Ôn Trì Vũ cứng đờ cả người. Cậu có lẽ đã sớm phát hiện ra cô nên cố ý đứng đây đợi cô.
Ôn Trì Vũ thấy cậu đi đến trước cánh cửa đó, giơ tay đẩy ra, cậu định bước vào nhưng bỗng nhớ ra điều gì đó, sau đó quay đầu lại nhìn cô.
“Vào không?”
Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt trầm đục.
Ôn Trì Vũ nhìn cậu, căng thẳng đến nỗi cả người càng thêm cứng đờ. Lúc này cả người cậu đều đứng dưới ánh nắng, mũ áo hoodie không che nổi ánh sáng chói chang, cậu khó chịu khẽ nheo mắt.
Ôn Trì Vũ chợt hiểu ra điều gì mâu thuẫn nhất ở cậu, giống như ánh sáng xuyên qua bóng tối, vẻ kiêu ngạo ngông cuồng đầy khí thế bị nỗi cô đơn và yếu đuối mãnh liệt nhấn chìm. Khi người ta vô thức muốn tiến gần đến sự bí ẩn ấy, cậu lại toàn là lạnh lùng phòng bị.
Ôn Trì Vũ do dự vài giây rồi đi theo.
Bên trong căn nhà trông còn cũ hơn cả bên ngoài, tường ẩm mục bong tróc, phòng trống trơn, một cái bàn, một cái giường, hoàn toàn không giống chỗ để người ở.
Nhưng nơi ẩm thấp tối tăm như bị ngâm nước này, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy vẫn sạch sẽ.
Có lẽ là vì trong không khí toàn mùi của con trai, khiến nơi nhỏ bé cũ kỹ này cũng đầy mâu thuẫn. Ẩm ướt mà tràn đầy sức sống, tăm tối mà đầy nắng, rõ ràng tràn ngập sự suy tàn và chán nản, nhưng dường như vỗ nhẹ một cái lại tràn đầy sức sống.
Thẩm Phó Dã không để ý đến cô, cậu xoay lưng cúi đầu giơ tay cởi chiếc áo hoodie, nghe thấy động tĩnh phía sau thì nghiêng đầu nhìn qua.
“Giờ mới sợ à?”
Bên trong cậu còn mặc áo phông trắng.
“… Không.”
Cậu thật sự khá buồn ngủ, lại ngáp một cái, tay móc hộp thuốc lá ra, định hút một điếu tỉnh táo nhưng thấy cô ở đó nên nhịn lại. Cậu xoa xoa mặt, liếc thấy cô đứng đó, cô ngoan ngoãn đến lạ khiến cậu cảm thấy khá thú vị.
“Cậu luôn táo bạo thế này à?”
“Gì cơ?”
“Con trai.”
Cậu uể oải chống cằm bằng một tay, mắt lơ đãng nhìn cô chằm chằm, “Theo con trai về nhà.”
Ôn Trì Vũ im lặng vài giây, cô nhìn quanh và chuyển chủ đề, “Đây là nhà người thân của cậu à?”
“Chẳng phải cậu đã biết rồi sao?”
Thẩm Phó Dã lại liếc nhìn cô đầy nhạt nhẽo, “Đêm đó không phải nhìn rất rõ sao?”
Thì ra cậu đều thấy hết.
Thẩm Phó Dã khá chán ghét mùi trên người mình, “Tôi tắm một cái.”
Cậu đứng dậy, đi về phía phòng vệ sinh bên cạnh, hất cằm, “Không về thì ngồi đó đợi.”
Chỗ cậu nói là giường.
Gấu áo phông trắng đã bị cậu vén lên, thiếu niên trông có vẻ gầy gò nhưng khối cơ bụng lại rất đẹp.
Ôn Trì Vũ lại chớp chớp mắt, cô nắm chặt ngón tay, “Tôi không về.”
Cậu khẽ cười một tiếng, như thể đã đoán trước được câu trả lời của cô.
Đây là nhà cũ, lại nhỏ, không cách âm chút nào.
Khoảng cách chưa đầy một mét, tiếng đóng cửa, tiếng sột soạt của quần jean, tiếng nước chảy.
Rõ ràng chẳng nhìn thấy gì, nhưng trong đầu cô như lại thấy hết mọi thứ.
Ôn Trì Vũ cấu móng tay vào lòng bàn tay, làn da đỏ lên nhưng vẫn chưa phân tán được sự chú ý. Đột nhiên chiếc điện thoại đặt trên giường reo lên, màn hình sáng lên trên tấm ga giường xám nhăn nhúm, càng làm tăng thêm bầu không khí mập mờ không lưu động trong không gian chật hẹp này.
Tiếng chuông điện thoại càng lúc càng lớn, tim cô vô thức đập càng lúc càng nhanh. Ôn Trì Vũ chậm rãi liên kết tất cả những điều này lại, căn nhà cũ nát, cái giường, điện thoại, cậu đang tắm.
Có vẻ cô đã lọt vào không gian kín chỉ có mình cậu.
Trái tim đập mạnh đến nghẹt thở.
Cuối cùng tiếng chuông điện thoại cũng dừng lại.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng giây tiếp theo, điện thoại lại reo lên, đồng thời cửa phòng tắm mở ra.
Thẩm Phó Dã khoác khăn trên đầu, cậu cúi người với tay qua bên cạnh cô lấy điện thoại.
Hơi nước trên người cậu rất nặng, mùi sữa tắm và nhiệt độ của nước khiến nhịp tim vừa mới ổn định của Ôn Trì Vũ lại đập thình thịch như đối mặt với đại địch.
“Còn gọi nữa.” Cậu nói.
Ôn Trì Vũ tê dại cả người, cô không nghe rõ: “Hả? Vừa nãy đã nói là không về rồi mà.”
Thẩm Phó Dã khựng lại động tác lau đầu, “Không phải nói với cậu.”
Ôn Trì Vũ sững người mở to mắt, ngón tay bắt đầu co quắp vô thức cào ga giường của cậu.
Người bên kia điện thoại, phát hiện ra điều gì đó, giọng cảnh giác: “Bên cạnh em có người à?”
“Một cô bé.”
“Mới quen à?”
Cậu cười khẩy một tiếng, “Chị bị làm sao vậy, tôi bê tha đến mức không thể dính đến con gái à?”
Ôn Trì Vũ run lên.
Cậu ngước mắt, liếc nhìn cô một cái.
Đầu dây bên kia cũng im lặng một lúc, bắt đầu nói việc chính cần tìm cậu, “Em định khi nào mới đi học? Điện thoại của thầy cô đã gọi đến chỗ chị rồi.”
Thẩm Phó Dã không lên tiếng.
Đối phương lại im lặng một lúc, “Dù sao thứ Hai tuần sau em phải đến trường báo danh cho chị.”
Thẩm Phó Dã vẫn không lên tiếng.
“Chị đang nói chuyện với em đấy, em có đang nghe không hả?”
Lần này, Thẩm Phó Dã mở miệng, “Có vẻ…”
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ vẻ trầm ngâm, “Đã dọa chạy mất một người rồi.”
Hôm đó về nhà, Ôn Thu đã nấu xong bữa tối. Hai chị em vừa xem phim vừa ăn cơm.
Ôn Thu đặc biệt mê mẩn những bộ phim thần tượng tình yêu lâm li bi đát này, Ôn Trì Vũ ăn xong giúp rửa bát. Ôn Thu vừa xem vừa to tiếng thảo luận với cô, sau đó lại nói vài câu về chuyện xảy ra ở cửa hàng hôm nay.
Không lâu sau, trời đã rất khuya.
Đêm đó, Ôn Trì Vũ thế nào cũng không ngủ được. Cô vừa nhắm mắt, trước mắt toàn là hình ảnh Thẩm Phó Dã xa lạ mà gợi cảm trong căn phòng ẩm ướt ngột ngạt.
Ngoài cửa sổ lại bắt đầu mưa, cô trăn trở, kéo chăn qua đầu, cảm thấy thiếu oxy nên lại kéo xuống.
Cứ như vậy nhiều lần, trong lòng như thủy triều dâng, xung quanh dường như vẫn toàn mùi của cậu.
Ôn Trì Vũ không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên bật dậy —
Cậu tắm nước lạnh, nhưng không phải cậu đang cảm cúm sao?
**
“Tiểu Vũ?”
Ôn Trì Vũ chậm nửa nhịp ngước mắt nhìn Ôn Thu.
“Tối qua không ngủ ngon à? Căng thẳng à?” Ôn Thu đưa chiếc váy trắng trong tay cho Ôn Trì Vũ, “Mặc cái này, chắc chắn đẹp.”
Hôm nay Ôn Thu sẽ dẫn cô đi gặp Hồ Tô Lâm, Ôn Trì Vũ đờ đẫn ừ một tiếng, nhận lấy chiếc váy.
Cô không tập trung lắm, chậm rãi giơ tay cởi áo dài tay, vừa kéo gấu áo lên để lộ eo thì Ôn Thu đột nhiên lên tiếng, “Ơ, sao chỗ này của em tím vậy?”
Ôn Trì Vũ khựng lại, lập tức buông tay, để gấu áo rũ xuống che eo, “Có lẽ vô ý đụng vào đâu đó.”
Ôn Thu nhíu mày, “Thật không? Để chị xem lại nào, đụng vào eo cũng không phải chuyện nhỏ, chị thấy tím khá nặng đấy.”
“Thật sự không sao.” Ôn Trì Vũ che chỗ đó, nhìn mặt Ôn Thu, giọng cô hơi gấp, “Chị, chị không trang điểm sao?”
Ôn Thu à một tiếng, vẫn không yên tâm về vết thương trên eo cô, nhưng sự chú ý bị dẫn đi một chút, “Chị cần trang điểm không? Có vẻ quá coi trọng không?”
Chị là kiểu phụ nữ điển hình của thị trấn nhỏ, không có nhiều chủ kiến, “Nhưng nếu không trang điểm gì cả, liệu có thiếu lịch sự quá không?”
Ôn Trì Vũ ừ một tiếng, “Nhạt một chút là được rồi, coi như để tươi tỉnh thôi.”
Ôn Thu gật đầu, bị cô thuyết phục.
Ôn Trì Vũ thấy chị đi rồi thì thở phào. Cô vén áo lên, nhìn về phía sau. Thực ra đã không còn đau nữa, chỉ là cô có thể chất dễ để lại sẹo, những vết tích trên người vẫn chưa biến mất.
“Tiểu Vũ, nhanh lên, chúng ta sắp muộn rồi.”
Ôn Thu ở dưới lầu giục cô.
“Đến ngay.”
Ôn Trì Vũ nhanh chóng thay váy, chạy xuống lầu, ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Phó Dã mặc áo hoodie quần jean, vẫn với vẻ ngái ngủ đó tựa vào quầy.
Ôn Trì Vũ thấy cậu thì hơi không tự nhiên.
“Thế này được không?”
Ôn Thu từ phía sau Thẩm Phó Dã thò đầu ra hỏi.
Ôn Trì Vũ nghe tiếng ngước mắt lên, ánh mắt trước tiên chạm phải cậu rồi mím môi, sau đó mới dời tầm mắt sang nhìn Ôn Thu, “Được, đẹp lắm.”
Cậu lười biếng đứng bên cạnh, liếc nhìn cô một cái.
Ôn Trì Vũ càng thấy không tự nhiên.
Ôn Thu không để ý đến tâm trạng của cô, lại nhìn cô một cái, đề nghị: “Tiểu Vũ em có muốn tô chút không?”
Ôn Trì Vũ lắc đầu, “Không phải nói không kịp sao? Chị ơi chúng ta mau đi thôi.”
Cậu tựa người về phía sau một cách lười biếng, nghe vậy, bỗng cười không đầu không cuối.
Ôn Trì Vũ bị cậu cười đến ngứa tai, không nhịn được gãi một cái.
Ôn Thu vừa bật sáng màn hình điện thoại xem giờ, vừa đi ra, “À, đúng đúng, thật sự không kịp rồi.”
Đi ngang qua Thẩm Phó Dã, chị dừng bước, “Tiểu Dã trông cửa hàng cho tốt nhé.”
Cậu vẫn giữ tư thế đó, nghiêng đầu, mắt lim dim, sau đó gật đầu một cái.
Địa điểm hẹn với Hồ Tô Lâm là một quán cà phê, nói là quán cà phê nhưng thực ra bán đủ thứ.
Khi họ vào thì Hồ Tô Lâm đã đến rồi, anh ta ngồi ở vị trí gần cửa sổ, thấy hai người họ thì vẻ mặt rõ ràng có chút căng thẳng.
Ôn Thu giới thiệu sơ qua về Ôn Trì Vũ, anh ta càng thêm căng thẳng, chào hỏi Ôn Trì Vũ một cái.
Ôn Trì Vũ gật đầu với anh ta, ngoan ngoãn chào lại.
Trong những tình huống như thế này cô rất ngoan, lặng lẽ đi theo Ôn Thu, cố gắng không để mình làm giảm điểm của Ôn Thu. Trong suốt buổi gặp mặt, cô hầu như chỉ cầm cốc, ánh mắt kín đáo quan sát người đàn ông đối diện.
Anh ta không cao lắm, trông rất bình thường, ăn mặc giản dị, qua cách nói chuyện, đúng như Ôn Thu nói là rất thật thà.
Cô không hài lòng lắm, cảm thấy Ôn Thu không nên ở bên một người như vậy. Nhưng Ôn Thu rất hài lòng, chỉ vài câu họ đã nói đến chuyện kết hôn.
Trên đường về, Ôn Thu thấy cô cứ im lặng, “Sao thế?”
Ôn Trì Vũ nhìn chằm chằm mũi giày, “Chị xứng đáng với người tốt hơn.”
“Anh ấy không tốt sao?”
“Có người tốt hơn.”
Cô hơi bướng bỉnh.
Ôn Thu cười lên, xoa xoa đầu Ôn Trì Vũ, “Tiểu Vũ à, nhà mình cần một người như vậy.”
“Chúng ta bao nhiêu năm nay vẫn sống được như thế mà.”
“Chúng ta không thể cứ thế này mãi được.”
“Sao lại không được?” Ôn Trì Vũ hỏi.
Ôn Thu thở dài, dừng bước, “Tiểu Vũ, em sắp vào đại học rồi, sẽ phải rời khỏi đây. Chị muốn đến lúc đó có một gia đình, sống giống như những người khác.”
Ôn Trì Vũ nhìn Ôn Thu, im lặng hồi lâu không nói gì.
Sau ngày hôm đó, hai chị em có chút giận dỗi.
Thẩm Phó Dã đi giao hàng rồi, trong cửa hàng chỉ có hai người họ, sau đó Ôn Thu thấy cô phiền quá, vừa hay có người gọi điện đặt trái cây.
Chị bảo Ôn Trì Vũ đi giao.
Ôn Trì Vũ suốt đường đi tâm trạng đều không tốt, cô không muốn Ôn Thu nói như vậy, cũng không thích Ôn Thu nói như vậy.
Trái cây giao đến nhà bà Lý xong, bước chân về của cô rất chậm chạp.
Khi đi ngang qua một ngõ hẻm, đột nhiên có tiếng loảng xoảng vang lên, tiếng chửi bới tiếng ngã tiếng vật nặng va chạm… bạo lực đang nảy sinh.
Cô bản năng sợ hãi, muốn chạy.
Nhưng bỗng nhiên lại nghe rõ được gì đó, bước chân cô đột ngột dừng lại, cô cứng đờ quay người, ánh mắt chạm phải chiếc áo khoác đen.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Phó Dã đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt là vẻ sắc bén và phòng bị mà cô chưa từng thấy. Cậu không biểu cảm, hàm nghiến chặt, không nói gì, nhưng Ôn Trì Vũ đã hiểu.
Cậu đang bảo cô chạy đi, đừng quan tâm gì cả, mau chạy đi.
Bước chân Ôn Trì Vũ vội vàng, lòng càng rối bời.
Do dự hai giây, cô kiên quyết quay đầu lại, sau đó lặng lẽ đứng dựa vào tường đầu ngõ.
Tiếng còi cảnh sát xé toạc bầu không khí yên tĩnh, sau vài câu chửi thề thô tục, dường như không còn động tĩnh gì nữa.
Ôn Trì Vũ đợi thêm vài giây, lồng ngực phập phồng, nuốt nước bọt căng thẳng, từ từ thò đầu ra nhìn.
Người đàn ông trung niên đáng sợ nồng nặc mùi rượu đó đã biến mất, chỉ còn lại Thẩm Phó Dã tựa ở đó, nhàu nát, bất động.
Ôn Trì Vũ vội chạy lại, lo lắng kiểm tra kỹ vết thương của cậu. Mặt cậu vừa mới khỏi, giờ lại bị thương. Người đó ra tay nặng lắm, cô có rất nhiều kinh nghiệm bị đánh, nhưng chưa lần nào đáng sợ như vừa rồi.
Thẩm Phó Dã im lặng như thể không còn cảm giác, hơi thở cũng rất chậm.
Ôn Trì Vũ không dám chạm vào cậu, cô không biết bên trong áo cậu có bao nhiêu vết thương, “Đứng dậy được không?”
“Giả quá.”
“Hả?”
Cô không hiểu cậu đang nói gì.
“Tiếng còi cảnh sát.” Cậu chuyển đề tài lại hỏi chuyện khác, “Sao không chạy?”
“Có cần đi bệnh viện không?” Ôn Trì Vũ nhìn lòng bàn tay cậu bị xước da, những giọt máu lần lượt tranh nhau ứa ra. Cô lấy khăn giấy ăn lau lau, nhưng máu cậu nhiều quá, lau thế nào cũng không sạch.
Ôn Trì Vũ mím môi, ngước mắt lên, phát hiện cậu đang rất im lặng nhìn mình, ánh mắt dò xét.
Cô lại mím môi, im lặng một lúc, cuối cùng khẽ trả lời câu hỏi của cậu, “Dù thất vọng về thế giới này đến đâu, vẫn sẽ mong được cứu rỗi.”
Mắt cậu khẽ cử động.
Ôn Trì Vũ không nhìn cậu, cô đỡ cậu, muốn cậu đứng dậy, “Vết thương phải xử lý một chút, không thì sẽ…”
“Ôn Trì Vũ.”
Cậu đột nhiên ngắt lời cô.
Chiều tối thứ Bảy ở thị trấn nhỏ, hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, gió thổi qua hành lang mang theo hơi ẩm làm tung vạt áo và tóc.
Giọng cậu hiếm khi không uể oải cũng không khàn, cứ thế hỏi thẳng vào tim cô—
“Cậu muốn làm đấng cứu thế của tôi sao.”