Quý ông lớn tuổi Lauren nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt đầy nếp nhăn: “Phu nhân Jennifer không mạnh bằng Fernan, anh ta là một chàng trai trẻ đấy.”
Một ánh mắt sắc bén xuyên qua hốc mắt hốc hác và trũng sâu của ông ta rơi xuống người Ninh Chuẩn: “Theo tôi, hung thủ có thể giết Fernan và xử lý thi thể một cách tàn nhẫn như vậy hẳn là một người trẻ tuổi cường tráng. Cho dù đó là giết người mà không tạo ra bất kỳ sự chú ý hay phản kháng nào, hay là việc cần thể lực như phân xác thì chỉ có đàn ông cường tráng mới có thể làm được.”
“Cậu cảm thấy thế nào, cậu Loewen?”
Ông ta vẫn nở nụ cười thân thiện nhân hậu, nhưng âm cuối lại hơi nâng lên khiến người ta không duyên không cớ cảm nhận được chút chỉ mặt.
Các hành khách ở cửa khoang đưa mắt nhìn nhau, không ai bảo ai cùng đổ tầm mắt về phía thanh niên, kèm thêm chút nghi ngờ và cảnh giác.
Trong đó, phu nhân Carol trực tiếp ôm chặt Marcus vào lòng, thận trọng lùi lại tránh xa mọi người một chút.
Trong toa tàu chật hẹp đang di chuyển lòi ra thêm tên sát nhân khiến người ta khá hoảng sợ. Mặc dù theo quan điểm của Lê Tiệm Xuyên thì biểu hiện của những hành khách này không hề kinh hãi bao nhiêu.
Bên trong lối đi im lặng trong vài giây.
Huống hồ đoàn tàu đang tiến về phía trước, cơ thể đứng yên của mọi người cũng hơi loạng choạng, lối đi nhỏ không có ánh đèn, bị bóng đen mờ mịt và sâu thẳm che phủ.
Lê Tiệm Xuyên đứng thẳng người, tháo đôi găng tay dính máu, liếc nhìn mọi người rồi nói: “Suy luận này rất phiến diện, ông Lauren.”
Ninh Chuẩn lấy ra một tờ giấy, Lê Tiệm Xuyên cầm lấy lau tay: “Chúng tôi khám nghiệm tử thi mà không có bất kỳ dụng cụ nào, chỉ có thể dựa vào chút kiến thức… học được trong chiến tranh để kiểm tra vết thương ngoài da. Nhưng khi kiểm tra kỹ hơn, có thể sẽ có những phát hiện khác, chẳng hạn như __ một ít thuốc còn sót lại.”
“Giết Fernan trên một chuyến tàu với không gian nhỏ như vậy không phải là một kế hoạch dễ dàng.”
Smith đứng ở ngoài cửa dường như còn đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên ngẩng đầu: “Một ít thuốc ư?”
“Đúng vậy.”
Lê Tiệm Xuyên nói: “Một ít thuốc __ xuất hiện trong nước hoặc thức ăn, chỉ cần Fernan nuốt vào, sẽ mất đi khả năng chống cự nhất định, việc giết anh ta cũng trở nên dễ dàng.”
Trên thực tế, dù không có thêm điều kiện thiết bị nhưng Lê Tiệm Xuyên vẫn phát hiện trong các mảnh vụn thi thể của Fernand có một chút khác biệt. Tất nhiên,, hắn sẽ không nói ra những phát hiện này ở đây.
“Già, yếu, bệnh tật, phụ nữ và trẻ em không có khả năng giết một người đàn ông trưởng thành. Tất nhiên, như ông Lauren đã nói, đây chỉ là lý giải theo quan điểm của tôi”.
Lê Tiệm Xuyên thản nhiên nói.
Giọng nói rơi xuống, hắn nhận thấy nụ cười trên khuôn mặt Lauren không thay đổi, nhưng có một chút nghi ngờ hiện lên giữa lông mày, trong khi sắc mặt của Jennifer lại thay đổi đáng kể, đột nhiên bụm miệng nôn ọe.
“Này, đừng có nôn ở đây chớ!”
Wood ở gần Jennifer nhất sợ hết hồn, kích động la lên.
Cô chị gái còn lại trong cặp song sinh cau mày liếc nhìn Wood rồi đỡ Jennifer bước nhanh vào toilet trong khoang của mình, những người xem vội vàng chừa ra một khoảng trống để bọn họ đi qua.
“Đám phụ nữ mang thai đúng là phiền phức.” Wood không hề che giấu sự chán ghét của mình mà chửi mát, mũi và viền hốc mắt vẫn còn đỏ rực do rượu chưa tan.
So với hôm qua, tâm trạng của ông ta có vẻ cáu kỉnh hơn.
“Mọi người đều nằm trong diện tình nghi.” Trưởng tàu đột nhiên nói.
Khi ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, trưởng tàu liếc nhìn nhân viên đoàn tàu bên cạnh, trầm giọng nói: “Nếu tiện thì khi đến ga kế tiếp, tôi sẽ nhờ cảnh sát lên tàu điều tra vụ án này. Trước đó, với tư cách là trưởng tàu của đoàn tàu Silence, tôi yêu cầu các vị hành khách hợp tác và giải thích tình huống khi các vị nhìn thấy ngài Fernan vào đêm qua.”
Nghe vậy, Wood dẫn đầu cười lạnh: “Tôi chỉ nhìn thấy người đàn ông xui xẻo này vào lúc sáng, tối thì không gặp.”
“Hung thủ, kẻ giết người đang ở trong chúng ta nhưng tôi không sợ… bọn ngốc mấy người cứ lãng phí thời gian ở đây đi… Ha, tôi phải đi đánh một giấc thật ngon đây. Tôi hi vọng sẽ không có ai đánh thức tôi.”
Ông ta ngáp một cái, mũi phát ra tiếng hừ lạnh, hai tròng mắt đầy tơ máu chuyển động, không thèm nhìn trưởng tàu mà lắc cơ thể cao lớn vào khoang của mình rồi đóng cửa một cái rầm.
Âm thanh vang dội như làm rung chuyển cả lối đi.
Khuôn mặt của trưởng tàu tối sầm, cơ mặt giật giật như thể đang đè lên một ngọn núi lửa sắp phun trào. Nhưng cuối cùng trưởng tàu không tỏ thái độ gì đối với hành vi thô lỗ và bất hợp tác của Wood.
Trưởng tàu nhắm mắt, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Đây là trách nhiệm của đoàn tàu, chúng tôi sẽ cố hết sức để điều tra việc này…”
Lúc này, Smith dường như nghĩ ra điều gì đó, hai mắt đăm đăm một hồi, lông mày cau lại đầy nghi hoặc, trong biểu hiện có vẻ cực kỳ bất mãn: “Ông trưởng tàu, nếu ngài Fernan bị giết vào tối qua thì nhân viên trực ca đêm qua không nhìn thấy hay nghe thấy gì sao? Tôi có lý do để nghi ngờ các người đã chểnh mảnh công việc đấy, ông trưởng tàu!”
“Về tình hình trực ca ở toa hạng nhất đêm qua…”
Trưởng tàu nhướng mày nhưng không trả lời, nhân viên đoàn tàu bên cạnh nói: “Vị hành khách này, có lẽ tối qua ngài không để ý, ngoại trừ hai lần đi lấy nước và một lần đi vệ sinh trong ca trực tối qua thì tôi vẫn luôn ngồi trên cái ghế đó, nhưng thật không may, tôi không hề nghe thấy bất kỳ chuyển động lạ nào.”
Smith hỏi tới: “Nói cách khác là anh đã rời toa hạng nhất ba lần vào đêm qua…”
Nhân viên đoàn tàu gật đầu, ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, hành khách. Nhưng trong ba lần này, tôi không rời toa hạng nhất quá năm phút. Nếu xảy ra chuyện nghiêm trọng như ngài nói thì tôi không thể không biết được.”
Smith giận dữ nói: “Nhưng sự thật là anh không hề biết! Nhân viên các người…”
“Hành khách này, tôi hiểu sự hoảng loạn của ngài, nhưng tốt hơn hết ngài nên bình tĩnh lại!” Trưởng tàu vội vàng ngăn cánh tay muốn giơ lên của Smith.
“Thầy ơi!”
Cửa khoang số 10 đột nhiên mở ra.
Vivien Leigh, người sống sót tối qua, đầu tóc bù xù và khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra từ khe cửa, nhát gan sợ hãi đảo mắt, nhìn vào lối đi: “Thầy Smith, có chuyện gì vậy ạ?”
Lửa giận của Smith dường như tắt lịm ngay lập tức.
Thầy ta chỉnh lại kính mắt, lịch sự gật đầu với trưởng tàu, sau đó xoay người bước nhanh về phía khoang số 10: “Vivien Leigh, em tỉnh rồi sao? Có lẽ em gặp phải ác mộng rồi, phải nghỉ ngơi nhiều vào.”
“Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy.”
Vivien Leigh mở cửa khoang để Smith đi vào, giọng nói yếu ớt và run rẩy như tiếng mèo kêu trong đêm mưa.
Smith không từ chối.
Sau khi Smith bước vào, Vivien Leigh nhìn thoáng qua lối đi lần cuối trước khi đóng cửa khoang lại một cách nhẹ nhàng và cẩn thận.
Không biết có phải do độ lệch của tầm nhìn hay không mà Lê Tiệm Xuyên cảm thấy ánh mắt sau cùng của Vivien Leigh không phải nhìn bất cứ người nào trong lối đi, mà là nhìn cánh cửa khoang số 4 đã đóng lại của chị em sinh đôi.
Cùng lúc đó, phu nhân Carol cũng bế Marcus lên, thấp giọng nói nhanh một câu: “Tôi cũng như ông Wood, đêm qua tôi không có nhìn thấy ngài Fernan. Ông trưởng tàu, tôi có hơi mệt nên muốn đi nghỉ trước, vui lòng đưa cơm trưa vào khoang cho tôi nhé.”
Phản ứng của phu nhân Carol là bình thường, đánh giá từ lần tiếp xúc ngắn ngủi ngày hôm qua, Lê Tiệm Xuyên biết rằng phu nhân Carol __ ít nhất nhìn bề ngoài là một người rất cảnh giác, thận trọng trong lời nói và hành động, đôi khi biểu hiện giống như chim sợ cành cong.
Sự cẩn trọng của bà ta không phải là cố ý mà là rất nghiêm trọng, như thể đây không phải là một chuyến tàu về nhà mà là một chiếc xe tang kinh khủng dẫn đến một nghĩa trang lạnh lẽo vậy.
Trưởng tàu hít một hơi thật sâu, liếc nhìn Marcus đang vùi mặt vào vòng tay phu nhân Carol: “Không sao hết, thưa bà. Marcus trông cũng mệt mỏi… Hình như thằng bé ngủ không được ngon thì phải?”
Phu nhân Carol giữ chặt cánh tay Marcus, né tránh ánh mắt của trưởng tàu và miễn cưỡng cười: “Marcus vẫn còn bé, ban đêm thích quấy phá lắm.”
“Vậy thì đúng là rất vất vả.”
Trưởng tàu gật đầu.
Ông ta dường như đã nhận ra thân phận trưởng tàu của mình chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ trong mắt hành khách toa hạng nhất, cái gọi là uy tín và sức thuyết phục đã không còn, nên không quan tâm lắm đến câu trả lời của phu nhân Carol.
Phu nhân Carol khẽ gật đầu với Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn, sau đó ôm Marcus quay trở lại khoang số 7.
Hầu hết mọi người đã rời khỏi lối đi, yên tĩnh hơn nhiều so với tranh cãi ầm ĩ cách đây không lâu.
Tầm nhìn của trưởng tàu cuối cùng cũng rơi vào khuôn mặt của ba người còn lại.
Để tránh mùi máu quá nồng bao phủ đoàn tàu, Lê Tiệm Xuyên đã đóng vali chứa thi thể lại.
Hắn và Ninh Chuẩn bước ra khỏi khoang, nhận thấy ánh mắt của trưởng tàu, Ninh Chuẩn thản nhiên nhướng mày: “Ông Thompson, tối qua Berlick và tôi có gặp ngài Fernan.”
Lông mày của trưởng tàu giật giật, nếp gấp giữa lông mày sâu hơn.
“Lúc đó có lẽ là khoảng 7 giờ 30 tối. Thứ lỗi cho tôi vì tôi không có thói quen xem đồng hồ thường xuyên, thời gian có thể không chính xác __ nhưng đại khái vào lúc đó, tôi có nghe thấy một số tiếng động lạ trong lối đi nhỏ, ông Wood đang hét lên.”
Lê Tiệm Xuyên quan sát phản ứng của trưởng tàu và Lauren qua khóe mắt, nhận thấy vẻ mặt của Lauren rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của trưởng tàu lại lập lòe không thể phát hiện.
Ninh Chuẩn dùng giọng điệu quý tộc của mình nói tiếp: “Tôi và Berlick đã mở cửa ra xem tình hình. Nhưng thật không may, chúng tôi không nhìn thấy gì cả.”
“Điều đáng chú ý là vào lúc đó, tôi không nhìn thấy bóng dáng của nhân việc trực ca đâu cả. Tôi nghĩ đây có lẽ là một trong ba lần nhân viên đoàn tàu rời đi, nhỉ?” Ninh Chuẩn khẽ nhướng mắt, ý cười mập mờ ngấm qua đôi mắt hoa đào lạnh lẽo, liếc nhìn nhân viên đoàn tàu, “Đương nhiên, ngài Fernan cũng đang mở cửa khoang vào lúc này.”
“Ngài ta và ông Lorene mới quen đã thân cùng bước ra ngoài, sau khi tạm biệt Jennifer thì cả hai bước vào khoang số 2 của ông Lauren.”
Nụ cười trên mặt Lauren hơi nhạt đi, nghiêm túc nói: “Cậu Loewe, tôi tin cậu cũng biết sau khoảng chín giờ, Fernan đã rời khỏi khoang của tôi và quay trở lại khoang của cậu ta.”
Ninh Chuẩn không phản bác, mà chỉ nói: “Đúng là như vậy. Chúng tôi có nhìn thấy.”
Trưởng tàu cau mày: “Như vậy, người cuối cùng nhìn thấy Fernan là người vợ Jennifer.”
“Jennifer là người bị tình nghi nhiều nhất.”
Ninh Chuẩn liếc nhìn cánh cửa khoang số 4 mà chị gái của cặp sinh đôi và Jennifer đã bước vào, cố ý nói một câu, sau đó lạnh lùng nói: “Ông trưởng tàu, tôi nghĩ tôi cần trở về nghỉ ngơi. Tôi hi vọng tôi sẽ nhìn thấy cảnh sát mà ông đã đề cập càng sớm càng tốt, chuyện thế này không vui vẻ gì đâu.”
Trưởng tàu dường như không còn quan tâm đến thái độ của hành khách, vì đã nhận được câu trả lời như ý muốn nên không tiếp tục ngăn cản mọi người rời đi.
Nhưng Lê Tiệm Xuyên rơi lại phía sau vài bước, lơ đãng liếc nhìn cánh cửa hé mở của khoang số 2 và hỏi trưởng tàu: “Phải rồi, ông Thompson, hình như tôi đã bất cẩn đánh mất hướng dẫn đi tàu rồi __ ông có thể cho tôi biết thêm về chuyện của bệnh nhân đã biến mất vào mùa đông năm ngoái không?”
Ninh Chuẩn nghe vậy liền quay đầu nhìn Lê Tiệm Xuyên, nhưng không dừng bước mà vẫn đi vào trong khoang.
Nhưng Lauren có vẻ hơi ngạc nhiên, bàn tay nắm chốt cửa hơi chần chờ rồi đóng cánh cửa khoang khép hờ lại: “Ông trưởng tàu, chuyện của bệnh nhân mùa đông năm ngoái… là như thế nào? Tôi nghĩ tôi có quyền được biết.”
Khuôn mặt của Thompson một lần nữa thể hiện vẻ rầu rỉ sâu sắc, cố gắng kìm nén mà Lê Tiệm Xuyên đã nhìn thấy trong bữa tối đầu tiên.
Ông ta mở lời nhưng không tiết lộ toàn bộ câu chuyện mà chỉ nói: “Đó là chuyện xảy ra vào lễ Giáng sinh vừa rồi. Thực ra tôi cũng không biết gì nhiều, xin lỗi hai vị.”
“Ở mùa đông năm ngoái, ông là trưởng tàu của chuyến tàu này sao?” Lê Tiệm Xuyên hỏi.
Thompson lắc đầu: “Tôi chỉ nhân viên phục vụ trên tàu thôi.”
Lê Tiệm Xuyên hơi híp mắt: “Phụ trách trực đêm toa hạng nhất à?”
“Ngài đoán đúng rồi, ngài Berlick.” Thompson nói rồi chuyển chủ đề, “Sắp đến giờ ăn trưa rồi. Chúng tôi cần một chút thời gian để dọn dẹp khoang số 3, nếu các vị không muốn nhìn thấy một số hình ảnh tàn nhẫn thì xin vui lòng ở lại trong khoang.”
“Cảm ơn đã hợp tác.”
Lê Tiệm Xuyên không tiếp tục hỏi tới mà bắt tay với trưởng tàu, sau đó quay trở lại khoang của Ninh Chuẩn.
Cửa khoang đóng sầm lại sau lưng, Ninh Chuẩn đang dựa ở đầu giường đơn nghiên cứu ống nhòm của Lê Tiệm Xuyên, nghe tiếng liền ngước mắt lên, chớp chớp mắt nhìn Lê Tiệm Xuyên: “Anh có thấy không?”
Lê Tiệm Xuyên cởi áo khoác, mở cửa nhỏ bước vào toilet, vặn vòi nước rửa tay.
“Có thấy.”
Lê Tiệm Xuyên biết Ninh Chuẩn đang hỏi gì, thấp giọng trả lời.
Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng rửa tay dưới dòng nước nhỏ yếu.
Tất cả mười đầu ngón tay của thân phận này của hắn đều không có dấu vân tay, có lẽ được đánh bóng loáng bằng cách nào đó.
Sau khi rửa tay, Lê Tiệm Xuyên đi ra, dùng khăn lau sơ tay rồi ngồi xuống bên cạnh Ninh Chuẩn.
Ninh Chuẩn tự nhiên nhích lại gần, không còn dựa vào thành tàu cứng ngắc nữa mà nghiêng phần lớn cơ thể lên lồng ngực Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên kéo gối tới lót sau lưng cậu, cúi đầu nhìn cậu nghịch ống nhòm.
Trừ bỏ cảnh tượng máu tanh vào sáng sớm, tròn một ngày thứ hai đều bình yên vô sự.
Trưởng tàu mất hơn hai tiếng đồng hồ để dọn sạch khoang giường nằm của đôi vợ chồng trẻ, nhưng rõ ràng Jennifer đã bị kích thích rất lớn nên không dám quay lại khoang của mình. Chị gái của cặp song sinh giống như đã phá vỡ khuôn mặt luôn thờ ơ của mình, lên tiếng cho Jennifer ở lại.
Sau đó, mọi thứ trở lại êm ả như cũ.
Thế giới bên ngoài khoang thật yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng đóng mở cửa trên lối đi, tiếng thở nhẹ và tiếng bước chân nặng nề, nhưng không có bất kỳ tiếng nói chuyện nào.
Bữa trưa đã bị hoãn lại một thời gian.
Lúc Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn ăn trưa xong đã là hai giờ chiều. Lê Tiệm Xuyên phân tích và sắp xếp manh mối, Ninh Chuẩn đi tắm, sau đó quấn chăn đi ra, hơi nóng tràn ra toàn bộ khoang chật hẹp. Lê Tiệm Xuyên vừa ngẩng mặt lên, đã bị Ninh Chuẩn búng nước vào mặt.
“Bao lớn rồi hả, thiếu gia.” Lê Tiệm Xuyên ôm người xuống giường, hôn lên khóe mắt bị hơi nước xông đỏ bừng.
Lồng ngực rắn chắc và nóng hổi hơi phập phồng.
Ninh Chuẩn đè lên người Lê Tiệm Xuyên, lỗ tai đỏ bừng bởi sức nóng phả ra từ mũi miệng của Lê Tiệm Xuyên, ánh nước lay động trong đôi mắt hoa đào hé mở: “Bao lớn cũng không lớn bằng anh đâu, anh ơi.”
Lê Tiệm Xuyên bóp gáy Ninh Chuẩn như cảnh cáo, đè chặt chăn bông lại.
“Ngủ một chút đi. Ngày mai sẽ không yên ổn đâu.”
Ninh Chuẩn trầm giọng đáp lại, nhắm mắt dựa vào Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn vách khoang mỏng, không lên tiếng nữa.
Chiều tối, nhân viên đoàn tàu đến gõ cửa từng khoang theo trình tự như hôm qua.
Lần này Lê Tiệm Xuyên chỉ định Smith, và Ninh Chuẩn chỉ định chị gái của cặp song sinh.
Trước khi bữa tối bắt đầu, trong lối đi truyền đến một vài động tĩnh, láng máng như là giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự tức giận và hoảng sợ của Smith.
Có vẻ như ngoài Lê Tiệm Xuyên, cũng có những người khác chỉ định Smith __ Smith đã bị cách ly.
Nhưng đây chỉ là thứ yếu.
Tám giờ tối đến.
Ngọn nến trắng lặng lẽ rút ngắn, cánh hoa hồng rỉ máu cuộn tròn một vòng, khô héo chán chường.
Bàn ăn gọn gàng, ánh đèn mờ ảo bao trùm toàn bộ toa ăn uống.
So với đêm qua, trên bàn ăn hôm nay ít đi một người chơi, vị trí của người chơi này là bàn số 6.
Trong ngày hôm qua không có thông báo giết chóc, cái chết của người chơi này rất có thể là do trò chơi đổi đầu đêm qua, nhưng không thể xác định được người đó là ai trong số bảy người.
Lê Tiệm Xuyên hơi nhìn lướt qua, không để ý đến nữa.
Trên bàn là thịt bò nướng và rượu vang đỏ, lần này trưởng tàu Thompson không cần các người chơi phải đợi mà thay vào đó, ông ta đã ngồi sẵn trong toa ăn, dáng ngồi nghiêm chỉnh nhìn bảy người chơi còn lại.
“Trước bữa tối, tôi có nhận được một tin tức.”
Thompson nghiêm nghị, chậm rãi nói: “Có một hành khách nói với tôi là mình đã tìm ra kẻ sát hại ngài Fernan và sẵn sàng chỉ ra hung thủ vào giờ ăn tối __“
Đây là một đoạn thoại cực kỳ bất ngờ.
Các người chơi dường như cũng không ngờ Thompson sẽ nói như vậy, bầu không khí trong toa ăn rõ ràng nảy sinh biến hóa tinh tế, một dây cung kéo căng bỗng chốc lấp đầy thần kinh của tất cả mọi người.
Lê Tiệm Xuyên ngước mắt lên khỏi chiếc mũ trùm đầu nặng nề, từ từ liếc nhìn phản ứng của những người chơi khác, rồi dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn: “Đúng thế, ông trưởng tàu.”
Giọng hắn khàn khàn và lạnh lùng, trong phút chốc, tất cả ánh mắt với đủ sắc thái đều đổ dồn về phía hắn.
Lê Tiệm Xuyêncười: “Mọi người không cần lo lắng, ưu điểm lớn nhất của tôi là tính tiết kiệm, có thể tiết kiệm được thời gian chân không thì nên tiết kiệm. Tôi nghĩ mình không cần lãng phí thời gian chân không để chỉ ra hung thủ có phần liều lĩnh trong vụ án đẫm máu mà tôi nhìn thấy vào ban ngày.”
Hắn nâng ly rượu vang đỏ trên tay lên và hơi nghiêng về phía những chiếc bàn trước mặt: “Ở tại đây, phối hợp với thịt bò và rượu vang đỏ, có lẽ thích hợp để nghe kể chuyện hơn đúng không, ông Lauren và hai vị tiểu thư?”
Không ai đáp lại hắn.
Mở miệng vào thời điểm này đi đôi với sơ hở và lộ tẩy. Nhưng mặc dù như thế, Lê Tiệm Xuyên vẫn rõ ràng nghe thấy một vài tiếng thở đã trở nên nặng nề.
Hai vị tiểu thư trong miệng Lê Tiệm Xuyên là ám chỉ hai chị em sinh đôi, Lily và Lilith.
“Vị hành khách này, bất kỳ suy đoán nào của chúng ta cho dù không liên quan gì đến sự thật cuối cùng thì cũng đều cần bằng chứng, bằng chứng xác thực”, Thompson nói.
Lê Tiệm Xuyên nói, “Tôi biết chứ, ông trưởng tàu. Tôi đã quen với việc tự thuật chuyện theo dòng thời gian. Về vụ án này, trước hết phải nói từ trước bữa tối ngày hôm qua.”
“Trước bữa tối một, hai phút, tôi nghĩ mọi người ở đây đều nghe được thông báo giết chóc, sau thông báo giết chóc lại nghe được hai tiếng mở cửa ở khoảng cách xa gần khác nhau. Tất nhiên, vị tiểu thư đã lẻn vào khoang số 6 như một con chuột có thể nghe được nhiều hơn.”
“Ví dụ như vào thời điểm đó, cậu Loewe có nói rằng người chơi đã chết là Jennifer.”
Lê Tiệm Xuyên thấp giọng nói: “Thợ săn và con mồi thường chỉ cách nhau một suy nghĩ, phải không, ông Lauren? Mắt thấy không phải thật, lời nói có giả dối.”
Hết chương 120