Sau hai lượt xét xử trước, hắn đã có một số phỏng đoán nhất định về sự thật của phiên tòa bàn tròn, vì vậy hắn đặc biệt chú ý đến các nhân vật có thân phận là cảnh sát, thám tử và luật sư.
Caumont thoạt nhìn ngoài bốn mươi, khuôn mặt dài, nước da ngăm và bộ râu rất dày.
Caumont sở hữu những phẩm chất mà hầu hết các thám tử quý ông sở hữu, nghiêm khắc, cẩn thận, ăn mặc chỉnh tề, kính một mắt gác trên sống mũi, đôi mắt đại bàng sắc bén dường như có thể nhìn xuyên qua mọi thứ.
Lê Tiệm Xuyên phỏng đoán mối quan hệ giữa Loose và Caumont, tùy ý nói: “Ngài Caumont cho rằng cái chết của phu nhân Ilyushin không phải là một tai nạn sao?”
Ngay khi câu nói này bật ra khỏi miệng, Lê Tiệm Xuyên nhận thấy lông mày của người quản gia già chau lại rất khó nhận thấy, người làm vườn ở phía đối diện cũng không có phản ứng gì đáng chú ý, nhưng trong mắt hình như có hơi hoang mang.
Caumont không ngạc nhiên trước câu hỏi của Lê Tiệm Xuyên, nhún vai như tự giễu và cười nói, “Tôi chưa bao giờ tin vào một vụ tai nạn kỳ lạ như vậy, công tố viên Loose.”
Thông qua cách xử sự của Caumont, Lê Tiệm Xuyên đoán có lẽ Caumont biết được chút gì đó. Hơn nữa, hắn hoài nghi người đến tìm Loose vào tối hôm qua có khả năng chính là Caumont, bởi vì hiện tại hắn chỉ nhìn thấy duy nhất một người hút xì gà. Tuy nhiên, nhìn vào phản ứng của Caumont bây giờ thì có lẽ hai người không hề quen biết nhau, chuyện Caumont đến tìm Loose ở đêm khuya cúp điện có vẻ vô lý.
“Anh bạn cho là bà ấy bị mưu sát sao?”
Lê Tiệm Xuyên thử thăm dò nói.
Truyện chỉ được post tại vulactruongan.worpress.com
Đôi mắt của Caumont rất điềm tĩnh và sắc lạnh: “Vẫn chưa thể đi đến kết luận này đâu, anh bạn. Mặc dù trong túi bọc trái cây có tóc của phụ nữ, nhưng nó không có nghĩa gì cả. Ngay cả khi cọng tóc này thuộc về phu nhân Ilyushin đi chăng nữa, chắc anh bạn đã xem qua kết quả giám định pháp y rồi đúng không, phu nhân Ilyushin xác thực chết vì bệnh tim và đuối nước.”
“Và người làm vườn của chúng ta không hề nhìn thấy bất kỳ nhân vật đáng ngờ nào, đồng thời còn có đủ bằng chứng vắng mặt.”
Caumont nhìn người làm vườn.
Khuôn mặt thật thà của người làm vườn lập tức căng thẳng: “Xin hai quý ông hãy tin tôi! Vào đêm hôm trước, khi trời bắt đầu đổ mưa lúc mười giờ, tôi vẫn đang di chuyển hoa vào nhà, đây là những giống hoa rất quý, là báu vật của phu nhân. Tôi dời chúng đến tận hai giờ sáng mới xong…”
Lê Tiệm Xuyên chú ý đến từng lời nói của người làm vườn, nhưng lại thờ ơ hỏi, “Sau hai giờ thì sao?”
Người làm vườn há miệng, nhưng người quản gia già đã cướp lời nói: “Người cậu ta bị ướt sũng sau khi dời hoa, vì không có quần áo sạch nên đã đến chỗ ở của người hầu ở tầng một để lấy quần áo. Sau đó, tôi bảo cậu ta ở lại ngủ luôn, không có đi đâu nữa.”
“Đúng vậy đó, ngài Loose.”
Người làm vườn vội vàng gật đầu.
Lê Tiệm Xuyên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hắn chỉ là một nhân viên nhà nước ngây ngô, không giỏi điều tra tội phạm, tạm thời cũng không bắt được manh mối nào.
“Sự vắng mặt của người làm vườn đã được chứng minh, những người khác cũng không rời khỏi phòng lúc trời đổ mưa to.”
Caumont thở ra một làn khói, “Nếu như xác định là mưu sát thì chúng tôi không có cơ sở. Thế nhưng tôi vẫn nghi ngờ một điểm, anh bạn ạ, tôi muốn biết lý do tại sao phu nhân Ilyushin lại đi ra bờ sông vào đêm mưa, và tại sao bà ấy lại lên cơn đau tim rồi rơi xuống sông.”
“Không có dấu vết xô đẩy giãy giụa, hoặc sự xuất hiện của người thứ hai bên bờ sông trong đêm mưa. Mưa lớn có thể chôn vùi mọi thứ, cũng có thể để lại nhiều bằng chứng xác thực không thể xóa nhòa. Nhưng sự thật là không có sự tồn tại của người nào khác.”
Caumont nhướng mày nói đùa: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống như thế này. Tôi có chút tin vào truyền thuyết về tòa nhà giam cầm rồi đấy, công tố viên Loose.”
Quản gia già bất lực nói: “Ngài Caumont, ngài đừng đùa nữa mà. Mất đi bạn thân, cậu chủ nhỏ lại mất tích, hai chuyện xảy ra liên tiếp đã làm phu nhân kiệt sức và rất đau khổ. Ngài nên biết rằng trên thế giới này không có chuyện ma quỷ, truyền thuyết về tòa nhà giam cầm lại càng không tồn tại.”
Lê Tiệm Xuyên trộm nhìn người quản gia già.
Dường như bất kể ai đề cập đến truyền thuyết về tòa nhà giam cầm đều bị người quản gia già ra sức phủ nhận, nhưng phủ nhận càng nhiều thì càng có vấn đề.
Caumont nói: “Ồ, là thế ư, nhưng không có ai đi tìm cậu chủ nhỏ bị mất tích sao? Gần dinh thự Murphy hẳn là không có thú hoang và thung lũng đâu nhỉ.”
“Cậu chủ nhỏ có thể là ham chơi trốn ra ngoài rồi.”
Người quản gia già thở dài, nụ cười miễn cưỡng hiện trên khuôn mặt già nua của ông ta: “Cậu chủ luôn muốn rời dinh thự để dạo xem thế giới bên ngoài. Nhưng ngài biết đó, bệnh của cậu chủ nhỏ vẫn chưa được chữa khỏi, phu nhân rất lo lắng nên không chịu đồng ý. Nào ngờ… ngày hôm qua phu nhân đã nhờ cậy cảnh sát và luật sư Zach cố hết sức tìm cậu chủ nhỏ…”
“Luật sư Zach?”
Caumont suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: “Có phải là luật sư công không? Anh ta cũng bắt đầu nhận mối làm ăn riêng rồi ư? À, có lẽ do gần đây anh ta đang cần tiền, tôi nghe nói vợ anh ta bị bệnh nặng lắm.”
Truyện chỉ được post tại vulactruongan.worpress.com
Sau khi thốt ra hai câu không liên quan, Caumont đột nhiên đổi giọng, “Nhưng tôi nghĩ tôi mới là người thạo nhất trong việc tìm người chứ, phu nhân cần gì phải bỏ gần cầu xa? Nếu cậu chủ nhỏ bỏ nhà đi thật thì phòng của cậu bé có thể sẽ để lại một ít manh mối, không phiền tôi đi xem chứ?”
Người quản gia già bị sự thay đổi chủ đề đột ngột của Caumont làm cho trở tay không kịp, hơi sững người ra rồi mới lắc đầu: “Thật ngại quá, ngài Caumont, cậu chủ nhỏ không thích người khác vào phòng của mình. Tất cả chúng tôi đều tôn trọng yêu cầu của cậu chủ nhỏ. Hơn nữa, chuyện cậu chủ nhỏ mất tích đã được ủy thác cho luật sư Zach rồi.”
Đôi mắt mang theo ý cười của Caumont đảo một vòng trên mặt của người quản gia già, không để bụng nói: “Vậy được rồi, tôi sẽ không cướp mối làm ăn của luật sư Zach.”
Sau khi nói xong, Caumont quay lại nói chuyện với người làm vườn về túi bọc trái cây.
Phu nhân Ilyushin rất thích hoa và cây ăn quả, trước đó từng hỗ trợ hong khô túi nên có thể đã lưu lại tóc trên túi.
Tuy nhiên, như Caumont đã nói, đây chỉ có thể là một đầu mối giống thật mà là giả, nó không đại diện cho bất cứ điều gì.
Lê Tiệm Xuyên lật tới lật lui kiểm tra túi, đôi tai nhạy bén bắt lấy những thông tin quan trọng trong cuộc trò chuyện giữa Caumont và người làm vườn, đồng thời cũng đang suy nghĩ về cuộc trò chuyện giữa Caumont và người quản gia già.
Ngôn ngữ của Caumont có hơi lộn xộn, nghe có vẻ rất bình thường nhưng Lê Tiệm Xuyên biết Caumont có hoài nghi về cái chết của phu nhân Ilyushin.
Sau khi dành một buổi sáng trong vườn, Lê Tiệm Xuyên lại lang thang quanh dinh thự cả buổi chiều. Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa gì thời gian ăn tối của dinh thự đã đến.
Trong bữa tối này, Lê Tiệm Xuyên vẫn không thấy phu nhân Murphy đâu cả.
Người quản gia già gửi lời xin lỗi lần nữa, đồng thời nói với tất cả các khách mời một cách chắc chắn rằng buổi triển lãm không thể tiếp tục, thống nhất ngày mai sẽ mời mọi người thưởng thức các tác phẩm trong phòng vẽ tranh, rồi chính thức tuyên bố bế mạc.
Thời gian bế mạc hình như đã thay đổi, nhưng Lê Tiệm Xuyên không lo lắng.
Sau bữa tối, tất cả khách mời đều mất đi hăng hái, mệt mỏi trở về phòng, không trao đổi gì thêm.
Tòa nhà trở lại trạng thái yên tĩnh.
Lê Tiệm Xuyên cố tình đi ở sau cùng, chú ý đến vị trí phòng ở của các vị khách.
Trở về phòng mình, Lê Tiệm Xuyên không đi tắm mà ngồi vào ghế vọc điện thoại.
Khi đồng hồ treo tường chỉ mười giờ tối, Lê Tiệm Xuyên cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng gõ cửa rất nhẹ.
Hắn lập tức đứng dậy mở cửa.
Nhưng hành lang ngoài cửa trống rỗng, không có một bóng người, như thể tiếng gõ cửa vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
Ngọn đèn trên trần hành lang rọi xuống những bức tranh sơn dầu trên tường và tấm thảm trải sàn màu nâu đỏ, bóng tối dày đặc và tĩnh lặng, như thể tất cả các cánh cửa phòng chưa từng được mở ra.
Lê Tiệm Xuyên cúi đầu, có một lá thư nằm ở khe cửa.
Hắn liếc nhìn ra ngoài, nhặt lá thư lên rồi quay vào phòng.
Bức thư nhét vào khe cửa rất sơ sài, chữ viết nguệch ngoạc, nội dung ngắn gọn.
Truyện chỉ được post tại vulactruongan.worpress.com
Lê Tiệm Xuyên mở ra xem, lập tức nhướng mày.
Chữ viết tiếng Anh có hơi khó dọc: “Tôi biết anh cũng đang nghi ngờ cậu chủ nhỏ kia, bạn của tôi.”
Lê Tiệm Xuyên khẽ nheo mắt.
“Nhưng chúng ta không đủ bằng chứng, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể trao đổi một số manh mối để giúp đỡ lẫn nhau.”
“Tôi sẵn lòng cho anh hay một điều, bạn của tôi, rằng tôi rất sợ sấm sét và tiếng mưa rơi. Vào đêm mưa ngày hôm trước, tôi không thể ngủ yên. Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn thấy cửa sổ của cậu chủ nhỏ được cho là mắc chứng tự kỷ đang mở toang. Nó ngồi trên bệ cửa sổ như một con quỷ nước, đôi mắt đen láy nhìn về hướng khu rừng, mỉm cười xấu xa.”
“Tôi khá chắc chắn nó biết tất cả những gì xảy ra bên bờ sông lúc đó!”
“Tôi không cho là còn có ai biết rõ hết thảy ngoại trừ hung thủ, nhưng vào sáng hôm sau, nó đã biến mất. Chúng tôi không có bất kỳ bằng chứng nào, đây là một cái chết lạ lùng. Tôi cảm thấy phu nhân Murphy sẽ vui lòng quy kết nó là một tai nạn, hoặc là truyền thuyết tòa nhà giam cầm. Dẫu sao, đó cũng là tác phẩm nổi danh của bà ấy.”
“Trên đó là tất cả những gì tôi biết. Mong nhận được hồi âm của anh, bạn của tôi.”
Sau khi đọc thư, Lê Tiệm Xuyên gần như có thể xác định ngay đây là thư Caumont viết cho hắn.
Nhưng có hơi kỳ lạ, rõ ràng Caumont có thể tìm một cơ hội để nói trực tiếp với hắn mà không phải gửi thư như thế này. Ngôi nhà này rất rộng nhưng không có nhiều người hầu, bọn họ hoàn toàn có thể bí mật tiến hành trao đổi.
Quả nhiên Caumont nghi ngờ cậu chủ nhỏ.
Cuộc trò chuyện của Caumont với người quản gia già vào ban ngày đã cho Lê Tiệm Xuyên một vài suy đoán.
Giọng điệu thăm dò của Caumont khi đề cập đến cậu chủ nhỏ không hề rõ ràng, nhưng Lê Tiệm Xuyên vốn đã chú ý đến cậu chủ nhỏ, vì vậy dễ dàng phân biệt ra những nghi ngờ trong đó. Song Lê Tiệm Xuyên không ngờ rằng Caumont hoài nghi cậu chủ nhỏ là vì nhìn thấy cảnh tượng này.
“Đêm mưa ngày hôm kia, tận mắt nhìn thấy… truyền thuyết đêm mưa của tòa nhà giam cầm…”
Lê Tiệm Xuyên gấp bức thư bỏ vào túi.
Nửa ngày và một đêm đã trôi qua kể từ khi hắn đến lượt xét xử này, nhưng có thể nói hắn chỉ chạm vào phần nổi mơ hồ của truyền thuyết về tòa nhà giam cầm, phần chìm còn lại vẫn là một mớ hỗn độn.
Hiện tại, thông tin hữu hiệu duy nhất trong tay hắn là cái chết của Ilyushin và suy luận của Caumont, sau hai lượt xét xử trước đó, Lê Tiệm Xuyên không nghĩ rằng những vụ án xét xử này sẽ đơn giản hơn qua từng lượt.
Lượt xét xử thứ ba này sẽ chỉ khó hơn hai lượt đầu tiên, đáp án sẽ không bày ra sẵn ở ngoài mặt.
Nói cách khác, hắn không cho là lá thư của Caumont sẽ thực sự giải đáp cái chết của Ilyushin.
Hoặc giả cái chết của Ilyushin không trực tiếp chỉ ra bí mật của tòa nhà giam cầm, bằng không có người tặng không manh mối, có người tặng không câu trả lời, thì đúng là quá may mắn.
Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ một lúc, quyết định đến phòng của cậu chủ nhỏ xem thử, sau đó sẽ đi tìm Caumont.
Hành động từ chối cho Caumont kiểm tra phòng cậu chủ nhỏ của người quản gia già vào ban ngày có chút kỳ lạ. Hơn nữa, cuốn nhật ký mà bàn tròn cung cấp cho tất cả người chơi không biết có phải là bắn tên không đích hay không, Lê Tiệm Xuyên cần phải xác nhận.
Nghỉ ngơi hai tiếng.
Vừa qua nửa đêm, Lê Tiệm Xuyên mở mắt, nhanh chóng rửa mặt, thay một bộ đồ giản dị tối màu thuận tiện cho việc di chuyển, sau đó mở cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Ban ngày, hắn đã trò chuyện với hầu hết người hầu trong dinh thự và moi ra được vị trí phòng của cậu chủ nhỏ, nó nằm ngay bên cạnh phòng phu nhân Murphy.
Trước đó Lê Tiệm Xuyên đã đi một vòng quanh nơi này, hắn đã khắc sâu cấu trúc ba chiều của tòa nhà vào đầu, bây giờ chỉ mất hai, ba phút để tìm đến phòng của cậu chủ nhỏ.
Đôi chân của Lê Tiệm Xuyên lặng lẽ rơi xuống bệ cửa sổ, giống như một con báo mạnh mẽ và uyển chuyển trong đêm tối.
Căn phòng im lặng và không có người ở, nhưng rèm cửa được kéo rất kín.
Lê Tiệm Xuyên cạy mở cửa sổ, lặng lẽ kéo rèm chui vào.
Do thị lực nên Lê Tiệm Xuyên có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong căn phòng này mà không cần ánh sáng, nhưng cũng chính như vậy, Lê Tiệm Xuyên liền bị một cơn tê dại da đầu tập kích.
Vừa ngẩng đầu, vô số cặp mắt đỏ tươi đồng loạt nhìn chằm chặp vào hắn.
Chúng nó được sắp xếp dày đặc trong toàn bộ không gian, ùn ùn kéo đến như có ảo giác rằng bản thân sẽ chìm ngập trong đó, có thể khiến cho bất kỳ người mắc hội chứng sợ lỗ nào phát điên.
“Mẹ nó…” Edit by Lam Thương
Lê Tiệm Xuyên bình tĩnh lại, gai ốc nhanh chóng rớt bịch bịch.
Hắn xác định mình không tìm sai phòng, nhưng nếu căn phòng này là nơi ở của cậu chủ nhỏ thì có vẻ như cậu chủ nhỏ chắc chắn không phải là một đứa nhỏ bình thường.
Lê Tiệm Xuyên kéo rèm lại, quét mắt nhìn những bức tranh trên tường.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Lê Tiệm Xuyên đã nhận ra những đôi mắt chi chít này không phải là thật, mà là tranh vẽ.
Có hơn một trăm bức tranh trên tường, trần nhà và sàn nhà, toàn bộ đều là tranh vẽ đôi mắt, một số giống y như thật, một số thì trừu tượng hơn.
Những bức tranh này dường như chứa đựng một cái gì đó vặn vẹo, u ám, rồi lại suồng sã và hoang đường.
Lê Tiệm Xuyên không hiểu hội họa nên không miêu tả được, chỉ thấy những bức tranh này gây ra cảm giác khó chịu. Nếu ở trong một không gian như vậy một thời gian dài thì rất dễ mắc bệnh trầm cảm và bệnh tâm thần.
Sau khi quan sát một phần tranh vẽ, Lê Tiệm Xuyên nhận thấy bất kể hắn đi tới đâu, có một vài đôi mắt như có thể chuyển động nhìn theo hắn, khiến hắn hơi ớn lạnh.
Nhưng vẫn còn một số trông khá hiền lành, chỉ nhìn chằm chằm về một hướng.
Lê Tiệm Xuyên nhìn theo, hướng kia chỉ đến tủ sách phòng ngủ.
Thật ra ngoài trừ những đôi mắt âm u rải rác khắp nơi thì căn phòng này không khác gì một căn phòng bình thường.
Lê Tiệm Xuyên kiểm tra phòng tắm và phòng treo quần áo, xác nhận đây là phòng của cậu chủ nhỏ. Sau đó, hắn quay trở lại phòng ngủ và bắt đầu kiểm tra giường, bàn và tủ sách.
Hắn phát hiện phòng của cậu chủ nhỏ không có một món đồ chơi nào, điều này có vẻ bất thường đối với một đứa trẻ khoảng bốn, năm tuổi.
Dưới giường và trong tủ sách, Lê Tiệm Xuyên tìm thấy nhiều đĩa CD, vài hộp áp phích và một máy chiếu nhỏ.
Tất cả những đĩa CD và áp phích này thuộc về một ngôi sao có tên là Morde.
Truyện chỉ được post tại vulactruongan.worpress.com
Khi nhìn thấy những thứ này, Lê Tiệm Xuyên hoàn toàn có thể xác nhận cuốn nhật ký mà bàn tròn phân phát cho người chơi được viết bởi cậu chủ nhỏ.
Bởi vì trong cuốn nhật ký có nhắc đến một người tên Morde, đồng thời, chủ nhân của cuốn nhật ký còn bày tỏ trạng thái say mê ngôi sao Morde, rất phù hợp với những phát hiện trong căn phòng của cậu chủ nhỏ.
Tuy nhiên, Lê Tiệm Xuyên hơi ngạc nhiên khi biết rằng người tên Morde này không phải là một thần tượng nổi tiếng hay một ngôi sao tên tuổi, mà chỉ là một diễn viên chuyên đóng phim kinh dị.
Lê Tiệm Xuyên dùng điện thoại tìm kiếm vài bộ phim nổi tiếng của Morde.
Một bộ phim trong đó là “Đôi mắt của mặt trăng máu”, kể về những trải nghiệm ly kỳ và quỷ dị khi nhân vật chính bị mắc kẹt trong một ngôi nhà cổ chi chít những đôi mắt đỏ như máu.
Điểm này rất giống với cách bố trí phòng của cậu chủ nhỏ, Lê Tiệm Xuyên hơi hoài nghi rằng cậu chủ nhỏ say mê người tên Morde này đến điên rồi.
Nhưng chẳng bao lâu, hắn đã tìm thấy một bộ phim khác có tên là “Ngày giỗ bên sông”.
“Vào một đêm mưa, người phụ nữ đi ngang qua bờ sông, nghe thấy được một tiếng thở lạnh lẽo mà tiếng mưa rơi không thể che đậy…”
Hết chương 85