Ôn Trì Vũ bên này im lặng, Thẩm Phó Dã cũng không mong cô trả lời gì, tùy ý chuyển chủ đề: “Buồn ngủ không?”
“Chưa, tôi vẫn chưa tắm.” Thực ra ngồi xe cả ngày nên giờ hơi buồn ngủ, nhưng cô có chút không nỡ cúp máy.
Cậu hỏi: “Ngày mai mấy giờ bắt đầu?”
“Tám giờ báo danh.”
“Đi tắm nhanh đi.”
Ôn Trì Vũ cầm điện thoại ậm ừ một tiếng, rồi mới chậm rãi cúp máy. Ôn Trì Vũ vốn tưởng đến một nơi xa lạ, tối sẽ rất khó ngủ, không ngờ hôm nay cô tắm xong nằm xuống chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi, một đêm không mộng mị.
Màn hình điện thoại bên cạnh gối sáng lên hai lần——
Lần đầu, [Fn.: Xong chưa?]
Lần thứ hai năm phút sau, [Fn.: Ngủ ngon.]
Sáng hôm sau chuông báo thức đúng bảy giờ vang lên, Ôn Trì Vũ thu xếp đồ đạc xong, cô đến sớm một chút đợi Cố Chu ở đại sảnh. Quầng thâm dưới mắt Cố Chu rất đậm, sắc mặt cũng không tốt lắm, suốt đường đến Đại học Kinh đô đều không nói một lời.
Buổi sáng không có việc gì, cơ bản chỉ báo danh, nhận tài liệu, và tham quan nghe giới thiệu về các chuyên ngành của Đại học Kinh đô. Buổi chiều bắt đầu ngồi trong lớp học, sau khi tự giới thiệu làm quen với nhau mới bắt đầu vào chủ đề chính.
Ôn Trì Vũ và Cố Chu ngồi cùng nhau, phía trước họ là học sinh trường Trung học Phụ thuộc Bắc Thành, phía sau là học sinh từ một tỉnh khác, có vẻ họ quen nhau từ trước qua các cuộc thi, nên đã chào hỏi nhau.
“Cậu thấy khó không?” Ôn Trì Vũ đang xem bài kiểm tra vật lý vừa được phát, bên tai vang lên giọng của Cố Chu.
“Khó.” Ôn Trì Vũ nói.
Cố Chu nhìn trước nhìn sau, “Nhưng họ làm nhanh quá.”
Ôn Trì Vũ lấy bút từ trong hộp bút ra, “Không sao, thời gian còn khá dư, chúng ta làm thôi.”
Theo lịch thì buổi chiều kết thúc lúc năm giờ rưỡi, nhưng đến năm giờ rưỡi chẳng ai trong lớp rời đi. Bài kiểm tra đã được thu lại, họ tụm lại thành từng nhóm hai ba người, cùng nhau thảo luận.
Cố Chu làm không được tốt lắm, sắc mặt càng tệ hơn. Ôn Trì Vũ vừa cho bút vào hộp bút, bỗng một nữ sinh hàng trước quay đầu lại hỏi cô: “Câu trắc nghiệm số 17 cậu chọn đáp án gì vậy?”
Ôn Trì Vũ hồi tưởng lại, “B.”
Cô gái vừa nghe xong liền kéo tay nam sinh bên cạnh, “Trần Mục Xuyên, cậu ấy chọn giống cậu này.”
Nam sinh tên Trần Mục Xuyên quay người lại nhìn Ôn Trì Vũ một cái, cô gái cũng nhìn về phía Ôn Trì Vũ: “Mình là Nghê Dao, cậu tên gì?”
“Ôn Trì Vũ.”
“Tại sao cậu chọn B vậy?”
Ôn Trì Vũ lật giấy nháp trong tay: “Dùng định lý Gauss có thể tìm được quả cầu tích điện đều trong và ngoài quả cầu…”
Cô vừa mới nói được phần đầu, Nghê Dao đã cầm lấy giấy nháp của cô xem: “Ồ, Trần Mục Xuyên, các bước của cậu ấy cũng giống cậu này.”
Trần Mục Xuyên sững người, cậu ấy cầm giấy nháp lên xem, không biết nhìn ra điều gì, lông mày cậu ấy nhíu lại, ánh mắt nhìn Ôn Trì Vũ có chút phức tạp.
Ôn Trì Vũ không để ý, Nghê Dao lại đối chiếu với cô thêm vài câu đáp án nữa, sau đó hai người còn kết bạn với nhau.
“Mình học trường Trung học Phụ thuộc Bắc Thành, còn cậu?” Nghê Dao hỏi.
Ôn Trì Vũ đáp: “Trường Trung học phổ thông số 11 Nguyệt Tầm.”
“Nguyệt Tầm?” Nghê Dao chưa từng nghe qua địa danh này.
“Ừm, một thị trấn nhỏ.”
Trần Mục Xuyên vẫn im lặng từ nãy giờ bỗng lên tiếng: “Cậu vẫn luôn ở Nguyệt Tầm sao?”
Câu hỏi này của cậu ấy có vẻ quá đáng và kỳ lạ, Ôn Trì Vũ nhìn cậu ấy, gật gật đầu.
Trần Mục Xuyên suy tư nhìn cô thêm một cái nữa, rồi không nói gì thêm.
“Đừng để ý cậu ấy.” Nghê Dao nói, cô ấy nhìn về phía Cố Chu vẫn luôn im lặng, “Các cậu cùng trường à?”
Ôn Trì Vũ gật đầu.
Nghê Dao đề nghị: “Vậy chúng ta cùng đi ăn tối nhé, mình biết chỗ nào ngon nhất gần đây. Còn mấy ngày nữa mà, hiếm có dịp làm quen bạn mới.”
Ôn Trì Vũ nhìn về phía Cố Chu, Cố Chu gật gật đầu.
Nhóm của họ bảy tám người, thêm Cố Chu và Ôn Trì Vũ nữa, cả đám người ra khỏi Đại học Kinh đô rồi đi bộ đến chỗ ăn.
Nghê Dao khoác tay Ôn Trì Vũ, đi phía sau, “Cậu định thi vào Đại học Kinh đô à?”
Ôn Trì Vũ gật đầu, hỏi lại: “Còn cậu?”
“Mình cũng vậy, vậy nửa năm nữa chúng ta sẽ là bạn học rồi.” Nghê Dao một thấy đã thân với Ôn Trì Vũ, bây giờ đang là kỳ nghỉ nên trong khuôn viên Đại học Kinh đô rất ít người. Cô ấy lớn lên ở Bắc Thành, rất quen thuộc với Đại học Kinh đô, nói với Ôn Trì Vũ một tràng về chuyện chuyên ngành nào tốt, giáo viên nào tốt.
Khi sắp ra khỏi khuôn viên trường, cô ấy bỗng nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn Trần Mục Xuyên đang đi phía trước: “Cậu giỏi thật đấy, câu đó trong bọn mình chỉ có Trần Mục Xuyên làm đúng thôi.”
“Đáp án là B thật sao?” Ôn Trì Vũ chưa xem đáp án, cũng không chắc mình đúng không.
“Trần Mục Xuyên nói B là B rồi.” Nghê Dao lắc lắc tay cô, “Cậu ấy giỏi lắm, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?” Ôn Trì Vũ hỏi.
Nghê Dao cười một tiếng, có vẻ như nhớ đến điều gì đó, nụ cười hơi nhạt đi: “Có một người còn giỏi hơn cậu ấy một chút, nhưng mà người đó…”
Nửa câu sau biến mất trong gió đêm đông lạnh.
Cả đám dừng lại trước cửa một quán lẩu kiểu Hồng Kông, Ôn Trì Vũ ngồi cùng với Nghê Dao, Cố Chu đã trò chuyện với mấy nam sinh trường Trung học Phụ thuộc.
Ôn Trì Vũ không giỏi chủ động tìm chủ đề nói chuyện, thường là Nghê Dao nói gì, cô trả lời vậy. Bất kể hỏi gì, cô đều trả lời hơi thật thà.
Nồi lẩu và đồ ăn đã được mang lên, trong hơi nóng bốc lên, Nghê Dao bưng đồ uống nhìn Ôn Trì Vũ: “Sao cậu ngốc thế?”
Xung quanh quá ồn ào, Ôn Trì Vũ không nghe rõ: “Gì cơ?”
Cùng lúc đó, màn hình điện thoại đặt trên bàn của cô sáng lên.
Ôn Trì Vũ nhìn thấy, cô cầm điện thoại lên xem, là một thông báo quảng cáo, cô lại đặt điện thoại xuống.
Mắt Nghê Dao lóe sáng, nghiêng người lại gần: “Đợi tin nhắn à?”
“…Không có.”
“Của bạn trai à?” Nghê Dao lại hỏi.
Ôn Trì Vũ nhìn cô ấy, cô ấy cười cười: “Thôi được rồi được rồi, hỏi có hai câu mà đã ngại, dễ bị ăn hiếp quá.”
Suốt bữa tối, chủ đề chính trên bàn chủ yếu xoay quanh trường học sắp tới và trại đông sắp diễn ra trong mấy ngày tới.
Ôn Trì Vũ lặng lẽ lắng nghe, nét mặt không có gì thay đổi, ngược lại Cố Chu dường như bị đả kích điều gì đó, về sau có vẻ không tập trung.
Ăn xong đã gần 9 giờ, Ôn Trì Vũ chào tạm biệt Nghê Dao, trên đường về khách sạn, Cố Chu đột nhiên nói: “Thẩm Phó Dã trước đây học trường Trung học Phụ thuộc Bắc Thành phải không?”
Ôn Trì Vũ sững người: “Hình như vậy.”
“Cậu không hỏi cậu ta sao?”
“Hỏi gì?” Ôn Trì Vũ không hiểu lắm.
Cố Chu dừng bước, nhìn Ôn Trì Vũ: “Trung học Phụ thuộc là trường cấp ba tốt nhất Bắc Thành, tại sao cậu ta lại bỏ một ngôi trường như vậy để đến Nguyệt Tầm học một trường cấp ba số 11 thậm chí còn không được xếp vào trường trọng điểm cấp thành phố.”
Ôn Trì Vũ mím môi: “Cậu muốn nói gì?”
“Cậu ta chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, còn là chuyện rất lớn, nên mới không thể tiếp tục ở lại Trung học Phụ thuộc thậm chí là Bắc Thành nữa.” Cố Chu nhớ lại tình hình tối qua và hôm nay, “Cậu cũng thấy đám học sinh Trung học Phụ thuộc đó từng người một như thế nào rồi đấy, Thẩm Phó Dã trước đây chắc cũng giống họ. Bây giờ cậu ta là không còn lựa chọn nào khác, còn cậu… cậu quá ngây thơ rồi, rất dễ bị lừa đấy.”
Ôn Trì Vũ nhìn cậu ta, khóe môi căng chặt, cho đến khi về đến khách sạn, cô vẫn không nói với cậu ta câu nào.
Vừa định vào khách sạn, cách cửa chính khách sạn một mét bên tường có một người đang đứng, áo phao đen, áo hoodie xám quần jean, Thẩm Phó Dã tựa vào đó, ánh mắt xuyên qua đám người qua lại, nhìn cô.
Ôn Trì Vũ bước chân khựng lại, Cố Chu bên cạnh để ý, liếc nhìn cô một cái.
Thẩm Phó Dã đứng ở chỗ không có ánh sáng, đèn pha của những chiếc xe không ngừng đi qua cửa khách sạn lần lượt quét qua, trong ánh sáng đổi thay biểu cảm của cậu rất nhạt, nhưng ánh mắt nhìn cô rất sáng, khiến tim cô bất ngờ đập nhanh.
Ôn Trì Vũ nói với Cố Chu: “Cậu vào trước đi, tôi… có chút việc.”
Cố Chu nhíu mày: “Cậu có việc gì? Ở đây cậu đâu quen ai, với lại khuya thế này rồi, có gì để mai nói đi.”
Ôn Trì Vũ trong lòng hơi gấp: “Tôi qua cửa hàng tiện lợi đối diện mua sữa.”
Cố Chu nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, nhưng không nói gì nữa và đi vào trong.
Ôn Trì Vũ chạy nhanh đến trước mặt Thẩm Phó Dã, cậu tựa vào đó không nhúc nhích, cúi đầu nhìn cô, trực tiếp đưa tay nắm lấy tay cô.
“Sao cậu lại đến đây?” Ôn Trì Vũ ngẩng đầu nhìn cậu, giọng điệu rất vui mừng.
Đôi mắt cậu cụp xuống, chú ý vẫn ở chỗ bàn tay, từ lúc cậu nắm lấy cho đến khi lòng bàn tay hai người dính vào nhau rồi biến thành mười ngón tay đan vào nhau.
Ôn Trì Vũ cũng nhìn theo ánh mắt cậu, mi mắt khẽ chớp, trái tim vừa mới đập dồn dập, giờ như bỗng được vuốt ve rất nhẹ nhàng dịu dàng.
Cậu khẽ cười, giọng điệu tùy ý lại bình thường, nói: “Không phải nhớ tôi sao.”
Nhưng từ Nguyệt Tầm đến đây xa lắm xa lắm.
Ôn Trì Vũ lại chớp mắt, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô tìm đến ánh mắt cậu: “Cậu đến đây khi nào vậy?”
“Chưa lâu.” Giọng cậu nhạt nhẽo, nắm tay cô đi vào khách sạn.
Nói dối.
Tàu cao tốc đến Bắc Thành một ngày chỉ có hai chuyến, một chuyến lúc 8:20 sáng, một chuyến lúc 12:20 trưa. Giờ này cậu ở đây chắc là đi chuyến tàu sáng, vậy thì cậu phải xuất phát từ Nguyệt Tầm từ hơn 6 giờ sáng.
Vậy là ít nhất đã ở đây ba tiếng rồi.
Nhiệt độ trên áo ngoài của cậu đã lạnh đến cực điểm, còn nữa… Ôn Trì Vũ nhìn khuôn mặt tái nhợt vì lạnh của cậu, khẽ gọi: “Thẩm Phó Dã.”
Hai người đã vào thang máy, cậu cúi đầu hỏi cô: “Tầng mấy?”
“Tầng 7.”
Thẩm Phó Dã đưa tay bấm nút thang máy, rồi đứng ở vị trí hơi lùi về sau bên cạnh cô. Trong thang máy còn có người khác, cậu vẫn cụp mắt xuống, chăm chú nhìn bàn tay đan vào nhau của hai người.
Ôn Trì Vũ thấy ánh mắt của những người khác trong thang máy ít nhiều dời về phía họ, hay đúng hơn là dời về phía Thẩm Phó Dã nhiều hơn.
Cậu không để ý, nhưng Ôn Trì Vũ hơi ngượng, vô thức rụt tay lại, cậu có vẻ không hài lòng, ngón tay hơi dùng lực bóp lòng bàn tay cô.
“Đừng động đậy.” Cậu nói.
Những ánh mắt kia càng rõ ràng hơn, còn Ôn Trì Vũ bị bóp như thế khiến toàn thân nóng ran lên. Cô khẽ ồ một tiếng, ngoan ngoãn lại.
Đến tầng 7, hai người ra khỏi thang máy.
Hành lang dài hẹp của khách sạn trống trải, toàn là những cánh cửa đóng chặt, họ đi đến trước cửa phòng 706.
Thẻ từ quẹt qua ổ khóa điện tử, tiếng bíp bíp vang lên, tay Ôn Trì Vũ đặt trên tay nắm cửa bỗng lại gọi tên cậu: “Thẩm Phó Dã.”
Cậu ừm một tiếng, hơi cúi người, ngực áp vào lưng cô, đi vào theo cô: “Ừm.”
Trong phòng tối đen, thẻ từ vẫn còn trong tay Ôn Trì Vũ, chưa cắm vào nguồn điện.
Trong bóng tối, cô vẫn khẽ hỏi thêm một lần nữa: “Tại sao cậu lại đến đây?”
Thẩm Phó Dã hơi cong người ôm lấy eo cô, cằm đặt lên vai cổ cô, khẽ cười: “Nhất định phải bắt tôi nói sao?”
Khoảng cách bỗng chốc kéo rất gần, gần đến mức hơi thở quấn quýt, hòa quyện vào nhau. Rõ ràng máy sưởi vẫn chưa bật, vậy mà cái lạnh trên áo khoác trên da đột nhiên biến mất.
Ôn Trì Vũ cảm thấy mình không thể suy nghĩ được, mắt chỉ có thể nhìn cậu đầu chỉ có thể nghĩ về cậu, rồi ngay lúc này, cậu nói——
“Nhớ em.”
Giọng cậu rất thấp, thấp đến mức gần như không thể nghe thấy: “Không ngờ lại nhớ em đến thế.”