Trận tuyết này bắt đầu, mùa đông của Bắc Thành chính thức mở màn.
Mấy ngày liên tiếp sau đó đều có tuyết rơi, nhưng trận tuyết lớn bất ngờ ập đến lúc đó, so với hiện tượng khí tượng thì giống như đang tăng thêm cảm xúc hơn.
Trong phòng học mờ ảo, chàng trai và cô gái hôn nhau sâu đậm và quấn quýt, bầu không khí ám muội nồng đậm đến nỗi lan tỏa khắp nơi.
Cổ tay vừa được thả ra thì cằm đã bị nắm lấy, anh thở dốc khẽ, không kìm được dục vọng ghé vào tai cô khàn giọng: “Gọi anh đi.”
Cô ngoan ngoãn mở miệng gọi tên anh, vừa mới gọi được hai tiếng, lại bị hôn vào, lưỡi bị quấn lấy.
Không biết qua bao lâu, vòng eo mềm nhũn được anh đỡ lấy, cổ áo và vạt áo xộc xệch được anh chỉnh trang lại.
Bàn tay nắm chặt được buông ra, hơi thở rối loạn dần bình ổn, Ôn Trì Vũ đã đi học rồi. Thẩm Phó Dã đứng dưới mái hiên hút một điếu thuốc, anh dựa vào tường, nghĩ một lúc về việc vừa rồi hôn cô như thế nào rồi mới rời đi.
Anh đội tuyết đi đến khu Đông ở bên kia đường, vừa vào tòa nhà, có một giọng nam không chắc chắn gọi một tiếng: “Thẩm Phó Dã?”
Thẩm Phó Dã dừng bước chân, quay đầu nhìn người đó. Trần Mục Xuyên liếc nhìn Thẩm Phó Dã, nghiêng đầu nói với người bạn học bên cạnh một câu: “Cậu đi trước đi.”
Rồi bước lên gần Thẩm Phó Dã vài bước, mắt nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt có một thoáng ngạc nhiên, nhưng được che giấu rất khéo: “Sao lại ở đây?”
Thẩm Phó Dã nói rất tùy ý: “Có chút việc.”
“Đến làm thủ tục?” Trần Mục Xuyên hỏi.
Thẩm Phó Dã khựng lại, cười nhạt một tiếng: “Coi như vậy.”
Trần Mục Xuyên gật đầu: “Vậy cậu đi nhanh đi.”
Anh ấy nói vậy, nhưng người không đi. Tòa nhà này là tòa nhà chính của khoa Công nghệ thông tin, phòng máy tính và văn phòng hành chính giáo viên đều ở đây.
Trần Mục Xuyên đứng đợi ở đại sảnh tầng một, năm đó sau khi thi đại học, anh ấy đã tra điểm số của Thẩm Phó Dã. Điểm số đó, dù đi trường nào ngành nào cũng dư sức.
Không hiểu sao, lúc đó nhìn thấy điểm số đó, anh ấy mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, rồi bật cười, anh ấy nhớ đến câu nói gặp nhau ở Đại học Kinh đô của Thẩm Phó Dã trong đêm đông đó.
Sau đó mùa hè năm ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện, Trần Mục Xuyên phần lớn đều nghe nói, tháng chín khai giảng nhưng không thấy anh đâu. Sau này Trần Mục Xuyên tra được, hồ sơ của Thẩm Phó Dã vẫn còn ở Đại học Kinh đô, chỉ là đã làm thủ tục bảo lưu trước khi khai giảng.
Đợi khoảng mười lăm phút, Thẩm Phó Dã đi ra.
Trần Mục Xuyên đi tới, hỏi rất tự nhiên: “Làm xong rồi?”
Thẩm Phó Dã nói: “Còn thiếu một chút.”
“Thời hạn bảo lưu dài nhất của Đại học Kinh đô là hai năm, có phải vì đã quá hạn mấy tháng nên mới phiền phức không? Trần Mục Xuyên nói xong, nhíu mày: “Chủ nhiệm khoa bây giờ là lão Diêu không phải là người thích cậu nhất trong kỳ thi Olympic cấp ba sao? Không đến nỗi lấy chuyện này để làm khó cậu chứ?”
Thẩm Phó Dã ngước mắt, cười cười: “Không, bảo tôi đi thi để chứng minh xem bây giờ làm thế nào.”
Trần Mục Xuyên liếc nhìn Thẩm Phó Dã: “Ông già cũng khá tinh, năm ngoái chức vô địch bị Đại học Khoa học lấy mất vẫn còn nhớ.”
Qua hai giây, Trần Mục Xuyên hỏi: “Cậu có định đi thi không?”
Thẩm Phó Dã nghiêng đầu, không mấy bận tâm: “Thì đi thôi.”
Anh thực sự kiêu ngạo đến đâu thì cứ thể hiện hết ra đến đó. Trần Mục Xuyên hơi cười: “Được thôi, cần ba người, tôi một, còn một người nữa thì sao?”
“Cậu tìm đại đi.” Điện thoại Thẩm Phó Dã rung lên, anh cụp mắt nhìn, hơi nhíu mày. Anh không nghe cũng không cúp, dưới ánh nắng nhìn về phía Trần Mục Xuyên nói: “Hai chúng ta cũng đủ rồi.”
Chiều hôm đó tan học, Ôn Trì Vũ nhận được tin nhắn của Thẩm Phó Dã, anh bảo lát nữa gặp.
Ôn Trì Vũ trả lời một chữ “được”, rồi đi về ký túc xá cùng Nam Hủ và các bạn. Một ngày một đêm này thông tin quá nhiều, lại làm nhiều việc, cô còn chưa kịp sắp xếp, thậm chí còn chưa kịp ăn tối đã ngủ thiếp đi vì mệt.
Giấc ngủ này cô ngủ rất say, khi tỉnh dậy trời đã tối đen, ký túc xá cũng tối om. Cô vội vàng mò điện thoại ra xem giờ, đã là 0 giờ 48 phút rồi.
Cô sững người, nhìn thấy tin nhắn trên màn hình —
Chiều hôm qua 08:55 [Fn.: Người đâu rồi.]
Chiều hôm qua 09:00 [Fn.: Ngủ rồi à?]
Chiều hôm qua 09:10 [Fn.: Ngủ ngon.]
Đầu ngón tay Ôn Trì Vũ chạm vào màn hình, vẫn đang gõ chữ.
Bên kia anh dường như cảm nhận được gì đó.
[Fn.: Dậy rồi à.]
[Ôn Trì Vũ: Ừ.]
[Fn.: Muốn gọi điện không?]
[Ôn Trì Vũ: Muốn.]
Mọi người trong ký túc xá đều ngủ rồi, Ôn Trì Vũ vừa định trả lời đợi một chút, cô ra ngoài hành lang.
[Fn.: Đeo tai nghe vào, em nhắn tin, ở trên giường đừng ra ngoài.]
Ban đêm nhiệt độ giảm mạnh, máy sưởi ngoài hành lang không tốt bằng trong ký túc xá. Ôn Trì Vũ do dự một chút, làm theo lời anh nói, nhét tai nghe vào tai, cô nói xong rồi, anh gọi điện qua.
Không biết là vì đêm khuya quá yên tĩnh hay là do chất lượng tai nghe quá tốt, ngay khoảnh khắc kết nối, hơi thở của anh phả vào, rõ ràng như thể người đang ở bên cạnh cô vậy.
Sau đó giọng anh truyền đến: “Còn buồn ngủ không?”
Ôn Trì Vũ chui hẳn vào trong chăn, giấu ánh sáng từ điện thoại.
[Ôn Trì Vũ: Không buồn ngủ nữa.]
Anh cười khẽ rất trầm: “Bây giờ đã tỉnh táo chưa?”
[Ôn Trì Vũ: Cái gì cơ?]
“Em nghĩ xem?” Anh dường như đang hút thuốc, giọng nói mơ hồ hơi khàn. Hỏi cô xong, lại không cần cô trả lời, chỉ lười biếng nhỏ giọng cười.
Ôn Trì Vũ bị anh cười đến toàn thân mềm nhũn, hơi thở dường như có chút thay đổi nhỏ.
Anh nghe ra được, nuốt khói thuốc, vài giây sau giọng nói lại vang lên, âm cuối trầm xuống: “Đang nghĩ à.”
Qua hai giây, Ôn Trì Vũ mới trả lời.
[Ôn Trì Vũ: Không có.]
Gửi xong lại thấy chưa đủ, cô bổ sung thêm.
[Ôn Trì Vũ: Thật sự không có mà.]
Nhưng gửi xong lại hơi áy náy, cô lăn một vòng trong chăn, từ nằm ngửa chuyển sang nằm nghiêng. Tai nghe bên phải, vì động tác này bị ấn sâu hơn vào tai, cứng ngắc đâm vào tai hơi khó chịu.
Ôn Trì Vũ vừa định điều chỉnh, đã nghe thấy Thẩm Phó Dã cười rất trầm, bên trái nhẹ hơn, bên phải nặng hơn. Không hiểu sao, cô dừng tay định điều chỉnh lại, ngón tay thuận thế nắm lấy mép vỏ gối.
Cùng lúc mặt càng nóng lên, phía bên kia, giọng nói của anh nhẹ nhàng vang lên: “Sao thế.”
“Dám nghĩ mà không dám nhận à.”
Lúc đó anh nói xong, bầu không khí im lặng một lát.
Ôn Trì Vũ lặng lẽ nghe anh bên kia hút hết điếu thuốc, rồi lại qua một lúc.
[Ôn Trì Vũ: Chiều nay anh đi đâu vậy?]
Lần này anh im lặng một lúc: “Về nhà một chuyến.”
Anh nói là cái nhà đó của anh.
Ôn Trì Vũ mãi sau mới biết, người đàn ông xuất hiện ở Nguyệt Tầm đánh anh, đánh rất dã man đó là bố của anh.
Có lúc cô cảm thấy sinh ra giống như một canh bạc rút thăm, may mắn thì có thể gặp được người làm cha mẹ tốt, không may mắn thì gặp phải những người không xứng đáng làm cha mẹ.
Lúc đó cô rất không hiểu tại sao bố anh lại như vậy, dường như không có chút tình cảm nào với anh.
Thẩm Phó Dã ngược lại giọng điệu rất nhạt nói: “Cũng bình thường thôi.”
Mãi lâu sau, Ôn Trì Vũ mới hiểu được ý nghĩa bốn chữ đó của anh, huyết thống không phải là yếu tố tạo nên tình yêu, trong nghĩa vụ của cha mẹ theo quy định pháp luật cũng không có điều này.
Ôn Trì Vũ vì mấy chữ này của anh, tâm trạng trở nên thấp thỏm. Cô mím môi, cố gắng kiềm chế không để anh phát hiện ra. Cô vốn định hỏi ba năm này anh thế nào, đột nhiên lại nghe thấy động tĩnh bên kia anh, tiếng xào xạc như gió tuyết đan xen.
Ôn Trì Vũ lập tức ngồi dậy, không gõ chữ nữa, cô trực tiếp hỏi: “Thẩm Phó Dã, anh đang ở đâu?”
Anh luôn như vậy, làm nhiều hơn nói, giấu nhiều hơn bộc lộ.
Em tưởng em đã nhìn thấy rồi, tình yêu phô trương rõ ràng của anh, nhưng thực tế tình yêu đó còn sâu và nặng hơn em tưởng tượng.
Bên kia Thẩm Phó Dã im lặng, Ôn Trì Vũ không đợi anh trả lời đã nhẹ nhàng xuống giường. Cô mặc quần áo vào một cách nhẹ nhàng, cố gắng không phát ra một chút tiếng động nào mở cửa ký túc xá.
Giờ này hành lang dài của ký túc xá trống trải, ánh đèn vàng kéo bóng cô rất dài.
Ôn Trì Vũ chạy đến bấm nút xuống của thang máy, không biết tối hôm đó xảy ra chuyện gì, rõ ràng muộn như vậy rồi, thang máy cũng không ai dùng, nhưng con số màu đỏ vẫn dừng ở tầng 9 không nhúc nhích.
Ôn Trì Vũ đợi một lúc, nóng lòng trực tiếp từ tầng 11, theo cầu thang chạy xuống.
Lúc đó quản lý ký túc xá trong phòng nhỏ đã ngủ, cô bấm công tắc mở cửa trên tường, lúc ra cửa tự động của ký túc xá có phát ra chút tiếng điện tử. Cô quản lý khó nhọc mở đôi mắt buồn ngủ mơ màng, quét qua rồi lại ngủ tiếp.
Ôn Trì Vũ vừa ra khỏi cổng ký túc xá đã nhìn thấy Thẩm Phó Dã đứng ở bên trái. Áo khoác đen bị tuyết đè, trong đêm đông đen kịt, khuôn mặt vốn đã trắng của anh bị lạnh đến trắng hơn, cả người đều toát ra hơi lạnh.
Kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, đốm lửa đỏ rực trong đêm hơi chói mắt, anh nhìn thấy cô với vẻ mặt hơi ngẩn người, qua một giây mới nhớ ra dập tắt điếu thuốc.
Ôn Trì Vũ chạy đến trước mặt anh, cổ ngửa ra xương sống thẳng tắp, cả người đều tỏa ra thông tin cô đang giận.
Cô thở còn chưa đều: “Anh có biết bây giờ lạnh thế nào không? Âm chín độ, tuyết vẫn đang rơi. Thẩm Phó Dã, em không trả lời tin nhắn anh không biết gọi điện sao? Anh không thể nói cho em biết anh đang ở dưới ký túc xá sao? Tại sao anh còn bảo em đừng ra ngoài?”
Cô vừa nói vừa như sắp khóc, tin nhắn của anh gửi đến trước 9 giờ, vậy có phải anh đã ở dưới ký túc xá của cô từ 9 giờ rồi không?
Tại sao anh không nói, cứ đứng đợi ở đây vậy, anh có lạnh không?
Nếu như cô không nghe thấy không phát hiện ra thì sao, anh định đứng ở đây đợi đến khi cô xuất hiện vào ngày mai sao?
Anh có biết sáng mai cô không có tiết sớm không, đợi như vậy phải đợi đến khi nào?
“Thẩm Phó Dã.” Ôn Trì Vũ đỏ hoe mi mắt, còn muốn nói gì đó với anh.
Anh đột nhiên cử động, vươn tay định ôm cô vào lòng, nhưng lại nghĩ đến người mình lạnh như băng, tay khựng lại rồi không động đậy nữa.
Anh chỉ khẽ nói, như van xin: “Em đừng giận anh nhé.”
Ôn Trì Vũ không quan tâm, kéo tay anh lại, nước mắt cô có chút không kìm được, trong đầu ong ong lên, trong thoáng chốc nghĩ đến rất nhiều thứ.
Nghĩ đến lần đầu gặp ở Nguyệt Tầm, bóng lưng cô độc của anh khuất dần trong đêm đen, nghĩ đến hình ảnh anh ngồi dưới mưa trong con hẻm chật hẹp tối tăm ấy, nghĩ đến vẻ cô đơn đặc quánh không tan được của anh trong căn nhà cũ kỹ ẩm thấp xám xịt đó…
Những hình ảnh ấy dường như chẳng khác gì hiện tại, Ôn Trì Vũ đã hiểu vấn đề nằm ở đâu.
Cô hỏi: “Thẩm Phó Dã, có phải anh không có chỗ nào để đi phải không?”
Lần này anh hơi thật thà: “Ừ, muốn ở bên em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Viết về Tiểu Dã trong chương này, tôi cảm thấy rất khó khăn và tự nghi ngờ bản thân. Không biết có thể nhận ra không, thực ra cách viết có hơi thay đổi một chút. Trong một thời gian dài tôi không biết phải viết thế nào, hay nói cách khác là trong thời gian dài tôi không biết viết.
Tôi luôn cảm thấy họ là hai con người lớn hơn cả câu chuyện, điều quan trọng nhất trong toàn bộ tác phẩm chính là những phản ứng hóa học rất tinh tế giữa họ.
Quá trình họ thích nhau, những điểm rung động con tim, mức độ sa ngã, bầu không khí chỉ thuộc về riêng họ cùng với cảm giác cứu rỗi lẫn nhau vô cùng nặng nề đó. Nhưng những phản ứng này được thúc đẩy bởi những thứ rất tinh tế, mỗi cuộc đối thoại và phản ứng của họ tôi đều suy nghĩ rất lâu, bản thảo bỏ đi gấp hai ba lần so với những gì đã đăng.
Dù không biết có viết ra được cảm giác như đã nói hay không, nhưng viết đến hiện tại, tôi đã cố gắng hết sức có thể.
Tôi rất hiểu trải nghiệm theo dõi truyện của mọi người không tốt, cập nhật vừa chậm vừa phải sửa đi sửa lại, tôi chấp nhận mọi ý kiến và phê bình của mọi người.
Tuy nhiên, quảng cáo truyện khác và mang người thật vào gây chiến KY (tạo mâu thuẫn không đúng chỗ) trong phần bình luận sẽ bị quản trị viên xóa.
Xin tài nguyên và để lại thông tin liên lạc của các nền tảng khác cũng sẽ bị quản trị viên xóa.
Từ khi bắt đầu đăng truyện đến giờ, ngoài bình luận mang người thật vào đó, tôi chưa từng xóa bất kỳ bình luận nào khác.
Cuối cùng, điều quan trọng nhất khi đọc truyện là vui vẻ, mong mọi người đều có thể vui vẻ.