Chương 1: Mờ mịt
Người dịch: PrimeK Tohabong
Trong phòng ngủ, ánh trăng xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, chiếu thành một đường thẳng, đáp xuống mặt đất thành nguồn sáng duy nhất.
Trong ánh trăng xám trắng đó, mơ hồ chiếu rọi một con côn trùng nhỏ bò trên cửa sổ.
Brùm!
Trong khu chung cư vang lên tiếng động cơ nhẹ nhàng, lướt ngang qua ngoài cửa sổ dưới tầng.
Ánh đèn xe trắng loá xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, vẽ ra một vầng sáng hình quạt trên trần nhà, sau đó nhạt dần rồi tắt ngấm sau khi chiếc xe đi xa.
Cạch cạch
Tiếng cuộn băng cassette cũ được nhét vào chiếc radio cassette và sau đó đóng nắp lại, tiếng nhạc vang lên.
Lý Trình Di cau mày cắm tai nghe, điều chỉnh âm lượng, bỗng chốc có tiếng nhạc rất nhỏ, từ trong tai nghe lặng lẽ tuôn ra, tràn vào tai.
Tiếng nhạc không lời, chỉ đơn thuần là nhạc dân tộc gồm tiếng đàn tranh, tỳ bà thuần túy.
Tiết tấu nhẹ nhàng, trong trẻo.
Tiếng của hai loại nhạc cụ, tựa như hai sợi tơ tinh tế sắc bén, khi thì vấn vít khi thì tách biệt rõ ràng.
Giống như đang thổ lộ một câu chuyện xưa, lại giống như hai ngón tay tái nhợt không ngừng quấn lấy nhau.
Lý Trình Di nằm nghiêng trên gối, nhìn ra ngoài cửa sổ đen thui, không nhúc nhích, nghe ca khúc trong tai nghe.
Khăn gối lạnh lẽo dần bị anh ủ nóng, bắt đầu không ngừng tản ra mùi nước giặt nhàn nhạt.
Anh mở to hai mắt, như là đang ngẩn người, lại như là đang suy nghĩ chuyện gì.
Anh nhớ rõ ràng, hai mươi phút trước, chính mình còn đang leo núi. Khi leo đến nửa chừng anh nhìn thấy một cánh đồng hoa rất đẹp, tự nhiên đầu choáng váng… Mọi thứ đều biến dạng, anh không hiểu sao lại thay đổi như thế, đi tới nơi này, gian phòng này. Anh cũng trẻ hơn rất nhiều.
Sau mười phút bị sốc, nghi ngờ, không thể tưởng tượng và những cảm xúc quá mức khác, anh bắt đầu chấp nhận thực tế.
Lúc này một đại dương tin tức tràn vào trong đầu, trí nhớ, rất nhanh dung hợp với anh. Vẫn là cái tên Lý Trình Di của anh, nhưng là tại thế giới của hơn 20 năm trước.
Thông tin không đầy đủ, rất nhiều trong số đó mơ hồ. Nhưng đủ khiến anh hiểu sơ bộ đối với tình huống của mình.
"Ngày mai, con có một người bạn rất quan trọng tới chơi, mấy người nhà mình và Lý Trình Di ra ngoài làm gì thì làm, sau năm giờ hãy về, được không ạ?".
Bên ngoài phòng ngủ mơ hồ truyền đến một giọng nói ấm áp của phụ nữ trẻ.
Suy nghĩ trong đầu Lý Trình Di đứt đoạn, khi nghe được giọng nói đó thì một cái tên tự động hiện lên trong đầu anh -- là Lý Trình Cửu.
Chị ruột của anh, chắc là đang nói chuyện với ba mẹ.
“Được rồi, con yên tâm, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến chuyện của con đâu”, mẹ anh Phùng Ngọc Vinh đáp.
Ba anh thì không buồn lên tiếng, chỉ thở dài thườn thượt, kiểu như chấp nhận.
"Cửu, em con vẫn chưa xin được việc, con xem ...", mẹ anh sau đó lại cẩn thận lảng sang chuyện khác.
"Mọi người vội gì chứ, giờ con còn chưa lo được cho thân con, đợi nói sau đi, mọi người đừng gây thêm phiền phức cho con là được", Lý Trình Cửu bực mình nói.
"Con yên tâm, không làm ảnh hưởng đến con đâu", mẹ anh Phùng Ngọc Vinh dịu dàng trả lời.
"Ngủ đi, nhớ kỹ, sau mười hai giờ, mọi người đừng về sớm, nếu bắt gặp con cùng một cô bé da trắng ra khỏi nhà thì đừng có chào hỏi con, coi như không quen biết, biết chưa?".
“Yên tâm, yên tâm, mọi người sẽ đi xa một chút, chắc chắn sẽ không làm hỏng chuyện của con đâu”. Giọng bà mẹ dừng một chút, vẫn rất nhẹ nhàng trả lời.
"Đúng rồi", Lý Trình Cửu ngừng lại: "Tháng này con phải nộp phí học, đại khái một trăm chín mươi nghìn tệ, ngày mai ba mẹ nộp cho con nhé".
"Một trăm chín mươi nghìn... không phải vừa mới nộp một khoản rồi sao?", Bà Phùng Ngọc Vinh có chút khó xử. Hiện tình hình kinh tế gia đình không tốt lắm nên thường xuyên thiếu tiền.
Một trăm chín mươi nghìn cũng là con số không nhỏ
“Lần này là tiền sách vở học cụ, còn cả tiền huấn luyện nữa!”, Lý Trình Cửu không kiên nhẫn nói: “Bố mẹ không phải có tiền tiết kiệm sao? Lấy ra trước đưa cho con, sau này từ từ bù vào sau”.
"Cái này...... " Bà Phùng Ngọc Vinh ngập ngừng, "Được rồi, nhà mình sẽ nộp cho con".
Bà không nói tiền tiết kiệm của mình và chồng kỳ thật đã sớm lấy ra tiêu cho Lý Trình Cửu rồi.
Gần đây nhà máy làm ăn không tốt nên lương bị giảm. Hàng ngày tiêu còn không đủ.
Lý Trình Cửu “Hừ” một tiếng, đẩy ghế ra, đứng lên đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Để lại Phùng Ngọc Vinh và ba anh, ông Lý Chiêu ngồi ở phòng khách thì thào nói chuyện.
"Lương em bên này không đủ, anh lấy tiền chữa bệnh ra dùng đi, chuyện của con gái quan trọng hơn", Phùng Ngọc Vinh nhỏ giọng nói.
"Chuyện công việc của thằng Di cũng phải dùng đến tiền, có bao tiền đều móc ra hết, bệnh của em thì làm sao, đau lưng cứ để kệ thế à? Hàng ngày còn phải mua thuốc nữa chứ", ông Lý Chiêu kiên quyết đáp.
"Sau này chúng ta tiết kiệm một chút là dồn được tiền. Anh cứ yên tâm, lưng em cũng không đau lắm", Phùng Ngọc Vinh nhỏ giọng thúc giục; "Được rồi được rồi, tiền đồ của con gái mình quan trọng hơn, tại thời điểm mấu chốt thế này, đừng cản trở con".
“Biết rồi biết rồi”, ba anh rốt cuộc không kiên nhẫn nữa lên tiếng, có chút ngập ngừng, có chút thở dài, hình như có chút bất đắc dĩ, có chút khó chịu.
Sau đó là hai người cầm điện thoại di động, tìm hiểu xem phải làm như thế nào.
Lý Trình Di nằm trên giường, mở to mắt, khẽ thở dài.
Trong đầu anh bất giác hiện lên cảnh, mấy hôm trước ông Lý Chiêu ra ngoài ban công ăn nói khép nép hỏi vay tiền họ hàng.
Tuy rằng còn chưa quen thuộc tình huống xung quanh, nhưng ba mẹ hiện tại của anh giống y như đúc ba mẹ trước kia của anh đều rất lo cho con cái. Điều này khiến tâm trạng bất an của anh được sưởi ấm.
Cơ thể khác nhau, thế giới khác nhau, nhưng tấm lòng của ba mẹ đối với con cái, dường như giống nhau.
Tiếng động bên ngoài cũng dần dần yên tĩnh lại. Lý Trình Cửu đóng cửa đi ngủ, ba mẹ cũng đứng dậy, rửa mặt đi ngủ.
Bên ngoài tất cả đều chậm rãi không có động tĩnh, chỉ có bản nhạc trong tai nghe đang không ngừng phát đi phát lại.
Tiếng nhạc lặp đi lặp lại đó, dần dần âm thanh trong tai càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng yếu.
Lý Trình Di nằm bất động, cùng với trí nhớ được chỉnh trang lại, bắt đầu cảm giác trong đầu có chút hỗn độn.