Sau một lúc im lặng trong phòng hội nghị, tiếng huyên náo nghị luận lại rào rào vang lên, máy ảnh và micro như những mũi thương sắc nhọn xuyên qua đám đông, đâm về phía trước.
Vài cảnh sát chạy tới duy trì trật tự, Sini gầm gừ, nhíu mày siết chặt micro; Bob mặt u ám; cách một lớp kính, Andreas đỏ mắt nhìn chằm chằm vào Lê Tiệm Xuyên.
Phiếu trả lời và bút ở trước mặt hoàn toàn biến mất.
Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ đếm ngược trên cánh cửa xét xử, sau đó đá văng ghế và những người cản đường, đi đến góc ít ồn ào hơn, cầm điện thoại bấm số gọi.
Tiếng tít tít vang lên hai lần rồi lập tức nối máy.
“Anh đừng lo lắng, em biết anh muốn hỏi gì.”
Giọng nói mơ hồ của Ninh Chuẩn truyền đến, mang theo tiếng cười nhẹ lành lạnh, như làn gió mát trong đêm khô hanh, lập tức đè xuống nỗi lo lắng trong lòng Lê Tiệm Xuyên.
“Tất cả người chơi đến với trò chơi hộp ma, cơ thể ban đầu được giữ lại trong thế giới thực, đi vào chỉ có có ý thức thể. Anh ơi, anh còn nhớ người giám thị trong màn ngày tuyết lở nói gì không? Quái vật trong hộp ma thức tỉnh và tự có ý thức, được xưng là người giám thị. Nếu người giám thị muốn tăng cường sức mạnh của bản thân, thoát khỏi hộp ma thì một trong những cách là nuốt chửng các ý thức thể đến từ bên ngoài, tức các người chơi.”
Ninh Chuẩn dừng một chút và mỉm cười: “Nhưng trong trò chơi này, em không phải là người chơi, ý thức thể sẽ không bị nuốt chửng. Anh đừng lo lắng, không ai có thể lấy đi những thứ thuộc về em mà không phải trả giá đắt cả.”
Lê Tiệm Xuyên dựa vào tường, cơ ngực bị đè nén do căng thẳng giãn nở đôi chút.
“Tôi chưa hỏi qua em, nhưng tôi đoán tôi đã nghĩ ra đáp án, việc em không thể nói trực tiếp với tôi là hạn chế hay là bị cấm nói? Hay là nếu em nói trực tiếp với tôi thì sẽ ảnh hưởng đến một vài sự việc quan trọng?” Hắn nói.
“Có lẽ là lý do cuối cùng.”
Ninh Chuẩn nhẹ nhàng nói: “Tất cả chỉ có thể phụ thuộc vào chính anh, chiếc hộp ma đầu tiên thuộc về anh sẽ cho anh một phần câu trả lời. Em đến đây vốn là muốn cùng anh lấy nó, nhưng có một số thứ kinh tởm đã xuất hiện, cần phải được giải quyết. Vì vậy, ở hai lượt xét xử tiếp theo, em phải đi.”
“Anh sẽ may mắn, anh à.”
Trong giọng nói của Ninh Chuẩn xen lẫn chút khàn khàn như tiếng thở dài, khẽ cười một tiếng.
Âm đuôi run nhẹ còn chưa kết thúc thì điện thoại bị cắt đứt bởi một dòng điện hỗn loạn.
Lê Tiệm Xuyên nhấn gọi một lần nữa, song số điện thoại này đã trở thành một số điện thoại không có thật.
“Hai lượt xét xử…”
Lê Tiệm Xuyên buông điện thoại xuống.
Nếu hắn nhớ chính xác, hiện tại là vụ án của lượt thứ hai, bàn tròn đã thông báo tổng cộng có năm lượt xét xử, vậy thì phải còn lại ba lượt xét xử, chắc chắn không thể là hai lượt được. Nhưng Ninh Chuẩn sẽ không bao giờ phạm sai lầm trong những chuyện này, hay cố tình lừa gạt hắn.
“Công tố viên Loose, ông phải chịu trách nhiệm cho những gì ông vừa nói!”
Một cảnh sát đi tới, vươn tay nắm lấy cánh tay của Lê Tiệm Xuyên.
Cùng lúc đó, một số phóng viên bất ngờ phá vòng vây ngăn cản của cảnh sát, mang theo máy ảnh lao về phía Lê Tiệm Xuyên, hét lên: “Công tố viên Loose, xin kể lại chi tiết…”
Đèn flash của máy ảnh đột nhiên lóe lên ngay trước mắt Lê Tiệm Xuyên.
Hắn vô thức nheo mắt.
Gần như tại thời điểm này, thính giác cực kỳ nhạy bén của hắn loại bỏ tất cả những tiếng xì xào, phân biệt ra tiếng súng gắn ống giảm thanh quen thuộc.
Lê Tiệm Xuyên giật lấy cái máy ảnh trước mặt, rầm một tiếng, máy ảnh vỡ nát thành những mảnh nhỏ.
Tiếng hét chói tai lập tức vang lên.
Các cảnh sát biến sắc, lần lượt rút súng ra.
Lê Tiệm Xuyên đá văng hàng ghế đầu chỉ với một cú đá chân, chặn lại hầu hết những người phía sau, đồng thời nhanh chóng đi tới trước cửa xét xử.
“Cạch!” vulactruongan.wp.com
Đồng hồ tính giờ điện tử trên cửa vừa vặn trả về số không.
Lê Tiệm Xuyên vặn mở tay nắm cửa, lập tức bước vào bên trong.
Trước khi toàn bộ cơ thể chìm trong bóng tối im như tờ, Lê Tiệm Xuyên quay đầu nhìn lướt qua.
Andreas biến mất bên trong lớp kính ngăn, Bob nhếch môi cười, Johnny không rút súng mà đang giang tay hét lên với đám truyền thông vẫn còn hỗn loạn. Cục trưởng, phó cục trưởng của đồn cảnh sát và lãnh đạo của công tố cũng đổ vào đám đông, dốc sức xoa dịu những công dân đang hỗn loạn và sợ hãi.
___ Ai sẽ là người bắn ra viên đạn quen thuộc này đây?
Truyện chỉ post tại vulactruongan.wordpress.com
Khung cảnh sụp đổ và tầm nhìn đột nhiên mờ đi.
Trong một giây, lực hút trong bóng tối tan biến, Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng ổn định cơ thể, nheo mắt để thích nghi với ánh sáng sáng rực trong thang máy.
Thang máy vẫn đang di chuyển xuống dưới.
Lê Tiệm Xuyên nhìn vào thời gian trên màn hình nhỏ trong thang máy.
Thời gian xuất hiện trong thang máy lần này không khác biệt lắm so với lượt xét xử trước đó, cả hai lần đều đã qua bảy giờ, cách bữa tối bắt đầu lúc tám giờ còn hơn nửa tiếng.
Lê Tiệm Xuyên dựa vào vách kim loại của thang máy ngồi xuống, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình đồng hồ điện tử bên trong thang máy.
Thời gian trong trò chơi hộp ma luôn kỳ lạ, như thể ở trong các cảnh khác nhau, thời gian sẽ được tính theo các mốc thời gian khác nhau vậy.
Tuy nhiên, trước mắt vẫn chưa biết được màn chơi này, hay là nói toàn bộ trò chơi hộp ma này có bao nhiêu mốc thời gian.
Lê Tiệm Xuyên nhớ lại những màn chơi mà hắn đã trải qua.
Jack Đồ tể và trường Phong Thành đều được tính giờ theo 24 giờ bình thường, tương đối bình thường. Tuy nhiên, trong màn thứ hai Ngày tuyết lở lại có ba mốc thời gian và cả màn chơi chỉ có một bữa tối thật, điều đó có nghĩa là trong màn chơi thứ hai, thời gian trò chơi mà bọn họ thực sự trải qua chưa đến 48 giờ.
Tại màn chơi Phiên tòa bàn tròn này, ban đầu radio nói rằng mỗi vòng xét xử chỉ kéo dài 8 tiếng, nhưng cho dù đó là thời gian trải qua trong vụ án xét xử, thời gian bên trong thang máy, hay là thời gian trên bàn tròn đều không chỉ là tám tiếng đồng hồ, hoặc là chưa tới tám tiếng đồng hồ.
Điều này cũng liên quan đến một vấn đề rất quan trọng, đó là mô tả thời gian trong quy tắc và năng lực đặc biệt.
Bắt đầu từ màn thứ hai Ngày tuyết lở, Lê Tiệm Xuyên đã dùng cách thăm dò để biết đại khái đó là quy tắc hay là năng lực đặc biệt, chỉ cần đề cập đến những thứ liên quan đến thời gian, tất cả đều dựa trên thời gian mà người chơi có thể cảm nhận và nhìn thấy, và không có cái gọi là dòng thời gian tiêu chuẩn. Tất nhiên, nếu đi ngược lại nhận thức hiện tại, thì quy tắc cũng sẽ đi ngược lại.
Tuy nhiên, dường như có lỗ hỏng để luồn lách.
Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm vào đồng hồ điện tử cho đến khi thang máy run nhẹ và đột nhiên dừng lại, hắn mới nhắm mắt, xoa thái dương đứng dậy.
Tám giờ, bữa tối Pandora chính thức bắt đầu.
Đây là bữa tối thứ ba của màn chơi này.
Số lượng người chơi giảm đi ba so với lần trước, lần này người chơi chịu tổn thất nghiêm trọng hơn, chỉ còn lại sáu người trên toàn bộ bàn tròn.
Có năm người đã mất mạng trong vụ án nhỏ của lượt xét xử thứ hai, Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn hơn một nửa ghế trống. Ở một mức độ nhất định, có thể xác định tuy thân phận và cảnh tượng gặp phải là khác nhau trong mỗi vụ án, nhưng các quy tắc mà tất cả người chơi phải đối mặt hẳn là giống nhau.
Nếu như quy tắc không phải là chạm vào tức chết thì Lê Tiệm Xuyên đã không cho rằng đám cáo già thận trọng kia sẽ dễ dàng vấp ngã ở bữa tối lần trước như vậy.
Phân cấp độ khó của trò chơi hộp ma vẫn rất rõ ràng.
Màn chơi càng có nhiều người chơi mới thì càng đơn giản, ví dụ như màn chơi trường Phong Thành.
Nhưng về cơ bản thì tất cả đều là người chơi cũ, thỉnh thoảng pha lẫn với một số người chơi có hộp ma, tổng thể được coi là một màn chơi cấp trung bình.
Đối với cái gọi là màn chơi cấp cao, Ninh Chuẩn từng đề cập đến nó một cách mơ hồ. Đây hẳn là một trận đấu giữa những người sở hữu hộp ma, độ khó rất cao và tỷ lệ tử vong cũng rất cao.
Hiện tại có thể xác định Ninh Chuẩn không có mặt trên bàn tròn này, chiến lược của Lê Tiệm Xuyên cũng theo đó thay đổi. Hắn luôn có gan đánh cược và sẵn sàng chơi tới cạn tàu ráu máng với đối thủ, nhưng nếu có Ninh Chuẩn, hắn chắc chắn sẽ không nỡ.
“Xin chúc mừng tất cả các thẩm phán đã kết thúc vụ án của lượt xét xử thứ hai.”
Tiếng ngọn nến đốt tách tách.
Một chất giọng u ám và đáng sợ truyền ra từ radio ở giữa bàn tròn: “Hiện tại, lượt xét xử thứ hai chính thức được bắt đầu. Quá trình xét xử là tự thuật, xét xử, và thưởng phạt. Nội dung xét xử là ‘Ai đã móc mắt búp bê Barbie đen?’. Cái thiện và cái ác, tội lỗi và sự cứu rỗi mãi mãi là một trò chơi lợi ích…”
“Tiếp theo tiến vào quy trình tự thuật.”
“Trên bàn tròn, mỗi vị thẩm phán cần phải trung thực và chịu trách nhiệm với lời nói của chính mình. Mời các vị nói ra một câu liên quan đến sự thật của lượt xét xử này. Lời nói dối sẽ không được khoan dung.”
Bầu không khí thật ảm đạm.
Ở xung quanh bàn tròn, sáu người giấu mình trong chiếc áo choàng đen nhánh đang quan sát lẫn nhau, không ai lên tiếng trước.
Trên tổng thể, những gì phát ra từ radio giống hệt lượt xét xử đầu tiên, nhưng có chút khác biệt về chi tiết.
Đặc biệt là câu “Chịu trách nhiệm với lời nói của chính mình”, câu nói này không xuất hiện trong lượt xét xử đầu tiên, nhưng không ai cho rằng đây sẽ là một câu nói suông.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn phía bên trái.
Giám mục cánh trái từng gài bẫy hắn ở lượt xét xử đầu tiên vẫn còn đó, nhưng hai người chơi hình như ở cùng một phe với Giám mục cánh trái đã biến mất, rõ ràng đã bỏ mạng trong vụ án lần này.
Lê Tiệm Xuyên nhớ tới Pete mà hắn từng gặp trong nhà tang lễ, hẳn là Pete từng gặp một người chơi khác trong hiện trường vụ án này. Đánh giá theo giọng nói khi đó, có lẽ xác suất vẫn là tổ đội với người khác.
Đường nhìn đảo qua Giám mục cánh trái, Lê Tiệm Xuyên lại quan sát năm người chơi khác một lúc, rồi trầm ngâm, tự sắm cho mình một vai diễn, giọng nói khàn khàn nói, “Đừng tỏ ra nghiêm trọng thế.”
Năm đường nhìn bỗng dời lên người hắn, sắc nhọn như kim.
“Tôi nói trước vậy.”
Lê Tiệm Xuyên nhắm mắt làm ngơ và nói thẳng: “Tôi tìm thấy búp bê Barbie ở nhà Rauen.”
Sự tĩnh lặng chỉ kéo dài một chốc, Giám mục cánh trái mỉm cười lạnh lùng.
“Mày trông rất tự tin, nhưng những kẻ tự tin rất dễ tự phụ.”
Châm chọc Lê Tiệm Xuyên một câu, giọng gã hơi khựng lại rồi trở nên lạnh lùng, nói ra câu của chính mình: “Dù tôi ở đâu, đôi mắt của Barbie vẫn sẽ nhìn tôi.”
Sự im lặng trên bàn tròn bị phá vỡ.
Bốn người còn lại cũng lên tiếng.
Một trong những người chơi đại diện cho quân cờ hiệp sĩ nói: “Khi tôi nhìn thấy búp bê Barbie lần thứ hai, tôi đã thực hiện nhiệm vụ…”
“Búp bê Barbie đang trên đường tìm chủ nhân.”
“…Nó nói nó còn sống.”
“Tôi đã chọn giết nó trước khi móc mắt nó ra.”
So với mười một câu khác nhau từ quy trình tự thuật của lượt xét xử trước, lần này chỉ có sáu câu.
Radio không đưa ra bất kỳ phản hồi nào, chứng minh rằng từ một phương diện nào đó, sáu câu này đều là thật, song thông tin của họ quá mơ hồ và đầy cảm giác sai lệch kỳ lạ.
Truyện chỉ post tại vulactruongan.wordpress.com
Trong lượt xét xử đầu tiên, Lê Tiệm Xuyên đã có thể xác định cảnh tượng cụ thể khi phát hiện ra đối tượng của nhiệm vụ hung thủ của mỗi người chơi có thể giống nhau, nhưng tình huống lúc đó chắc chắn khác nhau.
Ví dụ như chú hề ở lượt đầu tiên có thể được giấu trong phòng tắm, nhưng không nhất thiết phải ở phía sau gương với giày cao gót. Một ví dụ khác là búp bê Barbie màu đen của lượt này, nó có thể ở nhà Raun, nhưng những người khác thì không nhất thiết phải như vậy. Và những điều không xác định này chắc hẳn có liên quan đến cửa xét xử.
Vậy thì rốt cuộc là cánh cửa nào mới để người chơi ở cùng một không gian với đối tượng nhiệm vụ và có hành vi để đưa ra quyết định có hiệu lực? Lẽ nào thực sự chỉ có thể dựa vào suy đoán mà không có tiêu chuẩn ngầm ư?
Còn có những người chơi đã chết, mặc dù bọn họ đã chết trước khi quá trình xét xử của lượt đầu tiên diễn ra, nhưng lúc lựa chọn hung thủ, những người chơi còn lại vẫn có thể đẩy ngã những quân cờ đại diện cho bọn họ.
Lê Tiệm Xuyên cho rằng bàn tròn không hề bỏ qua cho bọn họ, bọn họ vẫn là hung thủ được chọn.
Và lần này, hung thủ thực sự đã móc mắt búp bê Barbie đen ___
Lê Tiệm Xuyên nhớ lại suy đoán táo bạo và khôn ngoan nhất trước đó của mình, trong lòng đã có lựa chọn.
“Quy trình tự thuật kết thúc.”
“Quy trình xét xử bắt đầu.”
Chiếc radio phát ra một giọng khàn khàn.
Những chiếc bàn tròn nhỏ mang quân cờ lại xuất hiện trước mặt sáu người chơi.
Vẫn còn 14 ghế và 14 quân cờ trên bàn tròn nhỏ, không hề bị thay đổi bởi sự sụt giảm số lượng người chơi.
“Ghế xét xử tương ứng với các vị thẩm phán trên bàn tròn. Lúc này, các vị vừa là thẩm phán vừa là nghi phạm….”
Radio lặp lại các quy tắc xét xử giống như lần trước.
Sương mù trắng tụ lại, ngăn cản những đôi mắt tò mò.
Lê Tiệm Xuyên dựa lưng vào ghế, nheo mắt nhìn những quân cờ trên bàn tròn nhỏ.
Quy trình tự thuật có vấn đề, nếu tất cả mười bốn người có thể trở thành hung thủ, thì những người chơi đã chết trong lượt đầu tiên thực hiện nhiệm vụ hung thủ của lượt này như thế nào? Hơn nữa, những người chơi đã chết không hề tự thuật, vì thế không thể đánh giá liệu bọn họ có phải là hung thủ hay không.
Nếu hung thủ thật sự nằm trong số họ và cũng có thể thực hiện nhiệm vụ hung thủ, vậy thì chỉ có thể chứng minh một điều ___ Bọn họ chưa thực sự chết.
Nhưng bữa tối của Pandora là tiêu chuẩn để đánh giá xem người chơi đã chết hay chưa.
Trò chơi hộp ma sẽ không tự mâu thuẫn với chính nó, vậy những người chơi đã chết kia có thực sự còn sống hay là không?
Ngón tay gõ nhẹ vào tay vịn của ghế, Lê Tiệm Xuyên duỗi ngón tay đẩy ngã một quân cờ.
Tiếng lạch cạch lần lượt vang lên.
Lần này, người chơi suy nghĩ nhanh hơn rất nhiều, song bầu không khí sau khi đưa ra quyết định thậm chí còn căng thẳng và ứ đọng hơn.
Đến lượt xét xử thứ hai, dường như mọi người đã bắt được một cái gì đó và sắp sửa để lộ nanh nuốt của mình.
“Quy trình xét xử kết thúc!”
Sương mù quanh ghế từ từ tan biến, chiếc bàn tròn nhỏ biến mất trong không khí.
Tiếng máy móc rõ ràng phát ra từ radio: “Vua nửa người nhận được hai phiếu, mời vào ghế xét xử!”
Lê Tiệm Xuyên bất ngờ ngẩng đầu lên, cả người lập tức chìm vào ngọn lửa hừng hực.
“Ah!” Edit by Lam Thương
Cảm giác thiêu đốt bỏng rát vô cùng chân thực làm hắn vội túm lấy tay vịn ghế, nghiến răng và đè lại một tiếng khịt trong cổ họng.
Cả người Lê Tiệm Xuyên căng cứng như một chiếc cung kéo căng ở trên ghế, tiếng thở khò khè phát ra từ trong ngọn lửa rực cháy.
Mồ hôi lạnh tiết ra từ trên trán và lập tức bốc hơi vì sức nóng.
Gạt đi đau đớn và tiếng ngọn lửa thiêu đốt, Lê Tiệm Xuyên cố gắng tập trung lắng nghe tiếng xẹt xẹt của radio.
“Phiên tòa bàn tròn bắt đầu… Nhận dạng chiều bắt đầu… Kết quả xét xử, phán quyết vô hiệu!”
“Vua nửa người không phải là hung thủ ‘móc mắt búp bê Barbie đen’ ___ Bàn tròn đảo ngược! Vua nửa người được phán quyết là người vô tội, mời người vô tội sử dụng quyền hạn!
Một tiếng phần phật vang lên, ngọn lửa quanh người từ từ biến mất, cơn đau giảm dần.
Lồng ngực Lê Tiệm Xuyên phập phồng dữ dội.
Hắn chầm chậm ngồi thẳng dậy từ trong ngọn lửa đỏ còn sót lại, nhìn tên Giám mục cánh trái có hơi căng thẳng ở bên cạnh, lông mày sắc bén nhướn lên: “Sợ à? Không cần thiết đâu, ngài cảnh sát.”
Tên giám mục canh trái xoay đầu nhìn hắn.
Lê Tiệm Xuyên cười: “Tao đoán mày không phải là Bob hay Johnny, trong lượt xét xử này, Bob không phải là người chơi, còn Johnny thì IQ hơi thấp. Bọn họ sẽ ám hại tao, nhưng sẽ không quá mức nhằm vào kẻ thay đổi thân phận nhiều lần là tao… Ngoài ra, trước buổi họp báo tao đã xem qua rất nhiều tư liệu, trong đó có cả tư liệu của Bob.”
“Bob có một người thầy đang dưỡng lão trong đồn cảnh sát, lúc đầu tao không nghi ngờ người thầy này, nhưng tình cờ sao tao cần đến văn phòng một chuyến, cũng tình cờ phát hiện văn phòng nằm cạnh phòng giám sát. Kẻ đã bắn chết nữ pháp y phòng xét nghiệm và kẻ đã bắn tao trong buổi họp báo, tao đoán chắc hẳn là người thầy này.”
“Nếu vậy thì nó quả thật là một viên đạn quen thuộc…”
Lê Tiệm Xuyên nhấc tay lau mồ hôi trên má, ánh mắt mang theo ý cười rơi vào tên giám mục cánh trái: “Tao đoán đúng không, lão cục trưởng?”
Hết chương 81