California, mùa đông.
Tuyết rơi nặng hạt.
Trên xa lộ thẳng tắp có vết bánh xe ngang dọc, rừng cây hai bên như mặc áo giáp màu ngân bạc, xa xa mù mịt u ám, đồng bằng bao la vô tận.
Tiếng nhạc jazz từ cuối con đường đầy tuyết truyền đến, với tốc độ xé gió.
Tiếng nổ động cơ ầm ầm mang theo âm nhạc gào thét, một chiếc xe Jeep lướt qua cực nhanh, làm văng lên tung tóe những mảng bùn tuyết lớn.
Lê Tiệm Xuyên đạp chân ga, một tay đánh tay lái, một tay bật lửa, châm điếu thuốc trong miệng.
Ánh dương yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào, hắt lên ngũ quan sắc bén thâm thúy của hắn.
Tiếng trống nhạc ầm ĩ vang lên trong xe, hắn như một con báo săn lười biếng tản mạn, nhưng ánh mắt có chút nheo lại lại mang theo dã tính nguy hiểm, thờ ơ nhìn xa lộ phía trước.
“Fuck.”
Trong miệng hắn phun ra một tiếng chửi thề, điếu thuốc bên môi run run nhả ra những vòng khói, “Ý của các người là… Là muốn lão tử đi bán mông?”
Âm thanh khuếch đại trong tai vừa dứt.
Sau vài giây, liên lạc viên – Hàn Lâm lặng lẽ lau mặt, ho khan nói: “Xuyên ca, nói như vậy là không đúng. Căn cứ theo số liệu phân tích, tiến sĩ Ninh bất luận là dưới góc độ tâm lý hay là sinh lý, tám phần mười đều là không, cho nên nếu coi như là bán, cũng là kêu anh bán ở phía trước, chứ không phải bán ở phía sau, anh đừng quá thất vọng…”
Lê Tiệm Xuyên: “Cút.”
“Nhưng trọng điểm không phải là cái này!”
Hàn Lâm biết rõ Lê Tiệm Xuyên nói vài câu không hợp là giở chứng cúp máy ngay, cho nên vội vàng đi vào chủ đề chính: “ Trọng điểm… Trọng điểm là nhiệm vụ lần này tạm thời chỉ đạo cho anh giả làm thí nghiệm thể của tiến sĩ Ninh, chứ không phải kêu anh đi làm tiến sĩ Ninh…”
“Dựa theo tin tình báo từ bên trên, với chỉ số IQ và thành tựu của Ninh Chuẩn, rất có thể có chìa khóa của trò chơi Ma Hộp Pandora, cũng chính là người có tư cách tham gia nhất. Chỉ cần anh có thể từ trên người anh ta lấy được chìa khóa, tiến vào trò chơi Ma Hộp, tìm được Chip trung tâm, tự nhiên sẽ có người xử lý chuyện còn lại…”
Hàn Lâm chậm rãi thở hắt ra, “Trò chơi Ma Hộp Pandora này Xuyên ca anh chắc cũng đã từng nghe nhắc qua… Thứ này xuất hiện sắp nửa năm rồi, rất quỷ dị.”
“Mạng lưới tinh thần của nó vượt trội hơn so với khoa học kỹ thuật của chúng ta hiện tại, nó có thể lôi kéo tất cả các nhân tài trong mọi lĩnh vực trên toàn cầu này tham gia vào trò chơi, sinh tử chém giết, mặc kệ dùng cách nào cũng đều không thể ngăn cản được. Hiện nay trên toàn thế giới đã có 370 thiên tài chết trong trò chơi Ma Hộp, hơn nữa con số này còn đang không ngừng gia tăng, các quốc gia đều có chút hoang mang.”
“Ý của bên trên chính là không thể khoanh tay được nữa rồi, đúng lúc anh đang ở California…”
Hàn Lâm kiên nhẫn giải thích: “Vì nhiệm vụ lần này bên trên đã chuẩn bị sẵn thân phận khác cho anh, rất phù hợp với thí nghiệm thể mà Ninh Chuẩn yêu cầu, điều tra cho thấy ở California này có dấu hiệu hoạt động của phòng thí nghiệm Ninh Chuẩn, nên tận dụng thời cơ. Cấp trên đã đem tin tức về anh thả cho Ninh Chuẩn bên kia rồi, ý tứ chính là anh phải nhanh chóng từ bỏ những nhiệm vụ khác, tập trung vào nhiệm vụ Pandora lần này.”
Trên vị trí lái tràn ngập mùi thuốc lá.
“Có những ai đã biết rõ tin tức về Ninh Chuẩn?”
Lê Tiệm Xuyên kéo cổ áo sơ mi, tầm mắt đảo qua kính chiếu hậu.
“Trước mắt chỉ có chúng ta.”
Hàn Lâm nói: “Nhưng thời gian càng dài, khả năng tin tức lọt ra bên ngoài càng cao. Dựa theo giám sát về phòng thí nghiệm của Ninh Chuẩn gần đây, có lẽ đã có không ít người ý đồ tìm kiếm anh ta, muốn lấy được chìa khóa. Tin tức lần này của anh và hoạt động phòng thí nghiệm của Ninh Chuẩn, dự đoán sẽ phải chịu một ít sự chú ý từ các tổ chức khác, anh nhất định phải nắm chặt thời gian…”
Một tiếng súng chói tai cắt ngang lời nói của Hàn Lâm.
Bánh xe Jeep trượt dài trên xa lộ.
Lê Tiệm Xuyên dùng ủng giày mở cửa xe, nghênh đón gió tuyết vù vù mãnh liệt, nâng súng bắn phá.
Chiếc xe Jeep ở phía sau nghiêng thân xoay một vòng, vọt vào rừng cây, máu tươi phun lên kính chắn gió.
“Anh… Đang bị truy sát?”
Hàn Lâm ngơ ngẩn.
“Đã bỏ ra hai tiếng…”
Lê Tiệm Xuyên thờ ơ đáp lại, sau đó lại thấy có hai chiếc xe khác đang lao đến, cửa sổ xe hạ xuống, họng súng đen nhánh nhắm ngay hắn.
Hắn xoay mạnh tay lái một cái, cửa sổ xe ‘Răng Rắc’ nứt ra, những mẩu thủy tinh bắn tung tóe lên người hắn, hắn hừ một tiếng, nói nửa câu còn lại: “Xem qua tư liệu về phòng thí nghiệm của Ninh Chuẩn, không phải tác phong của bọn họ.”
Hắn cong khóe môi rướm máu: “Lại là cái đám ruồi nhặng ngửi được mùi tanh.”
“Đây là sau khi kết thúc nhiệm vụ lần trước anh đã trải qua 13 trận truy sát, xem ra tổ chức đánh thuê kia vốn dĩ không muốn buông tha cho anh… Nhiệm vụ Pandora lần này có lẽ có thể tránh mặt được một chút.”
Hàn Lâm lo lắng nói: “Anh bây giờ thế nào, chống đỡ được không?”
Lê Tiệm Xuyên đánh tay lái, máu tươi chảy ra từ băng gạc đang quấn quanh bụng hắn, làm ghế lái ẩm ướt hơn phân nửa.
Sắc mặt hắn thâm trầm, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, lạnh lùng nói: “Không chết đuợc.”
Hàn Lâm do dự: “Nếu như thương thế nghiêm trọng…”
“Nghiêm trọng…” Lê Tiệm Xuyên cười nhạo, “Nếu nghiêm trọng, cậu có thể phái viện trợ cho tôi?”
Phía sau tiếng súng vang lên không ngớt, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên đánh tay lái, kính xe Jeep vỡ nát, tránh đi một đợt đạn, đầu xe quẹo vào một đường rẽ nhỏ.
Hàn Lâm thở dài: “Cũng không phải không được, trước hết phải đảm bảo an nguy của anh…”
“Vô nghĩa.”
Lê Tiệm Xuyên rít một hơi thuốc thật mạnh, xua tan mùi máu tươi nồng nặc trong miệng: “Lão tử đã ăn đạn cả buổi, chính là muốn đi gặp Ninh tiến sĩ thanh xuân mơn mởn, chứ không phải là trở về để gặp đám già họm hẹm mấy người.”
Hắn nhìn kính chiếu hậu bên cạnh, tăng tốc cho xe chạy trượt trên mặt tuyết, thân xe không ngừng lắc lư, đụng vào cây cối xung quanh.
Gió tuyết gào thét thổi qua, hắn cũng không quay đầu lại mà cho đằng sau mấy phát, thẳng cho đến khi gần hết đạn, mới thở hổn hển nói tiếp: “Nhiệm vụ Pandora tôi nhận, còn lại các người tự xử lý.”
‘Bốp!’
Lốp xe rốt cuộc bị bắn trúng nổ tung.
Xe Jeep không cách nào không chế được mà xông thẳng, Lê Tiệm Xuyên khẽ nhíu mày, xe ở phía sau nhân cơ hội bọc sườn đụng tới phía trước, hắn quyết đoán đánh tay lái một cái, giẫm mạnh chân ga, xe Jeep trực tiếp đánh vỡ mặt băng, rơi vào con sông bên cạnh.
Nước lạnh như băng cuốn sạch tất cả.
Trong nháy mắt rơi xuống nước đó Lê Tiệm Xuyên đá mạnh cửa xe, bơi về hướng bờ bên kia.
Có người bắn phá trên mặt sông, đạn không ngừng vọt xuống nước, làm khuấy động mặt nước, Lê Tiệm Xuyên bị bắn trúng hai phát, nhưng lực cản dưới nước làm cho đường đạn chệch hướng, không có bắn trúng chỗ yếu hại của hắn.
Hắn không ngoi đầu lên bên trên, liên tục bơi về phía trước, đợi đến khi thở không thông nữa, lúc tầm mắt mơ hồ, mới ngoi lên hít sâu vào một hơi.
Lập tức có đạn bay tới.
Nhưng hắn lặn xuống nhanh hơn.
Con sông này rất rộng, đủ để phân cách hai bờ. Nếu như muốn từ bờ nam đuổi tới bờ bắc, lái xe ít nhất cũng mất nửa tiếng. Còn nếu như muốn xuống nước bắt hắn, chỉ sợ bọn họ không dám.
Bờ bên kia truyền đến tiếng chửi mắng bằng tiếng anh.
Lê Tiệm Xuyên lạnh lùng quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng lẩn vào rừng cây rậm rạp.
Không biết chạy trong bao lâu, sắc trời dần tối.
Bóng tối là cái ô tốt nhất để che giấu tung tích.
Lê Tiệm Xuyên xác định bọn họ trong nhất thời sẽ không đuổi tới, mới dựa vào một thân cây ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một ống tiêm, đâm mạnh vào cánh tay.
Đêm tuyết yên tĩnh không tiếng động.
Tất cả âm thanh đều giống như bị bọt biển hút vào, không mảy may rò rỉ.
Trong rừng chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của Lê Tiệm Xuyên.
Hắn ngồi trên nền tuyết, cởi áo, lôi ra một bộ dụng cụ nhỏ mà hắn mang theo tùy thân, thủ pháp thuần thục rạch miệng vết thương lấy viên đạn ra.
Máu chảy đầy tay.
Mồ hôi từ trên mặt của hắn trượt xuống cằm.
Thần sắc của hắn ẩn nhẫn, cực kỳ nhanh chóng gắp viên đạn ra, sau đó rải qua loa thuốc cầm máu đặc hiệu, bắt đầu quấn băng gạc.
Tai nghe liên lạc đã bị mảnh thủy tinh cắt hỏng mất, máu và mảnh vụn thủy tinh từ lỗ tai chảy vào cổ áo, hắn tùy tiện vốc tuyết lên xoa xoa.
Không nhìn thấy một vì sao nào, đều bị rừng rậm che lấp.
Lê Tiệm Xuyên cả người ẩm ướt, quần áo gắt gao dính vào người, đường cong cơ bắp ẩn hiện.
Trong rừng gió tuyết rét lạnh như sắp đem máu của hắn đông lại.
Hắn duỗi tay chân thon dài ra, có chút run rẩy, mấy chỗ trúng đạn mất máu hơi nhiều.
Kim châm đặc hiệu tạm thời giảm bớt đau đớn từ vết thương, nhưng nếu không thể kịp thời chữa trị, đợi sau đó vết thương bị nhiễm trùng cũng đủ để lấy mạng của hắn.
Tình huống như vậy cực kỳ nguy hiểm, từ lúc hắn xuất ngũ bắt đầu làm công việc này, đã từng trải qua không biết bao nhiêu lần.
Bước chân vào ngành này, các loại ý nghĩ sống còn đều bị Lê Tiệm Xuyên ném đi.
Nhân sinh hai mươi sáu năm đều bị tiêu hủy sạch sẽ, bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, Lê Tiệm Xuyên vốn không có thân thích bằng hữu đặc biệt nào. Cha mẹ đều đã mất, quanh năm tự bế huấn luyện, người biết đến hắn còn không đếm hết hai bàn tay, tất cả quan hệ giữa người với người gần như đều là do nhiệm vụ.
Người như bọn họ, nếu hi sinh, sẽ không có ai nhớ tới.
Cơ bắp phần bụng run rẩy đau đớn.
Lê Tiệm Xuyên không để ý tới.
Hắn lục ra một vài thanh socola bị nước ngâm hỏng, ăn hết, lại nghỉ ngơi trong chốc lát, mới chầm chậm vịn cây đứng lên, thanh lý sạch sẽ dấu vết xung quanh, tiếp tục đi sâu vào trong rừng cây.
Hơn phân nửa bản đồ địa hình của California đã sớm khắc sâu vào trong đầu Lê Tiệm Xuyên, hắn rất dễ dàng biết rõ mình đang đứng ở nơi nào.
Rừng cây đang đi này hẻo lánh ít ai lui tới, gần đó có một ngọn núi, hắn không thể trở về đường cũ, đó chính là tìm đường chết, vì vậy cũng chỉ có thể thay đổi lộ trình, nhưng hắn không biết với một thân thương tích này có thể từ nơi này bò ra hay không.
Bóng đêm thâm trầm, gió tuyết che giấu mùi máu tươi như có như không.
Lê Tiệm Xuyên rút dao ngắn nắm trong tay.
Tiếng sột soạt vang lên không ngừng, tựa hồ như động tĩnh của một loài thú chưa đi ngủ đông, ở trong đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
Xa xa truyền đến tiếng tru của sói hoang, khuếch tán dưới bầu trời đêm mênh mông.
Nguy hiểm ập tới mà không hề báo trước.
Lê Tiệm Xuyên gần như là vô thức nghiêng mình, viên đạn sượt qua lỗ tai của hắn, bắn tóe lửa lên thân cây.
Chỉ có một người? Mai phục ở đâu?
Trong đầu Lê Tiệm Xuyên phán đoán cực nhanh, đồng thời ở phía sau thân cây nâng súng lên.
Đỉnh đầu xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Ở sâu trong bóng tối họng súng vừa nhấc lên, viên đạn bắn về phía trên, nhưng ngay trong nháy mắt này, bóng cây trên đỉnh đầu lắc lư, thiểm quang chợt lóe lên rồi biến mất, một cái bóng màu đen nhảy xuống, đồng thời xung quanh rừng cây cũng nhảy ra vài thân ảnh cao lớn, lao thẳng tới Lê Tiệm Xuyên.
Không chỉ có một người!
Súng trên tay bị đánh bay, Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng lui về phía sau, vết thương trên người bị nứt toạc, mùi máu tươi nồng đậm khuếch tán trong không khí.
Nháy mắt tiếp cận.
Mấy người bên đối phương tốc độ cực nhanh, sức lực rất lớn, kéo theo tiếng gió vù vù y hệt như tiếng dã thú thở gấp bên tai.
Lê Tiệm Xuyên tinh thần tập trung cao độ nhất từ trước đến nay, ra tay xảo quyệt, dứt khoát nhắm vào chỗ hiểm, nháy mắt chiến đấu với mấy người, trên người không ngừng xuất hiện thêm vết thương mới.
Còn có một tay bắn tỉa ẩn núp trong tối, hỏa đạn lạnh thấu xương xuyên thẳng vào bên trong tràng chém giết kịch liệt, cản trở tay chân của Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuân đánh đấm cuồng mãnh, bộc phát ra sức lực và tốc độ mà người bình thường khó có thể sánh nổi.
Nhưng dù vậy, hắn đối mặt với mấy người đang từng bước ép sát, vẫn dần dần rơi vào thế hạ phong.
Thể lực điên cuồng hao mòn, trong miệng đều là vị rỉ sắt sền sệt nồng đậm.
Hắn cắn răng thở dốc, suy nghĩ lại trở nên thanh tỉnh dị thường.
Sắc bén mà hung ác công kích phía bên địch, hắn không ngừng đều chỉnh dao ngắn trong tay, trong nháy mắt ở một gốc cây đại thụ, bỗng nhiên có một thân ảnh từ bên trên nhảy xuống.
‘Boang’ một cái dao ngắn và dao găm quân đội va chạm, đồng thời xé rách da thịt.
Lê Tiệm Xuyên chịu đựng đau đớn kịch liệt nơi khuỷu tay mà xoay người, cánh tay còn lại một mực rũ xuống tựa như u linh mạnh mẽ nâng lên.
‘Đoàng! Đoàng! Đoàng!’
Viên đạn liên tiếp xuyên thủng thái dương, kéo theo từng chuỗi máu huyết.
Máu tươi dần dần nhuộm ướt lòng bàn tay của Lê Tiệm Xuyên, hao hết mấy viên đạn cuối cùng, đôi mắt của Lê Tiệm Xuyên trong bóng tối hiện lên một tia lạnh lẽo, kỹ thuật bắn súng chuẩn xác kỳ dị.
Gần như đồng thời.
Có một viên đạn lặng lẽ tiếp cận phía sau lưng của Lê Tiệm Xuyên, đối với cảm giác nguy hiểm làm cho hắn vô thức muốn né tránh, nhưng âm thanh xé rách không khí của viên đạn này so với viên đạn bình thường không giống nhau.
Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên khẽ động, như đoán ra gì đó.
Hắn quyết định đánh cược một lần.
Chỉ là chần chừ một chút, viên đạn kia liền bắn trúng vào người hắn.
Cảm giác choáng váng và đau đớn từ trên vai trùng kích lên đại não, sau đó lan tràn khắp cơ thể.
Mặc dù đã học qua khóa huấn luyện gây mê, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi hắn đã mất đi sự khống chế đối với cơ thể, ngã gục trên đất.
Tuyết rơi lạnh buốt pha lẫn mùi bùn đất bao phủ giác quan của hắn, dựa vào ý thức còn sót lại trong giây phút cuối cùng, Lê Tiệm Xuyên chỉ nghe thấy có âm thanh giẫm lên tuyết đi tới gần, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói không thể phân biệt ra âm sắc, như một cơn gió hư vô: “Đã thành công bắt được thí nghiệm thể, tố chất cấp A.”
…
“Sóng tinh thần dao động dị thường, điện áp tăng lên.”
“Một đoạn ký ức chịu ảnh hưởng, không cách nào bắt được, đề nghị cách ly loại bỏ.”
Âm thanh máy móc lạnh lẽo ồn ào bên tai.
Những cái bóng trắng chất chồng xoay tròn xung quanh, cánh tay yếu ớt vươn ra muốn chộp lấy, lại chộp được những dải lốm đốm lộn xộn màu xanh lam.
Một giọt chất lỏng cực lạnh rơi xuống mi tâm, ý thức đang hỗn độn mơ hồ đột nhiên bị kích hoạt.
Lê Tiệm Xuyên giật mình một cái, chợt mở bừng mắt, bật dậy.
Tầm mắt vẫn mơ hồ không rõ, nhưng lại thấy có vô số bóng người lắc lư tới gần.
“Hắn tỉnh rồi!”
“Nhanh! Gia tăng điện áp!”
Tri giác tứ chi vừa mới khôi phục, một luồng điện cực mạnh từ cổ chân truyền đến, Lê Tiệm Xuyên lập tức cảm thấy toàn thân đau đớn, ngã trở về.
Nhưng gần như cùng lúc, Lê Tiệm Xuyên không màng đến điện giật làm đôi tay phát run, trở tay nắm lấy xiềng xích đang quấn quanh cổ tay, vung mạnh lên, trực tiếp ghìm chặt cổ của bóng người cách hắn gần nhất, ‘Răng Rắc’ một tiếng giòn vang, như ở bên tai.
“A—!”
“Trời ơi! Hắn điên rồi sao?!”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Kích điện, kích điện mau!”
Lê Tiệm Xuyên tầm mắt mơ hồ, ý thức hôn mê, gần như là bản năng bộc phát, hắn điên cuồng công kích người tới gần.
Những thân ảnh xung quanh hỗn loạn kêu nhao nhao lui về phía sau.
“Gọi tiến sĩ Ninh! Thí nghiệm thể thoát ly khống chế, yêu cầu trợ giúp!”
Dòng điện cường lực xuyên qua thân, giống như bị roi da quét qua, Lê Tiệm Xuyên bị điện giật đến tay chân run rẩy, sọ não cơ hồ muốn nứt ra.
Nhưng càng đau đớn, ý thức của hắn ngược lại càng thanh tỉnh.
Đợi đến khi dòng cường điện qua đi, cả người Lê Tiệm Xuyên giống như cá mất nước, toàn thân ướt đẫm, mồ hôi thấm ướt tóc mai, hắn mở to đôi mắt đỏ ngầu, nỗ lực cố định tiêu điểm tầm mắt.
Những thân ảnh lắc lư trước đó không biết từ lúc nào đã đi mất, căn phòng trống rỗng bốn phía màu xám trắng, trên vách tường trước mắt có một màn hình chiếm hơn phân nửa mặt tường, phản chiếu hình ảnh hiện tại của hắn, y hệt như một con thú bị vây khốn.
Tầm mắt trống rỗng dần dần trở nên rõ ràng.
Ánh mắt Lê Tiệm Xuyên rời khỏi màn hình phản chiếu bản thân, bất động thanh sắc đánh giá bốn phía.
Đây rõ ràng là một căn phòng điều trị, diện tích khoảng 30 mét vuông, hai bên tường có hai giá sắt to lớn, bên trên bày đầy chai lọ đủ loại kích thước, trong không khí tỏa ra mùi thuốc hỗn hợp.
Trên người hắn không phải là quần áo mặc trước khi hôn mê, mà là một bộ quần áo rộng mỏng màu đen, giống như quần áo của bệnh nhân.
Giơ tay một chút, tay áo trượt xuống, trên đường cong cơ bắp có cài khóa điện tử bằng kim loại. Nối liền với hai cái khóa sắt khác, buộc bốn phía trên giường. Xiềng xích rất dài, xem ra đủ để cho hắn tự do đi lại trong phòng.
Hắn mở tay phải ra, mắt nhìn lòng bàn tay, quả nhiên thấy một số thứ tự tựa như hình xăm.
A3.
Số thứ tự này hắn đã từng thấy trong hồ sơ nghiên cứu về phòng thí nghiệm của Ninh Chuẩn.
Xem ra, trước khi hắn hôn mê đã nghe được chính xác, hiện tại rất có thể hắn đã bị Ninh Chuẩn bắt tới địa bàn của y… Căn phòng này có tên là God, tiến hành thí nghiệm trái pháp luật trên cơ thể người.
Ninh Chuẩn đuợc xưng là nhà khoa học quái vật, mục đích nghiên cứu về sinh vật.
Y không quốc tịch không tín ngưỡng, chỉ số IQ cực cao, quan hệ sạch sẽ, hành sự gần như không có nguyên tắc. Từ khi tên của y bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, y đã bị xem như là người có hai bộ mặt. Một mặt y nghiên cứu y dược, đã từ trong tay tử thần đoạt lại hàng ngàn người bệnh nan y, một mặt khác, y chế tạo dịch độc đủ để tàn sát một thành phố.
Đối với một số quốc gia và tổ chức mà nói, cống hiến và nguy hiểm mà Ninh Chuẩn mang đến gần như là bằng nhau.
Nhưng không có ai bắt được y, hoặc là từng nhìn thấy y. Tại thời đại mà hầu như mỗi người đều không có quyền riêng tư mà nói, việc này vô cùng không thể tưởng tượng nổi.
Nhớ lại tư liệu vô cùng đơn giản về Ninh Chuẩn, Lê Tiệm Xuyên nằm trên giường nghỉ trong chốc lát.
Sau khi cảm giác tê liệt và đau đớn giảm bớt, thân thể khôi phục một ít tri giác.
Hắn cố nén cảm giác đau đớn, từ trên giường ngồi dậy.
Hắn sờ lên vết thương trên người, đều đã được xử lý qua, kéo băng gạc ra nhìn, gần như mắt thường có thể nhìn thấy mà đang hồi phục lại, vết thương đang kéo da non.
Tốc độ lành lại như vậy đối với bên ngoài là không thể tưởng tượng nổi, nhưng ở trong căn phòng thí nghiệm này, lại không làm cho người ta thấy kinh ngạc lắm.
Trực giác cảm nhận, trong căn phòng điều trị này khẳng định không chỉ có một cái máy giám sát.
Lê Tiệm Xuyên cũng không có lộ ra quá nhều thần sắc, nét mặt bình tĩnh quan sát bốn phía.
Trên sàn còn có một vài dụng cụ bị lật đổ, một người máy tròn tròn đang yên lặng dọn dẹp.
Lê Tiệm Xuyên đánh giá người máy kia trong chốc lát, đồng thời khóe mắt lơ đãng quan sát kỹ càng tình huống bên trong phòng điều trị hơn nữa.
Hắn nhớ rõ lúc hắn bị châm điện có người hô to đi gọi tiến sĩ Ninh, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh đây thôi hắn sẽ được gặp Ninh Chuẩn.
Kế tiếp hắn suy nghĩ về cách ứng đối, khóa điện tử ở tay chân lại không hề có báo hiệu mà bỗng nhiên siết chặt.
‘ Kéttttt!’
Âm thanh của máy móc.
Lê Tiệm Xuyên còn không kịp giãy dụa, sau gáy chợt lạnh, bị ống tiêm đâm vào, một cảm giác tê liệt quen thuộc lập tức truyền khắp toàn thân.
Mọe, này là phong cách một lời không hợp liền đánh thuốc mê!
Lê Tiệm Xuyên đỏ mắt phẫn nộ trừng vài giây, nhưng vẫn là không cam lòng mà nhắm mắt lại.
Lại hôn mê không biết qua bao lâu.
Lúc Lê Tiệm Xuyên tỉnh lại lần nữa, tất cả đèn đuốc trong phòng đều đã tắt, chỉ còn sót chút bạch quang mông lung hắt vào căn phòng trắng xám.
Cơ thể của hắn vẫn còn có chút đau đớn và suy yếu, nhưng thần trí lại thanh tỉnh dị thường.
Trong phòng đột nhiên nhiều hơn một khí tức.
Hắn cảnh giác mà quay đầu nhìn tới phương hướng có khí tức xa lạ kia, lọt vào tầm mắt đầu tiên thế nhưng lại là một cánh tay thon dài trắng nõn.
Sau một giây, cánh tay kia duỗi qua đây, bẻ khớp đầu ngón tay không thể động đậy của Lê Tiệm Xuyên.
“Anh đã tỉnh?”
Lòng bàn tay mềm mại trơn láng của thanh niên chậm rãi vuốt ve hổ khẩu* của Lê Tiệm Xuyên, tựa như lông vũ quét qua quét lại.
*Hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón trỏ.
Lê Tiệm Xuyên bất động thanh sắc nâng mắt lên.
Người trước mặt, từ ngón tay đến sợi tóc, đều thể hiện cuộc sống trong an nhàn sung sướng, khí tức kiêu ngạo thanh cao.
Tuổi không quá hai mươi,tầm 21-22, dưới hàng mi dày là một đôi mắt đào hoa, mái tóc đen nhánh hơi dài, mềm mại mà dán hai bên gáy, làm nổi bật lên làn da trắng như ngọc của y.
Y mặc áo blouse trắng, tay áo hơi xắn lên, lộ ra cổ tay nhỏ gầy tái nhợt, trong tay y còn cầm theo một ống tiêm có chứa chất lỏng màu đỏ.
Tay y hơi dùng lực, ống tiêm mạnh mẽ đâm vào hổ khẩu của Lê Tiệm Xuyên.
Một trận đau đớn khó chịu, ánh mắt sắc bén của Lê Tiệm Xuyên nhìn người thanh niên: “Các ngươi muốn cái gì?”
Giọng của hắn khàn yếu, nhưng lời thốt ra miệng lại rất cường ngạnh.
Thanh niên khẽ nâng mí mắt, nhìn người đàn ông bị trói trên giường bệnh này, đồng tử đen nhánh tĩnh mịch, mi dài khẽ rũ, như mở ra cánh cửa địa ngục, thần bí khó lường, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Bờ môi của y trơn mỏng diễm lệ, lúc khẽ mím môi, lại lộ ra chút hương vị kiều diễm phong tình.
“Tính công kích và độ nguy hiểm của anh so với tôi nghĩ hơn nhiều, cho nên anh bị tiêm nhiều hơn một lần.”
Thanh niên đứng thẳng người.
Áo blouse trắng rộng thùng thình mềm mại mà dán lên thân hình thon dài của y, ánh sáng mờ ảo phác họa lên vòng eo nhỏ hẹp ấy, chân dài, còn lộ ra một chút xương quai xanh tinh tế.
“Tôi tên là Ninh Chuẩn.”
Y nghiêng đầu, khóe môi xinh đẹp mỉm cười như có như không: “Nghe nói anh muốn bán mông cho tôi?”
Ánh mắt Lê Tiệm Xuyên hơi trầm xuống.
Hắn nhìn về phía Ninh Chuẩn, sau vài giây, trên gương mặt có chút lạnh lẽo nở nụ cười trêu chọc: “Ninh tiến sĩ, nghe lén người lớn nói chuyện, cũng không phải hành vi của một đứa trẻ ngoan.”
————
Tiểu kịch trường:
Lê Tiệm Xuyên: không bán, cút!
Ninh Chuẩn: … →_→
Hết chương 1