Lê Tiệm Xuyên lùi về sau một chút, lia mắt nhìn hai người chơi khác.
Người phụ nữ mặc đồ công sở che đi biểu cảm ghét bỏ, cúi đầu nhìn chiếc gương nhỏ trong tay. Người đàn ông mặc đồ tây đón lấy ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên, mỉm cười thân thiện.
Lê Tiệm Xuyên dời tầm mắt, gõ lên mặt nạ Joker của Ninh Chuẩn, kéo người đi đến bên cạnh: “Bác sĩ Ninh đến đây thế nào?”
Ninh Chuẩn tháo mặt nạ xuống, để lộ gương mặt tối tăm hơn gương mặt vốn có rất nhiều, chớp mắt với Lê Tiệm Xuyên: “Em muốn cho anh biết lí do lắm nhưng anh vừa đến đây nên có lẽ không biết, rằng mỗi một câu nói liên quan đến màn chơi, xét xử và sự thật được nói ra ở đây đều sẽ bị tắt tiếng.”
Ánh mắt của Ninh Chuẩn tối sầm, mỉm cười: “Đây là màn chơi hạn chế người chơi hợp tác với người chơi. Loại tình huống này khá hiếm, em mới chỉ gặp một lần thôi.”
“Ví dụ như?” Edit by Lam Thương
Lê Tiệm Xuyên nhướn mày.
Ninh Chuẩn nâng mắt, huơ huơ mặt nạ trong tay, lập tức làm mẫu tại chỗ: “Ví dụ như, em muốn nói với anh là chừng 5 phút trước, em đi ra từ (bíp __), lấy được một vài manh mối, có (bíp __), em đoán là (bíp __)…”
Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm miệng Ninh Chuẩn, cố gắng đoán ra những cụm từ bị chèn tiếng bíp này từ khẩu hình của cậu.
Nhưng tiếc là màn chơi này không để lộ bất kỳ sơ hở nào, hai cánh môi mỏng hơi mấp máy của Ninh Chuẩn ở trong mắt Lê Tiệm Xuyên cứ mờ ảo như hình Mosaic.
Lê Tiệm Xuyên cũng thử nói hai câu, trong miệng liên tục vang lên tiếng bíp bíp, ngay cả lỗ tai cũng đầy âm thanh đó.
Về phần viết chữ, Lê Tiệm Xuyên đã thử, cũng là một dãy hình Mosaic. Viết trên mu bàn tay cũng không khả thi, không nói đến việc sẽ bị hai người khác nhìn thấy vì vốn dĩ không cảm giác được là đang viết gì. Xem ra tính hạn chế trao đổi giữa người chơi ở màn chơi này khá cao.
Trước đó, hắn phân tích ra việc giết người chơi chỉ có hiệu lực khi ở cùng một cửa xét xử, hắn đã phần nào chuẩn bị cho tình huống này.
Khó giết, khó trao đổi.
Nói cách khác, đáp án của màn chơi này có khả năng được tiết lộ qua cuộc trao đổi giữa các người chơi, hơn nữa, ở một mức độ nào đó, màn chơi này đang bảo vệ người chơi khỏi bị người chơi khác sát hại. Mục đích của việc làm này đáng để suy ngẫm.
Lê Tiệm Xuyên hất lớp tóc xám đen trước trán lên, không quá thất vọng.
Hơn nữa, hắn biết rất rõ. vulactruongan.wp.com
Trò chơi hạn chế là một mặt. Mặt khác, Ninh Chuẩn không sử dụng hộp ma nhưng vẫn xuất hiện ở cùng màn chơi với hắn, nguyên nhân tuyệt đối không đơn giản, có thể liên quan đến ký ức mơ hồ của hắn, mà những thứ này, Ninh Chuẩn tạm thời sẽ không nói cho hắn biết.
Trò chơi hộp ma cùng lúc mở ra vô số màn chơi, người bước vào trò chơi cũng không thể thẩm định. Tại sao trùng hợp đến mức Ninh Chuẩn không chỉ chơi, mà còn vừa khéo ở cùng một màn chơi với hắn?
Hắn đoán rằng có thể có một loại kết nối cưỡng chế nào đó giữa hắn và Ninh Chuẩn, và loại kết nối này có lẽ phải do Lê Tiệm Xuyên chủ động khám phá.
“Chắc không có ai đến nữa đâu.”
Ninh Chuẩn nhìn lướt qua hai người khác.
Những câu nói thế này lại không bị tắt tiếng.
Trong lúc Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn chim chuột thử nghiệm, một nam một nữ kia đã tự bắt đầu lục soát phòng khách.
Trên tường phòng khác có treo một chiếc đồng hồ, trên mặt đồng hồ chỉ có ba đường kẻ, rõ ràng là đại diện cho ba giờ đồng hồ mà căn phòng này cho bọn hắn, hiện tại đã mười phút trôi qua.
“Em là người đến đầu tiên, ba phút sau là nữ thẩm phán, một phút sau nữa là nam luật sư, cuối cùng là công tố viên.”
Ninh Chuẩn nói khẽ. Edit by LT
Lê Tiệm Xuyên gật đầu, phân tích những thông tin có thể hữu ích. Từ biểu hiện của Ninh Chuẩn, mặc dù người chơi sẽ xuất hiện trong cùng một chỗ, nhưng những tình huống trải qua trước đó có thể không giống nhau, manh mối lấy được cũng khác nhau.
Chỉ là, bây giờ bọn hắn không thể bổ sung cho nhau, đành phải tự mình chiến đấu.
“… Đau đầu ghê.”
Lê Tiệm Xuyên thở dài, cúi đầu cụng lên trán Ninh Chuẩn, nhìn đôi môi ẩm ướt của Ninh Chuẩn.
Giọng nói của hắn lạnh lùng nhưng lại giống như mập mờ, khàn khàn, quấn quýt, có chút làm nũng và đầy bóng gió.
Đôi mắt đào hoa khép hờ vừa nâng lên, Ninh Chuẩn hơi ngạc nhiên nhướn mày, ngửa đầu đón lấy một nụ hôn ngắn với hắn, sau đó rút lưỡi về, ánh mắt lấp lóe ánh sáng đánh một vòng trên mặt Lê Tiệm Xuyên: “Anh đang thăm dò cái gì… là quy tắc à?”
“Quy tắc, hoặc nên nói là quyết định.”
Lê Tiệm Xuyên cố gắng không đề cập đến nội dung sẽ bị tắt tiếng, ngắn gọn nói.
Giống như một sự ăn ý vô hình, Ninh Chuẩn lập tức hiểu ý hắn, không hỏi nhiều, mà là nói: “Anh còn nhớ em từng nói manh mối và hạn chế của quy tắc ‘có linh động’ chứ?”
“Nó sẽ không cấm hoàn toàn hoặc phế bỏ một phương diện nào đó của người chơi, cũng sẽ không xung đột với cốt truyện bắt buộc trong trò chơi.”
Ninh Chuẩn nhìn Lê Tiệm Xuyên, bàn tay trắng thon giơ lên, từ tốn cài lại khuy áo kim loại trên cùng của hắn, giọng nói lạnh trong mang theo chút khàn khàn: “Đừng lo lắng, nha anh.”
Lê Tiệm Xuyên cũng chẳng lo lắng cho lắm.
Lúc đập mở cửa tủ quần áo và nhìn thấy một biển lửa đỏ, Lê Tiệm Xuyên đã có chút suy đoán khác về quy tắc “Cấm tiếp xúc trực tiếp với vật thể màu đỏ”.
Bất luận biển lửa là cốt truyện lựa chọn nào, hắn đều phải đối mặt.
Hắn sẽ tiếp xúc trực tiếp với ngọn lửa màu đỏ.
Nhưng nếu cốt truyện vi phạm quy tắc, dẫn đến người chơi tử vong, vậy thì trò chơi hộp ma không hợp lý. Vì vậy, ngọn lửa màu đỏ rõ ràng không nằm trong phạm vi quy tắc có hiệu lực.
Màu đỏ, là đỏ có hạn chế.
Lê Tiệm Xuyên định nghĩa sơ lược màu đỏ thuần và màu đỏ máu.
Các loại màu đỏ như lửa, thịt và đỏ nhạt không nằm trong phạm vi hạn chế của quy tắc. Nếu quy tắc liên quan đến thân phận công tố viên và đáp án của phiên tòa, vậy thì bước phán đoán ban đầu của hắn hẳn không sai lệch quá nhiều. Có liên quan đến những thứ này chắc hẳn đều là vụ án. Và màu đỏ liên quan tới vụ án, xác suất cao là màu đỏ máu.
Hắn có linh cảm rằng số lần tiếp theo hắn gặp màu đỏ trong màn chơi có thể ngày càng nhiều. Thay vì nước đến chân mới nhảy, không bằng thăm dò từ từ.
“Nè.” vulactruongan.wp.com
Lê Tiệm Xuyên đáp lại: “Cõng em?”
Còn chưa dứt lời, Ninh Chuẩn đã thuần thục nhảy lên lưng Lê Tiệm Xuyên, tìm tư thế quen thuộc thoải mái, lười nhác gục đầu vùi ở hõm cổ Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên áng chừng trọng lượng trên người, bắt đầu kiểm tra không gian này theo ý mình.
Nếu như phòng ngủ và phòng tắm mà Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy trước đó là một phần của nhà Ron, thì hiện tại hắn sẽ nhìn thấy những phần còn lại.
Không gian lớn nhất ở đây là phòng khách.
Phòng khách mang tông màu chủ đạo màu be ấm áp, đồ nội thất cũng là sắc ấm, hơi cũ kỹ, nhưng được quét dọn sạch sẽ.
Trên tủ TV có đặt một lọ hoa, hoa hồng trong lọ đã khô héo.
Giữa phòng khách đặt ba chiếc ghế sô pha và một cái bàn nhỏ, đồ vật trên bàn bị quét hết xuống đất, mảnh thủy tinh rơi vãi đầy đất.
Trên sô pha và bàn trà bị hắt từng mảng máu to. Lê Tiệm Xuyên kiểm tra mảnh vụn thủy tinh, phát hiện một cái gạt tàn thuốc dính máu ở dưới sô pha.
Trên ban công nối liền phòng khách có phơi vài bộ quần áo.
Có quần áo hằng ngày của đàn ông, cũng có áo váy của phụ nữ.
Cách biệt với phòng khách bằng một nửa tấm kính là không gian phòng bếp và phòng ăn nửa mở.
Người đàn ông được Ninh Chuẩn nói là luật sư đang quan sát trong phòng bếp, thấy Lê Tiệm Xuyên đi tới liền nở một nụ cười thân thiện và điềm đạm, trông vô cùng bình thường và vô hại.
Nam luật sư nhìn thoáng qua Ninh Chuẩn trên lưng Lê Tiệm Xuyên: “Hai người cùng nhau à?”
Lê Tiệm Xuyên kiểm tra tủ bát, không muốn phản ứng, lại nghe Ninh Chuẩn trên lưng bỗng nói: “Tôi ngắm trúng anh ấy, mới cua được đó.”
Có lẽ nam luật sư chưa từng thấy qua kiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên nào nhanh chóng và bạo lực như vậy, người ngẩn ra, lúng túng cười: “À… vậy hả. Màn chơi này vẫn khá an toàn giữa các người chơi nên có thể yên tâm nuôi dưỡng tình cảm, không cần quá lo lắng.”
“Tôi kiểm tra xong rồi, hai người tiếp tục đi.”
Nam luật sư tỏ vẻ rất biết điều, mỉm cười rời khỏi phòng bếp.
“Gã cầm đi vài thứ.”
Lê Tiệm Xuyên đóng cửa tủ bát.
Ninh Chuẩn nằm kề sát lỗ tai hắn, nghe vậy cười nói: “Gã biết chúng ta không thể thực sự giết chết gã. Ban nãy manh mối ở phòng khách bị chúng ta nhìn chằm chằm nên không tiện ra tay, ở đây dễ hơn nhiều.”
Tuy nói như vậy nhưng Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn không hề lo lắng chút nào, vẫn đang thong thả tìm kiếm manh mối.
Bởi vì bọn hắn cố tình trì hoãn thời gian, cho hai người kia tìm kiếm trước. Dê béo làm công không ăn lương, hắn sẽ không ngăn cản. Nhiều nhất thì lúc làm thịt, khách sáo chút vậy.
Trong phòng bếp không có quá nhiều manh mối.
Thế nhưng, toàn bộ phòng bếp lại sạch sẽ đến kỳ lạ.
Trên vách tường gần bếp ga chỉ có một lớp khói dầu mỏng, máy hút mùi cũng còn khá mới.
Tủ chén và một vài lọ gia vị trong ngăn tủ, nếu dịch chuyển nhẹ thì sẽ thấy vết bụi tròn, chứng tỏ những thứ này đã không được sử dụng một thời gian dài.
Thức ăn trong tủ lạnh rất tươi mới, chỉ có hai, ba ngăn trống.
Xem ra Nunnally không phải người thường xuyên nấu ăn.
Bên cạnh phòng bếp còn có một phòng trữ đồ nhỏ, bên trong hiển nhiên đã bị nữ thẩm phán lục lọi qua.
Nhưng Lê Tiệm Xuyên vẫn đi vào xem thử.
Phòng trữ đồ chất đầy lốc giấy vệ sinh giảm giá, túi đựng rác, chổi quét nhà, cây lau nhà, thoạt nhìn rất bình thường.
Lê Tiệm Xuyên lần lượt nhìn qua, phát hiện chồng giấy vệ sinh này là mua ba tặng một, nhưng hiện giờ chỉ còn lại ba lốc.
Có thể là nhà Ron đã dùng hết một lốc, cũng có thể là những nguyên nhân khác.
Lê Tiệm Xuyên nhớ lại phòng tắm trước đó, hình như bên cạnh bồn cầu không có giấy vệ sinh, trong thùng rác phòng tắm cũng chỉ có chút tóc vụn, rất ít giấy vệ sinh.
Ngoài ra, phần trên của túi rác nhăn nhúm, từng bị tháo ra rồi bọc lại.
Lê Tiệm Xuyên cẩn thận ngửi, chút rác này hình như thoang thoảng mùi máu tươi, dinh dính.
Cây lau nhà dựa trong góc tường cũng rất bẩn, đen thủi đen thui, rỉ ra một vũng nước bẩn.
Điều đáng chú ý là sau khi xê dịch những vật phẩm trong phòng trữ đồ, một vài dấu vết bị che giấu lộ ra.
Hình như ở đây từng xảy ra tranh chấp, có dấu vết giãy giụa đánh nhau.
Vết xước, vết cào, trên mặt tường còn có dấu giày bị che lại, là số đo của nam.
Dựa vào manh mối hiện nay và những dấu vết này, kết luận duy nhất mà Lê Tiệm Xuyên có thể đưa ra chính là Ron bạo hành gia đình, nhốt, thậm chí giết chết Nunnally.
Thế nhưng, hiện tại hắn sẽ không đưa ra nhận định như vậy.
Lê Tiệm Xuyên đi ra từ phòng trữ đồ, thấy TV ở phòng khách đang bị nam luật sư bật tới bật lui, trên TV đang liên tục phát một đoạn video.
Người phụ nữ tóc vàng mắt xanh, dáng vẻ tiều tụy trong video chính là Nunnally, người Lê Tiệm Xuyên đã gặp trước đó.
Góc quay của video này là Nunnally cầm di động của mình để quay.
Nunnally mặc đầm chiết eo, bàn tay cầm điện thoại run rẩy, làm cho video cũng run theo.
Đôi mắt cô ta sợ hãi và tuyệt vọng, mỉm cười cay đắng trước ống kính: “Xin lỗi, các bạn thân mến của tôi. Có lẽ thấy tôi thế này sẽ dọa đến các bạn, nhưng đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta.”
“Bởi vì video này, chính là di thư của tôi.”
Lê Tiệm Xuyên nhìn chăm chăm vào người phụ nữ trên màn hình.
“Bệnh của Ron ngày càng nặng hơn, tôi không còn điều trị được nữa. Anh ấy từ chứng mất ngủ, suy nhược thần kinh ban đầu, đã tiến triển thành ngờ vực và lo lắng. Anh ấy rất nhạy cảm, có một dạo, tình yêu mà anh ấy dành cho tôi đã khiến anh ấy nổi điên.”
“Anh ấy nghi ngờ mỗi khi tôi tiếp xúc với người khác phái, cứ luôn chất vất tôi, cho rằng tôi sẽ yêu người đàn ông khác và bỏ rơi anh ấy. Vì để anh ấy an lòng, tôi đã thôi việc, trở thành một bà nội trợ toàn thời gian, bình thường chỉ qua lại với các bà vợ hàng xóm.”
“Thế mà anh ấy vẫn không hài lòng.”
“Về những gì xảy ra với tôi, tôi tin rằng bằng chứng mà cảnh sát tìm thấy đã đủ chứng minh tất cả. Tôi không muốn nói thêm gì nữa, tôi rất yêu Ron… Ron không hề thay đổi, anh ấy chỉ bị bệnh mà thôi, lúc phát bệnh anh ấy không nhớ rõ anh ấy đã làm gì tôi… Tôi hi vọng có ai đó có thể giúp anh ấy…”
“Tôi hi vọng Ron sẽ không trách tôi vì đã rời đi, tôi thực sự rất yêu anh ấy…”
Nunnally rơi nước mắt, nghẹn ngào giơ tay lên bụm miệng.
Trên cánh tay hết sức gầy guộc của cô ta phủ đầy vết bầm tím, trên cổ cũng có dấu bóp cổ sẫm màu.
Nunnally đặt di động tựa vào tường, sau đó lấy ra một con dao, ngồi trên sàn, cắt cổ tay của mình.
Có thể thấy từ video, trạng thái tinh thần của cô ta đã rất tệ, cả người ngẩn ngơ, nói năng lộn xộn.
Cô ta cắt một đường, máu tươi chảy ra, theo động tác vung tay về phía camera của cô ta, tầm nhìn của toàn bộ video lập tức chuyển thành màu đỏ.
Di động ngã xuống, có thể thấy máu trên sàn nhà càng chảy càng nhiều.
Tiếng khóc của Nunnally dần nhỏ đi.
Video kết thúc tại đó, rồi phát lại từ đầu.
Nam luật sư hơi chau mày, nữ thẩm phán cười khẩy một tiếng, đi vào phòng bếp.
Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn xem thêm hai lần, dạo một vòng chỗ góc tường nơi Nunnally đặt điện thoại di động.
Một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, Lê Tiệm Xuyên quét mắt nhìn tất cả ngóc ngách, sắp xếp lại manh mối đã có.
Tầm mắt của hắn đảo qua cửa phòng khách, đột nhiên nhớ ra có một chỗ vẫn chưa được kiểm tra.
Huyền quan. Do not Re-up
Nơi mà những người chơi bước vào được tạo cảm giác đen kịt dưới ánh đèn, khiến mọi người vô thức bỏ qua nó.
Lê Tiệm Xuyên rời phòng khách, mở đèn ở huyền quan.
Huyền quan của ngôi nhà này rất đơn giản, chỉ có một giá áo và một kệ giày.
Trên kệ có giày cao gót, giày da và hai đôi dép lê, có hơi lộn xộn. Trên giá áo mắc vài cái áo khoác và hai túi xách nữ.
Lê Tiệm Xuyên lục lọi một hồi, tìm thấy một bản báo cáo thương tích và một vài phiếu kiểm tra sức khỏe tâm thần trong một túi xách nữ.
Trong một chiếc áo khoác nam, Lê Tiệm Xuyên lại tìm thấy vài tờ rơi.
Có một tờ rơi trong đó thu hút sự chú ý của Lê Tiệm Xuyên vì nó là tờ rơi quảng cáo các lớp học kỹ năng dành cho trẻ em. Số điện thoại và chương trình học trên tờ rơi được người dùng bút dầu khoanh lại, có lẽ Ron là người đã làm việc này.
Khi thấy tờ rơi này, đáy lòng của Lê Tiệm Xuyên đột nhiên thấy hơi hoảng sợ.
Hắn nhận ra mình đã quên mất một chuyện.
Chiếc bàn nhỏ trong phòng ngủ, ván trượt bị hỏng trong thùng đồ chơi, lớp học kỹ năng dành cho trẻ em… Những chi tiết này đều cho thấy Ron và Nunnally có khả năng có con.
Đứa bé đó đâu rồi?
Vì sao trong video của Nunnally, trong đoạn hồi ức của Dick, hoàn toàn không có bóng dáng của đứa bé này?
Hết chương 68