Lại có vài tiếng thét chói tai vang lên.
Phu nhân trẻ tuổi té ngã trên đất, hai chân mềm nhũn như sợi mì, căn bản là đứng dậy không nổi.
Hai người phụ nữ có mang theo người hầu vô cùng hoảng sợ, một trong số đó biết phu nhân trẻ tuổi, run rẩy đưa tay dìu cô đứng lên, giọng nói căng thẳng nức nở:
“Chúa ơi! Riley, Feena, đó là quần áo Ellen, bọn họ, bọn họ không phải là đang tìm công cụ dọn dẹp lò sưởi hay sao…”
Các quý cô co rúm thành một nhóm.
Giọt mưa đùng đùng đập vào cửa sổ, sấm chớp lóe lên bạch quang chói mắt.
Hình người cao gầy vặn vẹo dính trên cửa, trông rất đáng sợ, tựa như có người đang gắt gao cạy mở cửa sổ, nhìn trộm người trong nhà.
Người đàn ông trung niên đang ngồi gần cửa sổ an ủi vợ của mình, hàm dưới của ông ta run lập cập, cố lấy dũng khí, bước dài đến chỗ bức màn cửa sổ đã bị xốc lên, kéo lại, sau đó cực kỳ nhanh chóng ôm vợ của mình đang thét chói tai rời xa cửa sổ, đến giữa phòng khách:
“Không có chuyện gì nữa, Emily, không có chuyện gì nữa, đó chẳng qua chỉ là một bóng cây…”
Ngay cả giọng nói ông ta cũng đang run run.
Trong cơn giông bão, một màn khủng bố như vậy xuất hiên tại trang viên bỏ hoang, ai cũng không thể bình tĩnh nỗi.
Nhóm thanh niên đang hưng phấn thảo luận về đua ngựa và mấy người đàn ông đang thưởng tranh trên mặt đều kinh sợ, đứng đờ ra tại chỗ.
George cầm lấy mũ dạ của hắn, sắc mặt vô cùng khó coi.
Trong góc, Ninh Chuẩn kéo lấy cánh tay của Lê Tiệm Xuyên, ngẩng mặt lên nhìn hắn:
“Khang Ân cảnh thám, ta cũng sợ…”
Lê Tiệm Xuyên: “…”
Người giúp nữ thi nhét ruột lòi vào bụng đâu rồi, sợ cái lông ấy!
Lê Tiệm Xuyên mặc kệ y, vừa quay đầu, chợt nghe được tiếng két rất khẽ vang lên.
Hắn lập tức theo tiếng nhìn qua, lại nhìn thấy đèn trang trí trên trần nhà đột nhiên trầm xuống, không hề báo trước bịch một tiếng mà rơi xuống.
Bên dưới đèn treo vừa lúc là cái bàn tròn có đặt mấy ngọn nến, sau một tiếng vang rất lớn bàn tròn bị lật đổ, tất cả ngọn nến trên đó đều lăn gãy trên mặt thảm, trong nháy mắt lửa nổi lên.
“Chúa ơi!”
“Cháy… Cháy rồi!”
Phòng khách lập tức loạn thành một đoàn.
Lửa trên thảm có xu hướng lan ra, Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng đứng dậy, cuốn tấm thảm lại, tạm thời bao lấy lửa, sau đó mở cửa sổ ném tấm thảm cháy vào trong mưa.
Giọt mưa xen lẫn mùi máu tươi rơi trên nửa người của hắn, hắn liếc qua hai bộ da người kia, rồi đóng cửa sổ lại lui trở về.
Phần lớn ngọn nến đều đã tắt, trong phòng khách tối đen một mảnh, chỉ còn lại hai ngọn nến trên tay của những người đàn ông trung niên thưởng tranh kia, tản ra ánh sáng yếu ớt.
“Rời khỏi nơi này!”
Một gã thanh niên trẻ tuổi mang giày bốt đột nhiên đứng lên, sắc mặt tái nhợt, kích động nói:
“Tên xa phu và hầu gái kia chết rất quỷ dị, bọn họ mới rời khỏi phòng khách chỉ có hơn 10 phút! Là ai giết bọn họ? Tôi cho rằng không ai có thể nhanh như vậy mà hoàn thành chuyện đó…”
Hô hấp của gã có chút dồn dập, “Trời mới biết cái trang viên u ám này có cái gì…”
“Rời khỏi? Chúng ta rời khỏi như thế nào?”
Một người trẻ tuổi thấp bé hỏi lại, “Đừng nói đùa chớ, Brooke, bên ngoài mưa quá to, xe ngựa của chúng ta cũng không có biện pháp vượt qua con sông kia, chúng ta sẽ bị chết đuối!”
Brooke lắc đầu, kiên quyết nói: “Chúng ta có thể cưỡi ngựa đi, sau đó bơi qua sông. Con sông kia không rộng, cũng không sâu, cho dù trận mưa to này có làm cho mực nước dâng lên, tôi cũng có lòng tin mà bơi qua được… Các cậu thì sao, các cậu ai đi cùng tôi? Cùng rời khỏi chỗ này?”
Không có ai đáp lại gã.
Thanh niên thấp bé khuyên hắn: “Đừng đi, Brooke… Tôi cảm thấy ở cùng một chỗ với mọi người chờ đợi sẽ an toàn hơn.”
Brooke không để ý đến hắn.
Gã khẽ cắn môi, một mình bước nhanh đi ra phòng khách, không để ý đến lời can ngăn của bằng hữu.
Lê Tiệm Xuyên từ lúc Brooke rời khỏi liền chú ý động tĩnh trong dinh thự.
Nhưng kỳ quái chính là, đợi trong chốc lát, vẫn không nghe được tiếng đóng mở cửa truyền đến, trong hoa viên cũng không có tiếng ngựa kêu.
Mưa to có thể át đi một số âm thanh, nhưng không có cách nào át đi hết thảy.
Trong lòng Lê Tiệm Xuyên dâng lên dự cảm bất thường, hắn chủ động vịn xe lăn của Ninh Chuẩn, đưa y ra phía sau che lại.
Ninh Chuẩn phảng phất như minh bạch hắn đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên mở miệng nói: “Vừa rồi vị Brooke tiên sinh là muốn cưỡi ngựa đi sao? Nhưng dường như ta không nghe được tiếng mở cửa.”
Thanh niên thấp bé lập tức biến sắc.
Khoảng cách từ phòng khách đến cửa dinh thự chỉ có hơn mười mét, thanh niên thấp bé hít sâu một hơi, cướp lấy ngọn nến trong tay của người đàn ông trung niên, rồi đi nhanh ra cửa.
Người đàn ông trung niên không kịp phòng ngừa, ngoài mạnh trong yếu mà mắng: “Thật sự là ranh con không có giáo dưỡng! Ai cho ngươi lấy ngọn nến của ta!”
Ông ta đi theo sau vài bước, muốn đoạt lại.
Nhưng trước ánh nến lắc lư, chiếu đến bên cạnh cánh cửa đóng chặt, là một thân ảnh đứng thẳng cứng nhắc. Nhìn bóng lưng, chính là tên Brooke ồn ào muốn rời khỏi.
Người đàn ông trung niên giễu cợt: “Ồ, đây không phải là chàng trai muốn bơi về nhà sao?”
Thanh niên thấp bé lại thở phào một hơi, đi lên kéo Brooke: “Đừng xúc động mà Brooke, bên ngoài mưa thật sự quá to, trấn Derain hiếm khi có giông bão như vậy, có khả năng rất nhanh sẽ ngừng thôi…”
Âm thanh của hắn dần dần biến mất trong cuống họng.
Trong tay của hắn là cánh tay lạnh lẽo ẩm ướt của Brooke, tay áo vẫn còn đang nhỏ nước. Hắn chú ý tới dưới chân của Brook là một vũng nước.
Dinh thự luôn đóng cửa, Brooke không có đi ra ngoài, vậy tại sao cả người đều bị ướt?
Người thanh niên thấp bé trong lòng phát lạnh, hắn vô thức lui về phía sau một bước, lại đã quên buông cánh tay của Brooke ra.
Brooke bỗng chốc túm ngược lại hắn, thẳng tắp mà quay lại, một gương mặt trắng xanh sưng vù nổi đầy bọt nước đối diện với phòng khách, hai tròng mắt sắp lòi ra ngoài.
“A!”
Người đàn ông trung niên không cần ngọn nến nữa, lảo đảo chạy trở về.
Lúc này ngay cả tiếng thét chói tai đều như bị tắc nghẽn.
Không ai dám phát ra một tiếng động, trong phòng khách chỉ còn tiếng thở dồn dập kiềm nén hoảng sợ.
Thanh niên thấp bé cứng ngắc đứng ở chỗ cửa ra vào trong chốc lát, chợt vươn tay kéo cửa ra.
Nhưng vô luận hắn dùng bao nhiêu khí lực, cửa dinh thự đều không chút xê dịch.
Hắn lui về sau, đem ngọn nến đặt trên cái bàn tròn: “Cửa không mở ra được, chúng ta không thể rời khỏi nơi này. Brooke đứng ở bên cạnh cánh cửa, toàn thân đều ướt đẫm…”
“Cửa sổ, có thể rời khỏi từ cửa sổ không?”
Một giọng nữ dịu dàng bối rối vang lên.
Mọi người trong phòng khách nhớ tới hành động ném thảm lúc nãy của Lê Tiệm Xuyên, lập tức có một gã trẻ tuổi tiến lên, đi mở cửa sổ.
Nhưng trong nháy mắt cửa sổ mở ra, hai bộ da người không nhúc nhích tí nào dính trên cửa sổ thủy tinh dường như đang sống lại, phát ra tiếng kêu khè khè tựa như loài rắn, một trái một phải mà chụp lên hai bên mặt của người trẻ tuổi, kéo hắn ra ngoài cửa sổ.
Người trẻ tuổi vịn lấy cửa sổ, liều mạng giãy dụa.
“Cứu mạng! Cứu mạng —!”
Tiếng kêu của hắn từ khe hở da người phát ra.
Đương lúc hắn giãy dụa, Lê Tiệm Xuyên thị lực hơn người trong nháy mắt đã thấy được cái gì đó.
Có một đồ vật tựa hồ ở sau lưng người trẻ tuổi chợt lóe lên rồi biến mất.
“Kyle!”
Vài tên thanh niên đua ngựa nhanh chóng kịp phản ứng, nhào tới kéo lấy thân thể của Kyle. Lê Tiệm Xuyên và George cũng vội vàng đi lên hỗ trợ.
Da người sức lực rất mạnh.
Mấy người đàn ông vậy mà không có đủ khí lực đem Kyle lập tức kéo trở về được.
Nhưng rất nhanh, sau một trận điên cuồng phát lực, Lê Tiệm Xuyên cũng cảm giác được đối phương buông lỏng, Kyle được bọn họ kéo lại, quán tính làm cho nhóm thanh niên lui về phía sau mấy bước, Kyle bịch một cái đè lên hai người phía sau.
“Nè, Kyle, đứng lên…”
Một người đẩy Kyle ra, lại bỗng nhiên sờ tới một cỗ máu me nhầy nhụa.
Trên cửa sổ vang lên âm thanh lách cách.
Một đạo sấm sét nhoáng lên, làm cho phòng khách một trận sáng ngời.
Thình lình, lại có thêm một bộ da người đang nhỏ máu khác, dính ở trên cửa sổ thủy tinh.
Trong phòng khách yên tĩnh, tất cả mọi người đều không kiềm được mà phát run.
“Tới đây, tất cả mọi người đều tới đây đi!”
Người đàn ông có bộ râu quai nón đang cầm một cây nến cuối cùng gào lên.
Ngọn nến trong tay ông ta bị gió từ ngoài cửa sổ thổi vào làm lay động không ngừng, phảng phất như tùy thời đều có thể tắt.
Ông ta dẫn đầu chiếm lấy vị trí trung tâm trên bàn tròn.
Liên tục tử vong quỷ dị làm cho trên mặt mọi người đều là hoảng sợ, bọn họ như được đánh thức, rất nhanh đi tới, vây quanh cái bàn tròn có cắm một ngọn nến, dường như chỉ có chút ánh sáng này mới mang lại cảm giác an toàn cho bọn họ.
Một vị phu nhân nghẹn ngào nắm lấy thập tự giá trên ngực của mình, thấp giọng cầu nguyện chúa trời.
Vài tên trẻ tuổi cũng cũng không dám lộn xộn, mây đen tử vong bao phủ bọn họ.
Lê Tiệm Xuyên một tay ôm Ninh Chuẩn, ngồi ở vị trí bên cạnh.
Loại tình huống này cũng bất chấp mọi thứ, nếu tiếp tục để Ninh Chuẩn ngồi trong xe lăn cũng không an toàn.
Một khi Ninh chuẩn tử vong, mà hắn nhờ có y nên mới tiến vào trò chơi Ma Hộp được, hắn sẽ nhận kết quả gì, cũng không dám xác định.
Ánh nến chiếu sáng một vòng những gương mặt trắng bệch.
Trong đó thiếu đi cặp vợ chồng trung niên. Nhưng không có ai dám hỏi. Chỉ là sắc mặt của bọn họ ngày càng tái nhợt.
Lê Tiệm Xuyên quan sát những người bên cạnh, tinh thần tập trung cao độ.
Hắn cảm thấy tình huống trước mắt không thích hợp.
Nếu như tử vong trong trò chơi không có lý do sẽ không xuất hiện, như vậy điều kiện kích phát tử vong của mấy người vừa rồi là cái gì, mới dẫn tới tử vong?
Xa phu và hầu gái biến thành bộ da bị treo trên cây, đèn treo rơi xuống, Brooke đứng ở cửa giống như bị chết đuối, vợ chồng trung niên yên lặng biến mất, còn có Kyle bị da người ở cửa sổ lột da…
Lê Tiệm Xuyên chắc chắn, nhất định còn một thứ gì đó, mà mình không chú ý đến.
Hắn nhớ tới ban nãy phía sau Kyle chợt lóe lên cái gì đó, theo bản năng nhích về phía sau, khóe mắt chú ý đến sau lưng của những người bên cạnh.
Anna ngồi ở bên tay phải của Lê Tiệm Xuyên, sắc mặt rất trắng, nhưng thần sắc miễn cưỡng coi như trấn định. Bên cạnh Anna, là thiếu niên tàn nhang, sau đó là George.
“Đây là nơi quái quỷ gì đây!”
Có người sụp đổ mà tự lẩm bẩm, “Nhất định là ta đang nằm mơ…”
George khàn giọng nói: “Là thật, truyền thuyết về trang viên Grith là có thật… Molly phu nhân nhất định còn ở trong tòa trang viên này, đây là trừng phạt đối với những người tự tiện xông vào như chúng ta! Các ngươi còn nhớ rõ lúc đi vào đây hay không, người trông coi trang viên đã nói những gì?”
“Hắn nói với chúng ta là không được đi lung tung, ở trong phòng khách đợi mưa tạnh…”
Hai mắt George lóe lên có chút đáng sợ, “Người chết đều là những người muốn rời khỏi phòng khách.”
“Vậy, vậy thì chúng ta chỉ cần ngoan ngoãn ngồi chờ ở trong phòng khách, sẽ không phải chết?”
Một người trẻ tuổi hỏi.
“Ta đoán đúng là như vậy.” George thở hắt một hơi, “Ít nhất bây giờ chúng ta vẫn còn sống.”
Lời này tựa hồ tiêu trừ được một chút sợ hãi của mọi người.
Bọn họ thành thành thật thật ngồi vây quanh ngọn nến, không dám tùy tiện hành động.
Tựa hồ qua một thời gian ngắn, tiếng mưa rơi bên ngoài dần nhỏ đi, cũng không còn ai chết nữa.
Biểu tình của mọi người chậm rãi thả lỏng, vì muốn giảm bớt bầu không khí căng thẳng, có người kể vài câu chuyện cười, chọc cho mấy vị phu nhân lộ ra thần sắc hòa hoãn.
Nhưng báo động nguy hiểm trong lòng của Lê Tiệm Xuyên vẫn không có xu hướng giảm đi chút nào.
Trong khi cười nói, người đàn ông râu quai nón khi nãy đề nghị mọi người ngồi cùng một chỗ móc đồng hồ bỏ túi ra:
“Mưa nhỏ đi rồi, hy vọng trước khi trời tối, chúng ta có thể kịp chạy về nội thành, buổi tối sau cơn mưa đường vô cùng khó đi…”
Nắp mạ vàng bật ra, giọng nói của ông ta chợt dừng lại.
“Sao vậy, Carter tiên sinh?”
Người phụ nữ bên cạnh ông ta nghi hoặc mà nhìn qua.
Carter râu quai nón miễn cưỡng cười nói: “À, có lẽ đồng hồ của ta hư mất rồi. Nó vẫn còn ngừng tại lúc hai giờ chiều, thời điểm chúng ta đi vào trang viên cũng là vào giờ này, có thể bị dính mưa nên hỏng rồi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Có người tay run run lấy đồng hồ bỏ túi của mình ra: “Hai giờ, của ta cũng là hai giờ, có lẽ cũng hỏng rồi…”
“Tôi cũng thế…”
“Sao có thể đều hư hết được!”
Phu nhân trẻ tuổi mặt mày cau có – Riley đột nhiên hét lên:
“Chúng ta bị nhốt ở đây rồi, đồ ngu! Mưa sẽ không ngừng, thời gian sẽ không trôi, chúng ta không đi ra được! Chúng ta vĩnh viễn sẽ bị nhốt trong trang viên ăn thịt người này!”
Cô kích động suýt chút nữa đã đem móng tay đâm lên mặt của Lê Tiệm Xuyên, từ cổ họng phát ra tiếng cười khanh khách kinh hãi:
“Đây là báo thù —! Đây là sự báo thù đối với nhóm ác quỷ ở Bạch Giáo Đường! Chúng ta đều sẽ chết…”
“Riley, cô điên rồi!”
Một người phụ nữ kéo lấy cô mà hô lên.
Có ý muốn ngăn lại sự điên cuồng của cô.
Các cô ngồi ở vị trí bên trái Lê Tiệm Xuyên.
Riley hình như muốn tìm chút cảm giác an toàn từ trên người Khang Ân cường tráng lãnh khốc, cho nên chiếm trước vị trí này.
Lúc các cô bắt đầu giằng co, Lê Tiệm Xuyên nghiêng người về phía sau nhìn trong bóng tối, thoáng cái đã nhìn thấy đồ vật xuất hiện ở sau lưng Riley.
Đó là một hàng chữ bằng máu vô cùng nhỏ.
Như là có một ngón tay thon dài dính máu, ở sau lưng cô nhanh chóng viết xuống.
Chữ bằng máu cực nhanh mà thấm vào thân thể của Riley, nếu như không phải Lê Tiệm Xuyên vẫn luôn chú ý động tĩnh xung quanh, căn bản sẽ không thể nhìn thấy.
Nhưng lúc này hắn thấy được nội dung hàng chữ bằng máu kia —
‘Đây là một tòa trang viên ăn thịt người!’
Lúc này hàng chữ bằng máu trong nháy mắt biến mất, người phụ nữ đang ngăn cản Riley đột nhiên hô lên một tiếng:
“Không! Thả ta ra! Riley… Feena! Cứu ta! Cứu ta —!”
Người phụ nữ ngồi trên ghế thân thể quỷ dị mà không ngừng thấp xuống, cô khóc lóc một tay nắm lấy cái bàn, một tay nắm chặt cánh tay Riley. Cũng có người duỗi tay kéo cô.
Nhưng căn bản không có cách nào ngăn cản tốc độ đang thấp xuống của cô được.
Cả người của cô nhanh chóng thấp xuống, sau đó giữa tiếng kêu gào thảm thiết, biến mất ngay trên bàn.
Cuối cùng trong tầm mắt của tất cả mọi người, chỉ có thể nhìn thấy một cánh tay trắng nõn run rẩy buông lỏng cánh tay của Riley ra.
Rắc một tiếng, một chùm máu tươi phun ra, bắn lên người Riley.
‘Rột… rột…’
Sau khi tiếng thét chói tai biến mất, âm thanh nhai nuốt trở nên đặc biệt rõ ràng.
Ngọn nến chỉ có thể chiếu sáng ở trên mặt bàn, mà bóng tối ở dưới bàn, trong nháy mắt trở nên cực kỳ đáng sợ.
Riley cả người dính máu ngồi ở chỗ kia, sắc mặt xanh trắng cứng đơ, ánh mắt trống rỗng. Feena bên kia không tiếng động thét lên, sau đó toàn thân run rẩy, ngất xỉu trên bàn.
Từng đôi mắt hoảng sợ đủ loại mà nhìn cái chỗ ngồi kia.
“Cô, cô ta bị ăn sạch rồi…” Một người trẻ tuổi run giọng nói.
Trong phòng khách, dưới ánh sáng, một nữ nhân còn sống sờ sờ bị ăn sống, tiếng kêu thảm thiết vẫn còn vang vọng ở bên tai.
Tất cả mọi người đều không có cách nào tiếp tục lừa mình dối người là nơi này vẫn an toàn. Bọn họ ngây người trên ghế, tuyệt vọng mà bụm mặt.
Lòng bàn tay của Lê Tiệm Xuyên chợt ngứa.
Hắn cảm giác được ngón tay của Ninh Chuẩn đang chuyển động trong lòng bàn tay của mình, viết xuống hai chữ: phụ nữ.
Lê Tiệm Xuyên có chút kinh ngạc với lời nhắc nhở này, không quá xác định Ninh Chuẩn là đang chỉ cái gì. Nói đến nữ nhân, lúc này trên bàn chỉ còn có Riley và Feena, hầu gái đi theo các cô không biết đã ở đâu rồi.
Hắn nghĩ nghĩ, vuốt ve sau lưng Ninh Chuẩn một chút.
Đôi mắt đào hoa ở sau cái kính cong cong lên, Ninh Chuẩn vùi đầu vào trong cổ của Lê Tiệm Xuyên, phảng phất như rất sợ hãi.
“Làm sao bây giờ… Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ định ngồi ở chỗ này chờ chết?”
Người đàn ông cầm chặt cái tẩu thuốc khủng hoảng nói, ánh mắt của hắn hướng về phía Carter râu quai nón tựa như cầu xin giúp đỡ:
“Carter, anh có cách nào không… Chúng ta không thể chết ở nơi quỷ quái này được!”
Carter sắc mặt cũng rất khó coi: “Đừng hoảng, trước hết mọi người đừng hoảng…”
“Chúng ta đều sắp chết rồi, sao có thể không hoảng!”
“Phải nghĩ cách, phải nghĩ cách rời khỏi nơi đây!”
Tất cả mọi người gần như sụp đổ.
Một giọng nữ chợt vang lên: “Người gác cổng đâu? Cái người trông coi trang viên đâu rồi?”
Carter lập tức kịp phản ứng: “Đúng! Đi kêu cái người đó lại! Là hắn dẫn chúng ta vào, hắn ở chỗ này nhiều năm như vậy mà không xảy ra chuyện gì, hắn nhất định biết cách rời khỏi đây! Gọi hắn tới đây!”
“Không! Không được!”
Thiếu niên tàn nhang vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên bối rối kêu lên: “Chúng ta không thể tin tưởng hắn! Từ nhỏ… Từ nhỏ tôi đã sống ở thị trấn Derain, tôi chưa từng gặp người gác cổng tại trang viên Grith! Có thể hắn là người mới đến… Cũng có thể là quái vật, nhìn hắn cường tráng như vậy…”
Lê Tiệm Xuyên đột nhiên liếc qua, một hàng chữ bằng máu nhanh chóng hiện lên sau lưng thiếu niên tàn nhang —
‘Hắn giống như quái vật, sẽ lấy rìu chém chết chúng ta!’
Đồng tử của Lê Tiệm Xuyên bỗng nhiên co lại, lập tức ý thức được chuyện gì.
Mà lúc lời của thiếu niên tàn nhang còn chưa dứt, một đạo tia chớp chiếu sáng khắp thiên địa.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy có một thân ảnh cường tráng cầm rìu đứng ở trước cửa dinh thự, tư thế của gã quái dị, máu từ trên chiếc rìu chảy xuống nhuộm đỏ cả sàn nhà, trên thân hình cường tráng đều những u nhọt máu huyết. Những cái u nhọt bằng máu đó phát ra tiếng cười hì hì của trẻ con.
“Quái, quái vật…”
Riley sững sờ, ngập ngừng.
Thanh âm bên cạnh lọt vào tai, Lê Tiệm Xuyên sống lưng phát lạnh, bỗng nhiên minh bạch hai chữ ‘phụ nữ ’ mà Ninh Chuẩn ghi vào trong lòng bàn tay của hắn là có ý gì.
Trên bàn chỉ còn lại hai người phụ nữ, Feena đã ngất xỉu, mà giọng nói của Riley thì khàn khàn chói tai, rất dễ dàng phân biệt, hơn nữa từ sau khi cô chứng kiến cái ghế ăn thịt người vẫn luôn dại ra.
Như vậy, giọng nữ dịu dàng bối rối hỏi người gác cổng, là ai?
Trên bàn này ………nhiều hơn một người phụ nữ.
*Ngũ Ngũ: mình không biết vì sao mà tác giả bỏ quên Anna cũng là nữ nhân. Hay là do Lê Tiệm Xuyên đã xem Anna là đồng minh của mình nên không tính vào? Nhưng Anna thật ra chính là một mắc xích quan trọng trong phần này.
Hết chương 11