Cậu vừa dứt lời, bàn tay Ôn Trì Vũ trong tay cậu vô thức nắm chặt lấy tay cậu hơn, làn da lòng bàn tay cọ xát càng thêm sát, nóng đến mức có vẻ hơi ẩm ướt.
Giống như nhịp tim của cô vậy, nóng bỏng và căng thẳng.
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, không ai nói trước, chỉ có hơi thở quấn quýt. Cứ thế kéo dài một lúc lâu, Thẩm Phó Dã lấy thẻ từ trong tay cô cắm vào, căn phòng bỗng chốc trở nên sáng bừng.
Ôn Trì Vũ không thích ứng được nên híp mắt lại, cậu đã nắm tay cô ngồi xuống, nghiêng mặt đôi mắt nhìn cô.
Ánh mắt quá trực tiếp, Ôn Trì Vũ hơi ngượng, muốn trốn, nhưng phát hiện ở đây chẳng có chỗ nào để trốn.
Cậu lười biếng cười một tiếng, đưa tay lấy đồ cô nhận được hôm nay và giấy nháp cô dùng xem qua.
“Muốn thi vào Đại học Kinh đô à?” Cậu hỏi.
Ôn Trì Vũ gật đầu một cái, nhìn cậu: “Cậu cũng vào Đại học Kinh đô sao?”
Thẩm Phó Dã im lặng một lúc, nói: “Cũng có thể vào.”
Ôn Trì Vũ nghe giọng điệu cậu nói, tuy giống như bình thường, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không giống. Cậu nói cũng có thể vào, là có ý gì, không muốn vào sao.
“Cậu muốn thi vào đâu?” Ôn Trì Vũ hỏi.
Cậu không lên tiếng, một tay chống cằm, tay còn lại vẫn nắm tay cô, đặt trên đầu gối cậu, lúc thì lòng bàn tay bao lấy lúc thì đầu ngón tay bóp nhẹ. Còn cậu có vẻ đang suy tư, dường như đang nghĩ một vấn đề rất khó, qua hai giây, nói: “Đâu cũng được.”
Thẩm Phó Dã nói xong, ngước mắt thấy cô gái nhỏ đang chăm chú nhìn cậu, trong mắt cô có rất nhiều cảm xúc mông lung, có lẽ chính cô cũng không hiểu. Cậu nhìn rất rõ, xoa xoa tóc cô, khẽ cười: “Bây giờ là Đại học Kinh đô.”
Ôn Trì Vũ nhẹ nhàng thở phào, ánh mắt dời đi chỗ khác, mới phát hiện cậu không có hành lý: “Cậu về nhà ở sao?”
Thẩm Phó Dã dừng lại một chút rồi nói: “Lát nữa tôi xuống đặt phòng bên cạnh phòng em, mấy ngày này đều ở đây.”
Vậy là ở cùng với cô.
Ôn Trì Vũ mặt nóng lên, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Lớp học của trại đông sắp xếp rất dày, tôi…”
Nói được một nửa, cô phát hiện Thẩm Phó Dã nhìn cô cười, mắt cậu cụp xuống ánh mắt bị kìm nén, trong tầm mắt đó chỉ có mình cô.
Cô gái nhỏ cắn môi, giọng nói biến mất, nhưng cậu nói: “Bầu bạn với em.”
Thời gian khá muộn rồi, cậu bảo Ôn Trì Vũ đi tắm, còn mình xuống lầu ra quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng. Lúc đó vừa hay có một đoàn du lịch đến, đại sảnh toàn là người. Ca đêm chỉ có hai người, căn bản không thể làm xuể.
Thẩm Phó Dã đứng sang một bên chờ đợi, cậu vốn định hút thuốc, xoay xoay bật lửa rồi lại cất cả bật lửa và bao thuốc vào. Bên cạnh hình như có vấn đề về thông tin phòng, khách đang tranh cãi với lễ tân bằng giọng điệu không tốt, những người xếp hàng phía sau sắc mặt không vui thúc giục. Giữa đám người sốt ruột bực bội, cậu lười biếng tựa vào đó, tâm không tại chỗ cúi đầu nhìn điện thoại, thực ra suy nghĩ không biết đang nghĩ về ai.
Hai mươi mấy tiếng trước.
Thẩm Phó Dã cúp điện thoại, từ cửa cửa hàng thú cưng trở về căn nhà đổ nát kia.
Trong điện thoại tin nhắn của A Khoát gửi đến một đống, rung liên tục toàn là thúc giục cậu trở về Ma Long. Cậu không để ý mà đẩy cửa ra, sau đó ném điện thoại lên giường rồi ngồi bên cạnh lật bao thuốc ra châm một điếu.
Đợi thuốc cháy được một nửa, trong phòng khói thuốc mù mịt, cậu cầm điện thoại lên, nhìn giờ gửi một tin nhắn qua, đợi một lúc nhưng không có trả lời. Cậu hút hết một điếu thuốc, vẫn không có trả lời, cậu lại gửi thêm một tin nữa.
Điện thoại lại bị vô tình ném sang một bên, cậu nằm ngả ra sau, mắt nhìn trần nhà loang lổ vì năm tháng.
Đêm rất tĩnh, tiếng gió bên ngoài thổi ào ào rất rõ, khiến cậu thấy vô cùng mất hứng. Một lúc sau, Thẩm Phó Dã đứng dậy đi tắm, trở về hơi nước còn chưa khô, cầm điện thoại lên nhìn.
Trong danh sách chỉ có A Khoát đang than khóc về thất bại thảm hại tối nay, vài người và nhóm chat nhàm chán cứ gửi tin nhắn phiền phức.
Cậu bồn chồn xoay xoay điện thoại, màn hình sáng lên rồi tắt đi, cứ thế một lúc lâu. Cậu như đầu hàng mở ứng dụng đặt vé, mua vé chuyến sớm nhất đi Bắc Thành.
Mua xong, cậu ngây người nhìn trang thanh toán thành công ngẩn người, cảm thấy mình thật vô phương cứu chữa.
**
[Thẩm Chu Y: Em đang ở Bắc Thành à?]
Điện thoại rung một cái, Thẩm Phó Dã liếc nhìn nhíu mày không trả lời.
[Thẩm Chu Y: Chị gọi cho emy bao nhiêu cuộc, nhắn bao nhiêu tin bảo em về em đều không về, giờ sao tự dưng chủ động về vậy?]
[Thẩm Chu Y: Giờ đang ở đâu?]
[Thẩm Chu Y: Mẹ nó, em chặn chị à?]
Thẩm Chu Y không từ bỏ mà trực tiếp gọi điện qua, Thẩm Phó Dã tặc lưỡi, không kiên nhẫn nghe máy.
“Em còn biết nghe điện thoại à.”
Thẩm Phó Dã: “Vậy chị gọi làm gì?”
Thẩm Chu Y không so đo với cậu, chị hỏi thằng: “Em đang ở đâu? Thật sự ở Bắc Thành à?”
Cậu ừm một tiếng rất nhạt.
“Vãi, chị nghe người ta nói thấy em chị còn không tin.” Giọng điệu Thẩm Chu Y đột nhiên thay đổi, giọng thương lượng: “Chị biết em không muốn về nhà, nhưng sắp tết rồi, nhà ông nội em về một chuyến đi, ông cụ lúc nào cũng nhắc đến em.”
Thẩm Phó Dã không lên tiếng, không tập trung rất rõ ràng, Thẩm Chu Y suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cái gì khiến em quyết định quay về? Chị còn tưởng cả đời em sẽ không về Bắc Thành nữa.”
“Tôi cũng tưởng vậy.”
Thẩm Chu Y còn định nói gì đó nữa, nhưng Thẩm Phó Dã thấy quầy lễ tân gần như đã vắng người, “Để tôi nghĩ đã, tạm biệt nhé.”
Đầu dây bên kia, Thẩm Chu Y bị cúp máy đột ngột, chị tức giận ném điện thoại xuống bàn rồi lấy bao thuốc ra châm một điếu.
Mười phút trước, chị tan làm và đang uống rượu với bạn trong một quán bar yên tĩnh. Vừa mới ngồi xuống được một lúc thì thấy có người nhắn tin nói hôm nay ở nhà ga hình như nhìn thấy Thẩm Phó Dã. Chị không tin lắm, gửi mấy tin nhắn WeChat không thấy trả lời liền gọi điện thúc giục, kết quả cậu thật sự đã về.
Người bạn ngồi đối diện Thẩm Chu Y thấy chị như vậy thì cười, Thẩm Chu Y liếc nhìn đối phương, “Cười cái gì mà cười.”
“Em trai cô à?”
“Nó là tổ tông nhà tôi.” Thẩm Chu Y hít một hơi thuốc, lại thở dài, cơn giận đã dịu xuống, “Thực ra tôi biết tôi đang làm khó nó, nhiều chuyện tôi biết đối xử với nó như vậy không tốt. Nhưng cô biết không, nếu tôi không như một kẻ phiền phức cứ ngày ngày làm khó nó, tôi sợ bên cạnh nó sẽ không còn một người sống nào cả. Cái đám giả thanh cao nhà chúng tôi ấy, không có chuyện gì thì cô là bảo bối, có chuyện thì lập tức tách biệt quan hệ với cô, như thể muốn cho cả thế giới thấy họ công bằng đến nhường nào.”
Người bạn biết phong cách cứng rắn và bề ngoài thanh cao của nhà họ Thẩm, “Rốt cuộc chuyện của cậu ấy là sao? Lúc đó tôi xem báo đều nói là cậu ấy hại cô gái đó.”
Thẩm Chu Y lắc đầu, “Không thể nào, kết quả điều tra của cảnh sát viết rất rõ ràng, nếu thật sự có một chút vấn đề gì bố nó sẽ là người đầu tiên đưa nó vào tù. Hơn nữa sau đó tôi đã xem nhật ký của cô gái đó, trên đó viết rất rõ ràng, cô không biết nó mềm lòng đến mức nào đâu.”
“Mềm lòng?” Người bạn nhìn về phía chị, vẻ mặt dường như không đồng tình lắm với đánh giá Thẩm Phó Dã mềm lòng.
Thẩm Chu Y gảy tàn thuốc, nghĩ đến điều gì đó, cười, “Nó ấy à, tuy trông vậy nhưng thực ra rất thuần khiết, dễ bị lừa lắm. Nếu bị ai đó chiếm được thì đó sẽ là chuyện cả đời.”
Thẩm Phó Dã – người dễ bị lừa nhận thẻ phòng từ quầy lễ tân, nhìn số 709 trên đó rồi đi về phía thang máy.
Khách sạn giá rẻ chỉ có hai thang máy đang hoạt động cực kỳ chậm chạp. Sau khi ấn nút lên tầng, cậu đứng một cách lười biếng. Cô gái cùng đợi thang máy bên cạnh liếc nhìn cậu. Sau khi nhìn xong, ánh mắt đó không thu về nữa.
Cô ta dịch người lại gần cậu hơn, thấy cậu vẫn cúi đầu, như đang nhắn tin cho ai đó, hoàn toàn không để ý đến cô ta.
Cô ta vuốt vuốt tóc, chủ động mở lời, “Anh đi một mình à?”
Thẩm Phó Dã mới ngước mắt lên khỏi màn hình điện thoại một chút, đầu hơi nghiêng, giọng lạnh nhạt, “Hai người.”
Cô gái cười một tiếng, cũng không để tâm, “Hai người cũng không sao, chúng ta có thể kết bạn, hẹn lần sau?”
Vừa nói cô ta vừa đã mở mã QR ra, đưa đến gần điện thoại cậu.
Thẩm Phó Dã không thèm để ý đến cô ta nữa, cậu bước thẳng vào thang máy. Cô gái cũng đi vào, không ấn tầng, ý đồ rất rõ ràng, đợi đến tầng bảy sẽ đi ra cùng cậu.
Thẩm Phó Dã lười để ý đến cô ta, cậu đi phía trước, ấn chuông cửa trước phòng 706.
Ôn Trì Vũ vừa tắm xong, thấy lạ sao cậu có thẻ phòng rồi mà còn bấm chuông, cô vội chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, cô đã bị cậu ôm vào lòng. Ôn Trì Vũ vẫn đang mặc áo choàng tắm, khăn bọc tóc, toàn thân ướt nhẹp.
“Sao… sao vậy?”
Cô vẫn chưa quen với sự thân mật này, mặt ‘xoẹt’ một cái đỏ bừng, giọng nói cũng nhỏ nhẹ ngọt ngào.
“Tôi muốn ôm.” Cậu nói khẽ.
Ôn Trì Vũ ngoan ngoãn ừ một tiếng.
Cô gái trong hành lang nhìn thấy cảnh này, cô ta nhớ đến vẻ lạnh lùng xa cách của cậu vừa nãy, khẽ cười khẩy rồi xoay người bỏ đi.
Thẩm Phó Dã lấy khăn từ tay Ôn Trì Vũ, vừa lau tóc cho cô vừa ôm cô đi vào.
“Không có máy sấy tóc à?” Cậu hỏi.
Ôn Trì Vũ nói: “Vừa thử xong, hình như bị hỏng rồi.”
Cậu đi vào phòng tắm, tìm thấy máy sấy thử một lúc, đúng là hỏng thật. Cậu cầm điện thoại bàn lên gọi cho lễ tân. Lễ tân bận không xuể chỉ nói xin lỗi, cậu mím môi, đứng dậy.
Ôn Trì Vũ theo phản xạ kéo cậu lại, giọng hơi gấp, “Cậu đi đâu vậy?”
Cậu cụp mắt nhìn cô, sau đó cười lên, giọng rất chiều chuộng, “Giữ chặt thế à.”
Ôn Trì Vũ cắn môi không đáp.
“Qua phòng 709 lấy máy sấy.”
Ôn Trì Vũ ấp úng ừ một tiếng, nhưng tay vẫn chưa buông, cậu nhìn mái tóc dài gần đến eo của cô, nhẹ nhàng vuốt ve làn da cổ cô, “Tôi có chạy đi đâu được đâu.”
Ôn Trì Vũ ồ một tiếng, chậm rãi buông tay ra, cô cũng thấy mình vừa rồi quá dính cậu.
Cửa được mở ra đóng vào, không lâu sau đã nghe thấy tiếng khóa điện tử mở, rồi lại được mở ra đóng vào.
Cậu cắm máy sấy vào điện, cẩn thận sấy tóc cho cô, động tác hơi vụng về, trông như lần đầu tiên làm cho người khác.
Ôn Trì Vũ cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở ngực và bụng cậu, cậu cởi áo khoác ngoài chỉ mặc chiếc áo nỉ màu xám. Cậu lúc thì tiến gần hơn, lúc thì lùi xa ra.
Ôn Trì Vũ bỗng nhiên đưa tay nắm lấy vạt áo cậu, không muốn cậu đi xa.
“Sao vậy?” Cậu hỏi khẽ.
Ôn Trì Vũ không nói gì.
Tóc đã sấy khô bảy tám phần, cậu đặt máy sấy sang một bên.
“Tôi cũng muốn ôm.”
Giọng cô rất nhẹ, nhưng vừa dứt chữ cuối cùng, eo đã bị bàn tay khô ráo nóng bỏng của cậu nắm lấy, giây sau cả người đã ngồi lên đùi cậu, rồi chìm vào lòng cậu, được cậu ôm trọn.
“Ôm rồi đây.”