Xe ngựa cũ chạy xuyên qua những mái nhà ống khói cuồn cuộn, dọc theo dòng sông Thames náo nhiệt ra khỏi nội thành. Ước chừng hai giờ sau, liền xa xa trông thấy bóng dáng đồi núi trong thị trấn.
Đây là nơi mà rất nhiều cựu quý tốc xuống dốc và giai cấp tư sản lựa chọn an nhàn định cư.
Do là đường nông thôn nên khó có được bằng phẳng rộng rãi, sương mù dày đặc dần dần tan đi, không khí ẩm ướt trong lành, hoa cỏ xanh tươi thơm ngát. Trên dải đất màu nâu có đàn bò đang ăn cỏ, nhà cửa làm bằng đá đan xen thú vị, mang đậm phong cách Victoria, phần lớn là kiểu dáng Gothic phục hưng.
Phong cách kiến trúc như vậy, làm cho cả trấn Derain trở nên nhàn nhã thanh tĩnh hơn rất nhiều, còn mang theo một luồng hơi thở lạnh lẽo kì lạ.
Trường đua ngựa nằm ở hướng bắc cách rất xa thị trấn Derain, trống trải bằng phẳng, trên đồng cỏ xanh mướt, có rất nhiều con ngựa đủ màu đủ cỡ đang lững thững đi bộ.
Thời điểm ba người Lê Tiệm Xuyên đến, bên cạnh trường đua đã có rất nhiều người ngồi.
Hơn mười chiếc xe ngựa lộng lẫy và các xe ngựa mộc mạc đều đậu ở bên ngoài, trong trường đua ngựa tại trấn Derain luôn có người hầu trông coi và cho ngựa ăn.
Thân phận người chơi của Lê Tiệm Xuyên đã bại lộ, nhưng thời điểm hắn đẩy Ninh Chuẩn đang ngồi xe lăn xuất hiện, không có một ánh mắt khác thường nào phóng tới, đều là ánh mắt quan sát tò mò thông thường.
Có không ít người tựa hồ nhận ra Khang Ân, hướng hắn thân thiết chào hỏi:
“Khang Ân cảnh thám, không ngờ lại gặp ngài ở chỗ này.”
Một gã thân sĩ ăn mặc tiêu chuẩn theo phong cách nước Anh, dáng dấp cao gầy đi tới, tháo mũ xuống bắt tay cùng Lê Tiệm Xuyên, phía sau gã còn có một thiếu niên thấp bé mặt nổi tàn nhang đi theo: “Vị này chính là Anna phu nhân sao? Ta là George, chúng ta đã từng gặp nhau ở hiệu sách của chồng cô. Cô vẫn xinh đẹp nhã nhặn như vậy.”
Lê Tiệm Xuyên trầm mặc bắt tay.
Anna mỉm cười tiếp lời:
“Xin chào, ngài George. Khang Ân cảnh thám và bạn của ta Lewis nghe nói trong trấn Derain có trận đua ngựa, muốn đến đây thư giãn một chút… Ngài biết đó, thời gian ban ngày nhàm chán và khó khăn đến cỡ nào, án giết người liên hoàn khiến nhân tâm hoảng sợ, khó có được một sự kiện vui vẻ thư giãn như thế này.”
“Ồ, đúng vậy.”
George nói: “Ta nhớ nhà của quý cô đây ngụ ở Bạch Giáo Đường, mong cô nhất định phải cẩn thận. Hôm nay cũng có rất nhiều bằng hữu từ Bạch Giáo Đường tới dự, đều bàn luận chuyện này.”
Vừa trò chuyện với nhau, hai bên vừa đi vào trường đua, tìm vị trí ngồi xuống.
Hiển nhiên Anna đã học qua một khóa, lúc nói chuyện rất cẩn thận, ngữ khí và điệu bộ đích thị là dáng vẻ của dân bản xứ tại Luân Đôn, có thể coi là ảnh hậu.
Nhưng George lại là người có kiến thức rất rộng rãi.
Gã đối với âm nhạc cùng phong tục tập quán của nước Anh đều có rất nhiều kiến giải, Anna nhanh chóng không theo kịp tiết tấu, câu chuyện bất tri bất giác được Ninh Chuẩn nhẹ giọng tiếp lời.
Anna ra hiệu với Ninh Chuẩn ý muốn rời khỏi, đi giao tiếp với mấy vị phu nhân trẻ tuổi khác.
Ninh Chuẩn phảng phất như là một quyển bách khoa toàn thư, y vô cùng am hiểu về Luân Đôn, giọng nói ôn hòa bình tĩnh, đàm luận từ thời tiết đến âm nhạc kiến trúc.
Y đã hóa trang một chút, tóc vàng buộc ở sau ót, gương mặt bị bôi cái gì đó khiến nó vàng vọt như sáp, kính đen gác trên sống mũi, hình dáng của đôi mắt và đôi môi hơi bị che khuất.
Diện mạo như vậy khiến cho y thoạt nhìn nhã nhặn hơn bình thường rất nhiều, như một học giả nho nhã lễ độ, thông minh bất phàm.
Vẻ mặt George hiện lên thần sắc khâm phục.
Chỉ ngắn ngủi trong vòng một tiếng đồng hồ, mà gã với Ninh Chuẩn đã nhanh chóng kết thân.
Đương nói về chủ đề phong tục tập quán, George chủ động kể: “Nói về một ít chuyện lạ lưu truyền, thì trấn Derain có một sự kiện.”
Trong nháy mắt những lời này vang lên, Lê Tiệm Xuyên nhạy bén phát hiện, ánh mắt của những người xung quanh như có như không mà đều thoáng dao động, khắp nơi trong trường đua, đều tràn ngập một bầu không khí quái dị.
Trên sân hoạt động đua ngựa đã bắt đầu rồi.
Một vài người trẻ tuổi vóc dáng khỏe mạnh đều không thể chờ nổi mà cưỡi ngựa, lao nhanh như tên bắn vượt qua rào chắn, muốn trở thành người cưỡi ngựa giỏi nhất. Các quý cô thì đang phẩm trà, chia sẻ vài chuyện tư mật trong giới thượng lưu.
Hết thảy tựa hồ vẫn như thường, nhưng rất nhiều ánh mắt từ mọi góc, đều đổ về vị trí của nhóm Lê Tiệm Xuyên.
“Trấn Derain mà cũng có chuyện lạ sao?”
Ninh Chuẩn thích hợp mà lộ ra thần sắc hứng thú.
“Đây là một chuyện đã có từ rất lâu rồi.” George nhớ lại nói:
“Trên đường đến trường đua có lẽ ngài cũng có chú ý tới, chính là tòa trang viên Thường Thanh Đằng bỏ hoang kia — đó là trang viên của gia tộc Girth. Niên đại có lẽ… Khoảng ba mươi năm cũng không chừng, gia tộc Girth khi đó, còn là một gia tộc có tiếng tăm lẫy lừng.”
Ninh Chuẩn chuyên chú lắng nghe.
George dùng rất nhiều ngôn từ để miêu tả về sự huy hoàng và giàu có của gia tộc Girth năm đó, sau đó thì nói đến suy bại.
Người đứng đầu gia tộc Girth được gọi là lão Girth.
Mặc dù được gọi là lão Girth, nhưng lúc lão ở tuổi tứ tuần, lại bất ngờ rơi xuống vách núi, ngã chết. Nên chỉ còn một người con trai khoảng ba bốn tuổi, và một người vợ trẻ đẹp của lão là phu nhân Molly còn sống ở trang viên.
Phu nhân Molly tại sau khi lão Girth qua đời được một năm, thì tái giá với một chàng trai nghèo khó không có danh tiếng gì, đồng thời cũng đem trang viên của gia tộc Girth cho y quản lý.
Lúc ấy rất nhiều người trong trấn Derain đều cho rằng Molly phu nhân là điên rồi, bị tình yêu làm mờ mắt, gia tộc Girth sớm muộn gì cũng sẽ tàn lụi trong tay cô.
Nhưng ngoài dự đoán chính là, chàng trai nghèo kia quán xuyến gia tộc Girth rất khá.
Y có tài, có đầu óc, thủ đoạn hơn người, rất nhanh đã từ một người nghèo túng, lột xác trở thành một nhà quý tộc mới, bước lên tầng lớp thượng lưu tại Luân Đôn.
Gia tộc Girth trong tay y, so với dĩ vãng còn huy hoàng hơn.
Biến cố xuất hiện là ở hơn mười năm sau.
Molly phu nhân vào một mùa thu lạnh lẽo, bị nhiễm một căn bệnh lạ, đã rời xa nhân thế.
Chồng mới của cô đau lòng không thôi, sau khi phân phát tài sản cho quản gia và người hầu, thì mang theo tiểu Girth rời khỏi trấn Derain, không ai biết bọn họ đã đi đâu.
Gia tộc Girth cứ như vậy mà biến mất tại thị trấn Derain, chỉ còn một tòa trang viên bỏ hoang, ở phía tây trường đua, làm lòng người thổn thức.
“Trang viên cách hơi xa thị trấn. Nhưng những ngày Molly phu nhân bị bệnh, trong thị trấn lại có thể nghe được tiếng thét chói tai liệt tâm liệt phế từ trang viên truyền tới. Giữa thời tiết mưa dầm không dứt, vô cùng dọa người.”
George thấp giọng nói: “Mẹ của tôi đã từng đến thăm Molly phu nhân. Bà kể rằng khi đó bộ dạng của cô ta đã không nhìn ra hình người, sắc mặt tái nhợt như người chết, rồi lại giống như bị điên mà nói nhảm mắng chửi không ngừng. Giáo đầu trên trấn cũng đã từng khám qua, nhưng đều không có tác dụng gì. Molly phu nhân cứ như vậy mà qua đời.”
“Từ đó về sau, mãi cho đến hiện tại, vào ban đêm trời mưa âm u, trên thị trấn đều sẽ có người nghe được tiếng thét chói tai từ trang viên truyền đến.”
Thiếu nhiên tàn nhang ít nói bên cạnh nghe được rùng mình một cái, trong mắt lộ ra tia sợ hãi.
Ninh Chuẩn lại không có đi tìm hiểu sâu về chuyện của trang viên nhà Girth, ngược lại y cùng George nói thêm vài việc lạ ở những nơi khác.
Lê Tiệm Xuyên dựa vào một bên uống bia đắng, phảng phất không tập trung.
Cuối thu thời tiết thay đổi thất thường.
Sau bữa trưa dùng bánh sandwich và khoai tây nướng, còn chưa kịp chuẩn bị cho hoạt động đua ngựa vào buổi chiều, thì bầu trời trên trấn Derain đã biến thành một vùng âm u đen tối.
“Ôi, Chúa ơi!”
Mọi người chán nản nhíu mày, bất đắc dĩ phải chấm dứt hoạt động giải trí ngày hôm nay, bước lên xe ngựa chuẩn bị về nhà.
Nhưng mưa to tới rất nhanh, thậm chí trong chớp mắt đã biến thành giông bão.
Phần lớn xe ngựa còn chưa rời khỏi trường đua, đã nhìn thấy mã phu chạy tới, hô to: “Cầu thông qua thị trấn đã bị nước xoáy cuốn sập rồi.”
Đây là một tin tức cực kỳ xấu.
Bão táp lớn đến nỗi dường như muốn hủy diệt luôn cả thiên địa, cây cối bị gió quét ngã trái ngã phải, những con ngựa bất an mà kêu hí hí, căn bản không có cách nào ngồi xe ngựa trở lại nội thành. Trong cơn mưa giật gió rền này, chỉ có một nơi trên trấn Derain là có thể dùng làm chỗ lánh nạn tạm thời cho bọn họ.
Trường đua ngựa phái người tới thương lượng với các khách nhân, đề nghị bọn họ tạm thời đến trang viên Girth phía tây nghỉ ngơi một chút. Kiến trúc ở trường đua ngựa này, một bên là nhà đá, một bên là tòa trang viên kia.
Không còn lựa chọn nào khác, sau khi mọi người phàn nàn một lúc, không thể không đi về phía trang viên bỏ hoang kia.
Bầu không khí âm trầm, làm cho lòng người vô cùng bức bối.
Mấy cỗ xe ngựa đội mưa to, lục tục đi theo người hướng dẫn đến tòa trang viên.
Người trông coi trang viên nhận lấy mấy bảng Anh tiền boa, niềm nở mở cửa, cũng tìm thêm vài cây nến sáp đốt lên, chiếu sáng trong phòng.
Trang viên Girth là một tòa dinh thự gồm có bốn tầng.
Bọn họ được an trí tại phòng khách tầng một.
Phòng khách vô cùng rộng rãi, lò sưởi được khảm trong tường, trên bàn bày biện đèn thủy tinh tinh xảo, màn sa viền ren buông xuống chạm mặt thảm, ngoài cửa sổ những bóng cây điên cuồng lắc lư tạo thành những cái bóng vặn vẹo. Bên trong còn trang trí thêm một vài món đồ sứ và tranh sơn dầu, lộ ra sắc thái phục cổ âm trầm.
Trong không khí đều là tro bụi và mùi gỗ mục nát.
Mọi người nhao nhao tìm chỗ ngồi xuống.
Một phu nhân trẻ tuổi có gương mặt cau có tựa hồ có chút bất mãn với hoàn cảnh nơi đây, cô sai hầu gái và xa phu của mình đi tìm vài thứ, để dọn dẹp lò sưởi trong tường.
“Thật sự là hỏng bét.”
Cô lầm bầm.
Một cặp vợ chồng trung niên ngồi trên sô pha gần cửa sổ, người vợ có mái tóc xoăn sợ hãi nhìn những cái bóng bên ngoài cửa sổ, gắt gao dựa vào lồng ngực của chồng mình. Chồng của bà thì nhỏ giọng trấn an bà.
Vài người trẻ tuổi có tham gia đua ngựa vào buổi sáng hoặc đứng hoặc dựa, vây quanh một cái bàn sôi nổi mà trao đổi kinh nghiệm đua ngựa, cũng không đặt trận phong ba này vào trong mắt. Còn có ba bốn người đàn ông trung niên quen biết lẫn nhau, cầm ngọn nến đi xung quanh thưởng thức đồ sứ và tranh sơn dầu trong phòng khách, vừa hút thuốc vừa đưa ra lời bình.
Có hai người phụ nữ và người hầu của bọn họ ngồi gần lò sưởi, trên mặt mang theo khẩn trương cùng lo lắng, thỉnh thoảng liếc nhìn sắc trời ở bên ngoài.
Hai người Lê Tiệm Xuyên ngồi trong góc hẻo lánh, George và thiếu niên tàn nhang cũng ở bên cạnh.
Trong phòng khách chỉ có vài âm thanh trò chuyện rất khẽ, đều bị sấm chớp ngoài cửa sổ át đi.
Lê Tiệm Xuyên hơi rũ mắt, nhìn như là đang ngẩn người, nhưng thực chất sự chú ý của hắn đều nằm trên tất cả mọi người trong phòng này.
Trong những người này khẳng định sẽ có người chơi, hơn nữa không chỉ một người. Giác quan của hắn nhạy bén hơn người bình thường, cho nên mặc dù tiếng sấm rất lớn, nhưng hắn cũng có thể rõ ràng nhận biết được những người nào đang thì thầm với nhau.
Hắn đang đề phòng bọn họ, cũng đang đợi bọn họ lộ ra sơ hở.
Hai người hầu mà phu nhân trẻ tuổi mặt mày cau có phái đi vẫn chưa trở về.
Phu nhân trẻ tuổi có chút bất an.
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm lấy một ngọn nến, đứng dậy chuẩn bị ra cửa phòng khách kêu người hầu của mình một tiếng.
Trang viên bỏ hoang và mưa bão khủng khiếp như vậy, làm cho cô có một vài liên tưởng không tốt.
Nhất là những bóng cây cuồng loạn khua múa ngoài cửa sổ kia, tựa như sự tích treo người được miêu tả trong những cuốn sách kinh dị. Có một cái cây lột da, chuyên môn săn bắt những người đi lạc trong mưa, vô cùng kinh hãi.
Phu nhân trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt.
Cô cố trấn định mà hướng ra cửa, khóe mắt vô tình lướt qua khe hở của bức màn —
“A!”
Tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên.
Tất cả mọi người đều giật mình, toàn bộ đều quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng thét.
Ngọn nến trong tay của phu nhân trẻ tuổi bang~ một cái mà rơi xuống đất, ánh nến lụi tắt bên chân cô.
Cả người cô run rẩy, hoảng sợ mà nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cây… Trên cây…”
Bang bang ~!
Những hạt mưa đột nhiên nện nhanh lên cửa sổ.
Gió từ cửa sổ thổi vào chợt cuốn lên một góc màn ren, một mảng máu lớn đọng trên cửa sổ thủy tinh, chậm rãi chảy xuống.
Vết máu ở bên ngoài, kèm theo hai bóng người kéo dài vặn vẹo. Bộ da trên nhánh cây rũ xuống, bang bang ~ đập lên cửa sổ thủy tinh.
Sắc mặt của mọi người lập tức trắng bệch.
Hết chương 10