Trong đầu hắn chấn động, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn __
Khi giết Lauren, một tay của hắn đã bị chính hắn chặt đứt trong ảo ảnh của Lily. Nói cách khác, hắn đáng lẽ chỉ có một tay để sử dụng. Nhưng lúc nãy cướp con dao từ trong tay Lily, làm thế nào mà hắn có thể một tay bóp nát cổ Lily, một tay cướp dao rọc xương cho được?
Ngay lúc ý nghĩ này xuất hiện, một làn hương lạnh lẽo và u ám đột nhiên lan tràn, mùi thơm ngào ngạt quỷ dị giống như một đóa hoa tử vong chỉ có thể nhìn thấy khi bước sang thế giới bên kia.
Giống như bị thúc đẩy, ánh sáng xanh trong đáy mắt Lê Tiệm Xuyên bùng lên, tầng tầng lớp lớp gió lớn bão tuyết đang liên tục tích tụ nổi lên rầm rầm.
Tầm mắt xung quanh bỗng tối sầm lại, cuốn truyện cổ tích quen thuộc trước mặt bỗng chìm vào bóng tối, như bị thủy triều đen nhấn chìm không còn dấu vết.
Quyển sách cổ tích biến mất, cảm giác trói buộc và không thể kiểm soát trên cơ thể cũng biến mất.
Lê Tiệm Xuyên giống như đã có một giấc mơ dài và mệt lả, sức mạnh kiên cố trong cơ thể đã bị hút ra gần hết vào thời điểm hắn tỉnh dậy, hắn dựng thẳng lưng và đập mạnh vào thành tàu.
Xung quanh có một mùi máu buồn nôn bốc lên, hắn đã quay trở lại lối đi quen thuộc trên tàu hỏa, đối diện với máu me khắp nơi.
Lê Tiệm Xuyên ổn định tâm trí, giữ cảnh giác và liếc nhanh một vòng.
Ninh Chuẩn vẫn không thấy đâu, phu nhân Carol máu thịt lẫn lộn và Vivien Leigh sắp bị chặt thành thịt băm cũng không thấy đâu. Đôi chân đứt lìa của Lily nằm vắt ngang lối đi, nhưng người lại không thấy tung tích. Ở bên chân hắn, Jackson gục xuống, mặt như tờ giấy vàng, hai mắt nhắm nghiền, như bị sợ hãi tột độ mà hôn mê bất tỉnh.
Nếu không phải vì máu thịt bắn tung tóe khắp lối đi vẫn còn ở đây thì có lẽ Lê Tiệm Xuyên không thực sự xác định được mình đã bắt đầu rơi vào tình trạng bất thường từ lúc nào.
Ngoài ra, Lê Tiệm Xuyên cũng nhận thấy tư thế của bản thân cũng rất kỳ lạ, bàn tay còn nguyên vẹn duy nhất vẫn duy trì tư thế cầm dao, lưỡi dao vung cao, quỹ đạo nhắm vào xương bánh chè của bản thân, giống như kế tiếp sẽ chặt xuống, róc ra xương chân bị gãy vậy.
Nhận thức này khiến Lê Tiệm Xuyên cau mày.
Hắn hoàn toàn chắc chắn nếu như mình thức tỉnh chậm thêm vài giây thì sợ rằng sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Giờ ăn tối đêm nay quỷ dị và khó đoán hơn trò đổi đầu đêm qua.
Lê Tiệm Xuyên nhìn xuống tay trái của mình, xác nhận vẫn bị đứt đoạn, sau đó xoay con dao róc xương lại rồi quan sát.
Loại dao róc xương này không phải là loại đặc biệt phổ biến, nó quá mảnh và nhỏ gọn, so với dao to sắc bén thì nó giống một con dao dùng để trang trí hơn, nhưng những đồ trang trí bình thường có lẽ sẽ không chọn tạo hình theo dao róc xương.
Rõ ràng con dào này có vấn đề, nhưng Lê Tiệm Xuyên tạm thời chưa tìm thấy thêm manh mối nào từ nó.
Hắn cất con dao đi, đi vài bước trong vũng máu, định đánh thức Jackson để hỏi về Ninh Chuẩn và những người khác thì chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn ở trong lối đi.
Tròng kính bắn ra giữa kẽ bàn tay của Lê Tiệm Xuyên.
Vào lúc này, hướng phát ra âm thanh lại chấn động ken két, trong một loạt cửa khoang khép hờ, có một cánh cửa bị kéo ra.
Một người thanh niên mảnh khảnh xuất hiện ở cửa, có chút yếu ớt dựa vào cửa, nửa bên mặt và cổ đẫm máu, đôi mắt hoa đào rũ xuống, hơi ảm đạm.
Lê Tiệm Xuyên thở nhẹ một hơi, tiến lên vài bước bảo vệ lấy người: “Bị thương à?”
Hắn gần như có thể lập tức xác định đây là Ninh Chuẩn.
Nhưng trong vài màn chơi từ trước đến nay, Lê Tiệm Xuyên chưa từng thấy Ninh Chuẩn bị thương, lúc này máu rơi trên khuôn mặt thanh tú kia trông vô cùng chói mắt.
“Bị vây đánh.”
Ninh Trăn hơi nhướng mắt lên, sau khi được hơi thở của Lê Tiệm Xuyên quấn lấy, khuôn mặt tái nhợt quá mức của Ninh Chuẩn mới ấm lên một chút, “Sau khi Vivian Leigh để tuột con dao trong tay, anh và Lily chạy đến cướp. Anh cướp được dao nhưng chắc đã rơi vào trong ảo ảnh nên bị đứng bất động ở đó. Lily muốn giết anh, em đã nhốt cô ta lại rồi.”
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn cánh cửa sau lưng Chuẩn, Lily cụt hai chân đang nằm trong góc, không có hơi thở, cả khoang đầy máu.
Nhưng chỉ có thi thể của Lily, không có gì khác.
Lê Tiệm Xuyên nhìn sắc mặt Ninh Chuẩn, mày cau nhẹ, không hỏi bị vây đánh là như thế nào mà ôm người bước ra khỏi cửa, lấy ra một chiếc khăn tay, đơn giản xử lý vết thương cho cậu.
“Em chặt chân cô ta à?”
Lê Tiệm Xuyên hỏi.
Ninh Chuẩn lắc đầu liếc nhìn hai cái chân nằm giữa lối đi: “Không, nó tự đứt. Cô ta chết trước khi em giết Lily, cũng không có thông báo giết chóc nào. Trong trò chơi Pandora, ngoại trừ trận chiến đặt tên người chơi như màn chơi trước của anh sẽ không công bố tên của anh, thì vào những thời điểm khác sẽ không xuất hiện tình huống giết người nhưng không thông báo. Vả lại, phản ứng đối chiến của Lily rất kỳ lạ…”
Cậu không miêu tả chi tiết kỳ lạ mà hơi nghiêng đầu, dây máu dính trên mặt vào bàn tay đang xử lý vết thương của Lê Tiệm Xuyên, khẽ thì thầm: “Tay anh không mịn gì hết, làm em đau kìa… Máu là của em hết, ngọt lắm, anh liếm thử đi.”
Lê Tiệm Xuyên thực sự ngưỡng mộ khả năng lẳng lơ mọi lúc mọi nơi này.
Nhưng hắn cho rằng đề xuất của Ninh Chuẩn cũng coi như hiệu nghiệm.
Có điều, bây giờ rõ ràng không có thời gian để hắn cẩn thận xoa dịu vết thương cho Ninh Chuẩn.
“Lối đi này không bình thường, tốt hơn hết đừng tiếp tục ở lại đây.” Lê Tiệm Xuyên hôn Ninh Chuẩn, làm ướt hai cánh môi hơi tái và khô của cậu, xoay người cõng người lên, sau đó đi vào trong khoang, nhanh chóng kiểm tra thi thể của Lily.
Ninh Chuẩn quen thuộc nằm ở sau lưng, cảm nhận được sự thận trọng của Lê Tiệm Xuyên, sắc nước trên môi chạm vào vành tai của Lê Tiệm Xuyên, thấp giọng nhấn rõ từng chữ: “Đau lòng vậy sao?”
Lê Tiệm Xuyên không trả lời, đưa tay phải ra sau, nhéo một cái lên bắp chân Ninh Chuẩn.
Ninh Chuẩn rên một tiếng, cười rộ lên, trả đũa cắn vào tai Lê Tiệm Xuyên, sau đó lấy con dao róc xương của Lê Tiệm Xuyên để kiểm tra.
Không có thêm manh mối nào trên thi thể của Lily.
Lê Tiệm Xuyên cứ cảm thấy trong khoang cũng không an toàn, vì vậy hắn liền rời khỏi khoang sau khi kiểm tra xong, quay lại lối đi để xách Jackson lên.
Hắn nhân cơ hội mô tả ảo giác mà hắn vừa trải qua cho Ninh Chuẩn nghe, nói: “Vivien Leigh và phu nhân Carol đã biến mất.”
Ninh Chuẩn dựa vào vai hắn thì thầm: “Phán đoán của anh chắc là đúng. Ảo giác của anh bắt đầu khi con dao róc xương rơi khỏi tay Vivien Leigh, em cũng nhìn thấy sự khác thường của anh sau khi anh cướp được con dao đó. Sự chênh lệch thời gian lúc này có vấn đề, về việc anh có đang bị ảo giác hay không thì điểm khác biệt hẳn là thương tích của anh. Điều này cũng cho thấy anh trong ảo giác không phải là anh của hiện tại.”
“Tốt hơn hết chúng ta nên đi tiếp, đừng dừng lại.” Ninh Chuẩn suy tư, giọng bình tĩnh, “Đánh thức Jackson đi anh, cậu ta chắc biết nhiều hơn chúng ta.”
Lê Tiệm Xuyên cũng có cùng suy nghĩ.
Từ đầu giờ ăn tối đêm nay cho đến buổi biểu diễn hiện tại, Jackson chắc chắn có một vai trò rất quan trọng trong đó, là một nhân tố quyết định.
Lối đi dài tối, lạnh lẽo chật chội và áp lực, trước sau tràn ngập tầng tầng lớp lớp bóng tối đáng sợ không rõ, không thấy được đầu cùng, khiến người có tâm lý sợ hãi nhát gan muốn khám phá.
Lê Tiệm Xuyên dựa vào vết máu trên mặt đất phán đoán phương hướng đi tiếp theo, cõng Ninh Chuẩn đi về phía trước.
Đi được một đoạn, mùi máu tanh xung quanh cũng nhạt dần, cơn đói không thể chịu đựng được trong bụng Lê Tiệm Xuyên cũng dịu đi rất nhiều.
Hắn đợi Ninh Chuẩn kiểm tra xong con dao rồi cất con dao trở lại túi áo gió, tiếp đó buông Jackson đang bất tỉnh xuống, ấn ngón tay vào chỗ nào đó trên gáy Jackson.
“Ah!”
Jackson giật mình một cái, run lập cập tỉnh dậy, vô thức hét lên một tiếng, rồi ngơ ngác nhìn Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn trước mặt.
Đột nhiên, như thể nghĩ đến điều gì đó khủng khiếp, cậu ta đột ngột duỗi thẳng người, liều mạng bò về phía trước bất chấp đôi chân đang rướm máu, vừa kích động vừa sợ hãi hét lên: “Không… không! Không được dừng lại! Không được dừng lại… ”
Lê Tiệm Xuyên vươn tay túm cổ áo Jackson: “Cậu biết cái gì hả?”
Jackson sợ hãi hét lên giãy dụa mấy lần, trên người có thương tích, vừa rồi còn ngất xỉu nên cơ thể đã gần như hư thoát, không thể nào phản kháng lại Lê Tiệm Xuyên.
Giãy dụa cũng vô ích, cậu ta nhanh chóng mất đi sức lực, bị Lê Tiệm Xuyên nắm lấy như giẻ rách kéo về phía trước.
“Mọi chuyện vừa rồi đều là thật.” Ninh Chuẩn đột nhiên nói.
Giọng cậu trầm và lạnh, vang lên trong lối đi vắng lặng quá mức tạo ra cảm giác kinh hoàng như tiếng thì thầm của ma quỷ.
Jackson thở hổn hển một hồi, giọng run run nói: “Các người thả tôi ra đi…”
Ngọn tóc mỏng quét qua sau tai Lê Tiệm Xuyên, hắn nghe thấy Ninh Chuẩn chế nhạo một cách yếu ớt: “Jackson, cậu nhớ những gì đã xảy ra tối nay nhỉ. Vậy thì cậu nên hiểu rằng bất kể mục đích của chúng tôi là gì thì cũng là đang bảo vệ cậu. Berlick hoàn toàn có thể ném cậu ở lại đây chẳng khác nào ném một thứ rác rưởi vô dụng.”
Jackson cứng họng.
Hai chân cậu ta lê trên mặt đất, kéo ra vết máu dài, lúc tiếp xúc với sàn nhà phát ra tiếng sàn sạt.
Sau khi im lặng khoảng mười giây, cậu ta dường như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Tôi có thể nói cho anh biết… tất cả những gì tôi biết. Nhưng các người phải bảo vệ tôi, bảo vệ tôi cho đến rạng sáng.”
Lê Tiệm Xuyên hơi nhướng mày.
Những lời này đã hỗ trợ một trong những suy đoán của hắn.
“Đương nhiên có thể rồi.” Ninh Chuẩn không chút do dự đồng ý.
Jackson hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn nói: “Chuyện đã xảy ra tối nay… Tôi không thể giải thích, tôi không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, nhưng tôi nhớ… tôi nhớ rõ có ai đó nói với tôi rằng tôi không thể dừng lại, phải tiếp tục bước đi trên lối đi này… một khi dừng lại, những điều rất khủng khiếp sẽ xảy ra.”
Ninh Chuẩn nói: “Cậu kể lại tất cả những gì cậu đã trải qua đêm nay xem.”
Tâm trạng của Jackson có vẻ ổn định hơn một chút, suy nghĩ và thuật lại: “Ăn tối xong, tôi quay lại khoang nghỉ ngơi. Sau khi rửa mặt súc miệng thì Smith đến khoang tìm tôi, hỏi tôi có còn sợ không, thầy ta sẵn sàng giúp tôi giải quyết một số nỗi sợ hãi không đáng có, nhưng tôi không có hứng thú gặp bác sĩ tâm lý, bọn họ chỉ biết khua môi múa mép mà thôi…”
Lê Tiệm Xuyên ngắt lời cậu ta: “Bác sĩ tâm lý? Ý cậu là Smith là bác sĩ tâm lý sao?”
“Thầy Smith là cố vấn tâm lý của trường. Thầy ấy từng là một bác sĩ tâm lý hoạt động trên chiến trường. Sau đó thầy ta đến trường làm giáo viên, vì thầy Smith đã có kinh nghiệm chiến trường nên hiệu trưởng yêu cầu thầy ấy đi thực tế cùng chúng tôi.”
Jackson giải thích ngắn gọn, khuôn mặt tái nhợt để lộ vẻ ngạc nhiện, “Ngài Berlick, ngài không biết gì sao? Thầy Smith nói rằng ngài từng là bệnh nhân của thầy ấy.”
Berlick là bệnh nhân của Smith ư?
Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn cùng lúc nhướng mày.
Theo phản ứng của Jackson, nếu thân phận của Berlick này là gián điệp thì thân phận do tên gián điệp này ngụy tạo là bệnh nhân của Smith.
Ninh Chuẩn nói: “Berlick nghe nói đoàn tàu Silence không thân thiện với những hành khách bị mắc bệnh nên anh ấy không muốn nhắc lại chuyện trước kia.”
Jackson khó chịu cử động cái cổ bị vướng víu trong cổ áo, khuôn mặt tuấn tú lộ ra một chút bất an: “Cũng đúng. Nhưng ngài Berlick, thầy Smith nói ngài đã khỏi bệnh rất lâu rồi, tôi không nghĩ ngài cần phải lo lắng.”
Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm vào phản ứng của Jackson, nghe Ninh Chuẩn hỏi thêm vài câu về chiến trường.
Nhưng Jackson giống như đã thực sự mất đi những ký ức khác ngoài những chuyện xảy ra trên chuyến tàu, câu trả lời của cậu ta rất mơ hồ, trên mặt dần dần rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh. Theo cách làm thường lệ của Ninh Chuẩn, cậu sẽ ít nhiều kết hợp một chút khả năng thôi miên trong khi đặt câu hỏi, vì vậy, câu trả lời của Jackson hẳn là sự thật.
Ninh Chuẩn ngừng hỏi dò, cúi mặt ghé vào cổ Lê Tiệm Xuyên: “Nói tiếp chuyện tối nay đi, Jackson. Smith tới tìm cậu, sau đó có chuyện gì xảy ra?”
Cơ thể của Jackson hơi run lên, lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ khốn khổ, sau một vài giây phản ứng mới tiếp tục nói: “Thầy Smith… Sau khi thầy Smith thấy tôi từ chối lời đề nghị của thầy ta, thầy ta rời khỏi khoang của tôi. Lúc đó tôi rất mệt, tắt đèn xong liền ngủ thiếp đi. Trong lúc ngủ, hình như tôi có nghe thấy một vài tiếng động, nhưng tôi quá mệt, không thức dậy nổi, thẳng đến khi Vivien Leigh bắt đầu đập cửa.”
“Tôi chán ngấy Vivien Leigh, tôi không muốn đáp lại cô ta nhưng tôi vẫn thức dậy. Sau đó, tôi thấy sâu… rất nhiều, rất nhiều sâu … Chúng dày đặc, phủ kín các bức tường và sàn của khoang, leo lên giường của tôi, chui vào trong chân tôi…”
Đây rõ ràng là một ký ức vô cùng đau đớn và đáng sợ, Jackson bắt đầu mất kiểm soát run lên cầm cập.
“Tôi hét không ra tiếng, chạy cũng không chạy thoát. Hai chân tôi bị bao phủ bởi lũ sâu đó… Giọng của Vivien Leigh càng lúc càng lớn, tôi chạy về phía giọng của cô ta một cách tuyệt vọng, đụng vào cửa, sau đó cửa mở… Lúc, lúc đó tôi cảm thấy rất đau, chắc là đã ngất đi…”
“Ta ngửi thấy mùi liền tỉnh lại, tôi rất đói… Vivien Leigh cho tôi thịt nướng rất ngon… Không! Đó không phải là thịt nướng!”
Giọng Jackson đột nhiên cất cao, chứa đầy kinh hoàng: “Đó là phu nhân Carol… Không, không phải… Đó là Marcus, là Marcus…”
Lê Tiệm Xuyên phát hiện hai mắt Jackson từ từ trở nên trống rỗng, nhận ra tình trạng của cậu ta có thể không ổn, lập tức lắc mạnh cậu ta, lạnh lùng nói: “Tại sao lại là Marcus, mối quan hệ giữa cậu và Vivien Leigh là gì?”
Dưới những cú lắc dữ dội này, vẻ trống rỗng trong mắt Jackson lập tức rút đi, như thể đó chỉ là ảo giác của Lê Tiệm Xuyên.
Jackson bụm miệng, như thể muốn nôn mửa.
Nhưng cậu ta không nôn mà cổ họng chỉ quặn lên vài lần.
Cậu ta hơi buông lỏng ngón tay trên miệng, trợn to hai mắt, tức giận mắng: “Vivien Leigh là một con đĩ hèn hạ!”
“Cô ta là đứa gàn dở, là ngoại tộc trong trường!”
Jackson há to mồm, vẻ mặt méo xệch, “Cô ta suốt ngày ủ rũ mặt mày, không nói năng, không bạn bè, tay cầm dao nhỏ liếc nhìn mọi người… Hà, giống hệt mấy tên sát nhân trong phim! Chỉ có Jenny… Jenny chịu làm bạn với con nghèo hèn ti tiện này, nhưng cô ta ghét Jenny, còn muốn quyến rũ tôi nữa…”
Lê Tiệm Xuyên nói: “Tại sao cô ta ghét Jenny?”
Jackson nhếch mép: “Bởi vì… Jenny rất thích chơi một vài trò chơi nho nhỏ thú vị với những người bạn mới. Jenny có một con dao róc xương rất tinh xảo, mà làn da của Vivien Leigh lại rất trắng, dao rạch lên sẽ trông rất đẹp…”
“Tôi có thể đảm bảo đó chỉ là một số trò chơi nhỏ vô thưởng vô phạt, nhưng Vivien Leigh không thể chấp nhận điều đó. Cô ta thậm chí còn phẫn nộ với người đứng xem là bọn tôi. Tôi không muốn mất một người bạn mới sớm như vậy, vì vậy tôi mới khuyên Jenny bớt bớt lại. Vivien Leigh rất biết ơn tôi… Vào đêm đó, đêm Giáng sinh, để cảm ơn tôi, cô ta đã mời tôi đi ăn thịt nướng tươi sốt. Khi tôi ăn được phân nửa, cô ta lấy con dao róc xương của Jenny ra, cô ta nói với tôi cô ta đã chính thức trở thành bạn tốt của Jenny, đồng thời còn tìm được bạn mới cho Jenny nữa… ”
“Sau đó tôi thấy Marcus… đó là một bữa tiệc nướng…”
“Con khốn nạn! Vivien Leigh, cái đồ chó cái!”
“… Nhưng thịt nướng rất ngon, ọe, ăn rất ngon miệng…”
Vẻ mặt của Jackson méo mó, như thể đang lên cơn điên, lúc thì cậu ta điên cuồng chửi rủa Vivien Leigh, lúc thì say mê nhớ lại mùi vị đó, rồi lại bắt đầu nôn ọe hét lên.
Tình trạng của Jackson đã quá tệ, rõ ràng là không thể hỏi được gì nữa, Lê Tiệm Xuyên định đánh ngất cậu ta để cậu ta an tĩnh lại, nhưng lại thấy cơ thể Jackson cứng đờ, cái đầu vốn gục xuống do bị người xách cổ xoay một trăm tám mươi độ.
Khuôn mặt tái nhợt đối diện với Lê Tiệm Xuyên, nở một nụ cười vừa quen vừa lạ.
Một giây tiếp theo, đầu của Jackson kêu rắc một tiếng rồi rơi xuống đất.
Cùng lúc đó.
Tầm nhìn tối tăm đột nhiên tràn ngập ánh sáng, chỉ trong tích tắc, đèn trên lối đi bật sáng.
Hết chương 127