhân nghe thấy à một tiếng: “Được rồi, Viên Ký thì Viên Ký, để mình chọn món.”
Nam Hủ ghé lại gần cô: “Chỉ nhìn Weibo thôi thì đội Tiểu Dã của tụi mình, thật sự rất ngầu.”
Lông mi Ôn Trì Vũ chớp một cái, giọng rất nhẹ nhàng lặp lại câu nói của cô ấy: “Tiểu Dã.”
Lúc đồ ăn đến, mấy người trong ký túc xá chơi oẳn tù tì ai thắng thì xuống lấy đồ ăn, Nam Hủ may mắn tuyệt đỉnh, thắng liên tiếp ba ván. Cuối cùng cô ấy quấn áo phao, miễn cưỡng xuống lầu lấy đồ ăn.
Mười lăm phút sau, Nam Hủ cầm đồ ăn về ký túc xá, còn chưa đặt đồ ăn xuống đã hào hứng nói: “Vãi, vừa nãy mình ở cổng nam, gặp một anh đẹp trai.”
Ôn Trì Vũ nhận lấy đồ ăn trong tay cô ấy, Tống Nhân Nhân đang cắm mặt xem phim tranh thủ hỏi: “Đẹp trai cỡ nào mà hào hứng thế?”
Nam Hủ phấn khích: “Thật sự đẹp trai, mà còn cao nữa, cảm giác phải đến 1m87. Cậu ấy toàn thân màu đen luôn. Nhưng có vẻ không phải sinh viên trường mình, hỏi mình ký túc xá nữ đi đường nào. Vừa nãy mình thật sự nhìn mặt cậu ấy, ngẩn người một lúc mới hoàn hồn.”
Tống Nhân Nhân ồ ồ mấy tiếng: “Có chụp ảnh không?”
Nam Hủ lắc đầu: “Không, số tòa nhà cậu ấy hỏi chính là tòa này, chắc là bạn trai của bạn nữ nào đó.”
Tống Nhân Nhân: “Chậc, quả nhiên trai đẹp đều có chủ rồi.”
Nam Hủ trừng mắt nhìn cô ấy một cái, lại nhớ lại: “Cũng không chắc, mình cảm giấy, cậu ấy là kiểu người cực kỳ khó tán.”
Nói xong cô ấy lại kêu “a a” hai tiếng: “Thôi thôi ăn cơm đã, đừng nghĩ nữa, nghĩ cũng vô ích thôi.”
Các cô gái có rất nhiều chủ đề để nói chuyện. Sau câu chuyện tình cờ gặp trai đẹp, họ nhanh chóng chuyển sang bàn về nam chính trong một bộ phim cổ trang đang chiếu gần đây.
Nam Hủ là fan của nam phụ, còn Tống Nhân Nhân thật lòng thích cặp đôi nam nữ chính và rất ghét nam phụ. Hai người cứ thế qua lại cãi nhau, Cố Minh ăn xong, hiếm khi không học mà mở phim ra xem.
Ôn Trì Vũ nằm trên giường xem video Ôn Thu vừa gửi, đang nói chuyện với Tiểu Hề.
[Tiểu Hề: Sáng nay cậu đi lúc mấy giờ? Mình không nhớ gì cả.]
[Ôn Trì Vũ: Hơn 6 giờ, cậu uống ít rượu thôi, cậu còn phải hát nữa mà.]
[Tiểu Hề: Mình thích giọng khàn khàn.]
[Tiểu Hề: À đúng rồi, tối qua chúng ta nói gì thế, mình say quá chẳng nhớ gì.]
Đầu ngón tay Ôn Trì Vũ dừng lại trên màn hình.
[Ôn Trì Vũ: Không có gì, nói bạn trai mới của cậu đẹp trai.]
[Tiểu Hề: Ha ha, bạn trai cũ.]
[Ôn Trì Vũ: Hả?]
[Tiểu Hề: Vừa chia tay một tiếng trước, tên ngốc đó bảo mình coi trọng chị em hơn anh ta, không phải đương nhiên sao? Anh ta là cái gì chứ?]
Ôn Trì Vũ nhìn mấy dòng chữ đó ngẩn người mất mấy giây, thực ra cô biết Tiểu Hề không thích những người yêu sau này, trong lòng vẫn chưa quên được A Khoát.
[Ôn Trì Vũ: Chắc chắn mình là số một.]
[Tiểu Hề: Đúng vậy.]
Đêm đó Ôn Trì Vũ nhanh chóng ngủ thiếp đi, cô mơ thấy người mà đã lâu không mơ thấy.
Trong mơ anh mặc áo hoodie đen, đội mũ trùm đầu, ngồi co ro trên ghế ngủ không đúng tư thế. Nghe thấy tiếng động, anh híp mắt nhìn lên.
Trong mơ, Ôn Trì Vũ dừng bước chân, đứng ngây người tại chỗ nhìn anh.
Anh cựa mình, đổi tư thế nửa nằm nửa ngồi tựa vào ghế, đuôi mắt từ từ nhướn lên, giọng vẫn còn vẻ buồn ngủ: “Lại đây.”
Cô ngoan ngoãn bước tới, khi chỉ còn cách một bước, anh bỗng đưa tay nắm lấy cổ tay cô, dùng chút lực kéo cô ngồi lên đùi mình.
Anh nhắm mắt lại, cằm tựa vào hõm cổ cô, cọ cọ, giọng trầm thấp: “Đừng động đậy, để anh ôm một lúc.”
Ôn Trì Vũ khẽ “ừ” một tiếng, để mặc anh ôm, thật sự không nhúc nhích.
Anh nghiêng cằm, nhìn về phía cô, cười khẽ: “Ngoan thế à.”
“Ừm.”
Anh nhìn cô một lúc, lại cười, có chút lười biếng phóng túng.
Anh nói: “Thích anh ôm nhỉ.”
Ôn Trì Vũ vẫn “ừm”, vừa định nói sao anh cái gì cũng thích thì bị tiếng rung của điện thoại đặt cạnh gối đánh thức.
Màn hình điện thoại hiển thị bảy giờ sáng, vừa rồi là tiếng báo thức.
Ôn Trì Vũ tắt báo thức, lại nằm xuống, cuộn mình trong chăn, mắt nhìn lên trần nhà.
Nhìn một lúc, mũi và khóe mắt cô bỗng cay cay, cảm xúc nhớ nhung anh từ trong mơ kéo đến hiện thực, lan khắp cơ thể, dâng trào không thể ngăn cản.
Cô lại mở khóa điện thoại, tìm đến avatar được ghim đó.
Fn.
Hình như cô đã từng hỏi ý nghĩa của hai chữ cái này, “Là tên viết tắt sao? Nhưng Phó Dã phải là FY chứ.”
Anh nói đó là phím Fn trên bàn phím, gọi là phím chức năng nhưng lại vô dụng, phải kết hợp với cái khác mới trở nên hữu dụng.
Lúc đó có vẻ cô khá ngốc nên còn hỏi: “Vậy anh cần kết hợp với gì?”
Anh nói: “Em đó.”
“Ôn Trì Vũ ấy.”
Khóe mắt Ôn Trì Vũ càng cay hơn, Nam Hủ từ nhà vệ sinh đi ra: “Trì Vũ, còn chưa dậy à? Tuy hôm nay là Chủ nhật nhưng vẫn có tiết 8 giờ đó. Một tuần 7 ngày chúng ta chỉ có thứ Ba không có tiết 8 giờ thôi.”
Ôn Trì Vũ hít hít mũi, cố làm giọng nghe bình thường: “Dậy rồi.”
Sáng hôm đó khi ra khỏi ký túc xá, Nam Hủ đi được hai bước, đột nhiên nhìn về một hướng.
Ôn Trì Vũ hỏi: “Sao thế?”
Nam Hủ lại nhìn thêm một cái: “Cảm giác như thấy anh chàng đẹp trai tối qua.”
Tống Nhân Nhân nghe thấy: “Làm sao có thể, đây là ký túc xá nữ mà, làm gì có chuyện anh đẹp trai qua đêm ở ký túc xá nữ chứ?”
Nam Hủ gật đầu: “Cũng đúng.”
Chủ nhật chỉ có nửa buổi sáng là có tiết, trong lớp học ngồi rất đông, ai nấy đều mơ màng buồn ngủ.
Thầy giáo vào đúng giờ, hiển nhiên Chủ nhật ai cũng không có tinh thần. Thầy đành gập sách lại, dựa vào bục giảng bắt đầu kể về những thành tích “khủng” của mình.
Tống Nhân Nhân vừa gập sách đã gục đầu ngủ, Nam Hủ lướt một app nào đó, nhìn bên trái rồi bên phải, dáng vẻ như đang tuyển phi tần, thấy người không tệ thì còn đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Ôn Trì Vũ.
“Người này thế nào?” Nam Hủ nhìn trái nhìn phải, giọng như đang đi chợ mua rau: “Ghi 1m85, vận động viên.”
Ôn Trì Vũ liếc nhìn, hơi nghi ngờ tính xác thực: “Đáng tin không?”
“Ai biết được.”
Giữa giờ xuống lớp đổi phòng học, cố gắng đến 11 giờ rưỡi, cuối cùng chuông tan học cũng reo lên.
Tống Nhân Nhân lập tức ôm sách chạy ra khỏi lớp đi trước, Nam Hủ khoác tay Ôn Trì Vũ, vừa xuống tầng một đã thấy người đứng ở cầu thang.
“Người này đáng tin, mà còn kiên nhẫn nữa.”
Ôn Trì Vũ nhìn qua, dưới ánh nắng là bộ áo khoác màu xám, dáng đứng thẳng tắp tiêu sái.
Là Mạnh Lâm.
Anh ta thấy Ôn Trì Vũ xuất hiện liền bước nhanh tới: “Hôm nay tôi cũng có tiết ở tòa nhà này, trùng hợp thế không bằng cùng ăn trưa nhé.”
Câu nói này nghe thật kỳ lạ, khoa Quản lý kinh doanh và khoa Y hoàn toàn không cùng khu học xá.
Nam Hủ hiếm khi không tích cực làm mối, mắt cứ nhìn chằm chằm về phía sau bên trái.
Ôn Trì Vũ nắm tay cô ấy một cái, cô ấy mới hoàn hồn, nhìn Ôn Trì Vũ rồi lại nhìn Mạnh Lâm: “Thực ra trưa nay mình có hẹn rồi, hai người đi ăn đi.”
Ôn Trì Vũ nhìn cô ấy, cô ấy nháy mắt, ghé tai cô thì thầm: “Thử đi, biết đâu hợp đấy, chỉ là một bữa ăn thôi mà.”
Rồi chạy đi nhanh như bay.
“Đi thôi, ăn ở căng tin được không?” Mạnh Lâm nói.
Ôn Trì Vũ khẽ “ừm” một tiếng.
Vừa ngồi xuống căng tin, Ôn Trì Vũ thấy Nam Hủ gửi mấy tin nhắn trong nhóm ký túc.
[Nam Hủ: Mình lại thấy anh chàng đẹp trai tối qua rồi, ở phía sau tòa nhà tổng hợp.]
[Nam Hủ: A a a nhìn thêm lần nữa vẫn đẹp trai quá!!!]
[Nam Hủ: Không biết cậu ấy có bạn gái thật không, mà còn là khoa mình nữa?]
[Tống Nhân Nhân: Ảnh đâu ảnh đâu nhanh đưa ảnh!]
[Cố Minh: Cùng ký túc xá với chúng ta và hôm nay đều có tiết ở tòa nhà tổng hợp, thậm chí rất có thể bạn gái cậu ấy là người lớp mình.]
[Nam Hủ: A a a a a a a a a]
[Nam Hủ: A a a a a a a a a]
[Tống Nhân Nhân: Cậu kêu gì thế!]
[Nam Hủ: Mình không chấp nhận được nếu bạn gái cậu ấy là người lớp mình, như vậy tim mình đau lắm.]
Mạnh Lâm thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, cười hỏi: “Cậu đang xem gì thế?”
Ôn Trì Vũ đặt điện thoại xuống: “Mọi người trong ký túc đang nói chuyện.”
“Các cậu quan hệ tốt nhỉ.” Anh ta nghĩ đến điều gì đó, cười cười: “Trước đây cứ nghĩ cậu không thích duy trì mối quan hệ với người khác.”
Ôn Trì Vũ nhìn anh ta: “Tại sao?”
“Thực ra tôi biết cậu từ rất sớm, cậu luôn lặng lẽ ở một mình, như thể không quan tâm đến điều gì cả. Bây giờ cũng vậy, cứ như cậu có một thế giới riêng vậy.”
Ôn Trì Vũ không nói gì chỉ cười cười.
Mạnh Lâm rất biết nói chuyện, chọn những câu hỏi vừa phải liên quan đến cô.
Ôn Trì Vũ từ tốn trả lời nhẹ nhàng.
Khóe miệng Mạnh Lâm càng cong lên, anh ta nhìn Ôn Trì Vũ trước mắt, cảm thấy cô vừa yên lặng vừa ngoan ngoãn, cái gì cũng nhạt nhẽo, thật sự rất thu hút anh ta.
Trên màn hình điện thoại đặt trên khay thức ăn, tin nhắn nhóm vẫn liên tục hiện lên.
[Cố Minh: Chỉ nói về khả năng thôi.]
[Nam Hủ: Nhất định phải loại trừ khả năng này!!]
Qua hai phút sau, Nam Hủ lại gửi mấy tin “a a a”.
[Nam Hủ: Trời ơi, chắc chắn mình và anh chàng đẹp trai này có duyên trời định rồi, mình lại thấy cậu ấy trên đường đi căng tin.]
Qua hai giây, cô ấy gửi một tấm ảnh chụp lén.
Ôn Trì Vũ vừa mở điện thoại ra đã thấy tấm ảnh đó.
Vừa mờ vừa là ảnh nghiêng, nhìn là biết người chụp đang trong tình trạng cực kỳ căng thẳng.
Nhưng Ôn Trì Vũ chỉ liếc nhìn một cái đã đột ngột đứng dậy, không quan tâm gì nữa mà chạy ra ngoài.