Mục lục
Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên lạnh băng, nhưng hắn không hành động dư thừa.

Quả nhiên, vào giây tiếp theo, giọng nói khàn lạnh lại phát ra từ radio: “Thân phận thật của thành viên Hội đồng thẩm phán chỉ được công khai cho người vô tội, không được chia sẻ trong phiên tòa bàn tròn. Xin người vô tội cẩn trọng quy tắc bàn tròn.”

Giám mục cánh trái ngớ ra, ngọn lửa quanh người rút đi, có hơi bất mãn nhìn Lê Tiệm Xuyên chằm chặp.

Các ánh mắt tự do khác bắn tới, hoặc sáng hoặc tối quấn quanh người Lê Tiệm Xuyên, song thân phận công tố viên và gương mặt người da trắng mắt xám tóc bạc lại chỉ hiện rõ trong mắt của chính Lê Tiệm Xuyên và Giám mục cánh trái.

Phát hiện này làm Lê Tiệm Xuyên nhẹ nhõm hẳn, khẳng định suy đoán của chính mình.

Ở một khía cạnh nào đó, quyền hạn của người vô tội là rất lớn, nhưng cho dù có lớn hơn nữa thì cũng không thể cao hơn quy tắc của bàn tròn.

Mà trở thành người vô tội, tự nó đã có tính mạo hiểm rất cao, bởi vì bản thân người chơi không chắc mình có phải là hung thủ của lượt xét xử hay không. Khi bị đưa lên ghế xét xử, xác suất trở thành người vô tội và hung thủ là như nhau. Dưới tình huống thiếu sót manh mối, đây là một canh bạc có xác suất.

Nếu ai đó muốn lợi dụng quy tắc này thì sẽ khó làm được khi không có đủ bằng chứng.

Tuy nhiên, không loại trừ có người hào phóng có khả năng đánh cược.

Truyện chỉ được post tại vulactruongan.wordpress.com

Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng nhớ lại những biểu hiện của Giám mục cánh trái trên bàn tròn, lại quét mắt nhìn những người chơi khác, trong lòng có một vài suy đoán. Gương mặt lạnh lùng của hắn hơi nghiêng qua một bên, sợi tóc bạc sẫm màu quét vào khóe mắt: “Vừa nãy vị đây nhìn thấy tôi đẩy ngã cái ghế của vị đây…”

Giám mục cánh trái thu lại đường nhìn, không có bất kỳ phản ứng nào.

Trên bàn tròn rất yên tĩnh, đám người áo choàng như từng cái bóng trầm lặng u ám, hơi gục đầu ngồi ở trên ghế, bầu không khí tắc nghẽn áp lực, radio phát ra tiếng dòng diện nhỏ yếu.

Giọng nói của Lê Tiệm Xuyên trầm thấp lạnh lùng: “Vị đây có lẽ đã lấy được một vài manh mối bên trong cửa xét xử, vị đây tin chắc bản thân không phải là hung thủ ‘moi tim chú hề’. Chắc hẳn vị đây có hai bạn đồng hành ở nơi này, các người thông qua hộp ma để hợp thành đội tiến vào trò chơi.”

Động tác phết mứt trái cây lên bánh mì nướng của Giám mục cánh trái hơi khựng lại, giọng nói điềm tĩnh và khàn khàn: “Mày muốn nói gì đây Vua?”

Ngón tay của Lê Tiệm Xuyên gõ nhẹ lên tay vịn ghế: “Xác nhận hung thủ là phương thức bỏ phiếu, việc này vốn không cần suy đoán. Trong tay vị đây cầm ba phiếu, có lẽ đã bàn bạc qua tại thời điểm nào đó nên ba phiếu đều bầu chọn cho vị đây. Vị đây không cho rằng mình là hung thủ, vừa khéo có thể lợi dụng cơ hội này để thăm dò quy tắc của bàn tròn.”

“Vì vị đây không phải là hung thủ, nên theo sự công bằng của bàn tròn, vị đây sẽ không bị tổn thương và có thể nhận được lợi ích. Cho dù vị đây không nhận được số phiếu bầu cao nhất và bị đưa lên ghế xét xử, vị đây cũng chả mất mát gì, miễn là vị đây tự tin và có gan chơi thì đây sẽ là một canh bạc không thể thua.”

“Về lý do tại sao vị đây lại chọn nhắm vào tôi…”

Lê Tiệm Xuyên rót cho mình một ly rượu sâm banh: “Khi tôi đẩy ngã ghế, vị đây có nhìn thoáng qua về phía tôi. Sương mù vây quanh ghế của người chơi chắc hẳn đã cách ly tầm mắt, chí ít là tôi không nhìn thấy động tác của những người khác từ vị trí của tôi. Thế nhưng, phản ứng của vị đây không phải chỉ đơn giản là liếc mắt một cái, vị đây dừng lại chừng hai giây, tôi cho rằng vị đây đã nhìn thấy được.”

“Vậy thì tại sao vị đây có thể nhìn thấy động tác của tôi?”

“Vị đây chọn tôi có tính ngẫu nhiên nhất định, nhưng động tác này chắc chắn đóng một vai trò chỉ dẫn tuyệt vời…”

Đôi mắt xám nhạt sắc bén của Lê Tiệm Xuyên nhìn thẳng vào radio ở giữa bàn tròn, nhướng mày lạnh lùng, “Đây lỗ hổng được quy tắc bàn tròn cho phép ư?”

Trên bàn tròn nhất thời yên lặng.

Hơi thở của Giám mục cánh trái rõ ràng nặng nề hơn, hai tay đặt trên bàn tròn, đường nhìn mang theo vài phần hoảng sợ và nham hiểm rơi vào người Lê Tiệm Xuyên.

Đối diện, có hai người chơi khác trên bàn tròn thoáng cứng đờ trong nháy mắt.

Lê Tiệm Xuyên nhận ra điểm này.

Trước khi Giám mục cánh trái bị đưa lên ghế xét xử và lúc lửa cháy bừng bừng trên người, tất cả người chơi đều dồn hết sự chú ý vào Giám mục cánh trái, nhưng Lê Tiệm Xuyên lại chia sự chú ý để quan sát phản ứng của những người chơi khác trong tình huống bất ngờ, có hai người chơi để lộ đôi chút thả lỏng khác thường, khác biệt nho nhỏ so với những người khác.

Hắn khẳng định trong đó có vấn đề.

“Tuyệt vời.” Edit by Lam Thương

Một người chơi đột nhiên bật cười và vỗ tay.

Giọng nói này như cắt đứt sợi dây căng thẳng nào đó, bầu không khí trên bàn tròn giãn ra, Giám mục bên trái im lặng tựa lưng vào ghế ngồi.

Radio cuối cùng cũng phát ra tiếng: “Xác nhận màn sương mù tồn tại lỗ hổng, bàn tròn tuân thủ nguyên tắc công bằng và không thiên vị, đưa ra bồi thường trong phạm vi quy tắc cho Vua nửa người. Vua nửa người có thể đưa ra yêu cầu.”

Lời này vừa ra, Giám mục bên trái lập tức cứng người, hình như rất sợ Lê Tiệm Xuyên sẽ ra tay với mình.

Nhưng Lê Tiệm Xuyên không nhìn Giám mục bên trái, mà chỉ suy nghĩ một chút, rồi nói: “Hiện tại là quy trình xét xử, quy trình tiếp theo là khen thưởng và trừng phạt. Tôi còn nhớ quy tắc xét xử trước đó là nếu các thẩm phán xác định hung thủ thành công, hung thủ sẽ chết, hội đồng xét xử nhận được một cơ hội để đặt câu hỏi. Nếu xác định hung thủ thất bại, tất cả các thẩm phán sẽ mất đi một phần cơ thể… Trong trường hợp này, tôi yêu cầu một cơ hội được hỏi riêng.”

Có vài người chơi bỗng ngẩng phắt đầu lên.

Radio lại phát ra tiếng rẹt rẹt, giọng nói kia không ngần ngại nói: “Yêu cầu không vi phạm quy tắc màn chơi, có hiệu lực ngay lập tức… Mời Vua nửa người đặt câu hỏi.”

Sương mù xung quanh Lê Tiệm Xuyên tụ lại, cách ly âm thanh và ánh mắt của những người chơi khác.

Hắn gom tất cả những điểm đáng ngờ được niêm phong trong đầu lại, chọn lấy điểm mà hắn cho là quan trọng nhất, hắn nói: “Tôi muốn biết liệu các thẩm phán đang ngồi ở đây có quen nhau hay không?”

Hắn đang nói về “các thẩm phán”, không phải là người chơi.

Lúc Giám mục cánh trái có được thân phận thực sự của hắn, Lê Tiệm Xuyên đã phát hiện ra cái gọi là thân phận thực sự này không phải là thân phận và diện mạo trong hiện thực, mà là thân phận sau chiếc áo choàng trong màn chơi này.

Nói cách khác, trong màn chơi này không có khái niệm về người đến từ bên ngoài, thân phận đầu tiên của bọn hắn chính là thẩm phán. Trong số các thẩm phán này có công tố viên là hắn, cũng có luật sư, thẩm phán và bác sĩ Ninh đã gặp trước đó. Về mặt hạn chế giao lưu giữa các người chơi của màn chơi, có khả năng là do giữa các thân phận này có tồn tại mối liên quan nào đó.

Lê Tiệm Xuyên trầm ngâm. vulactruongan.wp.com

Vài giây sau, hắn nghe thấy câu trả lời từ radio: “Biết nhưng không quen.”

Lê Tiệm Xuyên sững ra, câu trả lời này hơi vượt quá suy đoán của hắn.

Nhưng xem như cũng khẳng định một phần suy đoán của hắn, về phần còn lại, năm lượt xét xử, lượt xét xử đầu tiên không tìm ra hung thủ, thể nào thì bốn lượt còn lại cũng sẽ lấy được nhiều manh mối hơn để kiểm chứng suy đoán của hắn.

Sau khi radio trả lời, sương mù quanh người Lê Tiệm Xuyên tản ra.

Nó tiếp tục nói: “Xét xử kết thúc, khen thưởng và trừng phạt bắt đầu. Chính nghĩa và công lí không bao giờ bị di dời bởi ý chí của con người. Hung thủ trốn thoát, người vô tội bị đưa lên giá treo cổ, tội nghiệt của phiên tòa vì thế mà bắt đầu…”

“Các thẩm phán xác định hung thủ thất bại, bàn tròn nghiêm phạt, lấy đi hai ngón tay phải!”

Lê Tiệm Xuyên chỉ cảm thấy đau nhói ở tay, cúi đầu nhìn, liền thấy ngón út và ngón áp út của bàn tay phải đang gác lên tay vịn ghế đã bị chặt đến tận đốt cuối.

Máu chảy ra, đau đến mu bàn tay nổi gân xanh và co giật nhẹ.

Nhưng sức chịu đựng của hắn rất phi thường, chỉ cần nín thở một lúc là đã trông như bình thường.

Những người chơi khác trên bàn tròn có phản ứng rất lớn, hơn một nửa ôm bàn tay phải gào lên, cả người run rẩy.

Bàn tay của Giám mục cánh trái cũng run giật, kêu lên vài tiếng đau đớn.

Hình phạt này dành cho tất cả các thẩm phán, không ai có thể may mắn tránh khỏi.

Hơn nữa, hình phạt này khác với việc Giám mục cánh trái muốn lấy đôi chân của Lê Tiệm Xuyên. Mặc dù hai chân của Lê Tiệm Xuyên không có cảm giác nhưng chúng vẫn ở đó. Nhưng các ngón tay lại hoàn toàn biến mất, các thẩm phán nhận thức được cơn đau buốt bị chặt đứt một cách trọn vẹn.

Vết thương chảy máu một lúc rồi liền miệng.

Trò chơi hộp ma sẽ không để người chơi chết chỉ vì đứt hai ngón tay.

“Lượt xét xử đầu tiên đã kết thúc, lượt xét xử thứ hai chính thức mở ra.”

Radio đập tan bãi máu tanh thê thảm, giọng nói khản đặc lạnh lẽo.

Theo giọng nói này, một tờ báo thơm mùi mực nước mới xuất hiện.

Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng xem qua một lần, thấy rằng phía trên nói về một vụ giết người liên hoàn.

Tổng cộng có bốn nạn nhân, ba người trong đó xác nhận tử vong, một người được cảnh sát cứu kịp thời, nhưng do sợ hãi quá độ nên tinh thần có chút thất thường. Nạn nhân là các tài xế xe tải chạy tuyến đường từ Maine đến Fenain và bị giết hại trong một đêm mưa chỉ trong vòng nửa năm. Nghi phạm là một cậu công tử bột từng có mâu thuẫn với bốn tài xế xe tải, từng dọa giết bọn họ.

Cậu công tử bột bị bắt giữ quy án vào một tuần trước, song không đủ bằng chứng nên đã được nộp tiền bảo lãnh tại ngoại.

Ở cuối mẩu tin là một cái khung, bên trong viết tên của mười một người.

“Mời các thẩm phán chọn một hung thủ của vụ án giết người liên hoàn trong lòng mình để nhận chìa khóa cho cửa xét xử. Cửa xét xử của lượt này đã được thiết lập lại, sự lựa chọn của các vị vẫn chỉ liên quan đến cánh cửa xét xử của các vị.”

“Cửa xét xử của lượt này sẽ ít hơn mười một cửa, có ít nhất hai người sẽ bước vào cùng một cánh cửa. Cảnh tượng giữa các cửa xét xử khác nhau sẽ giống nhau, nhưng có thể giao thoa lẫn nhau. Nhiệm vụ hung thủ của lượt này là ‘Móc đôi mắt của búp bê Barbie màu đen’, mong các thẩm phán thận trọng chấp hành.”

Radio nói xong, chìm hẳn vào im lặng.

Các người chơi nhìn mười một cái tên, đồng loạt rơi vào suy tư.

Từ đầu đến cuối, bài báo đưa tin về vụ án này không hề đề cập đến bất kỳ một cái tên nào, vì vậy không ai biết những cái tên này là ai và chúng đại diện cho cái gì.

Rõ ràng tương tự như lá thư của Ron ở lượt xét xử trước, chỉ có thể dựa vào suy đoán của mình để chọn chìa khóa mở cửa.

Số lượng cửa xét xử ít hơn mười một, có nghĩa là các tên khác nhau có thể đại diện cho cùng một cánh cửa. Ở lượt xét xử trước, Lê Tiệm Xuyên đã không đụng phải người chơi ở cùng cánh cửa, nhưng lần này hắn không dám ký gửi hy vọng vào vận may của mình, chỉ có thể cẩn thận hơn mà thôi.

Nhìn lướt qua vài cái tên, Lê Tiệm Xuyên chọn cái tên “Sullivan”.

Tên trên tờ báo lục tục biến mất.

Sau khi Lê Tiệm Xuyên chọn xong, thấy rằng thời gian dùng cơm chỉ còn lại chưa tới năm phút, rất nhiều người chơi còn chưa dùng cơm.

Thây kệ những người khác, Lê Tiệm Xuyên có hơi đói bụng, mặc dù không biết việc quyết định chiều thời gian trong tám giờ xét xử là như thế nào, nhưng Lê Tiệm Xuyên cảm thấy mình chắc chắc sẽ bị bỏ đói hơn tám tiếng đồng hồ.

Hắn cầm bánh sandwich bằng tay trái, ăn nó cùng với salad và rượu sâm banh.

Có tả tơi tới đâu thì cũng không nên ngược đãi dạ dày.

Hơn nữa, hắn có linh cảm rằng cái gọi là lỗ hổng của màn sương mù không phải là ngẫu nhiên, hình như có thứ gì đó đang chỉa mũi nhọn vào hắn. Nếu đúng là như vậy thì sắp có cái để chơi rồi.

Đây có thể là lần đầu tiên đại đa số người chơi trải qua một bữa tối vừa hồi hộp vừa ngập tràn máu me tàn nhẫn như vậy.

Bánh sandwich và bánh mì nướng cắn trong miệng như đều dính mùi máu bắn tung tóe từ ngón tay đứt đoạn.

Đã đến chín giờ. Edit by Lam Thương

Tất cả người chơi được đưa về, Lê Tiệm Xuyên lại xuất hiện trong thang máy một lần nữa.

Đôi chân của hắn đã mất cảm giác, chỉ để trưng cho có, chỉ có thể ngồi trên mặt đất, sức mạnh chuyển động nổi bật nhất của hắn bỗng chốc bị giảm hơn phân nửa, Lê Tiệm Xuyên không tin tên giám mục bên trái cứ chó ngáp phải ruồi như thế. Trùng hợp có lẽ có, nhưng không nhiều, có thể là có một vài người hoặc một vài thứ đang nhằm vào hắn.

Trong lúc Lê Tiệm Xuyên chìm vào suy tư, đèn báo trên thang máy đột nhiên sáng lên.

Cửa thang máy đóng chặt từ từ mở ra, bên ngoài là một hành lang ngắn quen thuộc, ở cuối hành lang là cánh cửa xét xử có treo một tấm biển kim loại.

Lê Tiệm Xuyên lấy ra con dao bếp cướp được từ tay nam luật sư trong lượt xét xử trước, lòng bàn tay ấn mạnh xuống đất, lúc cơ thể lao về phía trước, con dao sắc nhọn đóng vào vách hành lang một cách chuẩn xác.

Hơi loạng choạng, Lê Tiệm Xuyên mượn lực hướng về phía trước, rút con dao sắc nhọn ra rồi lại đóng nó vào vách tường trước mặt.

Dùng cách này để đi về phía trước, Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng đi tới trước cửa xét xử.

Hai chân không thể sử dụng, lúc đối mặt với nguy hiểm lại tăng thêm trở ngại, Lê Tiệm Xuyên nâng cao cảnh giác đến tối đa đẩy mở cánh cửa xét xử, hắn nghiêng người về phía trước, cả người nhất thời chìm vào trong bóng tối không nhìn thấy năm ngón.

Nhưng bóng tối này chỉ kéo dài trong chớp mắt.

Vào khoảnh khắc tiếp theo, con dao sắc bén trong tay Lê Tiệm Xuyên đột nhiên nện xuống đất, cả người hắn mất đi trọng lượng, hai tay khó khăn bám vào mép của một loại đá nào đó, tiếng gió rít gào bên tai, chấn động vù vù.

Tầm nhìn của Lê Tiệm Xuyên rất rõ ràng, hắn nhanh chóng quét mắt xung quanh, lập tức nhận ra mình đang ở đâu ___ Trong bóng tối vô biên, hắn ấy mà đang treo lơ lửng bên ngoài một tòa nhà cao hơn mười tầng.

Cơn gió lớn lạnh thấu xương thổi đến hắn lung lay, hai chân hắn đập ầm ầm lên lớp kính phản quang ở bên dưới, như thể vào một giây tiếp theo, hắn sẽ rơi xuống đi đời nhà ma.

Không có bất kỳ gợi ý nào.

Tuy nhiên, Lê Tiệm Xuyên nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng trèo lên sân thượng, bằng không hắn phải chết không thể nghi ngờ nếu ngã xuống từ độ cao này.

Ở mép sân thượng có hai gờ tường, Lê Tiệm Xuyên đang bấu víu vào gờ tường phía dưới, toàn bộ gờ tường chỉ rộng chừng hai đốt ngón tay, hoàn toàn không thể dùng sức chỉ bằng vào đầu ngón tay.

Lê Tiệm Xuyên quan sát khoảng cách của gờ tường phía trên, chầm chậm rê ngón tay, cố gắng dùng bàn tay trái chống đỡ một chút, đồng thời giơ tay phải bắt lấy gờ tường phía trên.

“Mẹ nó!”

Bàn tay trượt đi, Lê Tiệm Xuyên trong chớp mắt rơi xuống phía dưới!

Gần như là phản ứng vài giây.

Trong khoảnh khắc chộp trúng không khí, Lê Tiệm Xuyên xoay người gập mạnh, dùng đôi chân mềm oặt lắc lư đập mạnh vào trong.

Phần hông của hắn vặn lại một cách kỳ lạ, rơi xuống vài mét với tốc độ kinh người, đầu hất mạnh một cái, đập ầm vào lớp kính phản quang của tòa nhà.

Kính phản quang bị rơi vụn lả tả.

Lê Tiệm Xuyên áp sát ở rìa kính, nhanh chóng đưa tay bắt lấy khung cửa sổ, lòng bàn tay bất ngờ bị lớp kính vỡ đâm thủng, máu tươi đầm đìa.

Mồ hôi lạnh và lông tơ dựng lên sau lưng hắn từ từ dịu xuống trong gió lớn tại lầu cao.

Cái chết cận kề, một giây vừa nãy đúng là giật gân.

Lê Tiệm Xuyên thở ra, cố sức trở người vào trong cửa sổ vỡ nát, bổ nhào vào đống miểng thủy tinh bén nhọn đầy sàn.

Bên trong tối đen, bàn làm việc chỉnh tề.

Màn hình máy tính màu đen xếp thành hàng, tư liệu lộn xộn chất chồng trên bàn tỏa ra mùi mực máy in nhè nhẹ.

Đây chắc hẳn cũng là văn phòng.

lê tiệm xuyên bò ra khỏi đống miểng, dựa vào vách ngăn bàn làm việc, giơ bàn tay trái lên ngửi, vẻ mặt đột nhiên trở nên mờ mịt.

Mùi dầu mè. Truyện full là thằng ăn cắp

Trên thực tế, động tác bắt lấy gờ tường thứ hai ban nãy của hắn cực kỳ vững vàng, theo tính toán của hắn tuyệt đối sẽ không thất bại. Cho dù gờ tường đó được phủ gạch men, lê tiệm xuyên vẫn có thể sử dụng sức mạnh dã man của mình để đóng ngón tay vào trong và mượn lực tung người lên.

Nhưng lớp gạch men đó quá trơn.

Giống như bị rắc một lớp dầu.

lê tiệm xuyên nhìn vào lòng bàn tay mình, đột nhiên phát hiện đôi găng tay trên tay đã biến mất khi nào không hay, song máu tươi đầy tay hắn lúc này không vi phạm quy tắc.

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn nhận ra tình huống trước mặt dường như không đúng lắm.

Hắn nhìn thấy dáng dấp hiện tại của mình từ hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, đây không phải là tướng mạo công tố viên của hắn.

lê tiệm xuyên khẽ nheo mắt, quan sát bóng người trên kính.

Đó là một ông già trên năm mươi tuổi, tóc muối tiêu, thân hình gầy gò và hơi còng, mũi ưng và đôi mắt hẹp dài khiến ông ta trông hơi khó hòa hợp.

Ông già mặc quần áo lao động bẩn thỉu, vẻ mặt hốc hác và đôi mắt nheo lại theo chuyển động của lê tiệm xuyên.

Đúng lúc này, một đoạn văn bản quen thuộc đột ngột xuất hiện.

“Quỷ dữ ở xung quanh.

Lưỡi hái của thần chết luôn treo ở cổ họng của bạn, bạn sẽ mất mạng bất cứ lúc nào vì một số lý do liên quan đến manh mối. Bạn chỉ có ba lần sống lại. Mỗi lần sống lại, bạn sẽ thay đổi một thân phận.

Trước cái chết thứ tư ập xuống, nếu bạn vẫn không thể tìm ra sự thật của vụ giết người hàng loạt, thì cái chết sẽ trở thành sự thật.”

Sau khi lê tiệm xuyên đọc xong, đoạn chữ viết từ từ tan biến.

Cùng lúc đó, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ một hướng.

lê tiệm xuyên nhấc người lên, chỉ thấy một vài bóng dáng đang lao tới từ phía sau cánh cửa kính.

Đèn sau đó sáng lên.

Trong những bóng dáng kia có cảnh sát, lính cứu hỏa và cả nhân viên y tế, bọn họ lo lắng và hoảng loạn liếc nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy Lê Tiệm Xuyên, tất cả đều cảm thấy nhẹ nhõm rồi vội vã chạy qua.

Cảnh sát vừa chạy đến vừa hô to: “Ông Rauen, đừng tiếp tục làm chuyện nguy hiểm này nữa! Nhảy lầu đe dọa cảnh sát là việc làm trái pháp luật đấy!”

Hết chương 72

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK