Đồng loại với Ninh Chuẩn ư?
Lời nói đột ngột của số 4 khiến lông mày Lê Tiệm Xuyên co giật, trong đầu thình lình xuất hiện vô số phỏng đoán và nghi ngờ.
Nhưng gần như cùng lúc đó, Lê Tiệm Xuyên phát hiện khi số 4 thốt ra câu nói này, dường như vị trí chỉ mặt không phải là bàn số 9 của Ninh Chuẩn, mà là bàn số 8 của hắn.
Sự sai lệch nhỏ này lập tức khiến Lê Tiệm Xuyên nhận ra số 4 có thể đã xác định sai người và nhận thức hắn thành Ghost.
Xét cho cùng, kể từ khi bắt đầu màn chơi này, dù là giải đố hay đánh nhau, nhìn bề ngoài thì hắn mới đúng là người hiếu chiến và năng nổ nhất. Ngoài ra tối hôm qua, hắn còn ở vào tình thế bắt buộc với ba người Lauren, sau đó thông báo giết chóc liên tiếp vang lên. Thế nên suy đoán hắn là vai chính của thông báo giết chóc quả thực rất hợp lý.
Nhìn từ điểm này, số 4 hẳn chưa từng chạm trán với Ghost trong các màn chơi trước đó, bằng không sẽ không đưa ra phán đoán nhất định từ những đặc điểm nhất định.
Nhưng điều này cũng cho thấy số 4 nhờ thông qua màn chơi này mới xác định được kiến giải đồng loại. Nếu nói số 4 cho rằng đồng loại không phải là Ninh Chuẩn, mà là hắn, vậy thì bọn họ rốt cuộc được xem là đồng loại trên ý nghĩa nào đây?
Ánh nến ảm đạm.
Cái bóng của mũ trùm đầu bao phủ khuôn mặt trầm tư của Lê Tiệm Xuyên, cả hắn và Ninh Chuẩn đều không lập tức đáp lại những lời này.
Ngược lại, số 7 nghe xong lời nói của số 4, đột nhiên bật ra tiếng cười trầm khàn: “Tôi cũng nghe thấy thông báo giết chóc này. Song sát, không hổ là Ghost xếp đầu bảng. Trong trò chơi hộp ma sẽ không xuất hiện tên hiệu trùng lặp, tôi tin rằng Ghost đang ở đây, nhưng Ghost có mặt trong bữa cơm của chúng tay hay không thì chưa chắc.”
Giọng số 4 đanh lại: “Có ý gì?”
“Vị đây có thể vào tới vòng này, tôi không tin vị đây không nhìn thấy mẩu tin tình báo kia, số 4.”
Đường nhìn của số 4 dao động giữa ba người Lê Tiệm Xuyên, “Ghost có 40% khả năng không phải là người chơi hộp ma, mà là một sự tồn tại giống như bug. Ghost có thể có khả năng tự do di chuyển trong trò chơi, hoặc là thuộc về Pandora bí ẩn.”
“Ghost vốn dĩ không thể có đồng loại.”
Giọng nói của số 7 mang theo chế giễu lạnh như băng và nỗi sợ hãi sâu thẳm tối tăm, vang lên trong toa ăn trống rỗng giống như lời thì thầm của phù thủy: “Ghost là linh hồn quỷ dữ chân chính, hồi sinh từ cái chết chỉ vì thoát khỏi lồng giam và trở về thực tại __ Đây là lời tiên tri của thần linh.”
Chút tâm trạng căng thẳng mà số 4 vừa lộ ra đã nhanh chóng tan biến theo lời nói của số 7.
Số 4 hơi điều chỉnh tư thế ngồi, nói: “Thần hay không thần, tôi không có tín ngưỡng. Về chuyện tình báo… những người chơi trên hạng 10 đều có suy đoán tương tự, nhưng không có chứng cứ xác thực, độ tin cậy rất thấp. Thay vì nói là tình báo, không bằng nói là mồi nhử gây chia rẽ lòng người.”
“Có một số thế lực muốn một trò chơi mà kiến cắn chết voi. Chỉ thế thôi.”
Trước sự bất cần và suy đoán của số 4, số 7 im lặng vài giây, gàn dở cười lên rồi lắc đầu nói: “Không, bà đây không tưởng tượng nổi đâu. Tôi đã trải ra một chuyện, bà bạn ạ. Ở màn chơi trước, tại một thị trấn kinh dị, tôi đã nhìn thấy một cuốn sách —”
Sau khi thốt ra từ cuốn sách, số 7 như đụng phải điều cấm kỵ nào đó mà khựng lại, kiềm chế thành một nụ cười ngắn sắc bén: “Đó là nội dung vô cùng thú vị.”
Điệu bộ của số 4 vẫn giữ vững hoài nghi.
Số 4 dường như không tin lời số 7, im lặng không trả lời, nhưng đường nhìn cứ rơi vào người Lê Tiệm Xuyên, như thể muốn nhìn xuyên qua áo choàng để thấy cái gì đó.
Sau hai buổi tối, Lê Tiệm Xuyên lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, một lần nữa cảm giác thấy sự bức bách đã lâu không gặp, nhưng chút hoang mang hiện tại không đủ để thực sự làm cho hắn rơi vào mơ màng, mà lại có thể trở thành một manh mối cho hắn.
Chờ cuộc thăm dò ngắn ngủi giữa số 7 và số 4 kết thúc, hắn mới như thản nhiên nói: “Tôi không nghĩ mình có đồng loại đâu.”
Đôi mắt của số 4 rất bình tĩnh, đúng như dự đoán, số 4 không hề tỏ ra ngạc nhiên khi Lê Tiệm Xuyên thừa nhận danh tính Ghost.
Nhưng những lời tiếp theo của số 4 lại khiến Lê Tiệm Xuyên có chút kinh ngạc.
“God của California, tôi nghĩ ngài đã nghe qua nó.” Số 4 nói, “Tôi đã sống ở đó, giống như ngài vậy, với tư cách là người cải tạo của Phòng thí nghiệm.”
Lê Tiệm Xuyên không trả lời.
Hắn bình tĩnh liếc nhìn Ninh Chuẩn ở xéo phía sau.
Khi hắn và Ninh Chuẩn vượt màn chơi thứ hai, có người chơi từng đề cập đến cách nói người cải tạo này. Lúc đó, sự bình tĩnh thường ngày của Ninh Chuẩn đã rạn nứt ngay tại chỗ, nhấc chân đạp người chơi đó ra ngoài.
Lúc này, trong ánh sáng ảm đạm và sương mù quấn quanh, Ninh Chuẩn một tay chống cằm, lười biếng ngồi trên ghế, giống như không hề phản ứng với lời thăm dò này.
Nhưng Lê Tiệm Xuyên để ý thấy phần mu bàn tay nhỏ bé chống ở cằm của Ninh Chuẩn có mạch máu màu xanh phồng lên như thể sẽ đứt đoạn bất cứ lúc nào.
Chiếc áo choàng đen dày bao bọc lấy cơ thể cậu.
Hơi thở u ám lạnh lẽo quanh quẩn người cậu, không khí xung quanh có chút nhớp nháp, giống như gió tanh thổi tới từ địa ngục.
“God thôi mà.”
Mu bàn tay tái nhợt không tiến vào bóng tối, Ninh Chuẩn khẽ cười một tiếng, giọng nói khàn và nhẹ nhưng giống như hơi thở của rắn độc: “Người cải tạo gì chứ, chưa nghe qua bao giờ.”
Số 4 đột nhiên cảm giác được nguy hiểm mãnh liệt.
Vốn còn muốn dẫn chứng cứ để biện minh nhưng khi tầm mắt như có như không buông xuống, số 4 chợt có cảm giác khiếp đảm tim bị bóp chặt, như thể chỉ cần nói ra thêm một chữ nữa thôi, bóng tối xung quanh sẽ chợt nứt ra một cái miệng to lớn và gớm ghiếc, xé nát mình ngay lập tức.
Gió âm lạnh quấn lấy cổ, bàn tay ướt đẫm mồ hôi nắm chặt tay ghế, một lúc sau mới từ từ thả ra.
Cuối cùng, số 4 không lên tiếng nữa.
“Vì vậy bà muốn nhờ vả Ghost.”
Ninh Chuẩn nhẹ nhàng chuyển đề tài, ý cười trong giọng nói không giảm, “Nhưng chúng tôi không quan tâm đến lá phiếu cam kết* của bà, chúng tôi chỉ cần manh mối liên quan đến đáp án. Đây mới được coi là một thương vụ hợp lý.”
*Từ gốc là “Đầu danh trạng”: là việc phải làm một số việc, để cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng trở cờ theo phía bên kia.
Số 4 cúi đầu, khàn giọng nói: “Nửa giờ sau bữa tối, đồ sẽ được đặt ở phòng WC chỗ nối toa.”
Ninh Chuẩn hứa hẹn: “Nếu như manh mối không có vấn đề thì bà sẽ sống sót rời đi.”
Đây là một thỏa thuận tốt.
Nhưng Lê Tiệm Xuyên biết rõ một điều, từ thời điểm số 4 phu nhân Penny bắt đầu ra tay với Smith, bà ta không chỉ muốn một lời hứa sống sót qua màn. Chẳng qua bà ta quá xui, Ninh Chuẩn mới là Ghost, vả lại cậu không hề hứng thú với những gì bà ta nói.
Số 7 dường như không tin Ghost đang ở trong số họ, lạnh lùng nhìn Ninh Chuẩn và số 4 nói chuyện với nhau, có chút cộc cằn cắt miếng bít tết vốn đã nguội.
Số 7 vẫn tự tin như trước.
Lê Tiệm Xuyên quan sát biểu hiện số 4 và số 7, thản nhiên cầm dao nĩa lên.
Chỉ riêng cuộc đối đầu khó hiểu này đã tốn quá nhiều thời gian, chỉ còn vài phút nữa là chín giờ. Tiếp theo là một trận chiến cam go, hắn phải ăn no căng bụng.
Bữa tối của Pandora không bao giờ thay đổi vì bất cứ điều gì.
Khi Lê Tiệm Xuyên vừa uống xong ngụm rượu đỏ cuối cùng, bóng tối quen thuộc và cảm giác choáng váng bao trùm lấy hắn.
Sau cảm giác không trọng lượng ngắn ngủi, hai chân hắn chuẩn xác giẫm lên mặt đất.
Một tia sáng yếu ớt đột nhiên bắn vào đôi đồng tử đang hé mở của hắn.
Lê Tiệm Xuyên nheo mắt và hơi nâng người dậy.
Ngọn đèn nhỏ trên trần khoang tỏa ra ánh sáng yếu ớt, sau bữa tối, hắn trở lại khoang như thường lệ, nhưng khác ở chỗ là hắn không quay lại khoang số 8 của Ninh Chuẩn, mà là khoang số 6 nơi hắn vốn nên ở.
Lê Tiệm Xuyên không ngạc nhiên chút nào.
Hắn nhìn quanh khoang, đứng dậy cầm lấy áo khoác và kéo chiếc vali nhỏ ở dưới gầm giường ra.
Quả nhiên, những món đồ trong vali nhỏ vốn được hắn chuyển tới để ở chỗ Ninh Chuẩn đều đang nằm ngăn nắp trong vali, hình như chẳng bao giờ bị di dời qua.
Lấy khẩu súng và ống nhòm từ bên trong ra nhét vào túi, Lê Tiệm Xuyên đi đến gần cửa khoang, lắng nghe chuyển động trên lối đi, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Lối đi nhỏ vào ban đêm vắng tanh yên tĩnh, nhỏ hẹp chật chội.
Lê Tiệm Xuyên nhìn về cuối lối đi, một chiếc ghế trống đang tựa ở đó, không có nhân viên trực đêm.
Hắn quay đầu lại, không đi vào khoang số 8 tìm Ninh Chuẩn, cũng không để ý đến động tĩnh của các khoang khác, thay vào đó, hắn quay thẳng người bước ra khỏi toa hạng nhất, băng qua lối đi của toa hạng hai, đến trước cửa toa ăn uống.
Cửa kính bị nhuốm một màu tối đen, mơ hồ phản chiếu bóng dáng của Lê Tiệm Xuyên, nhưng không hiện ra chút cảnh tượng nào bên trong.
Đường cằm mạnh mẽ có râu lún phún, cổ áo hơi hạ xuống được dựng thẳng, bóng mờ thấp thoáng, Lê Tiệm Xuyên châm một điếu xì gà ở trước cửa, giơ tay gõ cửa.
“Cộc, cộc, cộc…”
Tiết tấu gõ cửa cứng nhắc và đơn lẻ, là Lê Tiệm Xuyên bắt chước theo tiếng gõ cửa vào buổi tối đầu tiên.
Cửa toa ăn rung nhẹ, bóng tối bị giam cầm trong tấm kính hình chữ nhật bị chấn động vỡ thành từng mảnh.
Tay nắm cửa phát ra tiếng ken két, không ai động vào mà tự nó xoay nửa vòng.
Lê Tiệm Xuyên nhướng mày, ngậm xì gà kéo cửa ra, bước vào toa ăn tối đen.
Khi đã thực sự bước vào thì bóng tối không thể xuyên thủng bị cánh cửa niêm phong lại mới hoàn toàn biến mất.
Đôi giày da nện mạnh trên sàn lát thép, không gian chìm trong bóng tối sâu thẳm, vô số đốm sáng lơ lửng từ xa quét qua ngoài cửa sổ.
Lê Tiệm Xuyên để ánh sáng xuyên xẹt qua bên mặt, ánh mắt chuẩn xác bắt lấy bóng dáng gầy gò đang ngồi bên cửa sổ trong bóng tối.
“Không thích bật đèn à?”
Lê Tiệm Xuyên phun ra một vòng khói, lững thững đi tới, ngồi xuống đối diện với cái bóng kia.
Quầng sáng chợt rơi xuống bóng người kia, rọi sáng nửa khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt đen đã không còn vẻ đờ đẫn và âm u.
Hơn quá nửa cơ thể nhỏ bé của Marcus nằm trong bóng tối dưới bàn ăn, cổ và cằm được quấn trong khăn quàng cổ dày.
“Bóng tối sẽ mang lại cho con người cảm giác an toàn lớn nhất.” Marcus dừng lại một chút, nói, “Tôi vẫn luôn biết ơn sự giúp đỡ của ngài, ngài Berlick.”
Giọng nói non nớt, có hơi khàn.
Nếu như không gặp nhau trong hoàn cảnh này thì Marcus sẽ không khác gì so với những đứa trẻ bình thường khác.
Nó gầy tong và nhỏ bé, mặc áo sơ mi và quần yếm chỉnh tề, giống hệt một quý ngài nhỏ nhắn dễ thương, tóc dài chấm tai, hai chân đặt lên thành ghế, nhẹ lắc lắc. Mắt nó đen nhánh, lóe lên chút ngây thơ trong sáng, nghiêng đầu nhìn Lê Tiệm Xuyên chằm chằm.
Dáng vẻ này hoàn toàn khác với đứa trẻ u ám không có cảm giác tồn tại vào ban ngày.
Lê Tiệm Xuyên đánh giá Marcus, lắc đầu: “Nhóc biết rõ đó không phải là tôi. Huống hồ, cũng không thay đổi được cái gì.”
Marcus nhìn chằm chằm Lê Tiệm Xuyên, khóe miệng vùi trong chiếc khăn khẽ hơi nhếch, mắt cong cong cười: “Không hề gì, ngài Berlick. Không ai có thể thay đổi được gì cả. Kể từ lúc tôi bước lên đoàn tàu này, tất cả đều đã không thay đổi được nữa.”
Nó với hai cánh tay đến mặt bàn, nhẹ nhàng nằm úp sấp phía trên, ánh mắt toát ra sự tò mò và hoạt bát như trẻ thơ: “Nhưng tôi muốn biết, ngài Berlick tìm thấy tôi sau khi đánh bại ông Wood sao?”
Nhìn vào mắt Marcus, cảm giác ủ dột đọng ở lồng ngực của Lê Tiệm Xuyên ngày càng nghiêm trọng.
Hắn chậm rãi rít một hơi thuốc, sau đó dập tắt điếu xì gà trong tay: “Có thể nói như vậy.”
“Tôi đã đoán ra sự khác biệt trên người ông ta, cho rằng đã có chuyện đã xảy ra với ông ta mà người khác không biết được trong lần cách ly đầu tiên. Ông ta hẳn đã tiếp xúc gần gũi với nhóc trong lần cách ly đầu tiên vì ông ta đã biết tỏng thân phận của nhóc và liên lạc với nhóc. Ở lần cách ly thứ hai, tức là đêm qua, ông ta biến mất trong bữa ăn tối, chắc là đã quyết định hoặc có một khoản mặc cả nào đó nên đã liên lạc lại với nhóc và tiến hành một cuộc giao dịch.”
Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên không chút che giấu lướt qua mặt Marcus, bắt lấy biểu cảm tinh tế của nó.
“Ông ta nói với nhóc sự khác biệt giữa hiện thực và nơi này, nói với nhóc về người từ ngoài đến và người giám thị, đồng thời hứa hẹn sẽ sử dụng hộp ma thuật để đưa nhóc ra khỏi đây.” Lê Tiệm Xuyên nói, “Nhóc đã đồng ý nhưng chắc là đang lừa ông ta.”
Động tác bẻ tay chơi đùa của Marcus khựng lại, đôi mắt đen sáng ngời chuyển động sau kẽ bàn tay: “Người lớn rất thích lừa gạt.”
Lê Tiệm Xuyên hỏi: “Ông ta đề nghị điều kiện gì?”
Hắn hỏi câu hỏi này nghe đến qua loa cho có, như thể thuận miệng hỏi tối nay ăn món gì, thờ ơ tùy ý, Marcus trả lời cũng khá thoải mái.
Nó khe khẽ nói: “Ông Wood nói đêm nay tôi có thể chơi trò tàng hình. Ông ta muốn tôi gọi mọi người đến chơi, sau đó giết hết…”
Lê Tiệm Xuyên nhìn vào các biểu hiện trước đó của Wood và những nhận xét về Ghost trên bàn ăn vừa rồi, hắn còn tưởng rằng ông ta là một người chơi thâm niên, nhưng không ngờ ông ta lại hao tổn thời gian chân không để thực hiện một thỏa thuận, càng không ngờ điều kiện là thế này.
Lợi bất cập hại.
Lê Tiệm Xuyên nói: “Ông ta có lẽ không biết nhóc không thể giết tất cả mọi người cùng một lúc.”
Marcus dùng ngón tay út gãi má và lẩm bẩm: “Ông Wood có hơi ngốc, nhưng tôi không nghĩ ông Wood quan tâm đến điều này. Ông ta là người từ ngoài đến khác với các người, thứ ông ta muốn… không giống.”
Lưỡng lự hai giây, Marcus mới moi ra được những từ ngữ có thể diễn tả được.
“Thứ ngài muốn và thứ ông ta muốn cũng không giống nhau.”
Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm vào Marcus: “Bằng không thì nhóc thực sự có thể đồng ý với điều kiện của ông ta. Nếu nhóc nhắc nhở ông ta trong lúc giao dịch rằng nhóc không thể tùy thích giết tất cả mọi người, thì chắc chắn ông ta sẽ thay đổi điều kiện thay vì tiếp tục ngu dốt sử dụng điều kiện trái với quy tắc và có thể bị vô hiệu bất cứ lúc nào này.”
Marcus chớp mắt: “Thực ra, dù ông Wood có đưa ra điều kiện gì, tôi cũng không thể đồng ý với ông ta…”
Lê Tiệm Xuyên nhướng mày: “Bởi vì nhóc chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi đây sao?”
Những ngón tay lại dựng lên, Marcus tiếp tục chơi đùa với bàn tay của mình giống như một cậu bé hư lơ đãng trong giờ học. Miệng không trả lời câu hỏi của Lê Tiệm Xuyên mà chỉ nói: “Cái hộp đen nhỏ không đó không có ở trên người tôi, coi như các người biết những chuyện đó đi nữa thì cũng không tìm ra nó đâu.”
“Tôi không phải là người giám thị mà ông Wood nói. Trước khi ông ta nói với tôi những điều này, tôi không biết gì cả. Việc các người có phải là người từ ngoài đến hay không không quan trọng, chúng ta chỉ ngồi cùng một chuyến xe lửa mà thôi.”
Marcus đếm từng ngón tay một và nói.
Lê Tiệm Xuyên kiên nhẫn nghe nó nói xong, hơi rụt vai lại, nặn ra một hơi thở nặng nề từ trong lồng ngực.
Mùi khói cay và mát lạnh quyện trong hơi thở, các dây thần kinh trong đầu Lê Tiệm Xuyên bị châm chít lành lạnh. Hắn nhìn Marcus, nghĩ ngợi nói: “Ở mùa đông đầu tiên, Thompson tiết lộ bí mật của nhóc, chỉ có một hành khách mất tích trên tàu, không hề xuống tàu.”
“Sau đó, mùa đông thứ hai ra đời, nhóc giết tất cả mọi người để trả thù.”
Lê Tiệm Xuyên bình tĩnh nói: “Vậy thì, Marcus, mẹ của nhóc đâu rồi?”
Các ngón tay của Marcus gập lại.
Nó nhìn Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên nói: “Có rất nhiều người đang đợi bên ngoài toa ăn uống, không bằng gọi bọn họ vào trước đã. Mà nhóc có xem qua Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông chưa? Các thám tử luôn cần một vài khán giả, dù nhóc và tôi có thể không quá hoan nghênh bọn họ.”
Hết chương 132