Chương 27
Lúc này hai người cách nhau chừng mười mét, cô gái này cao hơn 1,7m, thấp hơn Lý Trình Di một chút. Nhưng do đi giày cao gót nên chắc là chiều cao của cô thấp hơn nhiều.
Vừa bị kinh hãi, lại lui quá nhanh, cô gái thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Nhưng ngay lập tức, cô liền lấy lại thăng bằng, sau đó đứng lại, trên mặt toát ra vẻ mừng rỡ, nhìn về phía Lý Trình Di.
Cuối cùng cũng tìm thấy người! Nơi này đến tột cùng là nơi nào? Anh là nhân viên công tác ở đây sao? Có thể dẫn tôi ra ngoài không? Tôi có thể cho anh tiền! Một ngàn được không?!
Cô sốt ruột tuôn một tràng.
Sự trấn định trên mặt vừa rồi vào lúc này hoàn toàn tán loạn.
Lý Trình Di đánh giá đối phương, quét mắt qua đầu gối trên quần đen và mặt sau chiếc giày.
Hai chỗ này đều có vết mài sát và lấm bụi, chứng tỏ cô gái đã bị ngã.
Mặt khác, hai người cách xa nhau hơn mười mét, anh đứng cách xa như vậy, mà còn ngửi được mùi nước hoa, có thể tưởng tượng được cô gái này rốt cuộc phun bao nhiêu nước hoa lên người.
"Xin lỗi, tôi không phải nhân viên làm việc ở đây, cũng không có cách nào đưa cô ra khỏi đây. Nơi này là chỗ nào, cô bây giờ còn không biết sao?".
Cái loại thể nghiệm dự báo cực kỳ rõ ràng này, cho dù là người ngu ngốc cũng nên biết phải tìm kiếm tin tức thế nào chứ.
“Đừng đùa nữa, anh giúp tôi tìm được đường ra ngoài, tôi cho anh hai ngàn!”.
“Cô vào đây bằng cách nào?”, Lý Trình Di không đáp lại yêu cầu của đối phương mà hỏi ngược lại.
“Không biết”. Mặt mày cô gái tràn đầy phiền não bất an, "Tôi mua đồ xong, đi thang máy xuống ga-ra chuẩn bị lái xe về nhà, kết quả đi ra liền phát hiện ga-ra này không phải ga-ra của trung tâm thương mại.
“Thang máy đâu? Thang máy của cô còn đó không?”. Ánh mắt Lý Trình Di sáng ngời, nhanh chóng hỏi. Nếu như có thể theo con đường cô gái đi vào, nói không chừng cũng có thể đi ra ngoài......
“Tôi cũng không biết!”. Cô gái nắm chặt áo khoác, thần sắc có chút hoảng sợ: "Tôi quay đầu lại đã nhìn không thấy đâu, tôi đi vào thang máy cho nhân viên, đáng ra thì không nên như vậy, đáng ra phải tìm thấy thang máy ngay mới phải...”.
“Cô không thấy điềm báo trước sao?”. Lý Trình Di nhìn đến đây, đã có thể phân biệt được tình huống của đối phương.
“Điềm báo gì? Anh nói là lúc trước nằm mơ?”. Cô gái thoáng nghi hoặc hỏi.
"Nằm mơ...", Lý Trình Di không còn gì để nói, đối phương hiển nhiên hoàn toàn không coi trọng điềm báo trước đó, còn tưởng rằng là nằm mơ.
Anh nghĩ một chút rồi rốt cuộc vẫn nói cho cô gái biết về Góc chết mà mình biết.
Càng nghe anh kể, sắc mặt cô gái càng thiếu kiên nhẫn. Cho đến khi Lý Trình Di nói đến, có quái vật mặt người cao hai mét xuất hiện, cô rốt cục không nhịn được nữa.
“Xin lỗi, tôi nói thật đấy, có ai đã từng nói với anh rằng, câu chuyện của anh rất thú vị nhưng kể vào lúc này thì không thích hợp”.
"Tin đồn về Góc chết tôi cũng biết, nhưng đó đều là những câu chuyện bịa đặt. Theo tôi thấy, cái gọi là Góc chết giống như một trò chơi thử nghiệm sinh tồn được tiến hành trong bóng tối hơn. Được rồi, bây giờ không phải lúc nói những điều này".
Cô xòe tay.
“Năm ngàn, đưa tôi ra ngoài, thế nào?”.
... "Lý Trình Di không nói gì nữa, anh suy nghĩ một chút, làm tư thế xin cứ tự nhiên.
Không có gì để nói với người này, nếu cô ta không tận mắt chứng kiến thì e rằng không bao giờ tin rằng có Góc chết thật sự tồn tại.
“Mười nghìn!”. Cô gái nghiêm túc mở miệng lần nữa: “Đừng quá tham lam, nơi này chỉ là hơi lớn, nếu để cho tôi tự tìm được đường thì khoản tiền này anh cũng không kiếm được đâu”.
“Cô có thể thử xem”. Lý Trình Di lại quét mắt nhìn qua cửa phòng kỹ thuật vừa rồi.
“Thêm nữa, quái vật kia chính là từ những cửa nhỏ này đi ra, cho cô một lời khuyên, chớ dại đụng vào những cửa nhỏ phòng kỹ thuật này. Nếu thấy cửa mở, liền chạy nhanh lên”.
Anh rất rõ ràng không thể lãng phí thời gian, năng lực hoa ngữ không biết lúc nào mất đi hiệu lực, một khi mất đi hiệu lực, có thể tưởng tượng sẽ rất khó ổn định được tình hình như vậy.
Lúc này, anh không nói hai lời, mang theo đồ vật liền đi về phía phía cô gái xuất hiện.
Nếu cô gái nói mình đi từ phía trên xuống, vậy thì lại đi lên một chút nhìn xem!
Cô gái mặc đồ đen không nghĩ tới anh sẽ bỏ đi, liền đuổi theo, nhưng đôi giày cao gót khiến cô theo không kịp, chỉ trong chớp mắt, cô nhìn thấy Lý Trình Di biến mất ở chỗ rẽ.
“Điên rồi sao? Chạy nhanh như vậy!?”. Cô đứng tại chỗ, đưa tay đỡ lấy một cái trụ tròn, thở hồng hộc.
Nhìn quanh bốn phía, xung quanh lại không một bóng người, an tĩnh mà tĩnh mịch.
Cô gái một mình đứng bên cột đá, trong lòng lại một lần nữa bắt đầu bồn chồn.
Nhưng không để cô đợi bao lâu, cách đó không xa, bóng dáng Lý Trình Di lại trở về.
Anh vừa rồi lại đi lên một tầng, xem xét tình huống phía trên, nhưng không tìm được thang máy như lời cô gái nói, ngược lại là phát hiện phía trên còn có khúc cua với đường dốc cao hơn.
Anh không dám tiếp tục, có trời mớt biết nơi này rốt cuộc có bao nhiêu tầng.
Cho nên lại nhanh chóng trở về, ít nhất nơi này còn có người, tụ tập cũng có chút an tâm.
Xa xa nhìn cô gái tựa vào trụ tròn bên cạnh, miệng lầm bầm mắng chửi, không biết đang nói cái gì, anh bước nhanh đến gần.
“Chúng ta cùng nhau đi tìm đường ra”, Lý Trình Di không thừa hơi, trực tiếp mở miệng.
“Anh thật sự không biết lối ra à?”, cô gái nghi ngờ hỏi. Bây giờ cô mới chú ý tới hình dáng bên ngoài của người đàn ông trước mắt.
Tóc đen mắt đen, khóe mắt mơ hồ có hai vết máu chảy ra, nhìn qua có chút dọa người.
Dáng người có chút cao gày, nhưng làm cho người đối diện có một loại cảm giác tương đối ổn trọng, trong tay xách theo một túi đồ trong suốt, có thể nhìn thấy đều là đồ ăn nước uống.
Anh ta hình như đã sớm có chuẩn bị!