“Bà ta sớm đã mất việc rồi, trước giờ chỉ làm việc vặt, năm nay mở cửa hàng hoành thánh này.”
Thẩm Chu Y chỉ vào cửa hàng phía trước chỉ có thể đặt được hai ba cái bàn.
Ôn Trì Vũ nhìn Lục Quân Mai đang tiếp đãi khách hàng bên trong, thời tiết rất lạnh, quần áo bà ta mặc trông rất cũ, tóc và da đều rất thô ráp. Tuy trước đây chỉ gặp vài lần, nhưng cô vẫn cảm thấy bà ta già nhanh hơn cô tưởng tượng.
“Bà ta cũng đáng thương, cuộc sống rất khổ cực.” Thẩm Chu Y nói.
Ôn Trì Vũ nắm chặt lòng bàn tay, khóe môi căng thẳng, khẽ nói: “Nỗi khổ của bà ta không phải do Thẩm Phó Dã gây ra.”
Thẩm Chu Y im lặng một lúc, nói với Ôn Trì Vũ: “Vào đi.”
“Thực đơn ở trên tường.” Lục Quân Mai đang dọn dẹp bàn, nghe thấy động tĩnh theo bản năng lên tiếng trước, sau đó đợi dọn xong mới quay đầu nhìn hai người xuất hiện trong quán.
Bà ta quen Thẩm Chu Y cũng biết Ôn Trì Vũ, sắc mặt lập tức trầm xuống, “Các người đến làm gì?”
Lúc đó không phải giờ ăn, trong quán chỉ có một khách. Thẩm Chu Y tùy ý gọi hai bát hoành thánh nhỏ, kéo Ôn Trì Vũ ngồi xuống.
Lục Quân Mai không muốn tiếp đãi họ, bà ta không quan tâm trong quán có người hay không, trực tiếp nói với Thẩm Chu Y: “Lại muốn nói gì thay cho thằng em sát nhân của cô? Gia đình các người thật giỏi, có tiền có thế áp chết người, rồi tự mình sống tốt tâm an lý đắc.”
“Sống tốt sao?” Ôn Trì Vũ vẫn im lặng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, giọng cô rất mềm, nhưng trong bầu không khí này sự mềm mại đó như một con dao vô hình đâm vào tim Lục Quân Mai.
Nhưng Ôn Trì Vũ không nghĩ vậy, đôi mắt cô trong suốt, vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh và mềm mại đó nói tiếp: “Sống tốt là như anh ấy vậy sao? Dì định hành hạ anh ấy đến khi nào?”
Lục Quân Mai hung dữ nhìn Ôn Trì Vũ, “Cái gì gọi là hành hạ, tôi còn muốn lấy mạng nó.”
“Những điều dì làm có gì khác những người đã làm tổn thương con gái dì? Làm tổn thương hành hạ một người từng giúp đỡ con gái dì, còn những kẻ thực sự làm tổn thương con gái dì lại được sống tự do tự tại. Dì thực sự nghĩ con gái dì sẽ vui sao?”
Ôn Trì Vũ cảm thấy Lục Quân Mai cái gì cũng biết, bà ta chỉ tìm một người cùng đau khổ với mình, người bà ta lôi xuống nước là Thẩm Phó Dã.
Bản chất Thẩm Phó Dã quá trong sạch, nên lần này đến lần khác bao dung bà ta, nhưng Ôn Trì Vũ không muốn vì anh tốt mà bị người khác bắt nạt.
“Ba năm trước tôi đã gặp dì, tôi thấy dì ở Nguyệt Tầm dùng những lời độc địa nhất để mắng anh ấy đánh anh ấy, sau đó tôi gặp dì ở cổng trường Phụ thuộc Bắc Thành, dì vẫn không tha cho anh ấy, bôi nhọ muốn hủy hoại anh ấy. Lâu như vậy rồi, dì không thể dùng sự đáng thương và nỗi đau thương của mình để trói buộc anh ấy mãi, anh ấy là người vô tội nhất và thiện lương nhất trong vụ tai nạn đó. Dì đã hủy hoại cuộc đời anh ấy một lần, anh ấy vất vả lắm mới đứng dậy được, dì rốt cuộc muốn anh ấy thế nào?”
Ôn Trì Vũ vừa nói xong, Lục Quân Mai thở dốc hắt nước hoành thánh thừa của bàn trước vào mặt cô.
Thẩm Chu Y đứng bên cạnh giật mình, vội vàng chắn trước mặt Ôn Trì Vũ, “Dì đừng quá đáng.”
Ôn Trì Vũ không giận, tóc và quần áo cô bị hắt ướt hơn nửa, “Dì à, dì hãy xem lại nhật ký của con gái dì đi.”
Ôn Trì Vũ nói xong kéo Thẩm Chu Y đi ra ngoài, ngồi lên xe Thẩm Chu Y, Ôn Trì Vũ cầm khăn giấy lau nước trên tóc và quần áo.
Thẩm Chu Y nhìn dáng vẻ chật vật của cô, chị châm một điếu thuốc, hơi bực bội, “Lục Quân Mai không thể nói thông được, không thì sớm đã giải thích rõ ràng rồi.”
Ôn Trì Vũ lau qua loa, cảm thấy tóc và người vẫn dính nhớp, thôi không lau nữa, “Cũng phải thử xem.”
Thẩm Chu Y im lặng hút hai điếu thuốc, mới lên tiếng, “Được.”
Chị ấy đã chứng kiến ba năm qua Thẩm Phó Dã sống thế nào, bây giờ cuối cùng cũng có chút khởi sắc, không thể để chuyện này ảnh hưởng đến anh nữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Chu Y lại nhìn về phía Ôn Trì Vũ. Cô bé da trắng lại mỏng, vừa bị nước nóng tạt, bây giờ da vẫn còn ửng hồng. Cô trông rất tĩnh lặng, là kiểu nhìn qua đã thấy yên lặng tinh tế. Đáy mắt trong suốt, đồng tử rất to, khi nhìn người khác luôn mang theo sự ngây thơ ngờ nghệch và vô hại.
Cô gái có vẻ ngoài như vậy rất thu hút người khác, đặc biệt là đàn ông, luôn vô cớ gợi lên ý muốn bảo vệ.
Nhưng vừa rồi, cô dũng cảm và can đảm, đang bảo vệ chàng trai cô yêu.
Thẩm Chu Y so sánh giữa Thẩm Phó Dã trước đây và bây giờ, trong lòng chửi thầm một câu: “Đệt, có phụ nữ rồi quả nhiên khác hẳn.”
Ôn Trì Vũ thấy Thẩm Chu Y cứ nhìn mình chằm chằm nên cũng nhìn lại.
Thẩm Chu Y khẽ ho một tiếng, tùy tiện tìm một chủ đề: “Dạo này Tiểu Dã đang bận gì vậy?”
“Em cũng không rõ lắm, nhưng cảm thấy anh ấy đặc biệt bận.” Ôn Trì Vũ cười cười, “Bận một chút cũng tốt.”
Thẩm Chu Y cũng cười theo: “Đúng vậy, nó đã cố gắng nhiều như thế để vươn lên và đứng dậy, đương nhiên phải sống thật rực rỡ.”
Hàng mi Ôn Trì Vũ khẽ run, Thẩm Phó Dã chưa bao giờ nói với cô những điều này, cô chỉ có thể đoán được anh đã trải qua những gì qua những hồ sơ khám bệnh và điều trị.
Cô biết anh sợ cô biết những điều này.
Thẩm Phó Dã có cốt cách cứng rắn và kiêu hãnh, anh chưa từng tự ti, dù cho anh bị hủy hoại đến không còn gì. Anh chẳng bao giờ than khổ, đó là chuyện của anh và anh có thể chịu đựng được. Bản tính anh vốn tự tin và phóng khoáng, sự dịu dàng, bao dung, ung dung tự tại, ngạo mạn của anh, tất cả đều bắt nguồn từ sự tự tin và mạnh mẽ của anh. Chỉ cần là việc anh muốn làm thì nhất định sẽ làm được, và làm tốt nhất.
Anh nhìn thấu bản chất con người và thế giới, thông tỏ mọi quy tắc.
Nhưng một người như vậy cũng có điểm yếu, cũng biết sợ.
Ôn Trì Vũ bỏ tờ giấy đã dùng vào túi, đột nhiên nói với Thẩm Chu Y: “Chị Chu Y, chuyện hôm nay chị đừng nói với Thẩm Phó Dã nhé.”
Cô tranh thủ lúc buổi chiều không có tiết học, giấu anh đi ra ngoài, nếu anh biết cô đi tìm Lục Quân Mai, rồi còn bị làm thành ra nông nỗi này, chắc chắn anh sẽ không chịu nổi.
Thẩm Chu Y im lặng một lúc, gật đầu: “Bây giờ đưa em về trường hay về Đăng Thảo?”
Ôn Trì Vũ nhìn giờ, vẫn còn thừa thời gian: “Em về Đăng Thảo, em phải tắm rửa, thay quần áo đã.”
Thẩm Chu Y cũng tranh thủ lúc rảnh mà ra ngoài, sau khi Ôn Trì Vũ tắm xong và thay quần áo thì tự về trường.
Khi cô về, đúng lúc gặp Tống Nhân Nhân và bạn trai. Bạn trai cô ấy là Dịch Trì thấy cô liền chủ động hỏi: “Bạn trai cậu chính là Thẩm Phó Dã đó hả? Lần thi đấu trước ở Thượng Hải, tôi nghe bạn tôi kể, giỏi thật đấy.”
Tống Nhân Nhân trừng mắt nhìn bạn trai mình, có lẽ vì trước đây luôn mặc định bạn trai của Ôn Trì Vũ không bằng bạn trai mình, giờ chênh lệch quá lớn nên cô ấy có chút khó chịu.
Dịch Trì không nhận ra tâm trạng tinh tế của cô ấy, vẫn nói với Ôn Trì Vũ: “Có dịp thì rủ bạn trai cậu ra chơi nhé. Tôi cũng học chuyên ngành đó, muốn làm quen với cậu ấy.”
“Sao anh lúc nào cũng muốn làm quen với người ta vậy.” Tống Nhân Nhân đẩy anh ta một cái, giọng không được vui vẻ lắm: “Thôi được rồi, em phải đi học, anh về đi.”
Dịch Trì nhìn Tống Nhân Nhân, thấy tính khí cô ấy có hơi khó hiểu, nhưng vẫn hôn nhẹ cô ấy rồi mới đi.
Ôn Trì Vũ có thể nhận ra cảm xúc của Tống Nhân Nhân, nhưng cô quá bận rội, việc học và Thẩm Phó Dã gần như chiếm hết thời gian của cô.
Ngoài giờ học ra, cô đều mang sách đến phòng học nhỏ đó, ngồi bên cạnh Thẩm Phó Dã để ôn bài. Cô thích nhìn dáng vẻ anh chăm chú học tập và làm việc, anh như thế khiến cô cũng có động lực, thậm chí còn có nhiều động lực hơn.
“Không ngờ Ôn Trì Vũ còn mê muội vì tình hơn cả mình, người ta mới về được mấy ngày đã vội vàng đi ra ngoài sống chung với cậu ta. Mất tích lâu như vậy mà còn chẳng giải thích rõ ràng được, vậy mà cũng dám theo cậu ta.” Giọng Tống Nhân Nhân không to lắm, nhưng ký túc xá không cách âm, Ôn Trì Vũ đứng ngoài cửa đã nghe thấy.
Tống Nhân Nhân lại nói: “Mình thấy Mạnh Lâm còn tốt hơn, còn theo đuổi cậu ấy lâu như vậy. Nếu sau này Ôn Trì Vũ định ở lại Bắc Thành, thực ra ở bên Mạnh Lâm tốt hơn.”
Nam Hủ nói: “Thẩm Phó Dã không cần những thứ đó, chỉ với ngoại hình và phong thái đó thôi cũng khó làm phụ nữ không theo cậu ấy.”
“Đàn ông vẫn cần có bản lĩnh mới quan trọng.”
“Bản lĩnh của cậu ấy cũng khá ghê đấy, ngay cả Trần Mục Xuyên, cao thủ khoa Công nghệ thông tin cũng phục cậu ấy.”
Ôn Trì Vũ đứng ngoài cửa phòng đợi một lát mới mở cửa vào, mọi người trong phòng thấy cô vào, lập tức im bặt.
Ôn Trì Vũ lặng lẽ thu dọn ít đồ rồi lại ra ngoài, Nam Hủ liếc nhìn Tống Nhân Nhân, Tống Nhân Nhân cúi đầu ngượng ngùng không nhìn cô.
Nam Hủ đứng dậy đuổi theo Ôn Trì Vũ: “Cậu ấy vốn thế, được nuông chiều quen rồi, luôn nghĩ mọi thứ của mình là tốt nhất.”
Ôn Trì Vũ không lên tiếng.
Nam Hủ nhìn biểu cảm trên mặt cô, khuyên nhủ: “Mọi người là bạn học với nhau lâu như vậy rồi, không đáng để mấy câu nói mà không vui.”
“Đáng chứ.” Ôn Trì Vũ nhìn Nam Hủ, “Nếu không phải vì là bạn học và bạn cùng phòng, mình sẽ đánh cậu ấy.”
Nam Hủ sững người, nhìn Ôn Trì Vũ bằng ánh mắt khác lạ: “Cảm giác phải nhận lại cậu một lần nữa rồi.”
Đã đi xuống tới dưới ký túc xá, Ôn Trì Vũ dừng bước, nói với Nam Hủ một cách vô cùng nghiêm túc: “Mình nói thật đấy, mình thực sự sẽ đánh người.”
Nam Hủ vừa định nói gì đó, nhưng nhìn thấy người đang đứng ở cửa ký túc xá, lời nói lại nuốt trở vào.
Ôn Trì Vũ như có linh cảm gì đó, cô quay đầu nhìn lại, Thẩm Phó Dã không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô. Gió đêm rất mạnh, anh mặc đồ đen, mắt đen, còn mạnh mẽ hơn cả gió.
Ôn Trì Vũ chào tạm biệt Nam Hủ, đi đến bên cạnh anh: “Sao anh lại đến đây?”
Thẩm Phó Dã cụp mắt nhìn cô, cười có vẻ mơ hồ lười biếng, mang theo ý vị riêng của thiếu niên: “Hung dữ vậy sao.”
Là vì ai chứ.
Ôn Trì Vũ thầm đáp lại anh trong lòng.
Anh vẫn cười, còn nhắc lại lời cô vừa nói: “Còn biết đánh người nữa cơ.”
Ôn Trì Vũ không nhịn được ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.
Anh nắm tay cô vào lòng bàn tay mình, rồi dùng tay kia nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô: “Đánh có thắng nổi không?”
“Đánh không thắng cũng phải đánh.” Ôn Trì Vũ đáp.
Thẩm Phó Dã “ồ” một tiếng, giây tiếp theo đột nhiên cúi người từ phía sau ôm lấy cô, cằm tựa vào hõm cổ cô, cả người lười biếng đến chết người lại dính người đến chết người.
Gần đây anh đang cai thuốc lá, đang ăn kẹo bạc hà dạng viên. Hơi thở cũng toàn mùi bạc hà, vừa ấm vừa mát, chui vào khăn quàng cổ của cô ngứa ngáy.
“Thẩm Phó Dã.” Ôn Trì Vũ gọi anh bằng giọng rất nhẹ.
Anh đáp lại vẫn mơ hồ như cũ, giống như trong miệng vẫn còn đang ngậm kẹo.
Hai người cứ đi với tư thế như vậy, thân mật quá mức, mặt Ôn Trì Vũ hơi nóng lên: “Anh đang làm gì vậy?”
Giọng anh rất trầm, không biết có phải vì kẹo bạc hà hay không, trong giọng điệu trầm trầm, âm cuối còn mang theo ý vị nũng nịu mập mờ: “Làm nũng đấy.”
Tim Ôn Trì Vũ đập lỗi một nhịp, tưởng mình nghe nhầm: “Gì cơ?”
Anh có chút muốn hôn cô, nghĩ vậy nên cũng làm vậy luôn. Anh ôm eo cô bước chân ngừng lại, nghiêng đầu hôn lên, chỉ hôn vài giây rất nhanh.
Rồi anh nói: “Sao em không hỏi anh tại sao?”
Trong gió đêm, Ôn Trì Vũ chớp chớp mắt, trong hơi thở và miệng toàn là mùi bạc hà của anh, đầu óc cô trống rỗng, suy nghĩ chỉ có thể đi theo anh.
“Tại sao vậy?”
Anh cười: “Thích em bảo vệ anh như vậy.”
“Cảm giác anh là của em.”