Vivien Leigh nhìn chằm chằm vào Lily, hét to muốn chạy trốn.
Nhưng tay chân lại bị trói buộc vô hình giam cầm trên sàn nhà, không cử động được tí ti nào.
Một giây tiếp theo, tiếng hét của cô ta đột ngột bị chặn lại, im bặt.
Một khối thịt thối đột nhiên xuất hiện trong cái miệng mở to đang la hét, giòi bọ lúc nhúc nhỏ tí rơi ra từ trong khối thịt, chui tọt vào trong cổ họng của Vivien Leigh.
Khuôn mặt của Vivien Leigh lập tức tràn ngập sự sợ hãi méo mó.
“Ah ah!”
Cô ta lắc đầu nguầy nguậy, trong kẽ hở giữa khối thịt thối và giòi bọ, tiếng nôn ọe vô ích và tiếng rít yếu ớt thê lương chui ra ngoài, sắc nhọn như móng tay cào vào mặt kính.
Phịch một tiếng.
Trán của Vivien đập mạnh xuống đất, máu rỉ ra từ mái tóc dài dày của cô ta.
Những con giòi đỏ như máu rớt ra từ khóe miệng cô ta, rơi bịch bịch trên sàn và biến thành một bãi máu.
Jackson ở cách đó một mét co giật kịch liệt.
Cậu ta bất động trong đống chất nôn với tư thế vặn vẹo kỳ lạ, đôi mắt trống rỗng nhuốm đẫm sự sợ hãi tột cùng từ từ dịch chuyển từ trên người Vivien Leigh sang hướng Lily.
Cậu ta mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại quặn lên, chỉ có chất nôn chảy ra.
Lily chưa hề để tâm tới hai miếng thịt thối mặc cho người làm thịt này.
Cô ta đang cầm con dao róc xương, tiếng cười khúc khích kèm theo tiếng máu tươi phun ra vang lên.
Với nụ cười ngây thơ và tò mò trên khuôn mặt, cô ta vụng về móc ra hai khúc xương bánh chè của mình ra rồi đậo vào đầu Vivien.
Vivien chả thể cử động đầu, trong cuống họng phát ra tiếng thở dốc.
Lily cười khúc khích, nhìn Vivien một hồi, lại cúi đầu, chậm rãi chặt đứt hai bắp chân của mình.
Máu đỏ thắm dính vào các vết nứt trên sàn nhà.
Cả lối đi tràn ngập mùi thịt thối, còn có dấu vết của mùi thịt nướng lẫn vào đó, vô cùng kinh tởm và buồn nôn.
Lê Tiệm Xuyên bị mùi này kích thích, cảm giác thèm ăn kỳ dị trước đó không những không giảm mà còn tăng lên, khiến hắn muốn nôn mửa.
“Đó không phải là Lily.”
Giọng của Ninh Chuẩn đột nhiên vang lên bên tai: “Nhưng có lẽ Vivien và Jackson biết đó là ai.”
Trái tim thít chặt của Lê Tiệm Xuyên hơi thả lỏng.
Hắn không thể quay đầu lại, nhưng dựa vào khoảng cách của giọng nói này, hắn có thể xác định Ninh Chuẩn vẫn đang duy trì tư thế dựa vào hắn, hai người cách nhau rất gần. Hơn nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Ninh Chuẩn cũng đang bị trói buộc, chỉ là không biết năng lực của Ninh Chuẩn có bị hạn chế hay không mà thôi.
“Thể chất của tôi có vấn đề.” Lê Tiệm Xuyên thấp giọng nói.
“Không sao đâu.”
Giọng nói của Ninh Chuẩn rất bình tĩnh, “Vivien Leigh và Jackson vẫn luôn sợ hãi, anh đoán xem bọn họ sợ cái gì?”
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn Vivien Leigh và Jackson đang dần dần im lìm, ánh mắt cố định vào vẻ mặt quái dị và hung bạo của Lily, vừa định trả lời thì trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khác lạ.
Hắn bàng hoàng nhận ra điều gì đó, lập tức nín thở, sự nhận biết trong nháy mắt khuếch tán.
Bên tai là một sự im lặng chết chóc.
Ninh Chuẩn im lặng vài giây, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao anh không nói gì? Anh nghĩ bọn họ sợ cái gì?”
Giọng nói này bình tĩnh đến quỷ dị, giọng điệu và âm sắc giống hệt Ninh Chuẩn.
Nhưng nếu Ninh Chuẩn thực sự vẫn ở bên cạnh hắn thì không thể không có tiếng hít thở được.
Lê Tiệm Xuyên lạnh sống lưng, không trả lời.
Nhưng giọng nói này không có ý định buông tha cho hắn.
Nó như đang dần tiến lại gần hơn, gần như vang lên bên trong tai Lê Tiệm Xuyên: “Berlick, lấy thờ ơ lạnh nhạt làm thú vui là tội ác lớn nhất. Anh có nghĩ câu nói này có đúng không?”
Giọng nói nhỏ nhẹ phả vào tai, giống như hơi thở của rắn độc.
Trong chớp nhoáng này, như thể bị ảnh hưởng bởi âm thanh có phần mê hoặc nọ, một hình ảnh kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Lê Tiệm Xuyên.
Hắn đang ở trong toa ăn, trước mặt là bữa sáng quen thuộc, trong không khí có một tiếng vang rất nhỏ. Một ánh mắt ẩn ý và hiểm độc đang chăm chú nhìn hắn.
Bàn tay cầm dao nĩa của Lê Tiệm Xuyên hơi khựng lại, ngoẹo cổ nhìn cửa sổ ở phía bên phải.
Lê Tiệm Xuyên trong tiềm thức vẫn luôn nhớ rõ quy tắc của chính mình, muốn khống chế bản thân không được quay đầu lại nhưng chuyện này rõ ràng đã từng xảy ra, hắn không khống chế được.
Hắn nhìn cửa sổ tàu.
Ngoài cửa sổ là vùng đầm lầy hoang vu sương mù, tối tăm mù mịt.
Tấm kính hơi bẩn phản chiếu những đường nét sắc sảo trên gương mặt và đôi mắt đặc biệt lạnh lùng.
Ngoài ra, trong sự phản chiếu mờ ảo của tấm kính, Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy Smith và Lauren đang tụm lại nói chuyện, giữa cơ thể của hai người, Lauren đang vươn một tay đặt trên một người.
Người đó bị sương mù dày đặc bao phủ, không nhìn rõ.
Lê Tiệm Xuyên cố gắng phân biệt, nhưng khi hắn tập trung toàn bộ sự chú ý vào bóng người đó, ánh mắt của hắn đột nhiên xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù, đột nhiên bắt gặp một đôi mắt đen kịt và trống rỗng.
Trong khoảnh khắc, vô số tia sáng màu lam trồi lên từ trong đáy mắt Lê Tiệm Xuyên, sương tuyết vỡ tung, một cảm giác lạnh lẽo như gió lớn cuốn qua tâm trí hắn.
Đầu Lê Tiệm Xuyên đau nhói, vô thức nheo mắt lại, nhưng hắn lại thấy đôi mắt đen nhánh đang đối mắt với hắn đột nhiên chảy ra hai hàng nước mắt máu.
Phập một tiếng, dao đâm vào máu thịt.
Âm thanh nhỏ như sấm sét nổ vang bên tai, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên bừng tỉnh, hình ảnh vừa rồi lập tức biến mất.
Hắn vẫn đang ở trên lối đi.
Bóng tối che lấp hai mắt.
Có thứ gì đó lăn qua, đập vào bên chân hắn, túm lấy chân hắn.
Lê Tiệm Xuyên rùng mình, buông mắt nhìn xuống, lại thấy đó là một bàn tay đứt lìa đầm đìa máu.
Bàn tay đứt lìa như vẫn đang mọc trên chủ thể, nắm chặt lấy chân Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên quan sát một lúc, phát hiện bàn tay bị đứt lìa chỉ là nắm lấy chân hắn mà không có uy hiếp gì thêm nên hắn dời mắt nhìn sang vết máu bị kéo lê từ dưới bàn tay đứt lìa.
Lily đang ngồi trên người Vivien Leigh, khuôn mặt tái nhợt của cô ta đỏ rực lên vì bị máu bắn tung tóe.
Đây giống như hiện trường phân thây tàn nhẫn.
Lily nắm lấy đầu Vivien Leigh bằng một tay và ấn mạnh cô ta xuống đất. Tay còn lại cầm con dao róc xương, cắt từng nhát một vào cơ thể Vivien. Lưỡi dao cắt lớp biểu bì, chọc vào khớp xương rồi xắn mạnh xuống.
Những bộ phận lẻ tẻ còn lại vẫn đang ngọ nguậy trên sàn, như cái đuôi đứt lìa của con thạch sùng.
Vivien Leigh vẫn còn đang phun ra một tiếng rít yếu ớt, cô ta giống như một đống thịt bằm nhầy nhụa, nhưng cô ta vẫn còn sống.
“Cái này ngon lắm, đúng không?”
Lily nhồi một nắm thịt vụn vào miệng Vivien Leigh: “Chị rất thích kể chuyện về nàng tiên cá, nhưng chị chỉ là một ả phù thủy độc ác, chị Vivien Leigh…”
Vivien Leigh thở hổn hển vì đau, cố gắng vùng vẫy, mái tóc ướt đẫm máu rơi xuống sàn như rong biển.
Lê Tiệm Xuyên đột nhiên nhận thấy cơ thể của Vivien Leigh hình như có thể cử động, nhưng phạm vi di chuyển không lớn, hình như chỉ có vị trí tiếp xúc với Lily mới có thể cử động. Sức của Vivien Leigh hiển nhiên không thể chống lại Lily, cô ta chỉ có thể vô vọng giãy giụa như cá mắc cạn dưới sự đè ép của Lily.
Ngưng mắt nhìn cuộc giết chóc đẫm máu này, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên nói: “Tôi thấy đói bụng quá, bữa tối vẫn còn chứ?”
Con dao róc xương đang khuấy động dạ dày của Vivien Leigh dừng lại.
Lily chậm rãi quay đầu lại.
“Anh đói lắm sao?” Cô ta ngoẹo đầu hỏi.
Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm vào mặt Lily: “Tôi thấy rất đói.”
“Ồ, được rồi.” Lily rút con dao róc xương ra, buông tóc Vivien Leigh ra, những ngón tay gầy guộc móc từ trong bụng Vivien Leigh ra một nắm thịt băm.
Cô ta đứng thẳng dậy, chỉ dùng hai bắp đùi nhưng lại có vẻ thoải mái di chuyển mà bước tới từng bước.
Giòi bọ đang lúc nhúc giữa kẽ ngón tay cô ta.
Đi đến trước mặt Lê Tiệm Xuyên, cô ta vừa đẩy nắm thịt băm trong tay về phía miệng hắn, vừa từ từ nâng con dao róc xương lên, tò mò nhìn hắn: “Anh đói lắm, phải không? Anh có thể ăn hết… Đây là bữa tối của anh.”
Mùi máu tanh và mùi thối rữa xộc vào mũi, giòi bọ rơi lên ngực Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên chịu đựng cơn buồn nôn, không để tâm đến cái đống gần như sắp đưa tới bên mép mình mà nhìn thẳng vào con dao đang giơ lên của Lily.
Ánh sáng xanh trong mắt hội tụ, tinh thần tập trung cao độ.
Ngay lúc con dao róc xương như một dư ảnh đâm tới, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên mở miệng: “Nhát dao đầu tiên của cô khi đâm vào tôi sẽ phá vỡ một phần khống chế.”
Khoảnh khắc giọng nói của hắn vang lên, quy luật thời gian và không gian xung quanh hắn vang vọng vù vù, giống như có vô số sợi tơ vô hình đang rung lên.
Năng lực đặc biệt: Lấy giả thay thật.
Giới hạn sử dụng một lần một màn chơi.
Cho phép tự thuật một câu không liên quan đến quy tắc cốt truyện __ Bất kể đúng hay sai, câu nói này vẫn sẽ trở thành hiện thực được thiết lập trong màn chơi. Khi tiếp xúc với vật chất màu đỏ sẽ có 50% đạt được hiệu quả nhân đôi.
Đám giòi bọ lúc nhúc ở ngực tan thành máu, hiệu quả nhân đôi chỉ có 50% thành công được may mắn kích hoạt ngay lập tức.
Con dao róc xương đâm thẳng vào bụng, ràng buộc trên người Lê Tiệm Xuyên đột nhiên nới lỏng và sụp đổ.
Một phần ràng buộc được nhân đôi trở thành toàn bộ ràng buộc, Lily đâm một dao vào người Lê Tiệm Xuyên, tất cả ràng buộc biến mất ngay lập tức. Tay chân vốn bị cố định vững chắc trước đó đã lấy lại tự do, sự yếu ớt tràn ngập trên cơ thể dần tan biến, sức mạnh quay trở lại.
Lê Tiệm Xuyên thình lình giơ tay bóp cổ Lily một cái rắc.
Nhưng Lily không chết vì đó.
Đầu cô ta thòng ở một bên, nhưng tay cô ta vẫn đang nắm chặt dao róc xương, ra sức chọc khuấy vết thương của Lê Tiệm Xuyên.
Tròng kính bật ra từ kẽ bàn tay, Lê Tiệm Xuyên một tay dứt khoát cắt đứt cổ tay của Lily, tay kia đè lại con dao róc xương rồi rút ra, sau đó giơ chân đá bay Lily đi.
Mưa máu bắn ra.
Con dao róc xương cầm trên tay, cơn đói quái đản đeo bám Lê Tiệm Xuyên suốt thời gian qua đột nhiên biến mất.
Lily, người rơi xuống cách đó không xa đã thôi động đậy, nhưng không thấy thông báo giết chóc vang lên.
Lê Tiệm Xuyên chậm rãi thở ra, vừa định đi tới chém một dao thì đột nhiên cảm thấy phạm vi nhìn chung quanh trở nên có chút kỳ quái.
Một lớp kính dày màu trà bao phủ tầm nhìn của hắn, từ từ tách rời hắn khỏi bóng tối ở bốn bề. Mọi thứ xung quanh dường như bị đông lại vào trong kính, hình ảnh bị bóp méo và xa vời.
Lê Tiệm Xuyên đột nhiên cảm thấy đầu mình ong ong, như thể bị rưới rất nhiều nhựa cao su, suy nghĩ trì trệ.
Cảnh vật xung quanh hắn từ từ phai màu.
Đùng một tiếng, một chùm tia sáng đột ngột bắn xuống từ trên đỉnh đầu.
Bộ não trì trệ lập tức trở lại bình thường, như thể sự đóng băng vừa rồi chỉ là một cơn ảo giác nho nhỏ.
Nhưng mọi thứ xung quanh đã thay đổi.
Đôi mắt của Lê Tiệm Xuyên bị ánh sáng đèn sợi đốt xuyên qua.
Hắn chống lại ánh sáng, muốn nhìn rõ xung quanh thì đột nhiên có một bàn tay duỗi tới.
Ngay sau đó, một bóng đen lớn đổ xuống mặt Lê Tiệm Xuyên.
Xúc cảm giấy lạnh lẽo ấn xuống, mùi mực cũ thoang thoảng chảy ra, bàn tay đó đã đắp một cuốn sách lên mặt hắn.
Lê Tiệm Xuyên cảm nhận được cơ thể của mình hình như lại trở về trạng thái bị ràng buộc.
Chỉ là khác với lúc trước, lần này Lê Tiệm Xuyên có thể rõ ràng cảm giác được thứ đang ràng buộc hắn hẳn là một sợi dây trói, song hắn chỉ có thể nhận thức mà không thể khống chế cơ thể để chống lại.
Nói cách khác, đây không phải là cơ thể của hắn.
Có tiếng giày da đi lại bên tai.
Dựa trên tiếng vang, Lê Tiệm Xuyên đại khái xác định không gian này không lớn và khá chật chội, trong không gian chỉ có hắn và người đi giày da nọ. Tiếng giày da tiếp đất có chút yếu và nặng nề, người này hẳn là nam, không cao, thể lực khá kém.
Đôi lúc, tiếng bước chân sẽ thể hiện sự thoải mái và vui vẻ, như thể một thợ săn kiên nhẫn đang trêu chọc con mồi của mình.
Lê Tiệm Xuyên nhìn ra từ khoảng trống dưới trang giấy và thấy được sàn tàu quen thuộc.
Đột nhiên, có một giọng nói lẫn vào trong tiếng bước chân này.
Như thể cách một cánh cửa, một giọng nữ nhẹ nhàng và nhát gan vang lên, thấm đẫm nỗi sợ hãi và hoảng loạn: “Tôi không cố ý đâu, mong ngài buông tha cho tôi… Nếu, nếu tôi không trở về khoang trước bữa tối thì chắc chắn thầy Smith sẽ đi tìm tôi…”
Là giọng của Vivien Leigh.
Lê Tiệm Xuyên chăm chú lắng nghe, phân biệt vị trí và tâm trạng trong giọng điệu của cô ta.
“Tôi không biết gì cả, thưa ngài.” Vivien Leigh khẩn cầu, “Tôi sẵn sàng thề với Chúa, sau khi bước ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ quên đi tất cả những gì tôi đã nhìn thấy… Xin hãy tin tôi, hoặc nếu ngài muốn, tôi có thể giúp ngài một chút.”
Lê Tiệm Xuyên nghe thấy tiếng lưỡi dao rơi xuống đất.
Sau đó, giọng nói của Vivien Leigh đột nhiên cách hắn một khoảng rất gần, giọng nói trầm thấp mang theo nức nở quỷ dị: “Mọi người đều biết mày là hành khách bị bệnh tâm thần __ Mày có thực sự bị bệnh không?”
Một bàn tay lạnh lẽo áp lên vai hắn.
Lê Tiệm Xuyên há miệng, trong tiềm thức sắp thốt ra chưa tới hai chữ.
Nhưng ngay khi hắn sắp phát ra âm thanh, hắn chợt nghĩ đến sự thay đổi của Lily lúc cầm lên dao róc xương và không có thông báo giết chóc __ Hắn kịp thời ngậm miệng lại.
Vào lúc Lê Tiệm Xuyên ngậm miệng lại, vô số tiếng la hét hỗn loạn và điên cuồng cùng tiếng nói mê sảng nổ vang bên tai hắn.
“Đây không phải là chứng bệnh nghiêm trọng… từ chiến trường trở về… rất bình thường…”
“Chúng tôi sẽ giúp ngài che giấu nó…”
“Không ai biết cả… ai đó đã tiết lộ nó ra ngoài, nhưng đó không phải là vấn đề lớn… bọn họ rất thân thiện, có lẽ sẽ giúp ngài thôi…”
“Đây đúng là một chuyện tồi tệ… nhưng chúng tôi không thể xác định được hung thủ…”
Đầu óc Lê Tiệm Xuyên quay mòng, gần như muốn sôi trào.
Trong cơn mê, dường như có một giọng nói rất quan tâm đến hắn vẫn đang hỏi hắn có bị bệnh hay không, hắn như bị mê hoặc mà muốn trả lời nhưng chút tỉnh táo trong hỗn loạn đã giúp hắn kiểm soát được bản thân.
Bên tai chợt lặng đi.
Hắn ngẩng phắt đầu, bóng đen trước mặt rớt phịch xuống đất. Hắn vô thức nhìn qua, vừa khéo thấy trang bìa của cuốn sách nọ __ “Alice ở xứ sở thần tiên”.
Hết chương 126