1 2 : 0 8 – Fn.
Sau Tết Dương lịch, nhiệt độ ở Bắc Thành càng thấp hơn.
Ôn Trì Vũ và các bạn đã bước vào tháng thi cử, mỗi ngày ngoài đi học thực hành thì chỉ ôn tập đau khổ trong thư viện.
Thẩm Phó Dã còn bận rộn hơn cô, anh nghỉ nhiều tiết học như vậy, có rất nhiều tín chỉ cần phải bù. Còn một đống bài thi về các cuộc thi mà cô không hiểu phải làm gấp.
Ngoài những thứ đó, có vẻ anh và Trần Mục Xuyên cũng đang bận rộn việc gì đó.
Trần Mục Xuyên cũng thắc mắc, mấy ngày Thẩm Phó Dã trở lại trường, không thể nói anh hòa nhập hay không hòa nhập với môi trường. Người như anh dường như sinh ra để môi trường phải thích nghi với anh, chứ không phải anh phải thích nghi với người khác.
Nhưng anh không chỉ đến lớp, mà còn đối xử rất nghiêm túc. Ngoài những điều này, Trần Mục Xuyên thấy trong đáy mắt anh đang bùng cháy ngọn lửa, “Sao vậy? Đột nhiên cố gắng thế?”
Thẩm Phó Dã cúi đầu xem vài công ty chìa cành ô liu (*) tại hội trường, nghe câu nói của Trần Mục Xuyên, một lúc lâu sau anh mới nói: “Cảm thấy sa sút quá lâu rồi.”
(*) “Chìa cành ô liu” là một cách nói ẩn dụ có nguồn gốc từ văn hóa phương Tây, biểu tượng cho hòa bình, thiện chí hoặc lời mời hợp tác.
Giọng anh quá nhỏ, Trần Mục Xuyên không nghe rõ, “Gì cơ?”
“Cậu biết tôi bây giờ không được bình thường lắm.”
Trần Mục Xuyên khựng động tác nhìn về phía anh, Thẩm Phó Dã nghiêng đầu tựa vào ghế, thấy ánh mắt của anh ấy nhưng không để ý, anh hơi muốn hút thuốc, móc hộp thuốc ra nắm trong lòng bàn tay rồi nghĩ gì đó lại thôi không hút.
“Thật ra tôi thế nào cũng không sao.” Thẩm Phó Dã nhớ đến đêm đó Ôn Trì Vũ không chút do dự muốn lấy anh, đáy mắt hiện lên nụ cười rõ ràng, “Chỉ là hơi thương em ấy, tôi như vậy em ấy thiệt thòi nhất.”
Thẩm Phó Dã ngước mắt liếc nhìn Trần Mục Xuyên, “Cậu không phải cũng nói sao, theo tôi sẽ khổ. Tôi đều biết.”
Biết nỗi lo của người lớn, sự không xem trọng của người ngoài, biết cô có nhiều lựa chọn tốt hơn, thoải mái hơn.
Nhưng trong mắt trong tim cô chỉ có mỗi anh. Nhưng anh có gì tốt đâu, học vấn, gia thế, tương lai, tiền bạc, quyền lực đều không có, ngay cả thân thể cơ bản cũng không ổn.
Năm 17 tuổi đó anh đột nhiên đối mặt với những ác ý ấy chỉ cảm thấy thế giới thật tồi tệ, sống qua ngày thế nào cũng được.
Đêm mưa đó, anh nhìn thấy cô, mới muốn có một tương lai.
Trần Mục Xuyên mím môi, vừa định nói gì đó, lại nghe thấy giọng Thẩm Phó Dã.
Anh nói: “Tôi muốn cưới em ấy, muốn em ấy chiến thắng, muốn em ấy có mọi thứ tốt nhất, kể cả người đàn ông của em ấy.”
Cùng lúc đó, Ôn Trì Vũ và mấy bạn cùng phòng đang xếp hàng trong căng tin.
Nam Hủ vẫn đang ôn tập một kiến thức nào đó, học nửa ngày vẫn sai. Ôn Trì Vũ ở bên cạnh vẫn đang xem bản báo cáo về Thẩm Phó Dã mà Thẩm Chu Y gửi cho cô, thỉnh thoảng sửa và nhắc nhở cô ấy.
Tống Nhân Nhân ở bên cạnh, tranh thủ lúc ăn cơm đang gấp rút chơi điện thoại. Cô ấy lướt đến đột nhiên liếc nhìn Ôn Trì Vũ, hỏi: “Trì Vũ, Thẩm Phó Dã thi đậu Đại học Kinh đô rồi nghỉ học phải không? Tại sao cậu ấy lại nghỉ học vậy?”
Sắc mặt Ôn Trì Vũ thay đổi, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tống Nhân Nhân.
Tốngn Nhân Nhân không ngờ cô phản ứng lớn như vậy, sững người: “Mình lướt thấy bài đăng về giải thưởng của cậu ấy, trong bài đăng có nhiều người tò mò về cậu ấy, mình cũng chỉ tò mò hỏi một câu thôi.”
Sắc mặt Ôn Trì Vũ vẫn chưa tốt lên, cô nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt càng tái đi. Đến nỗi Mạnh Lâm ngồi xuống đối diện, gọi tên cô, cô cũng không phản ứng kịp.
Mạnh Lâm tự giễu cười một tiếng, “Không nhận ra tôi sao?”
Ôn Trì Vũ không nói gì, Nam Hủ thấy kỳ quái nên cười gượng một tiếng, chủ động tìm chuyện nói với Mạnh Lâm, “Ha ha ha lâu rồi không gặp, các cậu bắt đầu thi cử chưa?”
“Khoa của bọn tôi vẫn chưa.” Ánh mắt anh ta nhìn Ôn Trì Vũ, cảm thấy cô so với trước kia có thay đổi gì đó, nói không ra cảm giác gì, nhưng có thể cảm nhận được cô sống tốt hơn và vui vẻ hơn trước.
Nhưng sự tốt đẹp và vui vẻ này là do người đàn ông khác mang lại cho cô, nghĩ đến đây, Mạnh Lâm lại cảm thấy chua xót, không nhịn được hỏi: “Thẩm Phó Dã đâu?”
Anh ta nói ra cái tên này, anh ta thấy phản ứng đầu tiên của Ôn Trì Vũ đối diện là phòng bị.
Phản ứng này rất kỳ lạ.
“Tôi chỉ hỏi thăm thôi.” Mạnh Lâm dừng lại một chút, “Thôi, học kỳ sau tôi sẽ đi trao đổi rồi, hôm nay có thời gian qua đây nên muốn nói với cậu một tiếng, tôi không tự rước lấy nhục khi nói xấu người đàn ông khác đâu.”
Ôn Trì Vũ nhìn anh ta, “Chúc cậu mọi điều thuận lợi.”
Mạnh Lâm cười lên, “Được.”
Ăn trưa xong, Ôn Trì Vũ và Nam Hủ lại quay về phòng tự học. Hàng ghế trước có nam sinh cùng lớp, anh ta xoay người đưa sách qua, cô liếc nhìn rồi đưa sách của mình qua.
Trong đầu Ôn Trì Vũ rất rối, cô rất sợ chuyện năm đó lại xảy ra một lần nữa. Cô làm bài tập một lúc rồi đặt bút xuống, sau đó cầm điện thoại lướt web tìm kiếm nửa ngày, phát hiện những bài báo trước đây hầu như đã biến mất. Nhưng điều này không thể giải quyết hậu họa, cô suy nghĩ mãi, ra khỏi phòng học gọi điện cho Thẩm Chu Y.
“Chị Chu Y, em nhớ chị từng nói cô gái đó có một cuốn nhật ký. Em nói phòng khi, phòng khi lại xảy ra chuyện như vậy, chúng ta không thể để họ bôi nhọ anh ấy nữa.”
Thẩm Chu Y đang đi làm, chị ấy lo lắng gõ ngón tay lên bàn làm việc, “Nhật ký ở chỗ mẹ cô bé ấy, mẹ cô bé thế nào em cũng biết rồi, ôi, để chị nghĩ cách khác.”
Ôn Trì Vũ ừ một tiếng, cô cúp điện thoại nhưng lòng vẫn không yên.
Cô lại nghĩ đến báo cáo kiểm tra của Thẩm Phó Dã, anh đã chịu quá nhiều khổ, nhiều tổn thương thực ra không thể phục hồi. Dù cơ thể trông có vẻ đã chữa khỏi, nhưng vết thương vẫn là vết thương.
Ôn Trì Vũ nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, giờ này bên Thẩm Phó Dã chắc vẫn chưa xong. Cô quay về phòng tự học, ôm sách xuống lầu, đi về phía khu học phía đối diện đường.
Lúc đó chưa đến 8 giờ tối, Thẩm Phó Dã đang bận, Trần Mục Xuyên và vài người cùng chuyên ngành cũng đang bận.
Phòng học nhỏ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím bận rộn.
Trần Mục Xuyên ngồi bên cạnh Thẩm Phó Dã, bên cạnh có một nữ sinh tên Chu Chu đang nói chuyện với anh ấy.
Khóe mắt anh ấy thấy điện thoại để trên bàn của Thẩm Phó Dã sáng lên, Thẩm Phó Dã nhìn một cái, ghế lùi ra một chút, đứng dậy đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?” Trần Mục Xuyên hỏi.
Anh nói: “Đón người.”
Trần Mục Xuyên không nghe rõ, cũng không để ý lắm, tiếp tục thảo luận code trên màn hình với Chu Chu.
Năm phút sau, anh ấy thấy Thẩm Phó Dã dẫn Ôn Trì Vũ đi vào.
Trong phòng học nhỏ, sự chú ý của mọi người vô thức bị thu hút, đều nhìn về phía hai người họ. Thẩm Phó Dã như không thấy ánh mắt của họ, nắm tay Ôn Trì Vũ ngồi xuống vị trí bên cạnh anh. Anh đỡ lấy áo khoác cô cởi ra, giúp cô để sang một bên, rồi như trước đó, tiếp tục bận việc của mình, không có ý định giới thiệu với mọi người.
Còn Ôn Trì Vũ lấy sách của mình ra, đặt lên bàn tiếp tục đọc, dáng vẻ rất ngoan.
Chu Chu nhìn Ôn Trì Vũ một lúc, ánh mắt có vẻ không rời đi được, cô ấy hỏi Trần Mục Xuyên: “Bạn gái anh Dã à?”
Trần Mục Xuyên gật đầu một cái, kéo đề tài trở lại.
“Thì ra có bạn gái à.” Chu Chu chớp chớp mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sự chú ý của họ chỉ kéo dài một lúc, có lẽ vì cả hai người đều rất yên lặng, thậm chí giao tiếp cũng rất ít.
Khoảng 9 giờ 30 tối, mấy người trong phòng học nhỏ lần lượt đóng laptop, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Trần Mục Xuyên cũng định đi, anh ấy liếc nhìn Thẩm Phó Dã vẫn đang gõ bàn phím và Ôn Trì Vũ bên cạnh đang cúi đầu cầm bút ôn tập nghiêm túc.
“Tôi đi trước đây, cậu cũng đừng về quá muộn, nhớ khóa cửa đấy.”
Thẩm Phó Dã tay không ngừng, mắt cũng không rời khỏi màn hình, ngồi đó uể oải, hờ hững gật đầu một cái.
Vào thời điểm đó, trong tòa nhà gần như đều tối, chỉ có chút ánh sáng mờ của đèn đường trong khuôn viên trường tỏa vào.
Mọi người cùng đi về hướng ký túc xá, có người không nhịn được lên tiếng: “Anh Dã đúng là giỏi thật, mới đến trường mấy ngày đã có bạn gái rồi.”
“Có thể quen từ trước rồi, nhưng trông xinh lắm, chỉ là cảm thấy hai người ở cùng nhau hơi nhạt, hơn một tiếng đồng hồ hai người cũng chẳng nói chuyện mấy câu.”
“Đúng là quen từ trước rồi, các cậu không lướt diễn đàn à, bạn gái cậu ấy là Ôn Trì Vũ khoa Y. Nhưng mà, hơi nhạt thật, hai người đều lo học, có lẽ tình yêu của người xuất sắc là thế.”
“Cũng có thể con trai kiểu anh Dã đối với bạn gái là thế, nhìn cậu ấy kiểu đó chắc chắn được con gái nâng niu lớn lên rồi. Trần Mục Xuyên cậu thân với anh Dã nhất, cậu nói xem?”
Trần Mục Xuyên nhạt cười một tiếng, không đáp lời.
Chu Chu vẫn không nói gì đột nhiên dừng bước, người bên cạnh thấy thế, “Chu Chu sao vậy?”
“Mình quên lấy sạc.” Chu Chu nói.
“Có gì đâu, mai không phải cũng qua à, cứ để đó đi.”
Chu Chu: “Không được, tối còn phải dùng laptop làm bài tập, mình quay lại lấy.”
Trong phòng học nhỏ, người vừa đi, Ôn Trì Vũ cảm thấy sau lưng bị lòng bàn tay anh chạm nóng một cái, chưa kịp phản ứng đã bị cánh tay anh vòng lấy, ôm lên đùi anh.
Chân cô tách ra hai bên hông anh, đầu dựa vào xương quai xanh bên cổ anh, anh ấn tay lên eo cô một cái, rồi lại đặt lên bàn phím. Tư thế ngồi hơi lười hơn lúc nãy, cằm gác lên hõm cổ cô, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn màn hình, tay cũng không ngừng động tác.
Ôn Trì Vũ chớp chớp mắt, tự giác ngoan ngoãn ôm eo anh, dựa vào lòng anh chặt hơn một chút.
Thẩm Phó Dã khựng động tác, tiếng bàn phím biến mất, ngón tay anh véo má cô một cái, hơi nghiêng đầu hôn cô một lúc.
“Còn một lát nữa.” Hơi thở anh hơi nóng.
Ôn Trì Vũ mềm mại ừ một tiếng, vừa bị anh hôn đến cơ thể cũng mềm nhũn, “Em không vội mà.”
Thẩm Phó Dã cười, tiếp tục bận việc của anh.
Ôn Trì Vũ rất thích như thế này, ở bên cạnh anh, ngửi mùi hương của anh, cảm nhận hơi thở của anh, anh đang làm việc của anh.
Cảm giác này đặc biệt tốt, khiến trái tim rối bời cả buổi chiều của cô đều yên tĩnh lại.
Thẩm Phó Dã nói một lát thì thực sự chỉ một lát.
Chưa đầy mười phút, tiếng gõ bàn phím tần suất nhanh đã im bặt. Thân thể anh ngả ra sau một chút, nắm eo cô, để cô ngồi lên phía bụng anh.
Ôn Trì Vũ vốn đã mềm, bị anh chạm vào càng mềm hơn. Anh phát hiện ra, cười rất khẽ, cổ cúi xuống lại hôn cô.
Phòng học nhỏ là của khoa phân cho họ, ở góc cuối hành lang, trước đây được dùng làm phòng hoạt động dự phòng, rất ít người đến.
Lúc này trong phòng học, đèn mấy hàng đầu đều tắt, chỉ còn hàng áp chót còn sáng. Laptop trước mặt anh không đóng lại, nhưng vì dùng lâu nên đã vào trạng thái chờ, màn hình chuyển thành màu đen.
Ôn Trì Vũ quay lưng về phía máy tính không thấy được cảnh tượng phản chiếu trên màn hình lúc này là như thế nào. Cô chỉ cảm thấy mình bị anh hôn đến tim nóng hơi thở nóng eo cũng nóng, eo mềm đến mức phải được anh đỡ mới giữ được thăng bằng.
Nhưng Chu Chu quay lại phòng học đã thấy.
Cô ấy đứng ở cửa sau phòng học nhỏ, không ngờ sẽ thấy cảnh tượng như vậy, vì quá sốc nên đứng yên tại chỗ không động đậy.
Thẩm Phó Dã mười mấy phút trước còn rất lạnh nhạt, giờ đang dùng tư thế mạnh mẽ đầy dục vọng hôn cô gái trong lòng.
Cô gái ngẩng mặt, bị hôn đến mặt cổ đều đỏ bừng. Cho đến khi cô gái thở không ổn định, anh mới hơi buông ra. Nhưng giây tiếp theo anh ôm cô gái đứng dậy, đặt cô ngồi lên bàn phía trước, anh cúi người xuống, đỡ gáy và eo cô, hôn càng triền miên.
Có lẽ vì quá đắm đuối, cũng có thể vì bước chân cô ấy quá nhẹ, họ không phát hiện ra cô ấy.
Sau đó có lẽ qua vài giây, cũng có thể qua vài phút. Bàn phím và chuột laptop bên cạnh bị chạm vào, màn hình đen lại sáng lên. Ôn Trì Vũ cảm nhận được nguồn sáng, mắt vẫn nhắm mở ra, không đề phòng liếc thấy Chu Chu đang ở cửa.
Ôn Trì Vũ giật mình, không ngờ bị người khác nhìn thấy, mặt càng nóng càng đỏ, vội vàng đẩy Thẩm Phó Dã.
Môi Thẩm Phó Dã vẫn chưa rời đi, hơi thở nóng của anh phả lên da cô, trong khoảnh khắc đó mọi cảm giác của cô đều được kích hoạt.
Ôn Trì Vũ quá ngại ngùng, cảm thấy chân tay đều co rút lại, xương sống tê dại, giọng cô nhỏ đến mức chỉ còn mang theo hơi thở gấp, “… Có người.”
Anh nhíu mày, ôm cô giấu vào lòng mình, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía cửa sau phòng học nhỏ.
Tim Chu Chu cũng đập rất nhanh, mặt cô ấy đỏ bừng, vốn định giải thích đến lấy dây sạc, nhưng bây giờ hoảng loạn chỉ có thể chạy trốn.
Cô ấy chạy đến cầu thang, dọc theo bậc thang chạy ra khỏi tòa nhà, vẫn không quên đôi mắt đen như mực của Thẩm Phó Dã khi vừa nhìn về phía cô ấy.
Bên kia, Ôn Trì Vũ nắm gấu áo anh, mặt chôn trong lồng ngực anh không chịu ra.
Nhiệt độ cơ thể và hơi thở của anh vẫn chưa hạ xuống, một tay vòng quanh eo cô, một tay đầu ngón tay mơn trớn vùng sau tai và mạch máu bên cổ cô.
Qua một lúc lâu, trái tim đập nhanh đến mức gần như đau của cô cuối cùng cũng dịu đi một chút, nhưng giọng vẫn rất ngượng ngùng, “Đều tại anh.”
Thẩm Phó Dã cười khẽ, “Đúng là anh.”