Phu nhân Murphy mặc chiếc đầm đỏ thẫm, giống như đang khoác một lớp máu tươi chảy ròng ròng, khẽ nâng cằm lên và nhìn Lê Tiệm Xuyên một cách lạnh lùng, khóe mắt giống như vô tình quét qua cánh cửa sau lưng hắn.
“Tôi không hiểu ý của cậu.”
Đôi mắt của phu nhân Murphy tối sầm.
Lê Tiệm Xuyên hơi nhướng mày, vừa cầm bút viết một dòng chữ tiếng Anh lưu loát trên phiếu trả lời trống, vừa thản nhiên nói: “Có gì khó hiểu đâu, phu nhân Murphy. Bây giờ tôi rất chắc chắn, ‘Truyền thuyết về tòa nhà giam cầm’ chính là một bức tranh. Tất nhiên, nó không chỉ là ‘một’ bức tranh.”
Khi mực hiện lên trên phiếu câu trả lời, sương mù trắng dần lan ra khắp hành lang.
Trên phiếu trả lời lần này không xảy ra vấn đề gì, nhưng tương ứng, phu nhân Murphy cũng không bị sương mù che phủ.
Điều này làm Lê Tiệm Xuyên có một số suy đoán khác về mối quan hệ giữa bàn tròn và những vụ án nhỏ, có lẽ bọn chúng không hoàn toàn lệ thuộc lẫn nhau.
Ít nhất là hiện tại, hắn đang ở trong tranh, phiếu trả lời không thể hoàn toàn đưa hắn vào trong sương mù trắng.
Trạng thái kỳ lạ hai bên cùng tồn tại khiến Lê Tiệm Xuyên dường như nghe thấy một số tiếng hét xa xôi ẩn trong bóng tối, nhưng khi đảo mắt nhìn quanh thì vẫn đang ở trong hành lang, không có gì cả.
“Tôi không thông minh cho lắm, vì vậy như thường lệ, tôi sẽ dựa theo dòng thời gian để giải đáp vụ án lần này.”
Lê Tiệm Xuyên chơi đùa chiếc bật lửa trong tay, tất cả các manh mối trong đầu nhanh chóng loại bỏ các nhánh linh tinh và kéo ra một nhánh dần rõ ràng: “Tôi sẽ chia vụ án trong lượt này thành ba mốc thời gian, cũng chính là ba bức tranh. Từ xa đến gần, mốc thời gian đầu tiên là hiện tại, thời điểm ông Molko qua đời.”
“Mốc thời gian thứ hai là một năm sau, thời điểm diễn ra cái chết của cô hầu gái Baker. Cuối cùng là một năm tiếp theo, phu nhân Ilyushin qua đời. Điều đáng chú ý là vào cùng năm phu nhân Ilyushin qua đời, đã nổ ra vụ án buôn bán trẻ em và vụ án xe buýt trường học mất tích. Ba năm sau đó, xảy ra vụ án của Nunnally và vụ án giết người liên hoàn trên đường hoa Tulip.”
“Đây đại khái là thời gian sắp xếp theo trình tự của ba lượt xét xử từ lúc phiên tòa bàn tròn được tiến hành cho tới hiện tại.”
Tiếng xẹt xẹt vang lên giữa bàn tay đeo găng tay trắng của Lê Tiệm Xuyên.
Hắn cắn khóe môi dưới, đôi mắt xám lạnh của hắn hơi ủ rũ: “Tất nhiên, chuyện gì đã xảy ra sau đó, tôi sẽ đề cập đến nó sau. Để nói về chuyện tòa nhà giam cầm này, phải nói từ lúc ông Molko xây dựng dinh thự Molko.”
“Trong bức tranh thứ hai, cũng chính là mốc thời gian cô hầu gái Baker chết, tôi biết được câu chuyện về tòa nhà giam cầm được công khai cho khách từ trong miệng của một vị khách tên là Vera. Sau đó, tôi tìm kiếm trên Internet một số tin tức vào năm dinh thự Molko được xây dựng, về cơ bản có thể xác nhận dinh thự Molko được xây dựng trên nền lò hỏa táng cũ là thật.”
“Vào thời điểm đó, đây được xem là một điều khá khó tin. Bởi vì không một người giàu có nào sẵn sàng chọn một nơi xui xẻo như vậy để xây dựng một dinh thự định cư, trừ khi có lý do đặc biệt, hoặc sở thích đặc biệt nào đó. Hoặc giả, thứ ông Molko muốn xây dựng, chính là một tòa nhà giam cầm.”
“Con đường lên núi dễ bị sạt lở trong đêm mưa, vị trí dinh thự hẻo lánh xa xôi, môi trường sống biệt lập, truyền thuyết ma quỷ thật giả, và những cái chết liên tiếp của các người hầu.”
“Theo lý thuyết thì người nên bị nghi ngờ nhất chính là chủ sở hữu dinh thự, song cảnh sát không có bằng chứng để chứng minh hung thủ là ông Molko. Việc không có bằng chứng này và việc không có bằng chứng nào cho thấy phu nhân Murphy ra tay giết người không hề giống nhau. Bằng chứng xác định Molko là hung thủ bị thiếu sót, ngoài trừ thực sự không có bằng chứng thì còn có một khả năng…”
“Cảnh sát bao che.”
“Từ thái độ chán ghét và kinh miệt của bà và người quản gia già đối với cảnh sát thành phố Fenain là có thể tóm được một chút dấu vết. Nhưng sự bao che này không xảy ra quá thường xuyên, không thể gạt được tất cả mọi người. Phải nói rằng bản thân ông Molko là một tội phạm thiên tài với IQ cao.”
Lê Tiệm Xuyên liếc mắt, nhận thấy lông mày của phu nhân Murphy giật nhẹ trong vô thức, đôi môi đang từ từ mím lại.
Hắn mỉm cười: “Bà cho rằng loại bao che này là một chuyện rất phổ biến trong thế giới người giàu, phải không, phu nhân Murphy?”
Phu nhân Murphy cười lạnh lùng: “Ồ, lẽ nào không phải à?”
“Đó là lí do mà bà rất tán thành ‘những việc làm chính đáng’ sao?”
Truyện chỉ được post tại vulactruongan.wordpress.com
Lê Tiệm Xuyên nhướng mày, phu nhân Murphy nghe xong lại khẽ cau mày, hắn cười như không cười nói, “Bà đã đọc bức thư trong phòng sách ông Molko rồi nhỉ? Ông Molko từ chối khoản phí này, nhưng bà lại đồng ý.”
“Từ phong cách hội họa, hoặc nên nói là sở thích của bà, thì bà cũng là một người yêu thích nền văn hóa bí ẩn, nói chính xác hơn là các sự kiện siêu nhiên.”
Lê Tiệm Xuyên nhìn xuyên qua màn sương mỏng manh trước mặt, thấy được đường nét mờ nhạt của một tòa dinh thự.
“Khi phu nhân Murphy bà kết hôn với ông Molko, câu chuyện về tòa nhà giam cầm đã được lan truyền từ rất lâu. Bà cảm thấy vô cùng hứng thú với câu chuyện này, vì vậy bà đã cố tình tiếp cận ông Molko và kết hôn với ông ta, nhưng cuộc sống sau kết hôn lại không hạnh phúc như vậy. Khi tôi hỏi người quản gia già nghĩ gì về ông Mork, ông ta che giấu rất tốt, nhưng vẫn toát ra một chút buồn bã.”
“Tôi đã xem qua phòng sách của Molko và kiểm tra thi thể của ông ta. Từ những đánh giá của người ngoài cuộc và các cuộc thảo luận trực tuyến, tôi đoán ông ta hẳn là một người khá lập dị, mắc bệnh tâm thần rất nghiêm trọng, nhưng lại vô cùng thông minh, xảo quyệt, và rất giỏi cải trang. Hơn nữa, ham muốn kiểm soát của ông cũng mạnh không kém.”
“Sau khi kết hôn, bà nhanh chóng biết được sự thật về tòa nhà giam cầm, Molko hẳn đã áp dụng một vài biện pháp nhất định để kiểm soát bà và khiến bà bị buộc phải mắc chứng rối loạn lưỡng cực.”
“Suy đoán này dựa trên việc bà không có tiếng tăm gì sau khi lấy chồng, và sự khác biệt về mức độ nổi tiếng trước và sau cái chết của Molko. Còn một điểm nữa, đó chính là thái độ của bà đối với Scott. Thương nhau thương cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng… Bà rất hận Molko, vì vậy bà đối xử với Scott bằng sự ghét bỏ nhiều hơn là bằng tình yêu của một người mẹ.”
“Thậm chí có thể nói bà đã nhìn thấy cái bóng của Molko trên người Scott, cái bóng của căn bệnh tâm thần di truyền.”
Khuôn mặt của phu nhân Murphy hơi vặn vẹo.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn bà ta: “Tuy nhiên, trong mắt của tôi, người kế thừa triệt để cái bóng đó nhất thật ra là bà đấy, phu nhân Murphy.”
Biểu cảm của phu nhân Murphy thay đổi, u ám lườm Lê Tiệm Xuyên: “Cậu nói tôi giống con ác quỷ đó sao?”
Lê Tiệm Xuyên phớt lờ câu hỏi chua ngoa của bà ta và nói thẳng: “Sau khi sinh Scott, chứng rối loạn lưỡng cực của bà trở nên nghiêm trọng hơn… Thật ra ban đầu tôi nghi ngờ liệu bà có thực sự bị bệnh hay không. Nhưng sau đó ngẫm lại, dù là giả vờ thì nó cũng không gây ảnh hưởng gì tới điểm mấu chốt, bà không cần thiết… phải làm điều đó.”
“Và nếu chứng rối loạn lưỡng cực của bà là có thật và ngày càng nghiêm trọng thì khi bà chăm sóc Scott, chắc chắn sẽ không tạo ảnh hưởng tốt tới nó.”
“Scott không mắc chứng tự kỷ, nó có một thế giới hoàn toàn khác với người bình thường. IQ của nó rất cao, song nó không phải là một thiên tài, mà là một người điên. Hơn nữa, nó còn có tài năng vẽ tranh trời phú, và bà, khi Scott cầm bút lên vẽ, đã phát hiện ra tài năng này của nó.”
“Bà bắt đầu lợi dụng Scott, lấy tranh của Scott làm thành của riêng, nói một cách chính xác là bà đã hủy đi nguyên tác và tự mô phỏng theo. Tóm lại, bà đã cướp đoạt tài hoa của Scott.”
“Những bức tranh của bà được lan truyền và dần dần nổi tiếng. Bà đã cầu xin Molko, thế là Molko đã đồng ý tổ chức một cuộc triển lãm tranh tư nhân, nhưng ông ta không đồng ý cho bà xuất hiện trước mọi người hay rời khỏi dinh thự. Trước cuộc triển lãm này, Scott có thể đã nhìn thấy cảnh tượng Molko giết người, hoặc là hình ảnh nào đó khiến nó bị kích thích rất nghiêm trọng và vẽ ra ‘Truyền thuyết về tòa nhà giam cầm’.”
“Với bức tranh này, bà đã trở thành một nữ họa sĩ nổi tiếng.”
“Nhưng thật đáng tiếc, không có gì trong dinh thự này có thể che giấu được Molko. Ông ta chẳng hề quan tâm đến con cái của mình, thậm chí ghét con quỷ nhỏ rất giống mình này, nhưng đối với hành vi của bà, phản ứng của Molko có lẽ là quyết liệt hơn.”
“Bà đã chịu đựng quá lâu, cuối cùng quyết định giết ông ta.”
Khung cảnh sâu thẳm trong màn sương trắng thay đổi huyền ảo.
Có lẽ vì đang ở trong sự giao thoa giữa các bức tranh nên Lê Tiệm Xuyên không thể nhìn rõ, nhưng có thể mang máng cảm thấy được sự điên rồ và nham hiểm bắn ra từ đôi mắt của phu nhân Murphy khi bà ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng ông Molko.
“Nhưng bà chỉ là một bà nội trợ đã bị giam cầm một thời gian dài, các mối quan hệ giữa bà và các phu nhân khác cũng không còn. Có lẽ bà có khả năng giết Mork, nhưng lại không có khả năng làm đến kín kẽ. Lúc này, bà hẳn đã đọc được lá thư của Federn, bà hứa đầu tư vào ‘sự nghiệp chính đáng’ đó, với điều kiện tiên quyết là bọn họ giúp bà giết Molko và kế thừa dinh thự Molko.”
“Thực ra, có một điều mà trước đây tôi vẫn không nghĩ ra là liệu Molko có phải là do bà giết hay không. Bởi vì khả năng của bà vào thời điểm đó rất hạn chế, tôi không tìm thấy khả năng bà có thể giết ông ta mà không để lại bất kỳ sai sót nào, cho đến khi tôi nhìn thấy những lá thư đó trong phòng sách của Molko.”
Phu nhân Murphy cười khẩy: “Chỉ bằng những lá thư không đáng kể đó ư? Bằng chứng của cậu đúng là mong manh đấy, cậu Loose.”
“Vậy sao?”
Lê Tiệm Xuyên mỉm cười: “Để tôi đoán nhé, lá thư viết nội dung của dự án đang ở chỗ của bà, đúng chứ, bà Murphy. Hoặc là, bà thực sự không để lại sai sót nào và đã đốt tờ giấy đó rồi. Nhưng còn luật sư Zach thì sao?”
“Hắn là người của dự án đó được phái đến để giúp bà, đúng không?”
Ánh mắt của phu nhân Murphy nhuộm với một lớp cay nghiệt và lạnh lùng: “Đây đúng là suy đoán vô căn cứ.”
Truyện chỉ được post tại vulactruongan.wordpress.com
Lê Tiệm Xuyên tùy ý nói: “Thời điểm xuất hiện của hắn quá trùng hợp, nếu tôi nhớ chính xác thì lúc ông Molko tử vong, hắn vẫn là một thám tử. Chỉ có thám tử mới biết rõ nhất về thám tử và cảnh sát. Mặc dù tôi chưa thấy qua khả năng chống trinh sát của luật sư Zach, nhưng chắc là khá mạnh.”
“Cũng có thể là bọn họ đã phái tới nhiều hơn một người?”
Trong giọng nói của Lê Tiệm Xuyên ẩn chứa sự dò xét, ánh mắt quét qua những thay đổi nhỏ trong biểu cảm của phu nhân Murphy, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn bình thản, tiếp tục nói: “Với sự giúp đỡ của người trong dự án đó, bà đã giết chết Molko, thành công kế thừa dinh thự và đổi tên thành dinh thự Murphy.”
“Bà đã tìm một thầy bói toán trình diễn cái gọi là phép thuật, đồng thời ổn định lòng người, lời đồn về việc những người hầu bị hành hạ đến chết cũng không còn, biến truyền thuyết về tòa nhà giam cầm trở thành một truyền thuyết thực sự.”
“Bà cho rằng bà đang khuếch trương sự chính nghĩa và trừng trị con quỷ già Molko kia, phải không? Nhưng có lẽ bà không ngờ rằng bà đã trở thành con quỷ giống như ông ta. Lý do cho sự thay đổi này có lẽ là do bà đã phát hiện ra điểm mấu chốt để kích thích Scott tạo ra những bức tranh nổi tiếng.”
“Schopenhauer nói rằng ‘Cái chết là vị thần truyền cảm hứng và nàng thơ của triết học’, điều này cũng tồn tại dưới dạng cảm hứng nghệ thuật.”
“Hiện trường tử vong của ông Molko có thể nói là khá đẫm máu, nhưng khi tôi đến, tôi lại thấy bà bồng Scott đứng bên cạnh thi thể. Tôi nghĩ trước khi tôi bị bại lộ, nội dung của bức tranh hẳn được tái tạo giống hệt cái bóng của hiện thực. Vì vậy ở trong hiện thực, khi ông Molko chết, bà cũng đang bồng Scott đứng bên cạnh.”
“Để một đứa bé mới một, hai tuổi đối diện trực tiếp với cảnh tượng tử vong tàn khốc của cha ruột, tôi không cho rằng đây là việc mà một người mẹ bình thường có thể làm ra. Vậy thì bà làm vậy là vì cái gì? Một mặt, có thể là để trả thù con đẻ của ông Molko; mặt khác, có thể bà đã nhận ra Scott có một nhận thức đặc biệt về cái chết, việc nhìn những cảnh đẫm máu và u ám có thể kích thích sự sáng tạo của nó.”
“Sau đó, bà đã xác nhận phỏng đoán của mình.”
“Thế là có thêm cái chết của cô hầu gái Baker và cái chết của phu nhân Ilyushin.”
Từng hình ảnh mờ ảo lóe lên.
Scott còn nhỏ run rẩy đứng bên vũng máu, phu nhân Murphy nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Scott, cầm cây cọ vẽ ướt đẫm máu đỏ ngọt tanh.
“Hơn nữa, nguyên nhân tại sao tôi nhận định cái chết của ông Molk không phải là một tai nạn, mà là do bà làm ra chính là chi tiết ban công.”
Ánh mắt Lê Tiệm Xuyên sắc bén, nói thêm: “Tuy đêm qua trời mưa, nhưng vẫn còn vết rượu trên ban công vẫn còn rất rõ… Tôi muốn nói với bà rằng, bà Murphy, nếu không có dám người của dự án kia giúp bà, thì sợ rằng buổi chiều khi cảnh sát đến, bà sẽ bị bắt ngay tại chỗ.”
Phu nhân Murphy im lặng nhìn hắn.
“Cuối cùng bà đã trở thành người nắm quyền hợp pháp của dinh thự Murphy. Để tránh cho cậu chủ nhỏ Scott __ người đang trưởng thành __ tiết lộ mọi thứ về bà, bà đã bắt chước cách Molko đối xử với bà. Bà nhốt cậu chủ nhỏ và tạo ra một căn phòng giam cầm đầy u ám và áp lực cho nó.”
“Phòng vẽ tranh của bà có một đường hầm đi thông đến nơi đó để thuận tiện cho việc sao chép của bà nhỉ.”
Lê Tiệm Xuyên hơi nhướng mày: “Những người làm chuyện trái với lương tâm sẽ luôn cảm thấy chột dạ. Một năm sau cái chết của ông Molko, bà lại tổ chức một cuộc triển lãm tranh tư nhân. Bà sợ rằng cậu chủ nhỏ sẽ bị khách mời hỏi ra chuyện gì đó, vì thế đã đưa nó cho luật sư Zach và yêu cầu hắn đưa Scott đi.”
“Zach có lẽ đã đưa nó đến thành phố Maine, bức tranh trong phòng vẽ vẽ tháp nước của thành phố Maine. Tôi nghe được từ người hầu rằng phu nhân Murphy bà rất hiếm khi ra ngoài. Mặc dù thành phố Maine nằm ở lân cận nhưng bà chưa từng đi qua. Thế thì là ai đã vẽ bức tranh đó, vừa nhìn là biết ngay.”
“Nhưng hình như giữa chừng đã có điều ngoài ý muốn xảy ra.”
“Từ những gì tôi tình cờ nghe được lúc bà nói chuyện với luật sư Zach, tôi cho rằng rất có thể luật sư Zach đã đánh mất cậu chủ nhỏ Scott, hoặc là nói, Scott quay về dinh thự vào đúng cái đêm cô hầu gái Baker tử vong. Tôi cứ tò mò cô ta đã sợ hãi cái gì trước khi chết…”
“Và cả cái chết của phu nhân Ilyushin một năm sau đó, tại sao bà ấy lại đi đến con sông trong rừng cây nhỏ giữa đêm mưa, sau đó còn bị dọa đến lên cơn đau tim?”
“Khi mới biết về cái chết của phu nhân Ilyushin, tôi đã rất bối rối. Nhưng sau khi biết được cái chết của cô hầu gái Baker, đôi mắt đỏ tươi ở cầu thang, bức tranh của cậu chủ nhỏ và những đĩa phim kinh dị mà nó sưu tầm, sự hâm mộ ám ảnh diễn viên tên Morde, nụ cười hiểm độc được nhắc đến trong bức thư nặc danh gửi tới tôi…”
“Tôi đã đưa ra một phỏng đoán táo bạo __ Scott thích chơi khăm, nói chính xác là nó thích sử dụng những thứ đáng sợ để dọa mọi người.”
“Tôi không có bằng chứng mấu chốt cho phỏng đoán này, nhưng cả ba bức tranh trong cuốn sách ác ma đều là nét vẽ của Scott, nói cách khác, nó đã bị ba cảnh tử vong này kích thích rồi vẽ ra. Nó tận mắt nhìn thấy ba hình ảnh này. Trong dinh thự Murphy, người duy nhất có thể xuất hiện trong hiện trường vụ án ngoại trừ hung thủ thì chỉ có thể là đồng phạm.”
“Sau đó, danh tiếng của bà tăng lên, tần suất tổ chức triển lãm ngày càng thường xuyên hơn.”
“Trong cuộc triển lãm tranh tư nhân tiếp theo, phu nhân Ilyushin đã chết, bà ấy bị khiếp sợ, lên cơn đau tim rồi rơi xuống nước tử vong.”
“Thật ra, nếu xét góc nhìn của ba bức tranh trong cuốn sách ác ma, bức tranh đầu tiên là cái chết của cô hầu gái Baker; góc nhìn là từ dưới cầu thang nhìn lên trên, nghĩa là người vẽ tranh đang ở tầng ba, cũng chính là phòng của cậu chủ nhỏ. Bức tranh thứ hai là những bông hoa tươi trông như máu mủ từ xa đến gần; góc nhìn là từ cao xuống thấp, Scott nhìn xuống thi thể nát bươm của Molko ở trên mặt đất, thế là đã giải thích được.”
“Còn bức ảnh thứ ba về cái chết của phu nhân Ilyushin, góc nhìn là đứng ở bên kia sông. Phu nhân Ilyushin đưa lưng về phía nó, trông ra phía xa. Tôi đoán rằng khi phu nhân Ilyushin chết, cậu chủ nhỏ hẳn đang đứng trong bóng tối của khu rừng phía sau phu nhân Ilyushin. Nó đã dùng cách nào đó để khi phu nhân Ilyushin quay đầu lại, bà ấy đã bị hoảng sợ và lên cơn đau tim.”
Truyện chỉ được post tại vulactruongan.wordpress.com
“Thậm chí lý do tại sao phu nhân Ilyushin lại đến bờ sông vào giữa đêm cũng là vì bà ấy nhìn thấy bóng dáng của cậu chủ nhỏ, do lo lắng mà đi tới đó.”
“Người làm vườn từng nói rằng phu nhân Ilyushin từng đến vườn hoa để hỗ trợ và rất yêu thích một ít hoa cỏ, vì vậy tối hôm đó bà ấy rời khỏi phòng và đi đến vườn có lẽ là để nhìn xem hoa quả có bị dập nát hay không. Nhưng ở trong vườn, bà ấy chưa gặp được người làm vườn thì đã gặp phải cậu chủ nhỏ tiến vào rừng cây nhỏ.”
Phu nhân Murphy không nhịn được nói mỉa rằng: “Thứ cho tôi nói thẳng, cậu không có bằng chứng!”
Lê Tiệm Xuyên thong dong nói: “Đúng là tôi không có bằng chứng, nhưng tôi tin rằng ngay cả khi Holmes đến đây, anh ta cũng không thể tìm được bằng chứng mang tính quyết định nào. Bởi vì hung thủ đã vẽ hiện trường vụ giết người, làm sao có thể vẽ luôn bằng chứng về vụ giết người của mình vào tranh cho được? Trừ phi hung thủ không nhận ra đó là bằng chứng, chẳng hạn như… vết rượu vang trên ban công.”
“Nhưng tôi cảm thấy, chỉ cần tôi rời khỏi bức tranh này thì mọi thứ sẽ bày ra trước mắt tôi thôi.”
Ánh mắt lạnh lùng và tối tăm của Lê Tiệm Xuyên nhìn về phía phu nhân Murphy.
Vẻ mặt của phu nhân Murphy âm u đến nỗi có thể vắt ra nước.
Bà ta không có bất kỳ phát biểu gì, song càng im lặng thì càng khẳng định một vài suy đoán của Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên cụp mắt nhìn phiếu trả lời trước mặt, cầm cây bút lên và viết vài dòng.
“Truyền thuyết về tòa nhà giam cầm là một bức tranh.
Từ lúc bước vào cửa xét xử, Loose đã tiến vào bức tranh này.
Lần giật mình đầu tiên trên hành lang đã kích hoạt sự kiện siêu nhiên trong bức tranh thứ nhất. Lúc thắp sáng ngọn nến rồi bỏ chạy, đã bước vào bức tranh thứ hai, mốc thời gian là lúc phu nhân Ilyushin tử vong. Phòng của cậu chủ nhỏ đã kích hoạt sự kiện siêu nhiên thứ hai. Sau khi trốn thoát thì bước vào bức tranh thứ ba, mốc thời gian là lúc cô hầu gái Baker tử vong.
Lúc trong phòng vẽ tranh là tiến vào bức tranh thứ tư, mốc thời gian là lúc ông Molko tử vong.
Cần có hai điều kiện để thoát khỏi bức tranh.
Đầu tiên là thắp một ngọn nến trắng, bức tranh sẽ tự sụp đổ. Thứ hai là nếu đốt nến nhưng không cháy thì phải tìm đến vị trí của bức tranh gốc ‘Truyền thuyết về tòa nhà giam cầm’, rồi châm lửa.”
Đầu bút dừng lại, Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ về việc viết một suy đoán.
“Ngoài ra, điều kiện để tiến vào bức tranh tiếp theo, một là có thể liên quan đến cây nến trắng, một cái khác là khi nhìn thấy một số bức tranh quan trọng, sẽ kích hoạt cú nhảy tranh trong tranh. Giao điểm như như thắp nến trắng, tranh vẽ con mắt đỏ trong phòng cậu chủ nhỏ, tháp nước thành phố Maine.”
Mực dưới ngòi bút giống như bị hấp thụ, từ từ biến mất.
Lê Tiệm Xuyên đóng nắp bút lại
Một hàng chữ hơi méo mó xuất hiện trên phiếu trả lời: “Bài thi hoàn tất. Tỷ lệ chính xác là 90% và tỷ lệ hoàn chỉnh là 63%.”
“Thời gian đã đến, cửa xét xử mở ra!”
Phiếu trả lời và cây bút máy biến mất vào hư không.
Sương mù loãng bắt đầu tuôn ra, một cánh cửa mơ hồ và hơi méo mó không giống như hai cái trước xuất hiện ở trước mặt, giống như cách một lớp vải xô, đứng đối diện Lê Tiệm Xuyên.
Đồng hồ đếm ngược trên cửa là hơn ba giờ, xem ra là dựa trên thời gian bế mạc được phu nhân Murphy công bố cách đây không lâu.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn cánh cửa xét xử, thay vì giơ tay để kiểm tra của cánh cửa thật thật ảo ảo lần này, hắn lại quay sang nhìn phu nhân Murphy: “Phu nhân Murphy, tôi đã nói xong những gì tôi cần nói, tôi nghĩ bà cũng nên thực hiện lời hứa của mình. Câu hỏi của tôi không khó trả lời, nhưng tôi chỉ cần câu trả lời thật.”
Trong giọng nói của hắn mang theo sự uy hiếp trắng trợn.
Đồng thời, Lê Tiệm Xuyên cũng nhận thấy hình như phu nhân Murphy không nhìn thấy cánh cửa xét xử ở trước mặt hắn.
Phu nhân Murphy lạnh lùng nói: “Cậu có thể mặc sức đặt câu hỏi, nhưng sự kiên nhẫn của tôi là có hạn. Cậu cũng không thể uy hiếp tôi hoàn toàn. Tôi có thể vứt bỏ một góc phòng vẽ tranh trong bức tranh tòa nhà giam cầm, tuy việc này đối với tôi mà nói là một sự mất mát tương đối nghiêm trọng, nhưng không phải là không thể chịu đựng.”
Bà ta dừng lại một chút và nói, “Vì vậy, dựa trên ‘nhận thức’ ngắn ngủi giữa chúng ta, Loose, tôi có thể trả lời cậu ba câu hỏi.”
“Năm.” Edit bởi Lam Thương
Lê Tiệm Xuyên nói.
Phu nhân Murphy trầm ngâm một lúc, rồi khẽ hất cằm: “Có thể, nhưng chỉ năm mà thôi. Tôi sẽ không trả lời câu hỏi kèm theo của cậu, Loose.”
Lê Tiệm Xuyên lưu ý đến cách xưng hô này.
Nhưng hắn không lãng phí cơ hội vào vấn đề đó, hắn hỏi thẳng: “Có phải cậu chủ nhỏ Scott đã chết trong vụ án xe buýt trường học mất tích không?”
Đôi mắt của phu nhân Murphy động đậy, ánh mắt tối tăm.
Một lúc sau, bà ta mới lạnh lùng phun ra một chữ.
“Đúng.”
Hết chương 90