Đợi đến khi anh mở mắt ra, đã là hơn bốn giờ. Mặt trời lặn về phía tây, ánh sáng đỏ xuyên qua mây mù, giống như một cánh đồng bậc thang lớn màu đỏ. Mắt nhìn Ngục Long còn đang ngủ, trên khóe miệng nước miếng nhỏ xuống dưới ghế, trên mặt đất cũng đã rớt một bãi. Lý Trình Di đứng dậy, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về vườn thực vật Vĩnh Viễn một chuyến. Thật vất vả có một ngày nghỉ ngơi, phải đi ra ngoài giải sầu. Dù sao anh tạm thời không muốn nhìn thấy nơi này nữa. Mặt khác,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.