Mục lục
Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về thân phận của hung thủ đã giết mình, Lê Tiệm Xuyên không loại trừ là người chơi.

Song khả năng này thực sự rất nhỏ.

Ngoại trừ nhân viên y tế và cảnh sát mà hắn đã tiếp xúc, không ai biết hắn bị đứt hai ngón tay và chân bị tàn tật. Hơn nữa, cho dù hai thứ này xuất hiện trên người hắn cũng không gây chú ý, bởi vì một người ngã lầu gãy chân, ngón tay bị miểng thủy tinh cắt đứt được xem là kết quả bình thường.

Chủ yếu nhất là năng lực quan sát mạnh mẽ của hắn vẫn đang chú ý đến tất cả các nhân vật xung quanh, đặc trưng bị đứt ngón tay trên người người chơi rất khó để che giấu, đặc biệt là nhân viên y tế và cảnh sát. Người làm hai công việc này đột nhiên mất đi hai ngón tay rất khó không gây ra chú ý. Và với những vết thương như vậy, không phù hợp để điều trị bệnh nhân và đi thực địa.

Đối với những người còn lại, Lê Tiệm Xuyên vẫn luôn nằm trên băng ca, bàn tay bị đứt hai ngón cũng được hắn giấu trong tay áo, nếu không tiếp xúc ở khoảng cách gần sẽ không thể phát hiện những chi tiết này.

Nếu như người giết hắn không phải là người chơi, vậy thì mục đích giết hắn là gì?

Sẽ mất mạng bất cứ lúc nào vì một số lý do liên quan đến manh mối…” Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng bình tĩnh lại, “Có vẻ như gợi ý đã được đưa ra ngay từ đầu, kẻ giết người vì chân tướng, vì manh mối chỉ có thể là hung thủ. Nếu như nói ‘tôi’ đã tiếp xúc với một hoặc nhiều manh mối, thì việc thu hút sự chú ý của hung thủ là có khả năng…”

Lê Tiệm Xuyên vừa cân nhắc, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Đây là một phòng ngủ nhỏ cũ kỹ.

Phòng ngủ không có cửa sổ, đèn trần bật sáng, nội thất bừa bộn, ngoài những đồ đạc cần thiết, còn có rất nhiều hộp mang đi chất đầy trên sàn, một đám ruồi nhặng bay vo ve vo ve.

Lê Tiệm Xuyên đang ngồi trên chiếc giường kê sát tường, một vài bộ quần áo nam giới bẩn thỉu và tất thối vương vãi dưới chân giường, đống chăn lộn xộn bốc mùi lạ.

Điều đáng nói là có hai cây gậy chống tựa ở cạnh giường, bề mặt gậy mịn và sạch sẽ, được giữ gìn rất tốt, không ăn khớp với căn phòng ngủ nhếch nhác này một chút nào. Có thể thấy hai cây gậy tương đối mới và không bị mài mòn nhiều, nhưng hình như chúng đã được sử dụng trong thời gian gần đây.

Do ở đây không có gương nên Lê Tiệm Xuyên không thể nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, nhưng cơ thể này đang mặc một chiếc áo sơ mi và quần dài chỉnh tề, nhìn làn da và khung xương thì đoán chừng là một người đàn ông xấp xỉ trung niên, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, hẳn là một người làm việc về phương diện văn hóa.

Lê Tiệm Xuyên lục lọi tất cả các túi có trên quần áo, tìm thấy một chuỗi chìa khóa và một cái ví.

Trong ví có chút tiền lẻ, không có chứng minh thư, nhưng trong ngăn ví có một tấm ảnh cũ.

Trong ảnh là hai chàng trai trẻ có nụ cười rạng rỡ với ngoại hình khá giống nhau, rất có khả năng là anh em.

Lê Tiệm Xuyên chống gậy đứng lên, đang định lục soát phòng ngủ thì chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, cánh cửa phòng ngủ bị gõ ầm ầm.

“Albert! Anh có ở bên trong không, Albert?”

Bên ngoài là một giọng nam ồm ồm.

Nếu đã chống gậy đến thì chắc chắn sẽ tạo ra tiếng động không nhỏ, có lẽ thân phận này ngay thẳng đi vào nhà, mà không phải là trộm xâm nhập vào nhà riêng. Cái tên Albert trong miệng của giọng nam kia có khả năng rất cao là của thân phận này.

Lê Tiệm Xuyên lục tìm một đôi găng tay từ trong phòng ngủ, mang vào che đi hai ngón tay cụt của mình, sau đó di chuyển tới cửa, mở cửa ra.

Đứng bên ngoài cửa là một người đàn ông cao lớn trong bộ vest bó sát, bàn tay nguyên vẹn. Khi thấy cánh cửa mở ra, người nọ háo hức nhìn Lê Tiệm Xuyên, không hề ngạc nhiên với sự xuất hiện của hắn, vả lại còn thông thạo bước tới dìu hắn.

“Ôi, tôi biết ngay anh đang ở chỗ Albert Bé mà, anh bạn!”

Albert và Albert Bé là hai trong số mười một cái tên trên tờ báo tại bàn tròn.

Lê Tiệm Xuyên và người đàn ông cao lớn đi ra ngoài, hắn nhìn lướt qua ngôi nhà này.

Đây hẳn là một ngôi nhà cho thuê, trong phòng khách bày rất nhiều đồ, quần áo trên móc treo chắc là của cả gia đình, bên dưới có vài xe đồ chơi của trẻ em và bóng nhựa. Nhưng trên ban công còn có có một cái giá phơi nhỏ độc đáo, treo một số đồ lót nữ màu sắc tươi mát, có lẽ thuộc về một cô gái ưa sạch.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn hai cánh cửa đóng kín khác, đột nhiên phát hiện một cánh trong đó hình như đang mở he hé, có một ánh mắt cảnh giác nấp sau cánh cửa.

“…Vụ án vẫn chưa kết thúc, tôi biết anh rất buồn và tức giận, Albert, nhưng Albert Bé đã mất rồi, anh vẫn phải sống cuộc sống của mình chứ, trước đó anh ngã cầu thang thành ra thế này, đừng có ra ngoài gây chuyện nữa!”

Người đàn ông cao lớn nói liên mồm, vừa nói vừa đưa Lê Tiệm Xuyên ra ngoài.

Lê Tiệm Xuyên hoàn toàn không biết người đàn ông này là ai nên không dám tùy tiện đáp lời, chỉ có thể xuôi theo bày ra dáng vẻ khổ đau và giữ im lặng.

Tuy nhiên, nghe từ ý của người đàn ông này thì Albert Bé có lẽ là một trong bốn nạn nhân. Thân phận mới của Lê Tiệm Xuyên vẫn là người nhà của nạn nhân, nhưng lần này là từ cha biến thành anh trai, người sống trong phòng trọ là Albert Bé xem chừng là Albert thường đến đây sau cái chết của Albert Bé.

Lê Tiệm Xuyên từ chối sự hỗ trợ của người đàn ông cao lớn, hai người ra khỏi phòng trọ và rời khỏi khu phố.

Albert Bé sống trong một môi trường rất nghèo nàn, một thị trấn cổ ở thành phố Maine. Nước thải chảy lan tràn trên đường, phân chó ở khắp mọi nơi, ngay cả người đàn ông cao lớn lếch thếch nhìn vào cũng cau mày chán ghét.

“Tìm tôi có gì không?”

Lê Tiệm Xuyên làm ra vẻ bối rối và ngập ngừng nói.

Người đàn ông cao lớn lập tức lườm hắn, cường điệu nói to: “Ôi Albert, không phải anh đã quên rồi chứ! Tối qua nửa đêm anh… gọi cho tôi, nhờ tôi hôm nay đưa anh đến đồn cảnh sát để hỏi thăm vụ án của Albert Bé mà… Chúa ơi, anh âu sầu quá độ nên quên sạch mọi chuyện rồi sao?”

“Bây giờ anh không thể quỵt nợ đâu, Albert! Anh nợ tôi một chầu to đấy!”

Lê Tiệm Xuyên tỏ vẻ ảo não xin lỗi khi thấy rằng người đàn ông không nghi ngờ gì: “Tôi xin lỗi, tôi quên mất, còn chầu ăn của anh tôi sẽ nhớ rõ.”

Đến đồn cảnh sát, đây chính là chuyện tốt hắn cầu còn không được, không một nơi nào điều tra chân tướng của vụ án này thuận tiện hơn đồn cảnh sát.

Người đàn ông cao lớn nháy mắt cười, kéo mở cửa xe của một chiếc xe nhỏ, Lê Tiệm Xuyên lên xe, chiếc xe lao đi, thẳng đến đồn cảnh sát Maine.

Chưa đến hai mươi phút, hai người đã đến đồn cảnh sát.

Trên đường đi, Lê Tiệm Xuyên nhận thấy dân số của thành phố Maine rất thấp, hơn nữa có rất nhiều người trung niên và người già, rất ít người trẻ tuổi. Mọi ngóc ngách của thành phố đều toát ra hơi thở mệt mỏi cằn cỗi.

Sau khi vào đồn cảnh sát, quả như Lê Tiệm Xuyên phỏng đoán, người đàn ông cao lớn và người trong đồn cảnh sát rất quen thuộc. Các sĩ quan cảnh sát vừa đưa người đàn ông vào trong, vừa chào hỏi nồng nhiệt, gọi người đàn ông là “David”.

Đồng thời có vài sĩ quan cảnh sát cũng gật đầu chào hỏi khi nhìn thấy Lê Tiệm Xuyên, chắc là có quen biết nhau.

“David, anh và Albert là bạn à?”

Một thám tử cảnh sát đưa hai người đến văn phòng của mình.

David cười ha ha: “Anh biết đấy, Sini, Albert là một giáo viên đáng kính. Cháu trai tôi đang học ở trường tiểu học mà Albert đang công tác, vì thế tôi và Albert rất thân thiết. Thế nào rồi Sini, có chuyện gì xảy ra với vụ án đường hoa Tulip vậy? Albert Bé là em trai của Albert, anh ấy rất quan tâm đến vụ này.”

Vị thám tử cảnh sát bưng đến hai ly nước, tựa vào cạnh bàn và đau đầu nói: “Đừng đề cập đến nữa, David, chuyện này hóc búa cực kỳ.”

Lê Tiệm Xuyên cầm lấy ly nước nhưng không uống.

Một muỗng cháo trước đó đã làm hắn chết mà chẳng biết tại sao, nên bây giờ hắn phải cẩn thận hơn khi đưa thực phẩm vào dạ dày. Tuy khả năng sử dụng độc của người hạ độc thua kém Ninh Chuẩn, nhưng vẫn có chút kĩ năng, mánh khóe không giống bình thường.

“Nói thế nào đây, Sini?”

David tò mò hỏi.

Nhìn thấy sự do dự trên khuôn mặt của thám tử cảnh sát Sini, David không vui nói: “Sini, có gì mà không thể nói với tôi chứ, chú tôi là phó Cục trưởng, Albert là gia đình nạn nhân, lẽ nào bọn tôi lại tiết lộ tình tiết vụ án để giúp hung thủ hả? Tôi nghĩ tình bạn của chúng ta còn hơn thế chứ, Sini! “

“Được rồi.”

Truyện được post tại vulactruongan.wordpress.com

Thám tử cảnh sát Sini chìa tay bất lực, “Tôi thực sự rất coi trọng tình bạn của chúng ta đấy, David. Tôi có thể nói với anh rằng toàn bộ đồn cảnh sát hiện đang rất hỗn loạn vì vụ án này, Sullivan mới được tại ngoại hai ngày, cha của nạn nhân Andreas đã nhảy lầu để thị uy. Sau khi được giải cứu thì lại đột nhiên qua đời vì ngộ độc trong bệnh viện… “

“Bây giờ tất cả áp lực của dư luận đã đổ dồn lên chúng tôi, việc nộp tiền bảo lãnh Sullivan cũng bị gạt bỏ, hắn đã được đưa trở lại… nhưng anh biết đấy, bằng chứng hắn là hung thủ không đủ, chúng tôi không thể kết án, cũng không thể để pháp luật chịu thua trước bọn truyền thông hống hách này được…”

Thân phận Rauen quả nhiên đã bị trúng độc tử vong.

Lê Tiệm Xuyên thận trọng hỏi: “Ngài Sini, đã tìm được hung thủ đầu độc cha của Andreas chưa vậy?”

Sini thở dài: “Vẫn chưa tìm được. Anh Albert, việc phá án không đơn giản như anh nghĩ đâu. Tôi biết anh rất lo lắng và quan tâm đến vụ án của Albert Bé, nhưng chúng tôi đang làm mọi thứ có thể. Về phần cha của Andreas… rất khó để tìm ra hung thủ đã giết ông ấy.”

“Nếu là trúng độc, vậy thì độc được bỏ vào đâu, ai đã từng tiếp xúc với vật bị bỏ độc, ngài Sini, chắc hẳn cảnh sát rất am hiểu những chuyện này.” Lê Tiệm Xuyên nói.

Sini gật đầu: “Anh nói đúng, anh Albert. Chất độc giết cha Andreas thực ra là một loại thuốc bột trắng vô vị. Chất độc được trộn trong cháo trắng, cha của Andreas không phát hiện nên đã ăn vào, sau đó trúng độc chết ngay tại chỗ. Bát cháo này được người hộ lý mua từ nhà ăn của bệnh viện, chỉ có nhân viên nhà ăn và người hộ lý từng tiếp xúc với nó, nhưng chúng tôi không tìm thấy loại bột thuốc này ở trên người bọn họ, hơn nữa cả hai thậm chí còn không biết cha của Andreas là ai…”

“Không có bằng chứng, không có động cơ, chúng tôi không thể kết án chỉ dựa vào việc bọn họ từng tiếp xúc qua bát cháo…”

Nghe có vẻ ổn đấy, nhưng Lê Tiệm Xuyên cứ cảm thấy mình đã bỏ qua chỗ nào đó.

Hắn hỏi: “Trong bệnh việc hẳn có rất nhiều camera giám sát, không có camera nào quay được khả năng từng có những người khác chạm vào bát cháo ở dọc đường sao?”

Các nhân viên nhà ăn có tính ngẫu nhiên quá cao, cũng không thể là hung thủ.

Về phần hộ lý, Lê Tiệm Xuyên từng nhìn thấy vẻ mặt của người đó trước khi chết. Nỗi kinh hoàng của người đó là thật, và người đó không cần phải diễn trò ở trước mặt một người chết, do đó người hạ độc hẳn không phải là hộ lý.

“Ngoại trừ trong thang máy, thì camera giám sát ở những nơi khác đều cho thấy tất cả đều rất bình thường. Người hộ lý rất tự nhiên mang theo cháo đi đến phòng bệnh, không ai chạm vào bát cháo đó cả.” Sini trả lời: “Có một camera trong thang máy xảy ra chút trục trặc, nhưng hộ lý nói rằng lúc đó chỉ có mỗi mình ở trong thang máy.”

Lê Tiệm Xuyên không tiếp tục hỏi nữa.

Trên mặt Sini đã biểu lộ vẻ khó hiểu, hắn sợ nếu hỏi tiếp thì sẽ tạo ra nghi ngờ, việc quan tâm quá nhiều đến cái chết của cha Andreas là không bình thường.

“Phải rồi, Sini.” Edit by Lam Thương

David đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên thốt lên và nói: “Anh nói nghi phạm được nộp tiền bảo lãnh Sullivan đã trở lại, vậy bây giờ hắn ta đang ở đâu? Albert, trước đó anh nói mình muốn gặp Sullivan, tôi còn đang lo không dò la được địa chỉ đây, giờ thì Sullivan đã quay lại đồn cảnh sát, tiện quá còn gì!”

Albert còn muốn gặp Sullivan ư?

Trong lòng Lê Tiệm Xuyên đầy nghi hoặc.

Nếu David không nói dối, vậy thì Albert thật sự có khá nhiều việc muốn làm.

Hơn nữa, Albert còn thường xuyên đến phòng trọ của Albert Bé, là hoài niệm em trai hay là để điều tra cái gì đó? Một giáo viên tiểu học như Albert sẽ nghĩ đến việc điều tra cặn kẽ như vậy ư?

“Ồ, chuyện này dễ thôi.”

Sini không quan tâm lắm: “Sullivan vẫn trả tiền bảo lãnh nên không ở trong trại giam, hắn đang ở tại phòng nghỉ, tôi có thể đưa anh đến đó nếu anh muốn. Lại nói sáng nay Payne cũng từng đưa người nhà của một nạn nhân đến đó. Đó là con trai của James… James chết, đứa bé đó liền trở thành trẻ mồ côi… “

Cả ba vừa nói chuyện vừa cùng đi về phía phòng nghỉ.

Sullivan là một công tử bột điển hình.

Khi ba người Lê Tiệm Xuyên bước vào, Sullivan đang buồn chán ôm máy chơi game, âm thanh trò chơi quyết liệt tràn ngập phòng nghỉ.

Gã nghe thấy tiếng mở cửa, nhấc mắt lên liếc nhìn ba người Lê Tiệm Xuyên với vẻ không thích thú, hai chân bắt chéo cười khẩy, “Bộ tôi biến thành động vật quý hiếm rồi sao, ngài cảnh sát?”

Sini không trả lời, rõ ràng không thích cái tên công tử bột này.

Song David lại thích thú đảo mắt nhìn Sullivan, hỏi thẳng vào vấn đề, “Này, mày chính là Sullivan, vụ án giết người liên hoàn đường hoa Tulip có phải do mày làm không?

Vẻ mặt của Sullivan lập tức sa sầm: “Không phải là tôi! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải do tôi làm! Tôi không có giết người! Tôi mà thèm liếc mắt tới mấy tên lái xe bần cùng sống trong khu ổ chuột đó hả, bớt giỡn đi! Bọn họ đụng vào xe tôi, tôi mắng bọn họ, giận lên… giận lên rồi chửi đổng vài câu là phải giết chết bọn họ, lẽ nào việc này có thể biến thành động cơ sao. Cảnh sát mấy người cầm tiền thuế của dân rồi muốn nói gì thì nói hả.”

Gã có hơi kích động, nhưng không giống đang nói dối.

Thế nhưng, cảnh sát cứ nói rằng không đủ chứng cứ, mà không phải là không có chứng cứ.

Điều này cho thấy cảnh sát còn nắm giữ một số manh mối về vụ giết người của Sullivan. Tuy không đủ để kết án nhưng đủ để tạm giam gã.

Lê Tiệm Xuyên cẩn thận quan sát Sullivan, trên mặt thể hiện vẻ thù hận và nhẫn nại vừa đủ: “Em trai của tôi chính là tên tài xế xe tải mà cậu coi thường đó! Nó chết rất thảm, cảnh sát cũng nắm giữ nhiều manh mối chĩa mũi dùi về cậu! Sullivan… Tôi hy vọng cậu có một chút lương tâm mà tự thú đi!”

“Ông anh đang lảm nhảm cái đếch gì vậy?”

Sullivan há một tiếng, mỉa mai nhếch môi và lạnh lùng nhìn Lê Tiệm Xuyên: “Tôi đã nói tôi không giết ai cả! Dù là manh mối gì thì cảnh sát vẫn không có bằng chứng quan trọng nào cho thấy tôi có liên quan đến vụ án này! Nếu mấy người đến chỉ để nói mấy lời nhảm nhí này thì tôi khuyên mấy người cút đi nhanh một chút!”

“Chết tiệt!”

Lê Tiệm Xuyên giả bộ nổi giận.

“Albert…” David vội kéo hắn lại.

Sullivian kiêu căng hất cằm, hừ một tiếng khinh miệt rồi cúi đầu tiếp tục chơi game, không buồn nhìn Lê Tiệm Xuyên thêm chút nào nữa.

“Anh kích động quá rồi, Albert.” David giữ lấy Lê Tiệm Xuyên, Sini cũng chau mày: “Thôi đi, anh Albert, tâm trạng của anh không được tốt, chúng ta ra ngoài trước đã.”

Lê Tiệm Xuyên thở phì phò, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua người Sullivan, lắc đầu đẩy tay David ra, rồi đi ra ngoài với hai người họ.

Nhưng ngay lúc David kéo cửa, Lê Tiệm Xuyên mới đi đến giữa phòng thì chiếc đèn chùm lớn trên trần phòng nghỉ đột nhiên phát ra một tiếng rắc rất nhỏ.

Bất thình lình, không ai kịp phản ứng, một cái bóng đột nhiên ập xuống!

Rầm!

Chiếc đèn chùm nện xuống đất, những mảnh vỡ văng tung tóe.

“Albert!”

David kêu lên và định bụng lao tới.

Nhưng Lê Tiệm Xuyên bây giờ không còn là Lê Tiệm Xuyên đêm qua nữa, hắn là đặc vụ Li thật trăm phần trăm, nên ngay khi nghe thấy tiếng động không bình thường, hắn đã vội giả vờ như nhớ ra điều gì đó và còn có chuyện muốn nói với Sullvian mà bước lùi về sau một bước.

Chiếc đèn chùm retro khổng lồ vừa vặn xẹt qua đầu mũi hắn rồi nện xuống đất.

“Chúa ơi! Albert! Anh may thật đấy!” David không thể tin nổi.

Sini cũng hơi sốc, đây đúng là trùng hợp.

Lê Tiệm Xuyên lập tức tỏ vẻ sợ hãi, hoang mang đến nỗi kính mắt gần như rơi xuống: “Chúa ơi… tôi suýt chết rồi! Chiếc đèn chùm lớn như vậy! Chúa ơi! …Sĩ quan Sini, chuyện quái gì thế này? Làm thế nào mà đèn chùm trong phòng cảnh sát lại lỏng lẻo thế!”

Hắn trông rất kích động.

Quả thật thiếu chút nữa thôi là sẽ rơi vào tình cảnh tối hôm qua.

Lê Tiệm Xuyên thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vẫn còn hai cơ hội sống lại, nhưng hắn không thể lãng phí một cách không rõ ràng thế được.

Thế nhưng, liệu tình huống vừa rồi có phải là do hắn lại tiếp xúc với manh mối quan trọng nào đó hay không?

Lê Tiệm Xuyên vẫn giữ nguyên vẻ mặt, nhưng trong đầu nhanh chóng nhớ lại mỗi một cử động và mỗi một câu nói sau khi đi đến phòng nghỉ.

Điểm mấu chốt nhất định nằm trên người Sullivan, nhưng điểm mấu chốt này rốt cuộc là cái gì?

Lê Tiệm Xuyên nghĩ mãi vẫn không ra, còn Sini sau khi nhận ra sự bất thường thì nhanh chóng đi đến phòng giám sát. Họ dự định xem lại video giám sát trong phòng nghỉ.

Khi vẫn còn một khoảng cách nữa mới đến cửa phòng giám sát, Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy một thanh niên gầy gò đang ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng giám sát.

Mái tóc màu xanh xám của thiếu niên hơi dài chạm tới ót, cậu ta đang rủ mắt nhìn xuống đất. Cả người như bị che khuất trong đám mây đen âm u đè nén, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy nỗi bi thương của cậu ta.

Nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, cậu thiếu niên quay đầu lại và ngước lên, để lộ đôi mắt đào hoa dịu dàng và u sầu dưới mái tóc mềm mại.

Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy được thứ gì đó quen thuộc trong đôi mắt này, khóe môi vô thức vểnh lên.

Hắn chống gậy đi tới, đang định hé miệng bắt chuyện với tiến sĩ Ninh thì ánh mắt chợt khựng lại.

Hắn thấy được bàn tay phải của Ninh Chuẩn.

Đó là một bàn tay phải hoàn chỉnh.

Năm ngón tay thon thả đẹp đẽ, không có bất kỳ khiếm khuyết nào.

Vào lúc này, trong tâm trí hắn như mở một cánh cửa kỳ lạ, một số hình ảnh trước đó ùn ùn kéo đến ___ Sau khi phá giải “Lá thư của Ron” và được dịch chuyển đến cửa xét xử, hắn từng thử xoay chốt cửa. Hắn rất nhạy cảm với con số, độ cao từ mặt đất đến chốt cửa cửa ước tính là 1,2 mét, nhưng động tác nắm chốt cửa của Ninh Chuẩn lại có độ cao khoảng 1,1 mét.

Mười centimet đã là một sai số rất lớn trong mắt hắn.

Các cửa xét xử đều giống nhau, làm sao các chốt cửa lại nằm ở các vị trí khác nhau được?

Câu trả lời duy nhất là cửa xét xử không hề xuất hiện trước mặt Ninh Chuẩn.

Không có cửa xét xử, cũng không chết, hiện tại bàn tay phải hoàn chỉnh cũng cho thấy Ninh Chuẩn không bị bàn tròn xử phạt. Lẽ nào Ninh Chuẩn bước vào trò chơi không phải với tư cách là một người chơi?

Đôi mắt của Lê Tiệm Xuyên hơi tối lại.

Hắn nghĩ đến bức ảnh cũ trên bức tường ước nguyện trong nhà nghỉ, cộng với nhiều lần hắn không đoán được quy tắc của Ninh Chuẩn… Ở giữa tất cả những điều khiến hắn khó rõ đầu đuôi này, hắn đột nhiên túm được một cái gì đó.

“Là Phil à.”

Sini hình như quen biết thân phận của Ninh Chuẩn, quen thuộc hô lên: “Đây là David và Albert. Albert cũng là gia đình của người bị hại, em trai Albert Bé của chú ấy và bố của cháu là đồng nghiệp của nhau. Chú ấy cũng đến hỏi về vụ án. Tôi vẫn nghi ngờ Sullivan, Albert suýt nữa đã mất mạng ở trong phòng nghỉ của Sullivan rồi…”

Sini tự nói, gõ cửa phòng giám sát, song lại lỡ mất ánh mắt bỗng tối sầm của thiếu niên lúc thiếu niên nghe được câu nói sau cùng.

“Thật vậy ư?”

Thiếu niên mỉm cười dịu dàng, đi đến bên cạnh Lê Tiệm Xuyên.

Lê Tiệm Xuyên lặng lẽ nắm lấy tay thiếu niên như muốn động viên, trước khi hắn kịp bày tỏ bất cứ điều gì thì chợt nghe thấy giọng nói dịu dàng của thiếu niên nói rằng, “Chú Albert không bị thương chứ? Tên hung thủ kia… đúng là đáng chết.”

Hết chương 74

Lời tác giả:

Hung thủ: Thật ra tôi từng lên sàn rồi!

Xuyên ca: Chắc chắn tôi có thể đoán ra ở chương sau! Chắc chắn đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK