“Ơ? Đợi lâu rồi à?”
Ôn Trì Vũ ngẩng đầu nhìn Thẩm Phó Dã, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, chắc là cũng chưa muộn mấy phút đâu.
Thẩm Phó Dã nhìn cô một lúc, không nói gì.
Ôn Trì Vũ chớp mắt, vừa định lấy điện thoại ra xem giờ thì đúng lúc đó, điện thoại của cô bỗng rung lên.
Cô giật mình, đó là một cuộc gọi thoại WeChat, người gọi cho cô lại là Tiểu Hề.
Ôn Trì Vũ hơi bất ngờ, nhưng vẫn nghe máy.
“Alo.”
“Ơ? Nghe rồi à?” Bên kia Tiểu Hề ồn ào lắm, nên giọng cô ấy rất to, “Cậu tan học chưa?”
Ôn Trì Vũ không hiểu sao lại liếc nhìn Thẩm Phó Dã, thấy cậu đang thất thần, không biết đang nghĩ gì.
“Tan rồi.”
Tiểu Hề nói thẳng: “Tôi có việc nhờ cậu giúp.”
“Việc gì?”
Thấy cô không từ chối, Tiểu Hề nói líu lo kể lại sự việc với tốc độ rất nhanh.
Ôn Trì Vũ lắng nghe chăm chú.
Trong con hẻm nhỏ yên ắng, chỉ có tiếng của Tiểu Hề vang vọng.
Ban đầu ánh mắt Thẩm Phó Dã lơ đãng nhìn quanh, nhưng chưa được hai giây đã quay lại nhìn cô, tầm mắt từ từ hạ xuống, cuối cùng dừng lại ở túi áo đồng phục của cô.
Góc lá thư đó hé ra ngoài túi.
Mắt cậu khựng lại, nhìn chằm chằm vào đó, lòng bàn tay bỗng ngứa ngáy. Cậu cũng chẳng nhịn được, trực tiếp đưa tay móc túi áo cô.
Lực không mạnh, nhưng quá bất ngờ, Ôn Trì Vũ không đề phòng, người nghiêng về phía trước, chân cũng theo đó tiến lên một bước nhỏ.
Má cô chạm vào đồng phục của cậu, “Được mà, chỉ là giúp cậu khoanh phạm vi thi thôi…”
Rồi âm cuối ngắt một giây, cách phát âm chữ “mà” nghe rất lạ.
Tiểu Hề không để ý, vẫn lộp bộp phàn nàn: “Ừm ừm, toàn là mấy môn trước tôi thi trượt phải thi lại, bảo lần này không qua thì không cho bằng tốt nghiệp. Đệt, một cái trường nghề ranh, đòi hỏi nhiều thế.”
Ôn Trì Vũ ừm một tiếng, thực ra cô đã không thể nghe rõ lời Tiểu Hề nữa. Cô bị hành động đột ngột của Thẩm Phó Dã làm cho bối rối, mắt và tâm trí chỉ đủ dành cho Thẩm Phó Dã mà thôi.
“Vậy tối nay cậu rảnh không? Tôi đang ở chỗ A Khoát này.” Tiểu Hề hỏi.
Ôn Trì Vũ không phản ứng kịp nên không lên tiếng, qua hai giây, Thẩm Phó Dã nhận ra điều gì đó ngước mắt nhìn cô, khẽ nhắc: “Trả lời đi.”
Ôn Trì Vũ hoàn toàn không biết Tiểu Hề đang nói gì, chỉ ừm thêm một tiếng nữa.
Tiểu Hề nhận được câu trả lời như ý, vô cùng vui vẻ, nói sẽ mua trà sữa và đồ ăn đêm cho cô.
Rồi cô ấy lải nhải thêm hai câu gì đó không rõ, sau đó mới cúp điện thoại.
Nhưng điện thoại đã cúp rồi mà ngón tay cậu vẫn chưa buông.
Ôn Trì Vũ cụp mắt nhìn qua, mặt đỏ lên, cô nghĩ chắc cậu đã biết chuyện này.
Quả nhiên, giây sau đã nghe cậu nói: “Lần đầu nhận à.”
Ôn Trì Vũ vừa định nói, cậu như nhớ ra điều gì đó, lại nói: “À… không phải.”
“…” Ôn Trì Vũ thấy bứt rứt khó chịu, cô chuyển sang chủ đề khác, “Tôi phải đến chỗ Tiểu Hề giúp cậu ấy.”
Cậu ừm một tiếng, cuối cùng cũng uể oải rút tay về. Bước chân đã dừng mấy phút, cuối cùng cũng bắt đầu đi tiếp.
Quán net Ma Long ở hướng khác, Ôn Trì Vũ đi được hai bước, bỗng từ trên đầu vọng xuống một giọng nói, giọng rất nhẹ, như tự nói với mình: “Có hiểu không đây.”
**
Chưa đến Ma Long, họ đã gặp Tiểu Hề và A Khoát đang xếp hàng mua trà sữa ở phố ăn vặt phía trước.
Tiểu Hề vẫy vẫy tay với cô, giây sau dứt khoát để A Khoát xếp hàng một mình. Cô ấy chạy lại, khoác tay Ôn Trì Vũ, rồi đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Trời ơi, thật sự có người không sửa đồng phục luôn à.”
Từ lúc cô ấy qua, Thẩm Phó Dã đã đi về phía A Khoát.
Ôn Trì Vũ ngớ người vì giọng điệu của cô ấy, “Nhiều người cũng không…”
“Oa, cậu cả lỗ tai cũng không có nữa.” Tiểu Hề đột ngột áp mặt lại gần, nhìn chằm chằm thêm một lúc, trực tiếp đưa tay bóp má cô, “Đệt, trắng thế này mà chẳng tô chút phấn nào, sao lớn thế này rồi.”
Ôn Trì Vũ mím môi, từ nhỏ đến lớn cô không có nhiều bạn, chưa từng gặp ai như Tiểu Hề, một lúc không biết phải phản ứng thế nào đành nhìn cô ấy.
Tiểu Hề thấy vẻ mặt ngờ nghệch của cô liền cười ha ha, “Đừng nhìn tôi thế, tôi sợ không kìm được mà ăn tươi cậu mất.”
“…”
Tiểu Hề biết cô nhút nhát nên thấy tốt thì dừng, “Đi đi đi, về trước đã, mấy môn đấy, tháng sau là thi lại rồi.”
Ôn Trì Vũ gật gật đầu.
Bên kia A Khoát nghiêng đầu hỏi nhân viên quán trà sữa, còn mấy người nữa đến lượt bọn họ.
Nghe còn hai người nữa, gã khó chịu nhếch môi, ánh mắt liếc về phía Ôn Trì Vũ và Tiểu Hề ở đằng xa.
“Đúng là quái lạ, hai cô nhóc này hoàn toàn khác kiểu, mới gặp lần hai đã thân như chị em ruột vậy.”
Gã nói xong thấy Thẩm Phó Dã không trả lời, lại ngẩng đầu nhìn cậu, bỗng nhớ ra điều gì đó, “Tối qua đi đâu làm việc tốt thế?”
Thẩm Phó Dã nhớ đến cảnh tối qua, cúi đầu châm điếu thuốc, giọng trầm xuống, “Đúng là việc tốt thật.”
A Khoát cười ẩn ý, vừa định hỏi gì thì phía sau đã gọi đến số của bọn họ. Gã quay người nhận đồ uống, quay lại đuổi theo Thẩm Phó Dã, lải nhải đến phát bực, “Kể chi tiết đi.”
“Kể gì?” Thẩm Phó Dã ngậm thuốc hỏi qua loa.
Hai người họ đã đi đến cửa quán net Ma Long, Thẩm Phó Dã dụi tắt thuốc ném vào thùng rác trước cửa.
Rồi cậu nhướng đuôi mắt, liếc A Khoát một cái, A Khoát hiểu ý cũng dụi tắt điếu thuốc của mình.
“Con gái chứ gì, vẻ mặt cậu kìa, chẳng phải vẻ mặt nghĩ đến con gái là gì.”
Thẩm Phó Dã không lên tiếng, im lặng một lúc, khẽ hỏi: “Thế à?”
“Có gì mà phải không chắc chắn?” A Khoát thấy lạ, nhưng giây sau gã hiểu ra, “Đệt, không phải lần đầu nghĩ đến con gái chứ?”
Thẩm Phó Dã chửi một câu cút đi, quay người vào quán net.
Ôn Trì Vũ đang cầm sách của Tiểu Hề, xem rất chăm chú. Tiểu Hề thấy bọn họ vào nên chạy đến chỗ A Khoát lấy trà sữa, còn phàn nàn một câu chậm chết mất.
A Khoát làm động tác định véo cô ấy, cô ấy cười hì hì chạy đi, cắm ống hút vào trà sữa đưa cho Ôn Trì Vũ.
Ôn Trì Vũ nhận lấy, khẽ nói câu cảm ơn, ánh mắt lại quay về sách giáo khoa. Cô xem qua các điểm kiến thức từng chương rồi lấy bài tập Tiểu Hề mang tới, cầm bút, viết viết vẽ vẽ trên sách.
Thẩm Phó Dã ngồi ở vị trí sau cô, cậu uể oải chống cằm, ánh mắt vẫn rơi vào lá thư tình trước, sau đó nhìn lên gương mặt nghiêng của Ôn Trì Vũ.
Bé con dường như làm việc gì cũng rất nghiêm túc, ngoan đến mức hơi quá.
Suy nghĩ của cậu lại quay về đêm qua, lúc đó có cửa sổ chưa đóng, gió đêm khiến mùi thơm và hơi ấm nóng đó như được lên men đậm đặc hơn. Trong bóng tối không thấy ánh sáng, làn da lộ ra càng trắng chói mắt, chiếc váy dây treo trên xương vai mỏng đến mức không thể dùng sức, không ai hơn được cô.
Nhưng cô ngây thơ không biết gì, lại còn thẩm vấn cậu, mùi con gái trên người từ đâu ra.
Đột nhiên điện thoại Ôn Trì Vũ đổ chuông, có lẽ là Ôn Thu, cô ngoan ngoãn báo cáo với Ôn Thu chuyện tối nay sẽ về muộn, dường như có nhắc đến cậu, cô nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái, rồi lại không tự nhiên mà thu hồi ánh mắt.
Thẩm Phó Dã thu hết phản ứng của cô vào mắt, khẽ cười. A Khoát bên cạnh huých cậu một cái, ánh mắt từ người Ôn Trì Vũ đảo một vòng rồi quay lại, nói với vẻ ẩn ý: “Bắt đầu từ khi nào vậy?”
Thẩm Phó Dã ngả đầu ra sau dựa vào lưng ghế không lên tiếng, ngón tay xoay xoay bật lửa, dáng vẻ rất uể oải.
A Khoát đợi một lúc, chửi một câu tục: “Đệt mẹ, lề mề thế, tôi không hỏi nữa, dù có tò mò đến mấy cũng không hỏi.”
Tối đó vừa qua 11 giờ, phía sau có tiếng ghế xoay kéo lại gần, Thẩm Phó Dã đưa tay gõ bàn cô một cái: “Về thôi.”
Ôn Trì Vũ còn chưa nói gì, Tiểu Hề đã không hài lòng: “Mới mấy giờ chứ.”
Thẩm Phó Dã nghiêng đầu, nhìn về phía Ôn Trì Vũ, Ôn Trì Vũ mím môi, nhìn về phía Tiểu Hề: “Sách và bài tập tôi mang về, cuối tuần có thể đưa cho cậu.”
Tiểu Hề còn định nói gì đó, đã bị A Khoát từ phía sau ấn đầu một cái, cô ấy nhìn Ôn Trì Vũ rồi lại nhìn Thẩm Phó Dã, rồi ngậm miệng lại.
Ôn Trì Vũ đi theo Thẩm Phó Dã ra khỏi Ma Long, giờ này Nguyệt Tầm rất yên tĩnh, hai người họ đi trước đi sau cách nhau một khoảng.
Thẩm Phó Dã không nói gì, Ôn Trì Vũ nhìn mũi chân đi không chuyên tâm, đang nghĩ xem có nên tìm chủ đề gì đó không.
Đột nhiên, gáy cô lại bị cậu bóp một cái.
“Nhìn đường đi.” Cậu nói.
Phía trước có nắp cống thoát nước.
Tối nay hơi lạnh, đầu ngón tay cậu hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay rất ấm.
Ôn Trì Vũ theo bản năng rùng mình, chậm nửa nhịp mới tránh ra.
Rồi lại tiếp tục im lặng cả đường, cho đến khi về đến Giai Mỹ.
Ôn Trì Vũ luôn cảm thấy cậu như có gì đó muốn nói, nhưng lại chẳng nói gì cả.
Tối đó trước khi ngủ, cô nằm trên giường, kết hợp nguyên nhân kết quả với những điểm bất thường của cậu tối nay lại, đột nhiên ôm chăn ngồi dậy.
Không phải cậu không vui vì cô nhận thư tình của người khác đấy chứ?