Mục lục
Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 54: Săn đêm ở trường học E13.


8 giờ tối.


Đây là bữa tối thứ tư trong màn chơi này.


Không giống với sự im lặng và bình tĩnh của bữa tối thứ ba.


Lần này, sau khi người thuyết minh Vương Mẫn ngồi xuống, ông ta không lập tức cầm đũa lên mà là nhìn quanh bàn ăn một vòng, trên mặt có một chút sợ hãi và thoải mái kỳ lạ, cười hỏi: "Ba ngày nay mọi người chơi vui chứ?"


Các người chơi hình như không nghĩ ông ta sẽ hỏi như vậy, vì thế tất cả động tác đều khựng lại.


Bầu không khí trên bàn ăn đông đặc trong chốc lát.


Số 5 dẫn đầu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Vương Mẫn: "Quả là những trải nghiệm rất vui vẻ."


Vương Mẫn đối diện với số 5, giống như đang đáng giá tính chân thực của câu nói này.


Vài giây sau, ông ta cười tươi hơn, chân thành nói: "Trò có thể tận hưởng những ngày nghỉ này là chuyện rất tốt."


Số 5 cười nói: "Thầy Vương, em có thể hỏi hiệu trưởng của trường chúng ta là ai được không? Hình như trong danh sách thông báo cán bộ giáo viên và nhân viên nhà trường không thấy đề cập tới hiệu trưởng. Em đoán... thầy ấy chắc chắn là một bậc cha chú vừa hòa nhã vừa nghiêm khắc."


"Hiệu trưởng sao?"


Cơ hàm của Vương Mẫn hơi giần giật, hình như đang cố gắng kiểm soát cảm xúc.


Nhưng nụ cười của ông ta vẫn không thay đổi, nói: "Sau sự việc kia, hiệu trưởng của nhiệm kỳ trước đã tự nhận trách nhiệm và từ chức rồi, cho nên vị trí hiệu trưởng trong danh sách thông báo mới để trống. Trường chúng ta tạm thời không có hiệu trưởng."


Nghe xong, tất cả người chơi sững ra.


Lê Tiệm Xuyên giương mắt nhìn Vương Mẫn, suy đoán cảm xúc và tính xác thực trong lời nói của ông ta từ những thay đổi nhỏ nhặt trên mặt ông ta. Chỉ cần không vi phạm quy tắc hoặc điểm mấu chốt của cốt truyện, người thuyết minh có thể lấp liếm hoặc lừa gạt người chơi.


Thế nhưng, những lời Vương Mẫn nói rất thật.


Nếu như đúng là sự thật, vậy thì giọng nói có tuổi thông báo nội dung hoạt động tập thể và luật thi đấu phát ra từ loa phát thanh mỗi buổi chiều là của ai?


Người có khả năng chỉ huy các giáo viên và học sinh toàn trường, tất cả người chơi đã theo bản năng đắp nặn cho người đó hình tượng hiệu trưởng.


"Ồ, hóa ra là thế." Edit by Lam Thương


Số 5 hơi ngạc nhiên cảm thán rồi không hỏi gì nữa, chỉ cúi đầu cầm đũa lên dùng bữa.


Vương Mẫn gật đầu: "Là thế đó, nhưng việc này không có liên quan đến các em, các em cứ tận hưởng ngày nghỉ và hoạt động tập thể cho hết mình là được. Ngày mai là đã ngày thứ tư rồi, ngày thứ năm sắp đến, các em phải tranh thủ thời gian chơi cho đã vào..."


Nói xong, ông ta cũng cúi đầu ăn cơm.


Lê Tiệm Xuyên không biết mình có nhìn nhầm hay không, vì lúc Vương Mẫn nói đến bốn chữ "tranh thủ thời gian", nụ cười của ông ta trông có hơi quỷ dị.


Lập trường của người thuyết minh ở màn chơi này có vẻ rất mơ hồ.


Vương Mẫn không còn muốn tiếp tục nói chuyện, người chơi khác cũng không còn ai muốn đặt câu hỏi.


Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn Ninh Chuẩn, phát hiện tiến sĩ Ninh đã dùng cơm từ lâu, xem mòi còn hai cục khoai tây nữa là ăn xong, giống như không hề quan tâm đến cuộc đối thoại của Vương Mẫn và số 5.


Chẳng mấy chốc, khay chén đã sạch bong.


Vương Mẫn gật đầu với mọi người, bưng khay rời đi.


Lê Tiệm Xuyên dựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, còn một lúc nữa mới đến 9 giờ.


Hắn đang suy nghĩ xem có nên thăm dò một chút hay không, đột nhiên nghe thấy một giọng nói khàn khàn không rõ âm sắc truyền đến từ bên cạnh.


"Tôi đề xuất những ai có mặt ở đây hãy hợp tác lại và cùng nhau giành chiến thắng trong hoạt động tập thể ngày mai."


Là số 3.


Lê Tiệm Xuyên nghiêng đầu nhìn.


Số 3 hơi cúi người về trước, hai tay bắt lại rồi chống cằm, dù bận vẫn rất ung dung quét mắt nhìn bốn người chơi còn lại: "Mọi người có thể sống sót tới bây giờ chắc chắn đều là người thông minh. Ngày thứ năm rõ ràng có vấn đề, nếu đám chúng ta đợi đến ngày thứ năm mới hành động thì đã quá muộn."


Số 3 chuyển đường nhìn sang số 5.


Nhìn từ biểu hiện của số 5 ở trên bàn ăn, số 5 có thể là một người chơi đi tìm lời giải. Hơn nữa, số 5 còn thuộc kiểu người thận trọng và lớn gan, nắm giữa khá nhiều manh mối.


"Xin lỗi nha, số 3."


Số 5 nhún vai, "Tôi không có hứng thú với đề xuất này."


Số 3 cười nói, "Tôi nghĩ mọi người có chút hiểu lầm về đề xuất này rồi, tôi sẽ không để mọi người bại lộ thân phận của mình. Chúng ta có thể làm như người chiến thắng Lương Quan ngày hôm nay, chọn tổ đội và tìm một vài NPC để xáo trộn đường nhìn. Tôi tin, nếu mọi người thật sự muốn che giấu thân phận của mình thì chắc chắn có thể làm được."


Số 5 lại không mảy may dao động, trong giọng nói thậm chí mang theo chút trào phúng: "Nhưng tôi cũng tin vị đây có thể nghe hiểu lời từ chối của tôi."


"... Được rồi." 


Giọng nói của số 3 có chút ngắc ngứ, quay đầu đặt cược lên người Lê Tiệm Xuyên.


Từ đây có thể đoán được, tiêu chí để chọn đối tượng hợp tác của số 3 có liên quan rất lớn đến biểu hiện của các người chơi trên bàn ăn.


Dẫu sao đi nữa, sau khi rời khỏi bữa tối Pandora, muốn nhận dạng một người chơi đã có ý định che giấu thân phận, đồng thời biết được hành động của người đó ở khuôn viên trường rộng lớn như vậy vẫn rất khó.


"Không có hứng thú."


Lê Tiệm Xuyên không buồn thừa lời.


Sau đó, Ninh Chuẩn ở vị trí số 1 cũng im lặng lắc đầu, trong các bữa tối ở màn chơi này, đa số thời gian Ninh Chuẩn đều không nói gì.


Trong bốn người thì đã có ba người từ chối số 3.


Chỉ còn lại người chơi mới số 8.


Lê Tiệm Xuyên đoán số 8 sẽ không từ chối số 3. Thứ nhất, vào bữa tối đầu tiên, số 3 đã cho thấy thiện ý của mình cũng như giảng giải một vài điều cần chú ý cho số 8. Thứ hai, trên người số 8 có một cảm giác tự phụ lạ kỳ, tuy chẳng biết cảm giác này đến từ đâu, nhưng càng lúc càng nhiều.


Do đó, số 8 có lẽ không sợ số 3 ra tay với mình.


Quả nhiên, lúc số 3 nhìn về phía số 8, số 8 không đợi số 3 mở miệng, đã nói: "Tôi có thể đồng ý, nhưng chúng ta nên gặp nhau trước để bàn bạc."


Số 8 cảnh giác liếc nhìn đám Lê Tiệm Xuyên.


Số 3 thấy động tác của số 8, chợt nói: "Nếu như cần thiết, chúng ta có thể gặp mặt sau nửa đêm nay. Không cần cố ý ẩn giấu làm gì, đợi đến khi chúng ta gặp nhau, tôi tin tôi sẽ nhận ra người ở trong đám đông."


Giọng nói của số 3 điềm đạm và thân thiết: "Cám ơn đã tin tưởng tôi, đây là thứ rất khó có được ở trong trò chơi hộp ma, tôi sẽ không phụ lòng nó, nhưng tôi cũng hi vọng vị đây đừng hoàn toàn lơi lỏng cảnh giác, người đàng hoàng trong trò chơi này ít lắm."


Số 8 gật đầu: "Tôi hiểu."


Số 5 như cười như không liếc nhìn hai người kia, lắc lắc đũa: "Vậy thì... chúc hai người suôn sẻ ha!"


Số 3 cười lạnh, không để ý đến số 5.


Cuộc đối thoại muôn hình vạn trạng giữa ba người chơi kia không mảy may ảnh hưởng đến Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn. Hai người bọn họ trông có vẻ không quan tâm đến chuyện không liên quan đến mình, vừa tìm kiếm manh mối từ cuộc nói chuyện của ba người, vừa lặng lẽ nghiên cứu đặc điểm hành vi của ba người.


Trong bầu không khí kỳ lạ thế này, bữa tối thứ tư cũng kết thúc.


Một cảm giác kéo kỳ lạ lôi mạnh Lê Tiệm Xuyên từ phía sau.


Lưng và gáy của hắn tựa vào một mặt phẳng, tay chân hơi giang rộng chạm phải tay vịn giường đơn và rèm chắn sáng.


Lê Tiệm Xuyên nhẹ nhàng vén màn nhìn ra bên ngoài.


Ánh sáng lờ mờ xuyên qua tấm kiếng nhỏ trên cửa phòng ngủ rọi vào trong, Khương Nguyên ở xéo đối diện hít thở rất nhẹ, nhưng thong thả, hẳn đã đi vào trạng thái ngủ nông.


Tạm thời không phát hiện điều bất thường nào.


Lê Tiệm Xuyên đang muốn nằm xuống giường, khóe mắt lại liếc thấy màn hình của chiếc điện thoại đặt ở bên gối đang bật sáng.


Là tin nhắn của Ninh Chuẩn: "Nửa đêm đi phòng Y tế."


Lúc này, hầu hết mọi người đã chìm vào giấc ngủ, lại vừa khéo tránh được hoạt động săn bắn ban đêm, thời gian xem như khá thích hợp.


Lê Tiệm Xuyên trả lời "Tôi sẽ đến đón em", rồi xoay người nằm xuống.


Cảm giác lo lắng và gấp gáp trong lòng hắn buộc hắn phải tranh thủ thời gian điều tra manh mối, nhưng hầu hết các hoạt động ở trường Phong Thành đều được sắp xếp sát rịt nhau. Để không kích hoạt điều kiện tử vong và tiết lộ thân phận, bọn hắn phải đi theo lịch trình, thành ra thời gian tự do rất ít, khó tránh khỏi nghĩ tới nghĩ lui.


Khái niệm về thời gian đã sớm bén rễ trong máu xương của Lê Tiệm Xuyên.


Vài phút trước khi đến 0 giờ, hắn tự động quét sạch cơn buồn còn sót lại trong đầu, im lặng mở mắt ra.


Nhanh chóng mặc quần áo vào.


Dưới sự che chắn của bóng đêm dày đặc, Lê Tiệm Xuyên nhảy từ sân thượng phòng ngủ, không chút tiếng động rơi xuống đất. Sau đó vội vàng lẻn vào trong bóng tối đến khu nhà trọ giáo viên rước Ninh Chuẩn, rồi cùng nhau đi đến tòa nhà giảng dạy.


Phòng Y tế của trường nằm trên tầng thứ bảy của tòa nhà giảng dạy.


Tòa nhà giảng dạy lúc nửa đêm đầy lạnh lẽo và trống trải.


Cơn lạnh âm u xâm nhập vào lòng bàn chân.


Bóng đêm dày đặc ẩn nấp trong vô số xó xỉnh chật hẹp, duỗi những xúc tu dài ngoằng, liên tục ăn mòn tòa kiến trúc màu xám trắng.


Từng cánh cửa lớp học được đóng chặt, có thể láng máng nhìn thấy những quyển sách vở hoặc lộn xộn hoặc ngay ngắn ở trên bàn, trên bảng đen còn có dấu phấn viết không được lau sạch. Chúng nó đắm mình trong bóng tối, như đang ẩn dấu rất nhiều thứ không rõ, khiến người khác sởn gai ốc.


Tiếng bước chân rất nhẹ truyền đến từ cuối hành lang.


Hai cái bóng cao gầy đan vào nhau.


Lê Tiệm Xuyên giẫm lên cái bóng đen mỏng, vừa nắm tay Ninh Chuẩn đi về phía trước, vừa quan sát bảng tên bên ngoài phòng học.


Bọn hắn đi hết tầng bảy rồi mới tìm thấy phòng Y tế ở cuối hành lang.


Nó chả hề giống với miêu tả "to lắm" và "dễ thấy" của Tiền Đông được Lê Tiệm Xuyên hỏi thăm trước đó, nhưng trên bảng tên đúng là để Phòng Y tế.


Lê Tiệm Xuyên ngồi xổm xuống nhìn khóa cửa của phòng Y tế, sau đó móc ra một cái kẹp giấy, thọt vào trong mắt khóa.


"Cạch __" 


Cánh cửa trước mặt theo tiếng mở ra.


Tiếng vang ấy nghe cực kỳ lớn trong tòa nhà giảng dạy tĩnh mịch như nhà mồ, giống như một tiếng sấm kinh hoàng.


Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn đưa mắt nhìn nhau, lần lượt đi vào.


Đây là một phòng Y tế rất bình thường.


Diện tích không lớn, được chia thành ba khu __ khu khám bệnh, khu thuốc men và khu truyền nước biển với ba cái giường. Các khu được ngăn cách bằng màn vải và nửa bức tường, thoạt nhìn có hơi đơn sơ.


Khu thuốc men có hai tủ kính, nhưng bên trong không có nhiều thuốc, đa số là thuốc cảm, thuốc dạ dày, thuốc tan máu bầm, và một số thuốc cấp cứu.


Ba chiếc giường ở khu truyền nước biển rất sạch sẽ, trong thùng rác ở cạnh giường có ống thuốc đã sử dụng qua.


Vừa đi vào trong, Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn rất ăn ý tự động chia ra kiểm tra.


Ninh Chuẩn mở hai tủ kính.


Lê Tiệm Xuyên lấy hết hồ sơ khám bệnh ra xem, tập trung vào năm nay.


Hắn ngồi ở bàn, đọc lướt như gió những hồ sơ này và nhanh chóng phát hiện ra một chỗ kỳ lạ.


"Có rất nhiều học sinh đến phòng Y tế để điều trị các vết bầm tím."


Lê Tiệm Xuyên chau mày.


Giọng nói cố tình đè thấp nghe như tiếng chuông trầm lắng trong phòng Y tế, bình tĩnh và sắc bén: "Điều này không phù hợp với lẽ thường."


Hắn vừa nhìn hồ sơ bệnh án, vừa tự hỏi: "Thông thường, đối với kiểu trường học khép kín như thế này, chứng bệnh cảm lạnh và sốt cao được phòng Y tế chữa trị sẽ chiếm tỷ lệ cao nhất. Đặc biệt là từ mùa đông đến mùa xuân, tỷ lệ phát bệnh cảm lạnh và cúm rất cao, sẽ có rất nhiều học sinh đến truyền nước biển hoặc lấy thuốc ở phòng Y tế.


"Nhưng trong hồ sơ bệnh án của tháng ba chỉ có năm trường hợp cảm lạnh và nóng sốt, trong đó bao gồm Tống Yên Đình. Thời gian cậu ta đến khám bệnh là ngày 18 tháng 3."


Ninh Chuẩn quay đầu nhìn Lê Tiệm Xuyên.


Lê Tiệm Xuyên mở hai bản hồ sơ bệnh án, ngón tay gõ lên một bản: "Còn có ngày 4 tháng 4, là ngày mở phiên tòa trên giấy triệu tập mà Cao Dương đưa cho Tống Yên Đình. Ngày này được để trống trong hồ sơ bệnh án, có lẽ là hôm đó không có bệnh nhân, hoặc có thể Chu Mộ Sinh không có mặt ở phòng Y tế."


Ninh Chuẩn đóng cửa tủ kính, đi tới cúi đầu lật xem: "Xem ra Chu Mộ Sinh đã công tác ở đây hơn một năm."


Những hồ sơ bệnh án này đã gần một năm tuổi.


"Ngày 4 tháng 4, rất có thể Chu Mộ Sinh đã xuất hiện ở tòa án."


Ninh Chuẩn tựa vào mép bàn, tròng kiếng trên sống mũi giam lại đôi mắt lẳng lơ, làm Ninh Chuẩn trông nghiêm cẩn và lạnh lùng.


Ninh Chuẩn nói: "Nhưng lời nói của Tống Yên Đình cũng không thể tin hoàn toàn. Nếu như Chu Mộ Sinh có trình độ và năng lực, thì nguyên nhân Tống Yên Đình được miễn hình phạt có thể thực sự là do giám định tâm thần. Ngược lại, nếu như Chu Mộ Sinh chỉ là một bác sĩ nhà trường bình thường, việc thầy ta ra tòa lại có thể làm cho Tống Yên Đình lành lặn rút khỏi những cáo buộc của Cao Dương, thì chỉ có một khả năng __"


Lê Tiệm Xuyên nhướng mày: "Thầy ta là nhân chứng then chốt."


Rồi chợt có chút khó hiểu: "Tại sao thầy ta phải ra tòa làm chứng chứ?"


"Nói cách khác, nếu thầy ta đã công tác lâu năm ở đây, hơn nữa, những hồ sơ bệnh án này rất bất thường, vậy thì thầy ta đã sớm biết những bí mật ở trường học này. Hơn nữa, những hồ sơ bệnh án này là của thầy ta... thầy ta rất có thể là đồng lõa. Chỉ là, nếu thầy ta đã muốn làm chứng, vậy tại sao sớm không làm, trễ không làm, lại chọn ngay chuyện của Tống Yên Đình để giúp Tống Yên Đình chứ?"


"Điểm này vẫn còn mơ hồ."


Lê Tiệm Xuyên cảm giác được bọn hắn sắp bắt được đáp án, nhưng hết lần này đến lần khác lại cách một lớp màn như đúng mà là sai.


"Chắc Chu Mộ Sinh không làm giả hồ sơ bệnh án đâu."


Ninh Chuẩn khép hồ sơ bệnh án lại, "Đơn thuốc trước đó lấy từ người chơi bị chúng ta giết kia không có vấn đề. Hơn nữa, thuốc chữa trị vết bầm tím trong tủ thuốc đúng là rất nhiều và rất mới, điều này cho thấy loại thuốc này được sử dụng rất nhanh và phải liên tục bổ sung."


"Thế nhưng, ngày sản xuất của thuốc cảm lại cách đây khá lâu, là thuốc cũ."


"Chưa hết, em nhớ anh từng nói Khương Nguyên nói với anh là Tống Yên Đình bị cảm lạnh nên mới không đến trường. Có lẽ trước đó bọn họ không biết những chuyện này có liên quan đến Tống Yên Đình, hơn nữa, Tống Yên Đình vẫn còn ở trong trường học này."

"Điều gì đã khiến bọn họ cho rằng người trả thù là Chu Mộ Sinh nhỉ?"


Ninh Chuẩn nghiêng người.


Lê Tiệm Xuyên vô cùng tự nhiên giơ tay ôm Ninh Chuẩn, vẻ mặt trầm tư, đang suy nghĩ những gì mình đã bỏ lỡ.


Nhưng Ninh Chuẩn lại duỗi một ngón tay, móc ra một tờ giấy từ trong túi. Trên tờ giấy chi chít những con chữ độc lập, thoạt nhìn rất mất trật tự.


Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn: "Gì vậy?"


"Cuốn sách trên giá sách phòng 132 có xen lẫn một vài mật mã, sau bữa tối em đã giải mật mã và có được kết quả này."


Ninh Chuẩn vuốt thẳng tờ giấy, "Trương Mộng Siêu có IQ rất cao, đặc biệt là về tư duy lô-gíc. Cậu ta sử dụng bốn loại mật mã hiếm thấy để ẩn giấu những nội dung này trong sách, hầu hết mọi người sẽ không chú ý đến. Nhưng anh thử bắt đầu từ chữ cái cuối cùng, ghép lại về phía trước... Dùng cách ghép chữ tiếng Hán ấy, đừng dùng tiếng Anh."


Người bình thường khi nhỉn thấy một nhóm chữ cái lộn xộn, phản ứng thông thường là bắt đầu nghiên cứu tìm tòi từ đầu chứ không phải từ đuôi. Nhưng một khi đổi chiều tư duy theo quán tính này, bắt đầu nhìn từ đuôi về đầu __


"f... ei, Phí?" Edit by Lam Thương


Lê Tiệm Xuyên cau mày, nhanh chóng đọc trôi chảy, "Phí Nhạc Mạnh Phàm Lý Tử Vũ Triệu Đình Quang..."


Đọc và đọc, hắn nhanh chóng gộp ra từng cái tên từ trong những Hán tự đơn giản.


Không có thanh điệu, có thể cách phát âm cũng không chính xác, nhưng lúc đọc xong hai hàng đầu tiên, Lê Tiệm Xuyên phát hiện bản thân không hề đọc sai __ Bởi vì hắn đọc được "Tống Yên Đình".


Hơn nữa, hắn còn nhận ra hắn từng nhìn thấy những cái tên này trong hồ sơ bệnh án, hơn nữa đều là những học sinh bị cảm lạnh nóng sốt.


"Năm người của phòng 132 rất tự kiêu."


Ninh Chuẩn thấp giọng nói, "Nếu bọn họ đã ghi hình lại hành vi phạm tội của mình, thỉnh thoảng quay về chỗ cũ, vậy thì rất có khả năng bọn họ sẽ ghi lại một vài chi tiết phạm tội khác, ví dụ như danh sách người bị hại."


"Khi em nhìn thấy mật mã trong quyển sách kia, em đã đoán được đại khái điểm này. Hơn nữa, anh có để ý không, bên trong còn có một cái tên, khi đọc ngược lại thì rất quen mắt..."


Ninh Chuẩn nhếch môi.


"Hóa ra là thế." 


Lê Tiệm Xuyên khép tờ giấy kia lại, gấp ngay ngắn rồi bỏ vào trong túi Ninh Chuẩn. Chút nghiêm trọng giữa lông mày rút đi, xuất hiện một chút thả lỏng và bừng tỉnh.


Ninh Chuẩn mỉm cười, không nói gì.


Hai người lại kiểm tra những ngóc ngách khác trong phòng Y tế một lần nữa, xác nhận không bỏ sót thứ gì.


Lê Tiệm Xuyên nói: "Đi thôi, nhân lúc bọn người kia chưa xuất hiện, chúng ta phải nhanh chóng quay về. Tôi sẽ về khu nhà trọ giáo viên với em, số lượng học sinh và giáo viên còn sống rất ít, có lẽ đêm nay bọn họ không tóm được nhiều con mồi đâu."


"Ừm."


Ninh Chuẩn lười biếng trả lời, ôm lấy cổ Lê Tiệm Xuyên, nghiêng đầu hôn lên khóe môi hắn, khẽ nói, "Trò A Xuyên, đêm nay trò phải bảo vệ thầy cho tốt đó nha..."


Giọng nói vừa trong vừa khàn như một móc câu tỏa hương mờ ám quấy nhiễu màng tai.


Cơn phấn khích thoải mái sau khi nghĩ thông suốt điểm mấu chốt cùng với cơn nóng nảy áp lực vì bị khiêu khích trong nhiều ngày qua đã bị thiêu đốt dưới hơi thở này.


Lê Tiệm Xuyên vừa ôm Ninh Chuẩn nhảy ra khỏi cửa sổ, vừa đè thấp giọng nói trong cơn gió đêm u lạnh: "Nếu bảo vệ tốt, thầy có thưởng gì hay không?"


"Trò A Xuyên muốn thầy thưởng gì đây?"


Giọng nói của Ninh Chuẩn tản ra trong gió.


Đôi môi mềm ẩm như có như không ma sát vành tai Lê Tiệm Xuyên, tiếng cười khe khẽ tràn ra: "Thầy sẽ nghe theo trò hết... Không cần biết trò A Xuyên muốn làm cái gì, thầy tuyệt đối sẽ không phản kháng."


Lê Tiệm Xuyên dứt khoát mở cửa sổ phòng Ninh Chuẩn, xoay người chui vào như người nhện, sau đó một tay đóng cửa sổ, chặn lại gió đêm; một tay túm lấy eo Ninh Chuẩn, đè người lên tường.


Hơi thể nóng cháy thoắt cái tới gần.


Ninh Chuẩn ngưỡng cổ, hé môi.


Lê Tiệm Xuyên giữ gáy Ninh Chuẩn, cúi đầu hôn.


Trong căn phòng mờ tối, đôi chân dài được bao bọc trong quần tây hơi run lên, vòng eo dẻo dai dần dần mềm mại.


Giữa nụ hôn, mắt kiếng của Ninh Chuẩn đã lệch sang một bên từ lâu, hờ hững đọng trên sống mũi, để lộ đôi mắt đào hoa ửng đỏ.


Lê Tiệm Xuyên hơi nâng mắt nhìn Ninh Chuẩn.


Mắt của hắn vừa đen vừa sâu, như mãnh thú cắn người.


Đôi mắt kia đóng lại dưới cái nhìn chằm chằm và nồng nàn của Ninh Chuẩn, ép lý trí thuộc về loài người trở lại.


Lê Tiệm Xuyên lùi về sau một chút, điều chỉnh lồng ngực phập phồng, sau đó ôm Ninh Chuẩn lên giường, chùm hai người kín kẽ trong chăn.


"Đã lấy phần thưởng..."


Hắn đè lại âm thanh quyến rũ ở cổ họng, lòng bàn tay đặt lên lưng Ninh Chuẩn, "Ngủ đi."


Ninh Chuẩn khẽ nói: "Mới nãy anh cúi đầu... phần ngực áo ướt hết rồi, khó chịu."


Một lúc sau.


Lê Tiệm Xuyên cắn răng ngồi dậy, vén chăn lên, cởi áo sơ mi và quần của Ninh Chuẩn rồi thay đồ ngủ mới cho cậu.


"Rồi đó tổ tông, sắp đến một giờ rồi, đừng có nói nữa."


Xong xuôi mọi thứ, Lê Tiệm Xuyên đen mặt kéo Ninh Chuẩn vào ổ chăn, hai người mặt đối mặt ôm nhau, nhiệt độ cơ thể nóng bừng đốt cháy hai bên, nhưng xét thấy đồng hồ treo tường đã nhảy đến một giờ sáng, vì thế hai người không làm thêm gì nữa.


Ninh Chuẩn nằm trên cánh tay Lê Tiệm Xuyên, bàn tay trượt đến sau lưng hắn, viết chữ: "Bọn họ đi kìa."


Lê Tiệm Xuyên gật đầu.


Trong phạm vi nghe, một loạt tiếng mở cửa vang lên rồi lại biến mất.


Theo ngón tay trượt qua trượt lại, sau lưng truyền đến từng đợt tê dại, Lê Tiệm Xuyên vô thức kéo căng cơ bắp, cảm nhận được Ninh Chuẩn lại viết: "Ăn ngon không?"


Lê Tiệm Xuyên chẳng muốn phản ứng.


Sau đó, Ninh Chuẩn viết tiếp: "Anh ăn cherry rồi, nhớ phải có qua có lại, chốc nữa về phải cho em ăn kẹo mút đó."


Ninh Chuẩn mở rộng bàn tay gãi lên cơ lưng của Lê Tiệm Xuyên, giống như một con mèo nhỏ đang mài móng vuốt.


Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm cánh môi đỏ hồng và ươn ướt của Ninh Chuẩn, đầu vô thức liên tưởng tới một vài hình ảnh xấu xa.


Trái cổ của hắn giật giật.


Mèo rừng con ăn kẹo que gì gì đó, khá là... dễ thương.


Ninh Chuẩn đọc được một chút nuông chiều từ trong cái nhìn của Lê Tiệm Xuyên, cậu nhướng mày cười, vùi đầu cắn trái cổ của Lê Tiệm Xuyên, lại cọ cọ trong lồng ngực hắn.


Chỗ hiểm bị cắn gặm, Lê Tiệm Xuyên vẫn vô thức đề phòng.


Nhưng không đẩy Ninh Chuẩn ra như những lần trước.


Hắn ôm Ninh Chuẩn, vỗ về vuốt lưng và gáy của cậu.


Ninh Chuẩn dần dần nằm yên, hơi thở cũng dần dần kéo dài và ổn định, gần như sắp tiến vào trạng thái ngủ yên bình.


Thế mà, vào khoảnh khắc Ninh Chuẩn sắp ngủ này, có một tiếng la mơ hồ và sắc bén truyền đến từ phía xa: "Giết cô ta... giết cô ta cho tôi!"


Đầu óc chợt tỉnh táo.


Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn đồng thời mở mắt ra, dự định xuống giường đi đến cửa sổ xem thử.


Nào ngờ lại phát hiện trên ô cửa sổ trống không hình như có thêm một cái gì đó __


Đó là một góc áo trắng dính máu đang rủ xuống.


"Áo blouse..." 


Lê Tiệm Xuyên lập tức thì thầm bên tai Ninh Chuẩn.


Hắn nhìn chằm chằm vào góc áo đó, bàn tay lặng lẽ lướt qua dưới gối đầu, một con dao gọt hoa quả xuất hiện giữa kẽ tay.


Một khi chưa nhận rõ ý đồ của đối phương, cảnh giác cao độ sẽ không bao giờ là dư thừa. Hơn nữa, Lê Tiệm Xuyên có cảm giác cái áo blouse trắng trước đó từng xuất hiện trong phòng Y tế ở tòa nhà giảng dạy rất có khả năng liên quan đến Chu Mộ Sinh. Nói không chừng do bọn hắn tự tiện xông vào phòng Y tế nên mới bị theo tới đây.


Lê Tiệm Xuyên yên lặng chờ đợi.


Góc áo blouse trắng treo trên đỉnh cửa sổ, giống như ai đó đang ngồi lơ lửng phía trên cửa sổ, bất cẩn để rơi một góc áo vậy. Gió đêm thổi bay góc áo, có máu nhỏ xuống nện vào cửa sổ đóng chặt, phát ra tiếng bịch bịch khe khẽ.


Lê Tiệm Xuyên chậm chậm vén chăn lên, muốn đi tới nhìn.


Nhưng Ninh Chuẩn đột nhiên giữ tay hắn lại.


Cũng vào lúc này, bất thình lình có một cái bóng trắng rơi xuống trước cửa sổ.


Chiếc áo blouse trống không, nhưng lại như có người ở bên trong đang rơi nhanh xuống dưới!


Cũng vào lúc này, một bóng dáng nhếch nhác của một cô gái trẻ lăn xuống bệ cửa sổ, vệt máu lớn nhuộm đỏ cửa kính.


Cô gái chống hai ống tuýp dài ngắn khác nhau để đứng lên, mặt dính đầy máu, lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trên: "Tốt nhất là mày nên cầu nguyện bọn chúng có thể giết tao đi, số 3. Bằng không mày không sống qua ngày mai đâu."


Cô gái còn chưa dứt lời, đã có vô số cơ thể trắng nhợt vung vẩy ào xuống từ trên cửa sổ như cơn sóng dữ làm người khác ngạt thở, chẳng mấy chốc đã bao phủ toàn bộ bệ cửa sổ.


Cửa sổ thủy tinh dễ vỡ không chịu nổi sức ép, trong nháy mắt vỡ tan tành.


Hết chương 54


Ở cuối chương này tác giả có than thở rằng vì viết tình tiết hôn môi mà bị khóa bài một đêm. Tác giả còn nói tạm thời chưa hiểu rõ nội quy khóa bài của A Tấn (Tấn Giang) nên về sau sẽ cố gắng không viết hôn môi các kiểu nữa, tác giả xin lỗi mọi người, hi vọng mọi người chú tâm vào nội dung truyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK