Mục lục
Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một vài đường nhìn bí mật và đầy tìm tòi bắn qua.

Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn sóng vai đi băng qua đám đông, phớt lờ những ánh mắt ẩn chứa nhiều ẩn ý khác nhau, đi thẳng đến chiếc bàn bên cạnh lan can, mỗi người cầm lấy một ly rượu.

Làn gió đêm mát mẻ và dễ chịu thổi tới từ ngoài khơi.

Bóng đảo nhỏ lơ lửng phía chân trời, vầng trăng nhô ra khỏi đám mây mỏng, quầng sáng mơ hồ.

Mặt biển sóng gợn lấp lánh, chim mòng biển kêu gào bay lượn.

Trên boong tàu ánh đèn rực rỡ và chói lọi dần trở nên náo nhiệt, bóng dáng lả lướt của phụ nữ và tiếng cười nói mập mờ của đàn ông đan xen, hòa vào sự cuồng nhiệt và xa lạ của bữa tiệc.

Một nhân viên pha chế tóc xoăn dài dựa lưng vào biển rộng, đang xoay chai rượu với tốc độ cực nhanh, rượu sâm panh ùng ục chảy xuống như đài phun nước ở giữa chiếc cốc được nâng lên.

Sảnh trong rải rác nhiều bộ bàn ghế, tốp năm tốp ba người ngồi, chỉ có một chiếc bàn dài kiểu châu Âu ở trung tâm là không có một ai, trên bàn có một cuốn sách bìa cứng không có tên.

“Đó là chứng nhận gia nhập Hiệp sĩ đoàn.”

Lê Tiệm Xuyên nhấp một ngụm rượu đỏ thẫm, nhướng mày thản nhiên, giải thích cho Ninh Chuẩn về cuốn sách bìa cứng, “Xé xuống một tờ và gấp nó bỏ vào túi là có nghĩa đã sẵn sàng tham gia vào bữa tiệc rượu chân chính tiếp theo. Tất nhiên, không phải mong muốn của tất cả mọi người đều sẽ thành hiện thực.”

“Anh có tham gia qua chưa?” Ninh Chuẩn hỏi.

Lê Tiệm Xuyên lắc đầu: “Một vài đồng nghiệp đã tham gia. Đừng quên, tiến sĩ Ninh, thân phận ngoài mặt của tôi chỉ là một sát thủ chuyên nghiệp bán mạng vì tiền, có hơi ngầu đấy.”

Ninh Chuẩn lười biếng cong lên khóe môi, đột nhiên nghiêng đầu ghé sát vào tai Lê Tiệm Xuyên: “Khi nào chứ?”

Lê Tiệm Xuyên còn đang suy nghĩ về chuyện bữa tiệc, nghe thấy lời này thì sửng sốt, không nghe rõ Ninh Chuẩn đang hỏi gì, “Cái gì?”

Ánh rượu lay động ánh lên mặt Ninh Chuẩn, phủ một lớp màu sắc rực rỡ mê hồn cho gương mặt xinh đẹp và thanh tú của cậu, khi tròng mắt chuyển động liền có cảm giác sóng nước dồn dập: “Hôm nay cũng đâu có làm đến cuối đâu… Liễu Hạ Duệ có thực sự thoải mái như vậy không? Thầy Lê nè, lớp học bị đình chỉ lâu như vậy, khi nào thì bắt đầu học lại vậy?”

Lê Tiệm Xuyên vỗ vào eo Ninh Chuẩn một cái: “Chỗ công cộng đó, tiến sĩ Ninh.”

Ninh Chuẩn cười cười, lên án cái gọi là chỗ công cộng: “Không giống tiệc rượu, mà giống bàn đàm phán giương cung bạt kiếm hơn.”

“Sẽ có người tới.” Ninh Chuẩn còn nói.

Ánh mắt Lê Tiệm Xuyên chuyển động, rót hơn nửa ly rượu còn lại vào miệng như uống nước, rồi hất cằm: “Người đàm phán xuất sắc cuối cùng đã thắng.”

Lê Tiệm Xuyên vừa dứt lời, một cô gái trẻ mặc đầm bầu trời đầy sao màu xanh đậm đi tới từ hướng hắn hất cằm, nâng tay lên và tự nhiên chạm vào ly rượu trong tay Ninh Chuẩn, nhìn Lê Tiệm Xuyên rồi nở nụ cười như gió xuân: “L và Ning tiếng tăm lừng lẫy, Hiệp sĩ đoàn chào mừng các anh… Có thể gọi tôi là Lucy.”

“Chào.” Lê Tiệm Xuyên nhếch môi tượng trưng, Ninh Chuẩn thì gật đầu.

Đối mặt với thái độ hơi thờ ơ này, Lucy dường như không cảm thấy khó chịu, chớp chớp mắt nói: “Xin chào, hai vị ở Ai Cập vẫn vui vẻ chứ?”

Lê Tiệm Xuyên nhướng mày hỏi: “Mạng lưới tình báo của Hiệp sĩ đoàn cho thấy chúng tôi đang vui vẻ sao?”

Lucy không nhịn được bật cười: “Lời nói của anh giống hệt một con dao đó, L. Tôi nghĩ các anh thích cách nói trực tiếp hơn. Đúng vậy, tình báo từ Hiệp sĩ đoàn cho thấy các anh đã bị chó điên cắn, đúng là không vui chút nào hết.”

Lê Tiệm Xuyên nhận ra cảm xúc trong giọng điệu của Lucy: “Xem ra con chó điên này cũng đã cắn Hiệp sĩ đoàn nhỉ.”

“Có vẻ như tôi có thể yên tâm chơi đùa trên con tàu du lịch này rồi, đám Hỏa Lang sẽ giao cho Hiệp sĩ đoàn vậy, tôi rất tin tưởng và an tâm với Hiệp sĩ đoàn.”

Lucy trừng mắt nhìn Lê Tiệm Xuyên: “Hừ, anh không thể nói vậy được, anh L. Ít nhất hiện tại chúng ta có thể coi như đứng chung một chiến tuyến. Chẳng phải ở phương Đông có một câu nói cổ xưa gọi là môi hở răng lạnh ư? Chúng tôi cần một sự hợp tác phù hợp, chúng tôi muốn mời anh và tiến sĩ Ning trở thành khách VIP của Hiệp sĩ đoàn.”

Ninh Chuẩn buông mắt nhìn rượu trong ly: “Với thực lực của Hiệp sĩ đoàn thì không cần hợp tác với chúng tôi, trừ khi cái cô muốn không phải là hợp tác để vây giết Hỏa Lang, mà là trên người chúng tôi có một thứ gì đó __ Vậy nên, nói điều kiện nghe thử xem?”

Đôi mắt đào hoa chợt nhấc lên, sâu thẳm trầm tĩnh, lộ ra tia sáng thản nhiên, lãnh đạm dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.

Lucy nghe vậy liền nhìn Ninh Chuẩn thêm vài lần, có vẻ hơi ngạc nhiên khi Ninh Chuẩn lại nói những lời sắc bén như vậy.

Lê Tiệm Xuyên không bất ngờ trước sự ngạc nhiên của Lucy.

Thông tin của Ninh Chuẩn đã bị rò rỉ vì lệnh truy nã của God, nhưng chỉ những thông tin cơ bản chẳng hạn như chiều cao và cân nặng, đặc điểm khuôn mặt và phương hướng nghiên cứu sở trường của Ninh Chuẩn, không hề đề cập cụ thể đến một vài đặc thù của Ninh Chuẩn.

Do đó, trong cơ sở dữ liệu của nhiều tổ chức chỉ có một trang thông tin đơn giản hơn trang trước và có thêm một bức ảnh ba chiều, những thông tin khác vẫn chưa rõ ràng.

Thậm chí trước khi Lê Tiệm Xuyên thực sự nhìn thấy Ninh Chuẩn, ấn tượng của hắn về Ninh Chuẩn vẫn thiên về hình tượng một nhà khoa học quái vật điên cuồng, cố chấp, lạnh lùng và ít nói.

Nhưng sự thật chứng minh Ninh Chuẩn chẳng hề ăn nhập với những miêu tả trên.

“Điều kiện… nếu các anh sẵn sàng coi đó là điều kiện.” Lucy cười nói, “Thực ra tôi thích gọi đây là vinh dự khi được gia nhập Hiệp sĩ đoàn hơn.”

“Là khách VIP của Hiệp sĩ đoàn, hai vị sẽ nhận được sự chúc phúc của Tòa thánh và Chúa trời, thay đổi dòng máu nhân loại dơ bẩn trên người, tiêm vào dòng máu quý giá và thiêng liêng của Chúa trời __ Về kỹ thuật y học này, hai vị có thể yên tâm về vấn đề phương diện an toàn, Hiệp sĩ đoàn đã hoàn toàn thành thạo mọi thao tác thay máu, tỷ lệ thành công là 100%”.

“Sau khi thay máu xong, hai vị sẽ chính thức trở thành khách VIP của Hiệp sĩ đoàn và nhận được sự bảo hộ của đông đảo hiệp sĩ trong Hiệp sĩ đoàn. Tuy nhiên, tương ứng, hai vị cũng cần tuân thủ quy tắc của Hiệp sĩ đoàn và lựa chọn vị thần mà mình thờ phụng, để chiến đấu vì thần linh.”

“Tất nhiên, nếu tiến sĩ Ning không có tố chất chiến đấu thì có thể chọn tham gia phòng thí nghiệm của Hiệp sĩ đoàn. Chúng tôi rất chờ mong Tiến sĩ Ning gia nhập.”

Đổi máu có hơi tà môn, và ràng buộc này thì ngoài sáng trong tối.

Lê Tiệm Xuyên nghe được phân nửa đã muốn bật cười.

Sau khi biết đây là tàu du lịch của Hiệp sĩ đoàn, hắn đã không rời khỏi mà chỉ muốn xem Hiệp sĩ đoàn có thể bàn bạc được đối sách nào trong khoảng thời gian dư dả này để đối đáp với hắn.

Nhưng không ngờ, Hiệp sĩ đoàn vẫn mắt to hơn bụng, muốn nuốt trọn hắn và Ninh Chuẩn.

Tẩy não hắn để làm tay chân, nhốt Ninh Chuẩn vào phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, đúng là nghĩ đến vẹn toàn.

“Nói xong điều kiện rồi nói lợi ích nghe thử đi? Ngoài đổi máu thì không còn gì khác sao?” Lê Tiệm Xuyên lấy ra một điếu thuốc, bật lửa bật lên, đốm lửa sáng rực lên.

Lucy cười rạng rỡ hơn: “Cung cấp nơi trú ẩn an toàn cho hai người không phải là lợi ích lớn nhất sao?”

Lê Tiệm Xuyên khịt mũi, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Giao dịch là phải bằng giá. Tôi nghĩ Hiệp sĩ đoàn không cần tôi phải dạy cho. Có lúc, khéo léo xinh xắn một chút cũng đừng cho là mình tài giỏi.”

Nụ cười của Lucy tắt dần.

Lucy nhướng mày, cầm một ly sâm panh lên, từ từ nhấm nháp, trên mép ly in dấu son đỏ tươi: “Anh L và tiến sĩ Ning đã từng tiếp xúc với ‘Cấm Kỵ”, tôi tin rằng các anh cũng đã nhận được tin tình báo của ‘Cấm Kỵ’. Giá hơi cao nhưng rất đáng tiền đúng không?”

Lê Tiệm Xuyên mặt không chút cảm xúc, Ninh Chuẩn cười cười, rất nể mặt nói: “Cho nên __“

“Trò chơi hộp ma không thể được giải thích bằng bất kỳ nguyên tắc khoa học và tôn giáo nào hiện đang được biết đến.” Lucy nói, “Vì vậy, nó là sản phẩm của một nền văn minh ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Trước mùa hè năm 2050, nó không tồn tại trên thế giới này __ Nó đến vì được người cầu khẩn.”

“Những người đó tự gọi mình là Hội Cứu thế, và áo choàng đen từ đầu đến chân là trang phục biểu tượng của bọn họ.”

“Bọn họ hoạt động ở nhiều nơi khác nhau trên thế giới, nhưng không ai biết hành động cụ thể và phạm vi hoạt động của bọn họ là gì. Tuy nhiên, bọn họ tuyên bố sẽ mang lại ánh sáng cứu rỗi.”

“Theo thông tin hiện tại mà Hiệp sĩ đoàn có được thì chính đám người áo choàng này đã sử dụng phương pháp nào đó để cho trò chơi hộp ma Pandora vốn không tồn tại trên trái đất hạ xuống, và phá vỡ cấu trúc của thế giới.”

“Hành vi và mục đích của họ khó đoán trước, nhưng may mắn là mới đêm qua, nhóm hiệp sĩ anh dũng của Hiệp sĩ đoàn đã bắt được một thành viên của Hội Cứu thế __ phiên tòa chống lại gã sẽ bắt đầu vào tối nay, tôi nghĩ cả hai vị sẽ cảm thấy hứng thú.”

Lucy nói, mỉm cười và nâng ly sâm panh trên tay về phía Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn.

Hội Cứu thế.

Hộp ma Pandora.

Một người đàn ông mặc áo choàng bị bắt.

Đây đơn giản là sự cám dỗ không thể cưỡng lại được.

Vốn có sự ăn ý mạnh mẽ, Lê Tiệm Xuyền gần như không cần nhìn biểu hiện của Ninh Chuẩn cũng đoán được cậu hẳn có cùng suy nghĩ với mình.

“Đây thực sự là một lời mời khó khước từ.”

Ninh Chuẩn nâng ly rượu trong tay lên, chạm nhẹ vào ly sâm banh của Lucy.

Sau khi Lucy đi, lại có vài người với những mục đích khác nhau đến bắt chuyện thăm dò vài lần. Nếu bỏ qua bẫy rập và giọng điệu sắc bén trong lời nói thì có thể được xem là trò chuyện vui vẻ.

Lê Tiệm Xuyên qua loa phân loại những người này và thế lực đằng sau họ, đột nhiên cảm thấy mối quan hệ xã hội của mình đúng là nghèo nàn, ngoài lôi kéo đơn thuần thì không có tình bạn đơn giản nào. Nhưng nhận thức này không khiến hắn thất vọng bao nhiêu, sau tất cả, lợi ích của thế giới của người trưởng thành sẽ thuần túy hơn tình cảm, đó là quy luật mà hắn đã học được từ lâu.

Bữa tiệc dần bước vào cao trào.

Hòa cùng tiếng nhạc dance cuồng nhiệt, các đôi nam nữ quay tròn nhảy múa trên boong tàu, thỏa thích giải tỏa hưng phấn và cảm xúc mãnh liệt của mình.

Cuốn sách bìa cứng trên chiếc bàn dài trung tâm đang dần mỏng đi.

Các trang của cuốn sách bị xé từng trang một và giảm bớt.

Lúc tiệc tàn, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn cũng lần lượt đi đến xé một trang, gấp lại rồi cho vào túi.

Bầu trời đêm đã biến thành màu đen thăm thẳm, ánh trăng rơi xuống đáy biển, lặng lẽ biến mất.

Giai điệu tan cuộc có chút mơ màng và đê mê, các đôi nam nữ mệt mỏi dìu nhau rời đi, những ly rượu cạn rải rác trên bàn, trên bàn ăn dài màu trắng xung quanh bàn tiệc chỉ còn dư lại thức ăn lạnh tanh.

Người phục vụ bắt đầu tiến vào dọn dẹp boong tàu.

Ngoài nhân viên phục vụ, chỉ còn lại khoảng 70 người đã xé trang giấy ở trong hội trường.

Hơn bảy mươi người này đánh giá lẫn nhau, tất cả mọi người lập tức cởi bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả thân thiện, lạnh lùng và cảnh giác quan sát cử động của đối phương.

Đợi không bao lâu, Lucy lại bước lên boong tàu, nhìn mọi người xung quanh, treo lên nụ cười duyên dáng và nhanh chóng đọc lên hơn mười cái tên, trong đó bao gồm tên giả mà Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn sử dụng trên du thuyền.

“Mời các quý ngài và quý cô đi cùng tôi.” Lucy nhấc đầm lên và dẫn đầu đi trước.

Khuôn mặt của những người còn lại đang cầm trang giấy trên tay không hề lộ ra vẻ khó chịu rõ ràng, mà cứ như không có chuyện gì xảy ra, dứt khoát rời đi, không muốn khiêu chiến luật chơi của Hiệp sĩ đoàn.

Sau khi đi qua cầu thang của du thuyền, bọn họ nhanh chóng đến phần đáy khoang thuyền chật chội.

Lucy đi vòng qua một vài đường ống, áy náy mỉm cười với các quý cô đang xách đầm, xòe năm ngón tay và ấn lên một vật giống van thiết bị trên cánh cửa sắt.

Một lớp gợn sóng màu xanh lam lóe lên trên bề mặt cánh cửa sắt, trên cánh cửa xuất hiện hai dòng tiếng Anh nhỏ ngắn.

“Nhận dạng vân tay được thông qua và xác minh mống mắt thành công.

Người mở cửa, Lucy của Hồng y đoàn.”

Dòng chữ từ từ chìm vào trong cánh cửa.

Cánh cửa sắt lặng lẽ mở ra.

Lucy đứng cạnh cửa làm động tác mời, những vị khách phía sau không chút do dự lần lượt bước vào cửa, một vài vị khách nhìn tư thế có chút quen đường.

Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn lần lượt bước vào cửa.

Không gian sau cửa khiến tầm nhìn rộng mở sáng tỏ.

Đây là một phòng tiệc lớn với bầu không khí tôn giáo rất cổ điển, vô số ngọn nến trắng đang cháy, ngọn lửa nhảy nhót. Mái vòm cao vài mét được chạm khắc nhiều nhân vật thần thoại Kitô giáo, tay nghề chuyên nghiệp và sống động như thật.

Thật khó để tưởng tượng rằng sẽ có một không gian gần như phi khoa học như vậy trên một du thuyền.

Chính giữa sảnh tiệc là một chiếc bàn dài, có năm người đã ngồi trên chiếc bàn dài, nhìn huy hiệu trên ngực đều là người của Hiệp sĩ đoàn.

Lucy sau khi bước vào cũng đeo huy hiệu lên, sau đó dẫn từng vị khách đến chỗ ngồi thích hợp.

Ngay khi ngồi vào chỗ, Lê Tiệm Xuyên đã cảm nhận được sự khác biệt trong chiếc bàn này. Mỗi ghế cách xa nhau, khi trọng lượng cơ thể người đè lên ghế, lập tức sẽ có ba lưới điện vô hình bắn ra xung quanh ghế, vòng quanh người ngồi trên ghế trong phạm vi của ghế, chỉ chừa lại khoảng trống có thể chạm tới bàn ở phía trước.

Điều này khiến nhiều vị khách lộ vẻ kinh dị.

Nhưng nghĩ kỹ lại, đây có thể coi là một loại phương pháp hạn chế của Hiệp sĩ đoàn. Suy cho cùng, không ai tháo vũ khí trước khi vào đây, một khi có người muốn ra tay, đó sẽ là một hồi hỗn loạn không thể ngăn cản.

Và một lưới điện công nghệ cao như vậy có thể hạn chế rất nhiều sự hỗn loạn này.

Việc để lại một khoảng trống trước mặt khiến người ta không thể chất vấn về động cơ thầm kín của Hiệp sĩ đoàn.

Lê Tiệm Xuyênvà Ninh Chuẩn nhìn nhau từ xa, khẽ gật đầu với nhau.

“Chào mừng các vị đến với bữa tiệc đấu giá của Hiệp sĩ đoàn.”

Một người đàn ông trung niên mặc lễ phục ngồi ở vị trí đầu thấp giọng nói: “Ở đây có rất nhiều gương mặt quen thuộc. Chúng ta đã là bạn cũ, tôi tin rằng tôi không cần nhắc đến uy tín của Hiệp sĩ đoàn một lần nữa.”

“Bất cứ ai có thể đến đây cũng sẽ là những vị khách quý của Hiệp sĩ đoàn chúng tôi.”

“Việc thu thập mẫu máu sẽ bắt đầu sau năm phút nữa. Trước đó, tôi nghĩ các vị đang rất nóng lòng muốn gặp người bạn Hội Cứu thế của chúng ta. Vậy thì chào hỏi nhau thôi nào.”

Mọi người hơi biến sắc, đồng loạt giương mắt.

Ngay khi người đàn ông mặc tuxedo dứt lời, một màn hình màu lam pha lê đột nhiên nâng lên sau lưng ông ta, trên màn hình có một người đàn ông bọc trong áo choàng đen bị trói vào cây thánh giá đồ sộ màu đỏ như máu, chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Ngu dân.”

Giọng nói thô ráp và yếu ớt của gã phát ra, “Trái đất cuối cùng sẽ trở thành một vùng đất hoang, và thần sẽ trở lại!”

Hết chương 110

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK