Andreas biến sắc, muốn thúc lưỡi rìu để giết Lê Tiệm Xuyên trước nhưng không thể chống lại thời gian và không gian bất chợt đứng im.
“Chúng ta chỉ mới gặp nhau lần đầu.”
Cơ bắp trên mặt Andreas hơi phồng lên, co giật nhẹ như thể đang cố gắng kìm nén cảm xúc. Đôi mắt đỏ ngầu của gã nhìn Lê Tiệm Xuyên, đôi đồng tử run lên vì lo lắng: “Mày sẽ không lấy được tin tức gì từ tao đâu, Vua. Tao không tin mày đoán được quy tắc của tao.”
“Không, mày tin chứ.”
Lê Tiệm Xuyên hơi nhướng mày: “Tao đoán bản thân mày biết khá rõ các quy tắc của màn chơi này. Ngoài ra, mày đã hợp tác với Giám mục cánh trái, đúng không? Lý do mày đồng ý giao dịch với gã hẳn là do bọn mày đã đặt ra các quy tắc giao dịch dưới sự làm chứng của ‘thời gian chân không’ __ Gã biết quy tắc của mày, nhưng gã cũng cần con dao này là mày, vì vậy bọn mày đã đạt được thỏa thuận.”
“Là tự tao muốn giết mày.”
Biểu hiện của Andreas rất khinh thường.
Nhưng Lê Tiệm Xuyên để ý thấy ngón út tay trái của Andreas đang vô thức co giật, để lộ cảm xúc lo lắng.
“Liên quan đến việc này, tao sẽ không nghi ngờ đôi mắt của mình.”
Lê Tiệm Xuyên cười giễu: “Nếu mày đã bảo vệ Giám mục cánh trái như thế, vậy thì những lợi ích mà gã đã hứa sẽ không phải là một hoặc hai điều đơn giản.”
“Trước lượt thứ ba, tao đã rất bối rối, bởi vì chỉ cần là người có đôi mắt tinh tường, hẳn là có thể nhìn ra Giám mục cánh trái đặc biệt ghim tao. Lỗ hỏng của bàn tròn trong lượt đầu tiên, nhận được thân phận thực sự của tao trong màn chơi, bỏ phiếu ở lượt thứ hai, chọn quân cờ ở lượt thứ ba…”
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn Andreas: “Nếu đây là một màn chơi bình thường trong hiện thực thì tao có đầy đủ lý do để nghi ngờ tên giám mục kia đã gian lận.”
Andreas châm biếm: “Chứ không phải là do mày ngu hả?”
“Chiêu khích tướng này không có tác dụng với tao đâu.”
Lê Tiệm Xuyên trông rất bình tĩnh, ung dung nhướng mày nói: “Trong vụ án của lượt thứ hai, phiếu trả lời đã nói với tao rằng đây là màn chơi của tao và tao phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm. Sau đó, tao nhận được thông tin rằng trong màn chơi này không chỉ có một con quái vật hộp ma là bàn tròn.”
“Ở đây có những thế lực khác.”
“Điều này đã được xác nhận hoàn toàn trong vụ án tòa nhà giam cầm ở lượt thứ ba, sương mù đen trong phiếu trả lời không thể xuyên qua các bức tranh của phu nhân Murphy. Nói cách khác, hai thế lực này tồn tại sự giao thoa và tương tác, thậm chí là kiềm chế nhưng không thuộc cùng một loại. Nghĩ thế này, tao hình như đã hiểu ra làm sao mà một kẻ ngu xuẩn như Giám mục cánh trái lại có thể sống đến hiện tại và tại sao gã lại ghim tao như vậy.”
“Gã đã giao dịch với con quái vật nào?”
Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm vào biểu cảm nhỏ nhặt của Andreas: “Nếu như mọi suy đoán trên của tao đều được thành lập, vậy thì thời gian chân không của Giám mục cánh trái đã được sử dụng trong giao dịch với quái vật. Còn lúc gã giao dịch với mày, chắc là sử dụng thời gian chân không của mày.”
Khóe mắt của Andreas co giật, bỗng nhìn về phía Lê Tiệm Xuyên.
Andreas dường như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt dần trở nên khó coi.
Lê Tiệm Xuyên nhếch môi: “Xem ra mày đâu có ngu.”
“Tổng cộng còn lại bốn người chơi, mày và Giám mục cánh trái không có thời gian chân không, nói cách khác, trong tình huống bình thường, ngoài trừ thời gian bữa tối Pandora, mày không thể có đủ thời gian không bị gián đoạn để giải đố và suy đoán quy tắc. Cái bẫy đêm nay của mày không phải bẫy tao, mà là đang bẫy chính mày đấy.”
“Vả lại, nếu tao đoán đúng, Giám mục cánh trái chắc chắn sẽ tìm Bộ binh để hợp tác và muốn lừa thời gian chân không của Bộ binh, sau đó sẽ giết tao…”
“Bằng cách này, không ai có thể giải được câu đố ngoài thời gian bữa tối.”
“Lý do vì sao gã làm điều này ư, tao đoán, hoặc là ở trên bàn tròn, gã sẽ nhận được sự giúp đỡ đặc biệt từ một thế lực nào đó, hoặc là chính gã cũng không biết đáp án hoàn chỉnh, nhưng gã tự tin rằng khi bị trì hoãn đến thời gian bữa tối, gã sẽ thu thập đủ bằng chứng để hoàn thiện sự thật.”
Andreas không nói gì, nhưng lông mày lại càng cau chặt.
“Nhưng bất kể là trường hợp nào đi nữa, gã cũng không thể chia sẻ hộp ma với những kẻ được gọi là đồng minh. Thậm chí có thể nói các quy tắc của giao dịch có thể có kẽ hở, gã sẽ sử dụng kẽ hở này để giết bọn mày.”
Lê Tiệm Xuyên nghiêng đầu: “Tuy nhiên, tao không nghĩ Bộ binh sẽ đồng ý với giao dịch của Giám mục cánh trái. Vì vậy, chắc là mày cũng nhận được mệnh lệnh thứ hai của Giám mục cánh trái, chính là sau khi giết tao, sẽ là truy sát Bộ binh.”
Đôi mắt lạnh băng của Andreas khẽ chuyển động, cuối cùng cũng để lộ tâm trạng ngạc nhiên và hoài nghi.
Sơ hở nhỏ này lọt vào mắt Lê Tiệm Xuyên, trái tim treo cao của hắn đã được hạ xuống đầy an toàn và sảng khoái ___ Toàn bộ suy đoán của hắn đều trúng phốc.
“Cho nên…”
Đôi mắt của Andreas tối sầm lại: “Mày nói nhiều như vậy là vì muốn thực hiện giao dịch với tao hả?”
“Không, tao muốn giết mày.”
Lê Tiệm Xuyên nhướng mày cười, đôi mắt xám hiện lên màu sắc giá lạnh.
Andreas không hiểu, nụ cười lo lắng xuất hiện trên gương mặt.
Lê Tiệm Xuyên làm như không thấy và nói tiếp: “Tự lãng phí thời gian chân không nhưng chỉ đổi về mối nguy hiểm đang rình rập, đây là chuyện mà những thằng ngu sẽ làm. Nếu tao làm thế thì con đường tiếp theo của tao chỉ có một, giết Giám mục cánh trái hoặc là đọ sức với gã để xem sự thật của người nào hoàn chỉnh hơn trong bữa tối.”
“Đây tương đương với việc đưa quyền hạn sinh tồn vào tay kẻ khác, cực kỳ bị động và mạo hiểm.”
“Nhưng nếu tao sử dụng thời gian chân không này để giết mày vậy thì chỉ còn ba người chơi trong màn chơi này, đồng thời cũng đạt được điều kiện còn lại ba người là có thể qua màn. Lúc bữa tối đến, tao sẽ là người đầu tiên đưa ra suy luận, dù cho tao thất bại thì tao vẫn có thể chọn qua màn ngay tại chỗ và rời khỏi đây.”
“Điều này không chỉ đảm bảo tao có thể sống sót, mà còn cắt đứt cơ hội suy luận của Giám mục cánh trái…”
Một tia ngỗ ngược tùy hứng xẹt qua gương mặt dưới vành nón của Lê Tiệm Xuyên, thờ ơ nói: “Tất nhiên cách làm này cũng đầy bất trắc, nhưng nó chắc cú hơn một cuộc giao dịch vô bổ rất nhiều.”
Các cơ bắp trên cánh tay của Andreas co giật một cách bất an.
Andreas cười khàn khàn: “Mày khẳng định nếu chọn cái sau thì mày sẽ giết được tao à? Như mày đoán, tao có sự trợ giúp của quy tắc trên phương diện giết người, đây coi như là thiên phú mà thân phận ‘Andreas’ này mang tới. Mày không phải là đối thủ của tao…”
Lê Tiệm Xuyên cười khẩy ngắt lời Andreas: “Đừng tự lừa dối mình nữa, Hiệp sĩ. Lý do tao lảm nhảm với mày lâu như vậy không phải vì tao đang chơi chiêu vườn không nhà trống và thực sự không biết quy tắc của mày, mà là tao cần lấy đáp án từ mày để xác thực một vài suy đoán của tao.”
“Khi đã nhận được đáp án thì tao chưa bao giờ keo kiệt trong chuyện giết người đâu.”
Vẻ mặt của hắn dần trở nên ác nghiệt.
Núi thây biển máu, những người từng nếm qua lưỡi dao và súng trường và những con rệp nấp trong những góc tối hút máu người, tuy cả người cùng phủ đầy máu tươi tàn nhẫn nhưng lại không giống nhau.
Đôi mắt tối tăm của Lê Tiệm Xuyên nhìn sang phía bên kia lưỡi dao, sát khí bên trong lạnh thấu xương giống như một viên đạn đen nhánh nhanh như chớp phóng ra, ghim vào cổ họng Andreas.
Rõ ràng không có cái gì ở đó, nhưng Andreas lạ lùng ngửi thấy mùi khói súng và rỉ sét.
Cảm giác ngạt thở như thủy triều dâng cao làm kẻ khác run sợ.
Andreas nhìn chằm chằm ánh sáng xanh rời rạc trong mắt Lê Tiệm Xuyên.
Muốn lui về sau nhưng lại bị trói buộc bởi thời gian chân không, chẳng thể di chuyển nhiều.
Ý cười mập mờ hiện lên trong mắt Lê Tiệm Xuyên, dường như đang đánh giá giá trị cuối cùng của Andreas.
Andreas đổ mồ hôi trán, tim đập nhanh hơn.
Với biểu hiện thờ ơ và bình tĩnh như vậy của Lê Tiệm Xuyên, Andreas không còn có thể thuyết phục bản thân rằng đối phương không đoán được gì.
Khủng hoảng ập đến, Andreas không dám chần chờ mà nói ngay: “Tao có thể hủy giao dịch với Giám mục cánh trái và đưa cho mày manh mối mà tao có được, chỉ cần…”
Lê Tiệm Xuyên thẳng thừng ngắt lời: “Quy tắc của mày là không thể chạm vào khóe mắt bị ngứa của chính mình.”
“Vua!”
Andreas không thể tin được, vành mắt nứt ra, hung hãn trừng mắt nhìn Lê Tiệm Xuyên.
Andreas muốn giãy dụa nhưng có một thế lực vô hình đang trói buộc và ăn mòn gã.
Cơ thể gã bắt đầu dần trở nên trong suốt và tan vỡ.
Lê Tiệm Xuyên vô cảm đón lấy ánh mắt của Andreas: “Mày thua ở chỗ số mày xui, tao và Giám mục cánh trái đã từng gặp Andreas nguyên bản. Trong vụ án của lượt thứ hai, Giám mục cánh trái không có thân phận quân cờ hiện tại mà là sử dụng thân phận thật ‘cục trưởng già’. Tao và gã ở trong cùng một cảnh, Andreas trong cảnh đó có thói quen chạm vào khóe mắt trong vô thức vì mắc bệnh ngứa khóe mắt.”
“Nhưng mày không có.”
“Tao đã quan sát mày từ lúc sáng sớm mày lái chiếc xe tải đến bên ngoài khu dân cư, mày không hề chạm vào khóe mắt của mày một lần nào, trừ lần duy nhất mày vô thức giơ tay lên nhưng lại dừng ở giữa chừng. Tao đoán không phải là mày có thể chịu được cơn ngứa, mà là có hạn chế nào đó buộc mày không được chạm vào khóe mắt, sơ hở này là quá mức rõ ràng.”
“Các quy tắc đều liên quan đến thân phận, manh mối và sự thật. Chạm vào khóe mắt là động tác mang tính biểu tượng của Andreas, cũng tương ứng với video giám sát trong vụ giết người liên hoàn trên đường hoa Tulip __ Vì thế, tao đặt cược lần này.”
“Hóa ra tao đã đặt cược chính xác.”
Chiếc rìu mất đi sức giữ rơi xuống sàn.
Không có bất kỳ âm thanh nào, Andreas trước mắt đã hoàn toàn biến mất.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn chiếc rìu dính máu, nheo mắt và nhếch miệng.
Những hạt mồ hôi nhỏ giọt từ đuôi tóc xám tro của hắn, hắn buông lỏng bờ vai và lưng căng cứng, phía sau lành lạnh, ướt đẫm mồ hôi.
“Đoán sai, người phải chết là mình…”
Thời gian chân không được giải trừ.
Lê Tiệm Cuyên mỉm cười, lấy con dao sắc nhọn về, liếc nhìn đôi mắt quen thuộc phản chiếu trên lưỡi dao, sâu sắc nhận ra mình thực sự là một con bạc hết thuốc chữa.
Có lẽ trước đó Ninh Chuẩn đã nói đúng, chỉ có con bạc mới thực sự phù hợp với trò chơi chết người này.
Bởi vì canh bạc lớn nhất mà con người có thể làm chính là sinh và tử.
Bộ não vận hành căng thẳng từ từ hòa hoãn lại.
Lê Tiệm Xuyên bước lên chiếc ghế đẩu và kiểm tra trần nhà, phát hiện chỗ Andreas trốn trước đó thật sự không có kỹ thuật gì đáng nói, nếu không phải được quy tắc nào đó giúp đỡ thì chẳng thể giải thích nổi. Nhưng quy tắc này chính xác là gì, Lê Tiệm Xuyên chỉ có một phỏng đoán sơ bộ và cũng không thể xác minh.
Hơn nữa, hắn nghĩ rằng ngay cả Andreas cũng không có câu trả lời thực sự.
Không biết khi nào người trong xe tải sẽ phát hiện ra điều bất thường, vì vậy Lê Tiệm Xuyên không nán lại quá lâu trong nhà Jones, mà nhanh chóng kiểm tra lại căn phòng. Sau khi xác nhận không có thiếu sót thì mới nhảy cửa sổ rời đi.
Đi bộ trên đường phố vắng tanh vào lúc nửa đêm, một, hai ngọn đèn xe chói lòa ở phía xa, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên nghĩ đến một điểm mà bị chính mình chểnh mảng __ Đó là nơi cư trú của Công tố viên Loose rốt cuộc nằm ở đâu.
Vấn đề này dường như chưa bao giờ được hắn nhớ đến kể từ khi hắn trở thành Loose.
Chính cơn gió mát thổi vào lúc nửa đêm đã cho hắn cảm giác thông suốt kỳ diệu.
Nhưng tại thời điểm này, việc gọi một chiếc taxi trên con đường vắng để đến nơi ở của Loose là hoàn toàn không thể.
Mọi thứ chỉ có thể được hành động sau bình minh.
Lê Tiệm Xuyên dựa vào cột đèn đường màu vàng ảm đạm, nhấc cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Thời gian là 12:30 tối.
Hắn nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay một lúc, nhớ lại phần thứ hai trong năng lực đặc biệt của mình __
“Sức mạnh của lời nói dối là vô tận, cũng như rất nóng: Vào ban đêm, lời nói dối sẽ có sức mạnh và sức nóng cao hơn __ Mỗi đêm từ 12 giờ đến 1 giờ, lời nói dối có thể ảnh hưởng đến cốt truyện.”
Trong màn chơi trước, năng lực này đã được thêm vào hiệu ứng nhiệt độ cao, đồng thời chỉ được sử dụng một lần.
Lê Tiệm Xuyên không muốn sử dụng năng lực này một cách tùy tiện, nhưng hai tên Giám mục và Bộ binh vẫn sống sót cho tới nay không dễ xử lý một chút nào.
Bị động chờ đợi cơ hội không phải phong cách của hắn, hắn muốn nắm bắt cơ hội quyết định này. Do đó, năng lực này không dùng không được.
Lê Tiệm Xuyên đi vòng tới con hẻm hẻo lánh, theo việc sử dụng năng lực của mình, nhiệt độ toàn thân cũng bắt đầu tăng lên lên tục.
Hơi nóng khủng khiếp như mặt trời lập tức làm tan chảy mọi thứ xung quanh hắn.
Không khí bị bóp méo.
Đứng giữa biển lửa vô hình, hắn nhìn đồng hồ đeo tay và trầm giọng nói: “Thay đổi cốt truyện… Tất cả những người từng nhận sự giúp đỡ của trạm trợ giúp pháp lý tại dòng thời gian ban đầu của màn chơi này sẽ nhận được một tin nhắn và tin tưởng nó vô điều kiện vào trưa mai. Tin nhắn có nội dung là ‘Tám giờ tối mai, xin vui lòng đến Phòng bói toán Raymond đúng giờ’…”
Có một âm thanh ù ù vang lên trong chỗ u minh, giống như có một sợi chỉ định mệnh lặng lẽ thay đổi.
Con quạ lông đen như mực bay lượn trên những sợi dây điện đan xen, kêu lên quác quác.
Con mèo hoang ở đầu hẻm có đôi mắt xanh biếc, chạy lướt từ phía sau bãi rác như một âm hồn im lặng lúc nửa đêm.
Bóng đêm tối mịt.
Lê Tiệm Xuyên thả tay xuống, kéo kín cổ áo và từ từ bước ra khỏi con hẻm nhỏ.
Hết chương 96