Bầu trời sao ở Nepal mênh mông và thăm thẳm, ánh trăng như một tấm lụa mỏng phủ trên đỉnh núi tuyết.
Thời gian chờ nối chuyến là tám tiếng đồng hồ.
Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn khoác áo lông mua tạm, lủi vào một khách sạn nhỏ ở gần sân bay.
Máy điều hòa trong phòng giường đôi kêu vù vù, vòi nước cũ kỹ không thể khóa chặt nhiễu nước tí tách.
Gương phòng tắm phủ đầy hơi nước, Ninh Chuẩn mặc áo choàng tắm đi ra, Lê Tiệm Xuyên tựa ở đầu giường đón lấy người rồi đeo một vòng cổ màu đỏ có mặt dây chuyền vào cổ Ninh Chuẩn.
Ninh Chuẩn cầm mặt dây chuyền lên xem, là ngọc bội bình an bằng ngọc bích hòa điền rất bình thường, trắng nõn tròn trịa. Sau một thời gian dài nằm trong tay Lê Tiệm Xuyên, ngọc bội đã ngấm nhiệt độ cơ thể.
Tỉ mỉ quan sát thì thấy ở mép trong của ngọc bình an có một vết máu bé tẹo.
“Quà hả anh?” Ninh Chuẩn nhướng mày.
Bụng Lê Tiệm Xuyên thít chặt, đứng dậy cắm điện máy sấy tóc, sấy tóc cho Ninh Chuẩn. Giọng nói hơi khàn bị tiếng ồn của máy sấy tóc át đi phân nửa: “Có thể xem là vậy.”
“Nhưng ở Trung Quốc thì cái này có thể được coi là một sự chúc phúc…” Những ngón tay mảnh khảnh của Lê Tiệm Xuyên xuyên qua mái tóc mềm mại của Ninh Chuẩn, có hơi thô bạo, “Bình an vui vẻ, tiêu tai giải nạn.”
Ninh Chuẩn bị ấn đầu, nhướng mày bật cười: “Trai thẳng mà cũng biết cách nói chuyện ghê hen.”
Lê Tiệm Xuyên ôm lấy Ninh Chuẩn, nhìn từ trên xuống, xuyên qua mái tóc đen rối tung, hắn có thể láng máng thấy chiếc mũi thẳng và trắng nõn của Ninh Chuẩn, giống như một đường nứt gãy của núi tuyết. Ngọn tóc hai bên rủ xuống mí mắt, trải ra hình cắt tinh tế, thấp thoáng bên dưới là đôi môi mỏng phơn phớt đỏ.
Từ góc nhìn này, Ninh Chuẩn giống như một con ma cà rồng thiếu sức sống đã thu răng nanh lại, đang bị ăn mòn bởi sự dịu dàng hiếm có của nhân loại.
Sau khi trở về từ màn chơi trước, Lê Tiệm Xuyên phát hiện hắn không thể dậy cảnh giác với Ninh Chuẩn. Thậm chí có những lúc hắn nhớ lại thiếu niên rạng rỡ xảo quyệt bị xiềng xích đầy người kia, hắn bất giác nảy sinh một cảm xúc từa tựa như đau lòng.
Nếu đây là âm mưu của Ninh Chuẩn thì cậu đã thành công.
Song, ngay cả sau khi xác nhận mình đã thay đổi, Lê Tiệm Xuyên vẫn không muốn ngăn trở suy nghĩ của mình. Hắn rất muốn biết giấu diếm hắn hết thảy, nói với hắn hết thảy, đồng thời thúc hắn đi về phía trước sẽ là cái gì.
“Thầy Lê ơi.”
Ninh Chuẩn trở người, lại đổi một danh xưng khác, dựa vào ngực Lê Tiệm Xuyên, duỗi đôi chân lạnh lẽo trên người hắn, nhấc cái túi nhỏ ở tủ đầu giường lên rồi huơ huơ: “Đồ dùng dạy học nè.”
Máy sấy tóc đúng lúc tắt.
Lê Tiệm Xuyên vỗ vào eo Ninh Chuẩn, dịch chân của cậu đến lồng ngực mình, nói: “Tám tiếng không đủ.”
“Không làm em, làm chuyện chính thôi.” Hắn đốt điếu thuốc, rít nhanh hai hơi rồi dụi tắt: “Sẵn sàng chưa?”
Trong trí nhớ hiện có của Lê Tiệm Xuyên thì đây là lần đầu tiên hắn dùng hộp ma mang theo người vào trò chơi.
Nhưng việc này không đòi hỏi nội dung kỹ thuật gì cả, mặt dây chuyền ngọc bội bình an nằm trước cổ Ninh Chuẩn đã được Lê Tiệm Xuyên bỏ vào hộp ma của mình một thời gian, xác nhận đã ngấm mùi hộp ma. Do đó, khi Lê Tiệm Xuyên cầm theo hộp ma, chọn tiến vào trò chơi thì ý thức sẽ tự động có liên hệ với nhau.
Ninh Chuẩn vứt cái túi nhỏ qua một bên, đứng dậy rải một ít bột thuốc quanh giường, sau đó giơ tay tắt đèn ngủ.
“Đi thôi anh.”
Bóng tối lan tràn quét qua.
Một lực hút quen thuộc và mạnh mẽ vồ lấy ý thức mơ hồ từ hộp sọ, đột nhiên kéo một cái ___ như bỗng xẹt qua vũ trụ và bầu trời sao vô tận, ánh sáng óng ánh chảy ngược như sông biển.
Cảm giác chóng mặt thay đổi từ nặng sang nhẹ, rầm rầm vang dội.
“Két!”
Âm thanh như có như không xẹt qua tai, lưng Lê Tiệm Xuyên dựa vào một chỗ thực.
Trước mặt là một cái bàn ăn nhỏ dành cho bốn người, một bông hồng sẫm màu sắp tàn cắm nghiêng trong chai thủy tinh trong suốt tinh xảo. Đằng sau bông hồng có ba cây nến trắng, ánh nến bung nở quầng sáng sáng tỏ phạm vi nhìn.
Lê Tiệm Xuyên lặng lẽ nghiêng đầu lia mắt nhìn, nhanh chóng thu hết hoàn cảnh xung quanh và tất cả thông tin vào đầu.
Đây là một toa ăn.
Chấn động xóc nảy truyền tới từ dưới người kèm với tiếng ầm ầm loáng thoáng đã có thể chứng minh rằng đây là toa phục vụ ăn uống của một đoàn tàu đang chạy.
Không gian của toa ăn khá nhỏ, tổng cộng có mười hai bàn đặt hai bên cửa sổ, có thể chứa bốn mươi tám người, song trong toa ăn lúc này không có quá nhiều người.
Trần toa ăn được thắp sáng bằng hai bóng đèn mờ rất nhỏ, tính luôn Lê Tiệm Xuyên thì tổng cộng có chín bóng dáng mặc áo choàng đen đang ngồi rải rác quanh bàn, mỗi người một bàn, không hề ngồi với bất cứ ai khác.
Bữa ăn đơn giản được đặt trên chín cái bàn.
Tất cả người chơi đang âm thầm đánh giá lẫn nhau, không ai thực hiện bất kỳ động thái rõ ràng nào. Điều này cho thấy màn chơi này hẳn không có người chơi mới.
“Thành thật xin lỗi đã để các vị đợi lâu!”
Một giọng nam âu sầu tang thương đột nhiên phát ra từ phía trước lối vào của toa ăn uống, kèm theo tiếng giày da vội vã gõ trên sàn.
Cửa toa ăn nhanh chóng mở ra rồi đóng lại.
Một người đàn ông trung niên mặt chữ điền mặc đồng phục trưởng tàu màu trắng xuất hiện trong toa ăn. Ông ta có một cặp lông mày rậm, đè nặng ở phía trên mắt, giống như hai đám mây đen dày, phối với khóe miệng hơi chùng xuống mang lại cảm giác rất nghiêm túc, không dễ đối phó.
Nhưng giờ đây vẻ mặt của ông ta bộc lộ khá rõ sự buồn rầu và lo âu, điều đó làm suy yếu sự lạnh lùng và nghiêm nghị của ông ta rất nhiều.
Ngay khi ông ta bước vào, tầm mắt của các người chơi đều ghim chặt lấy ông ta một cách hiển nhiên.
Rõ ràng, đây là người thuyết minh của màn chơi này.
Sau khi gặp qua radio của Phiên tòa bàn tròn, Lê Tiệm Xuyên vẫn có cảm giác thân thiết với người thuyết minh hình dạng con người thế này hơn.
“Tôi nghĩ rằng các quý bà và quý ông phải rất bối rối, không biết vì sao tôi lại mời mọi người tới đây.”
Người đàn ông đứng trên lối đi của toa ăn uống, cởi mũ ra, sắc mặt hơi trầm xuống, nói, “Trước hết, tôi xin tự giới thiệu tôi là Thompson, trưởng tàu của đoàn tàu Silence, rất vui được gặp mọi người.”
“Hoan nghênh các vị lựa chọn đoàn tàu Silence để rời xa chiến tranh. Chúng tôi sẽ đưa các vị trở về quê hương như đã giao hẹn. Nhưng trước đó, tôi có một tin không may cần nói.”
“Chiến tranh là thịnh yến của tử thần, không một nhân loại bình thường nào có thể chạy thoát lưỡi hái của tử thần. Tất cả những người trốn chạy đều đã bán đứng linh hồn của họ.”
“Chiến tranh cũng gây ra nhiều căn bệnh lây lan trên chiến trường và trong lòng mọi người. Trong chuyến đi này, do sơ suất trong việc kiểm tra nên đã để một hành khách mắc bệnh tâm thần thuận lợi lên tàu.”
Đôi mắt màu lá cọ sâu thẳm của trưởng tàu quét qua tất cả những người chơi đang ngồi, nếp nhăn hằn sâu ở giữa hai chân mày, gằn từng chữ một: “Các vị cần biết rằng hành khách này rất gàn dở và nguy hiểm.”
“Trong năm ngày và năm đêm tàu chạy, chúng ta phải tìm ra và cách ly người đó… nếu không sẽ có rắc rối.”
Nửa bên mặt của ông ta bị ánh đèn mờ rọc một nét rất sâu, mở ra lớp lớp âm u quỷ quyệt.
Khéo sao đoàn tàu lại chấn động vào lúc này, ngọn đèn trên trần nhoáng lên một cái, vô số cái bóng âm u hỗn loạn xẹt qua tường và cửa sổ, một cơn gió lạnh ngấm xuống từ đỉnh đầu.
Lê Tiệm Xuyên phát giác bầu không khí trong toa ăn uống dường như đã thay đổi. Sau khi trưởng tàu nói ra điều này, như thể có cái gì đó đã tỉnh giấc trên chuyến tàu này, bầu không khí không thể giải thích được tràn ra.
Nhưng hình như trưởng tàu không để tâm cho lắm.
Ông ta nói tiếp: “Mỗi ngày trước bữa tối, nếu các vị có đối tượng nghi ngờ thì có thể sử dụng bất kỳ phương thức nào để thông báo cho nhân viên của chúng tôi. Sau bữa tối, hành khách có số phiếu chỉ định nhiều nhất sẽ bị đưa đi cách ly.”
“Nếu người đó là hành khách mắc bệnh tâm thần, vậy thì xin chúc mừng, hành trình của chúng ta sẽ đầy bình yên…”
Người chơi ngồi ở bàn số 3 đột nhiên hỏi: “Nếu cách ly sai thì sao?”
Vấn đề vừa được đưa ra, biểu hiện của trưởng tàu như cứng lại trong giây lát, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Ông ta nhìn về phía số 3 và nói với giọng trầm: “Về vấn đề này, bất kỳ sai lầm nào cũng sẽ gây ra tử vong. Do đó, nếu hành khách bị cách ly không phải là hành khách mắc bệnh tâm thần thì vị hành khách bình thường đó cũng sẽ mắc phải bệnh tâm thần trong lúc cách ly __“
“Thứ cho tôi nói thẳng nhé các vị, việc này rất khủng khiếp. Bởi vì những người mắc phải căn bệnh này sẽ không thể kiểm soát lời nói và hành động của họ mỗi khi họ phát bệnh. Sau khi trở lại bình thường, bọn họ sẽ không nhớ mình đã làm những gì khi phát bệnh.”
“Tất nhiên, hành khách mắc bệnh tâm thần kia không giống vậy.”
“Vì vậy, tôi muốn nói rằng các vị có thể từ bỏ quyền chỉ định của mình nhưng xin đừng lạm dụng nó.”
Biểu hiện của ông ta hết sức nghiêm túc, như muốn giao phó một vấn đề rất nghiêm trọng.
Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ vài giây, hỏi: “Trưởng tàu Thompson, nếu từ bỏ quyền chỉ định, liệu sẽ có hình phạt chứ?”
Thompson vuốt ve vành mũ, mỉm cười rất nhẹ: “Đây là chuyện hiển nhiên, thưa hành khách. Nhưng cá nhân tôi không cho rằng đây là một hình phạt.”
“Nếu có một đêm nào đó các vị không sử dụng quyền chỉ định của mình mà bỏ phiếu trống, vậy thì vị hành khách mắc bệnh tâm thần kia sẽ có được năm phút tàng hình.”
“Trong năm phút tàng hình này, người nọ không thể trực tiếp giết người nhưng lại có được mức độ tự do lớn nhất. Đây là phần thưởng cao nhất dành cho người nọ.”
Thompson cười nói.
Tất cả người chơi đều bí mật di chuyển cơ thể, như thể đang ngẫm nghĩ thông tin được tiết lộ trong lời nói của Thompson.
Tìm ra bệnh tâm thần, chỉ định, cách ly.
Song một khi bỏ phiếu trắng hoặc chỉ định sai, đều sẽ dẫn đến một vài hậu quả không tốt.
Đây thoạt nhìn là một quy tắc rất đơn giản.
Nhưng thái độ và lời nói của Thompson lại có chút kỳ lạ và mập mờ.
Lê Tiệm Xuyên để ý sau khi trả lời xong, Thompson chỉnh trang lại mũ rồi đội mũ lên, giống như định xoay người rời đi.
Điều này có nghĩa là tin tức mà người thuyết minh sẵn lòng chủ động thông báo chỉ có như vậy.
Vào thời điểm Thompson chuẩn bị quay đầu bỏ đi, người chơi ngồi ở bàn số 5 trước mặt Lê Tiệm Xuyên đột nhiên nói: “Trưởng tàu Thompson, hành khách tâm thần mà chúng ta phải tìm kiếm có bất kỳ đặc điểm nào không?”
“Đặc điểm ư?”
Động tác xoay người của Thompson khựng lại.
Ông ta lặp lại câu hỏi này rồi lắc đầu đầy tiếc nuối: “Tôi xin lỗi, chúng tôi không có bất kỳ thông tin nào về hành khách này. Nhưng nói thật, người nọ là một bệnh nhân tâm thần, vì vậy, dù cho bình thường có kiểm soát như thế nào đi nữa thì người nọ vẫn sẽ có một vài hành vi không giống với người bình thường, tôi tin ngài hiểu được, hành khách.”
Số 5 ngước nhìn Thompson, giọng biến âm khàn khàn: “Không có đặc điểm rõ ràng… Nếu không thể cách ly người đó trước tối thì sao?”
Một vài tầm mắt rơi vào người số 5.
Câu hỏi của số 5 dường như không khác với câu hỏi của số 3 nhưng khác ở cách hỏi. Song thật ra, trọng điểm và đáp án mong muốn của hai người hoàn toàn khác biệt.
Cái số 3 muốn biết là điều gì sẽ xảy ra với người bị cách ly nhầm, trong khi số 5 muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bệnh nhân tâm thần kia không bị bắt lại.
Đây là một khu vực màu xám rất dễ nảy sinh tính hai mặt của lô-gíc.
Thompson giống như đã liệu đến vấn đề này từ sớm nên nói thẳng: “Chúng tôi không biết nhiều về căn bệnh này, nhưng có một điều chắc chắn là nếu người nọ không bị cách ly thì chắc chắn sẽ tự do, điên cuồng… Người nọ có thể làm điều gì đó không thể tưởng tượng được, và đó là điều chúng ta không thể ngăn lại.”
Nói đến đây, ông ta gật nhẹ đầu về phía tất cả người chơi, đẩy cửa toa ăn uống rồi dứt khoát rời đi, không cho ai cơ hội đặt câu hỏi thêm nữa.
Toa ăn uống yên lặng chỉ trong chốc lát, tiếng dao nĩa dần dần vang lên.
Lê Tiệm Xuyên cắt một khối thịt bò cho vào miệng, trong đầu nhanh chóng phân tích các quy tắc mở đầu của màn chơi này.
Nhiệm vụ của màn chơi này hơi giống với nhiệm vụ của màn Jack Đồ tể, một cái là yêu cầu người chơi bắt Jack, một cái là yêu cầu người chơi tìm ra hành khách mắc bệnh tâm thần. Nhưng cái sau có ít manh mối và nhiều hạn chế hơn cái trước, giống như vẫn còn che giấu một số thứ phức tạp không nổi trên mặt nước.
Màn chơi này không có người mới, vì vậy độ khó không thể thấp hơn màn Jack Đồ tể.
Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ tới lui, đột nhiên nghe thấy tiếng rót rượu ùng ục từ phía sau.
“Ban ngày quan sát tất cả hành khác, sập tối chỉ định bỏ phiếu và tối đến nhận được kết quả cách ly. Một màn chơi đơn giản và hợp quy cách.”
Người chơi ở bàn số 7 cầm ly rượu lên, liếc nhìn một vài ánh mắt khẽ vụt qua, tiếng cười khàn khàn tuôn ra từ dưới cái bóng của mũ trùm đầu. “Tôi hi vọng sẽ gặp lại các người ở đây vào tối mai, chúc may mắn nhé.”
Toa ăn uống yên lặng trong vài giây.
Có tiếng dao nĩa va chạm chói tai, số 5 gõ vào đĩa, lạnh lùng nói: “Không loại trừ khả năng người chơi sẽ được ngẫu nhiên giao cho thân phận hành khách mắc bệnh tâm thần. Chúc may mắn có sớm quá hay không.”
“Tôi không thích sự thờ ơ và bi quan.” Số 7 lại cười nói, rồi không nói thêm gì nữa.
Có lẽ do ngoài mặt các quy tắc rất đơn giản nên không khí của bữa tối này không căng thẳng lắm.
Những người chơi còn lại không ai nói thêm gì nữa.
Mọi người dùng bữa tối trong im lặng.
Sau khi cắt một nửa miếng bít tết, Lê Tiệm Xuyên tạm thời dừng tay, hờ hững nhấc tấm thẻ quy tắc úp ngược trên bàn lên, hắn đã khá quen thuộc việc này.
Sắc máu quen thuộc tràn khắp mặt thẻ.
Một dòng chữ bằng máu từ từ xuất hiện trước mặt Lê Tiệm Xuyên, là quy tắc của hắn cho màn này: “Không thể nhìn thẳng vào bất kỳ mặt kính nào.”
Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên chuyển động.
Không thể nhìn thẳng vào bất kỳ mặt kính nào.
Phạm vi bao hàm rất rộng, không chỉ đơn giản là gương mà còn bao gồm tất cả các mặt gương có thể phản chiếu hình ảnh, chẳng hạn như cửa sổ đen nhánh, mặt nước tĩnh lặng.
Điều này hạn chế hoạt động khá nhiều và rất dễ vi phạm quy tắc nếu không chú ý.
Trong sự trầm lặng yên ả, chiếc đồng hồ treo trên tường đã chạy đến chín giờ tối.
Kim đồng hồ nhảy cạch một tiếng.
Đã đến giờ.
Lê Tiệm Xuyên đột nhiên bị một lực hút mạnh kéo giật một cái, ánh sáng trước mặt hắn đột nhiên biến mất như bị lỗ đen cắn nuốt.
Nhưng bóng tối chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Theo sát tới là một ánh đèn nhỏ nhoi và ảm đạm, lặng lẽ treo ở một bên.
Mắt hơi lóa sáng.
Lê Tiệm Xuyên nhắm mắt lại, làm dịu sự thay đổi ánh sáng đột ngột.
Xung quanh không còn là cảnh trong toa ăn uống.
Tư thế của hắn cũng đổi từ ngồi sang nằm ngửa.
Cổ của hắn có hơi ê ẩm, dường như đã nằm một lúc lâu. Lưng của hắn tiếp xúc với một mặt giường cứng, phía sau hắn là một chiếc chăn hơi ngả vàng.
Không gian của khoang giường nằm đơn này không lớn lắm, cố lắm có thể để Lê Tiệm Xuyên thoải mái xoay một vòng.
Giường hẹp nằm sát tường, bên cạnh là một bàn nhỏ và một ghế tựa, trên tường có móc treo quần áo, trong góc đặt một chiếc vali nhỏ. Toàn bộ không gian nhỏ gọn và hơi chật chội.
Sau khi quan sát bố cục hoàn chỉnh, Lê Tiệm Xuyên xoay người xuống giường, kéo rèm cửa sổ lại, bắt đầu kiểm tra đồ vật trong khoang.
Như thường lệ, hắn phải xác định danh tính của mình trước.
Song trên người hắn không có bất kỳ giấy tờ chứng nhận và đồ vật nào, hắn rõ ràng là một hành khách vừa mới lên tàu không bao lâu, vali của hắn vẫn còn chưa được mở ra. Trên vali có móc một cái ổ khóa nhỏ, Lê Tiệm Xuyên lục lọi túi quần áo nhưng không tìm thấy chìa khóa.
Điều này có hơi lạ.
Không do dự nhiều, hắn nương vào ngọn đèn nhỏ phía trên đầu, sờ soạng cái ổ khóa nhỏ trên vali rồi dùng một chút lực bẻ gãy nó.
Theo động tác của hắn, chiếc vali phát ra một tiếng két nhỏ, hơi nảy lên, hình như đồ bên trong quá đầy sắp sửa tràn hết ra ngoài.
“Không có chìa khóa cho vali của mình ư…”
Lê Tiệm Xuyên thì thầm, bỏ ổ khóa vào túi quần áo __ hiện giờ hắn đang mặc một bộ vest nỉ, rất có khí chất của một quý ông người Anh, gọn gàng phẳng phiu, thậm chí không có tới nếp nhăn.
Chiếc vali xách tay mở ra, trên cùng là một lớp quần áo có hơi mất trật tự.
Lê Tiệm Xuyên lấy từng bộ quần áo ra, bất ngờ phát hiện những bộ quần áo này có kích cỡ và kiểu dáng hoàn toàn khác nhau, như thể chúng thuộc về nhiều người khác nhau vậy.
Dưới những bộ quần áo này là một cái hộp nhỏ.
Sau khi bị Lê Tiệm Xuyên bạo lực mở ra, trong hộp nhỏ này đựng rất nhiều giấy tờ chứng nhận thân phận khác nhau của những người khác nhau, tất cả rơi ào ào ra ngoài.
Hết chương 112