Chương 46
"Ông chủ, điện thoại di động của Trình Ý tiên sinh đang bị hacker định vị, có người đang có ý đồ điều tra tài liệu liên quan đến Trình Ý tiên sinh và người nhà qua việc lấy cắp thông tin ở kho cơ sở dữ liệu của nhà vận hành thông tin"
“Cắt đứt hắn ta rồi gửi cảnh báo. "Tân Đức Lạp bình tĩnh nói.
Mặt khác, Mạnh Đông Đông bên kia, nếu không có khả năng trở thành người hợp tác với chúng ta thì cũng không có giá trị nữa, loại cô ta khỏi danh sách dự tuyển”
Vậy... có … hay không... "A Nhiễm giơ tay lên làm động tác cắt cổ.
Vì bảo đảm người trong hợp đồng an toàn, kéo dài thời gian sống sót, tận khả năng lớn nhất thăm dò Góc chết bí mật, bọn họ trước kia cũng không phải chưa từng làm như vậy.
Nơi này là Nghi Quốc, không phải Bạch Tinh. "Tân Đức Lạp lắc đầu," Nếu như ngay cả Góc chết thứ nhất cũng không qua được, như vậy anh ta cũng không phải người ta cần.
“Tôi hiểu" A Nhiễm gật đầu.
Làm việc cẩn thận một chút, có người đang nhìn chằm chằm chúng ta. "Tân Đức Lạp dặn dò.
“Vâng, tôi hiểu”
*
*
*
Đoàng, đoàng, đoàng.
Trong phòng bắn súng.
Lý Trình Di buông khẩu súng trong tay xuống, rút tai nghe, thở dài một hơi.
Trên bia ngắm cách đó 30m, lỗ chỗ vết đạn phân bố rải rác.
"30 mét và 50 mét được gọi là bắn gần, cậu chủ yếu học bắn ở khoảng cách này." Một huấn luyện viên áo đen với vai rộng ở bên phải giải thích.
"Bởi vì súng chủ yếu nhằm vào con người, nên cậu cần phải học bắn các mục tiêu di động ở cự ly gần."
Súng trường không cần, chỉ luyện súng ngắn.
Huấn luyện viên nhận lấy khẩu súng ngắn màu đen trong tay Lý Trình Di.
"Khẩu súng này là đặc biệt chọn cho cậu, Umarex G17, trọng lượng 600 gram, 17 viên đạn, bắn hoàn toàn tự động. Điều duy nhất cậu cần chú ý chính là, đừng vừa ấn cò là bắn hết đạn."
Cho nên khi sử dụng ổn định cảm xúc mới là quan trọng nhất, đúng không? "Lý Trình Di hiểu rõ.
Đúng vậy, đừng kích động. Đạn của súng này cũng dùng loại nhựa cường hóa, đụng phải vật cứng sẽ rất dễ vỡ nát. Có thể ở trong không gian kín phải tránh trường hợp đạn bật lại”.
Huấn luyện viên cười nói, "Đương nhiên, đạn cho cậu bây giờ không phải loại này, chỉ là đạn luyện tập bình thường.
Lý Trình Di gỡ tai nghe trên cổ xuống, gật đầu.
“Tôi tự tập một lát được không?”
"Có thể, đạn ở bên cạnh, tự mình đi lấy, nhưng không thể mang ra khỏi phòng." Huấn luyện viên thân thiện cười cười. Mặt khác, đừng nghịch quá lâu, sau đó còn có khóa huấn luyện tránh đạn.
“Vâng "Lý Trình Di gật đầu lia lịa. Anh lúc này tâm tâm niệm niệm, chính là tìm cơ hội thử cường độ của Hoa Lân Y.
*
*
*
Bây giờ súng đã trong tay, thử trước rồi nói sau.
Về phần thử như thế nào, kỳ thật rất đơn giản.
Vậy tôi đi nghỉ trước, cho cậu mười lăm phút tự do. Đừng chĩa họng súng vào mình, nhớ kỹ." Huấn luyện viên dặn dò một câu, xoay người mở cửa đi ra khỏi phòng bắn.
Để lại Lý Trình Di cầm súng lục, vẻ mặt lạ lẫm.
Loại ám khí giết chóc đỉnh cấp do nhân loại phát minh ra như súng, trong lòng mỗi người đều có một loại cảm giác đặc thù.
Bình thường trong phòng tập bắn sẽ không cho phép có người cầm súng chơi mà không có huấn luyện viên, chứ đừng nói là súng hoàn toàn tự động.
Nhưng Lý Trình Di thì khác.
Bởi vì phòng bắn súng này, chính là do ngài Tân Đức Lạp mở, thuộc về sản nghiệp tư nhân của ông ta.
Cho nên cho chút đặc quyền là rất bình thường.
Dù sao anh muốn chính là học thật nhanh.
Cầm Umarex G17, Lý Trình Di liếc camera trong góc, giơ súng giả vờ nhắm vào bia ngắm hình tròn đỏ trắng xa xa.
Vì lần kiểm tra này, anh còn đặc biệt mua găng tay vải màu đen.
Găng tay là phong cách cosplay, khắp nơi đều thêu hoa văn.
Lúc này Lý Trình Di lấy găng tay từ trong túi áo ra, xỏ vào, sau đó lại cầm súng, bày mấy tư thế rất ngốc, một bộ tôi muốn bắt chước nhân vật điện ảnh và hoạt hình.
Và sau đó......
Anh nhanh chóng giơ súng lên, nhắm.
Bùm.
Một phát đạn này trong nháy mắt bắn ra, nhưng không phải giống như lúc trước, đơn giản bắn thẳng.
Mà là xoẹt qua đầu ngón tay trái của Lý Trình Di, mới hơi bắn lệch ra.
Đúng vậy, thời khắc mấu chốt, đầu ngón tay trái của anh che nòng súng lục sau khi mặc vào một đoạn áo giáp Hoa Lân Y.
Hoa Lân Y chỉ đeo một ngón tay, ở mép nòng súng, vừa vặn bị đạn bắn trúng, nhưng bởi vì độ dày cùng góc bắn, cũng sẽ không thương tổn đến ngón tay.
Chỉ trong nháy mắt, Lý Trình Di mặt không đổi sắc thu hồi Hoa Lân Y, buông tay, đầu ngón tay đỏ lừ.
“Hoa Lân Y tổn hại, xin phục hồi kịp thời”.
Nhắc nhở của Ác Chi Hoa nhanh chóng xuất hiện.
Quả nhiên, cường độ không đủ, Hoa Lân Y hoàn toàn không thể ngăn cản đạn.
Nhưng ngoài viên đạn ra, ở nhà anh cũng từng thử dùng dao phay và các loại vũ khí sắc bén khác, cắt và chém nhẹ.
Có được kết quả là, Hoa Lân Y mặt ngoài coi như cứng rắn, tựa hồ giống như vật liệu kim loại, nhưng không dày lắm, có thể ngăn cản được vết chém nhẹ, không ngăn được chém mạnh.
Hiện tại xem ra, cũng không có cách nào ngăn cản được viên đạn.
"Sau khi tiến hóa thì sao? Ác Chi Hoa phản hồi tin tức, sau khi tiến hóa, cường độ Hoa Lân Y sẽ càng cao, năng lực hoa ngữ cũng có thể càng mạnh, có lẽ..."
Sau khi xác định Hoa Lân Y không ngăn được viên đạn, Lý Trình Di đem hy vọng ký thác vào Hoa Lân Y sau khi tiến hóa.
Lúc này, anh tháo găng tay, mắt nhìn nhìn chỗ bị phá trên đầu ngón tay của găng tay, đây là dấu vết lưu lại sau khi viên đạn bắn vào.
"Ngày kia chính là hẹn đi xem vườn hoa, xem cường độ sau khi tiến hóa thế nào..."
Lập tức, anh vứt bỏ những suy nghĩ miên man, cởi găng tay, tiếp tục nâng súng luyện tập bắn súng.
Trong nháy mắt, hai ngày trôi qua.