Chương 49
"Anh giai ơi nếu là sợ tỷ lệ sống sót quá thấp, có thể mua cây giống lớn hơn, chỗ chúng em có giống cây Tử đằng trắng 8 năm, 10 năm, 20 năm cũng có, có điều giá cả tương đối đắt một chút..."
“Tôi muốn xem hết một lượt đã” Lý Trình Di nghiêm túc gật đầu, "Tôi muốn hỏi một chút, những cây dây leo đã nở hoa chỗ các cô có trực tiếp cấy ghép được không?"
"Đương nhiên không được, có điều chúng em tận dụng kỹ thuật cắt tỉa, kỳ thật cũng giống với cây cấy ghép, mặc dù tỷ lệ sống sót ảnh hưởng, nhưng hiện tại với thiết bị tự động chăm sóc mới nhất, thì người không biết gì về trồng cây trồng hoa cũng có thể dễ dàng nuôi sống cây, hiện tại anh giai mua trên 10 cây giống thì có thể giảm giá 20%.."
Lý Trình Di cứ như vậy không ngừng hỏi đông hỏi tây, sau đó không ngừng vuốt từng chuỗi dây tử đằng hoa trắng, cảm ứng độ tiến hóa nhanh chóng tăng lên, trong lòng anh cũng càng thêm chờ mong.
‘51%’
‘55%’
‘58%’
Lúc này con số đã nhảy lên tới năm mươi mấy, khiến Lý Trình Di mừng rỡ chính là, đi đến mấy cái giá phía sau, những hoa tử đằng trắng ở đây cung cấp mức tiến hóa còn nhiều hơn đám hoa ở phía trước.
“Tử đằng trắng bên này không giống với ở phía trước? "Anh nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy, bên này đều là cây hoa từ 15 năm trở lên, đương nhiên giá cả cũng cao hơn một chút. "Cô bé trả lời.
“Thì ra là thế. "Lý Trình Di không ngừng vươn tay sờ, một số hoa quá cao không sờ được nhưng phần lớn đều có thể vươn tay đụng tới.
Tốc độ tiến hóa tăng lên càng lúc càng nhanh.
Trong lòng anh như có điều suy tính.
Bảo vệ và tiến hóa Hoa Lân Y, muốn tự mình trồng hoa thì vẫn quá chậm. Sau khi phát hiện tốc độ tiến hóa còn liên quan đến cả tuổi đời của hoa anh thấy biện pháp tốt nhất, chính là mua luôn cả vườn hoa của người ta.
Tiền...... Vẫn cần tiền.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cô bé đã đưa Lý Trình Di đi mấy tiếng đồng hồ cho đến khi tất cả Tử đằng trắng đều bị anh sờ một lần, độ tiến hóa cuối cùng cũng đạt tới 100.
Lý Trình Di vẫn chưa có ý muốn rời đi.
Lúc này Ác Chi Hoa đã hoàn thành tiến hóa cơ sở Hoa Lân Y, kế tiếp chính là ác niệm.
"Phương thức hấp thu ác niệm là làm người có ác ý đối với mình thay đổi ý định, hoàn toàn bỏ hết những ác ý." Vậy làm thế nào để phán đoán một người có ác ý đối với mình?"
Mang theo nghi hoặc này, Lý Trình Di từ chối lời mời mua hoa của cô bé, trong ánh mắt sắp sụp đổ của cô bé, anh phất phất tay, dày mặt xoay người rời đi.
Hơn hai tiếng đồng hồ, không mua một cây hoa nào......
Lý Trình Di cũng biết mình có chút quá đáng, cho nên cũng không quay đầu lại, đi nhanh thoăn thoắt, rất nhanh liền gọi xe trở về nội thành.
Tuy rằng hiện tại mỗi ngày lĩnh hơn 600 tiền lương bên Tân Đức Lạp là, nhưng căn bản không có tích góp bao nhiêu tiền, mấu chốt là mua cũng không có chỗ trồng.
Lúc này tiến hóa hoàn thành, còn cần thêm ác niệm, là có thể tiến hóa hoàn toàn Hoa Lân Y.
Nhưng chính vì cái ác niệm đó mà Lý Trình Di sau khi trở về, một mặt tập luyện một mặt quan sát khắp nơi, tìm kiếm, nếm thử.
Nhưng ngoại trừ lúc trên đường về nhà, thêm được mấy điểm ác niệm không biết từ đâu tới, còn lại hoàn toàn không có thay đổi.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Anh ở công ty Hồng Cẩm huấn luyện, cũng dần dần thích ứng rất nhiều.
Sức chịu đựng, chạy nước rút, sử dụng súng ống và né tránh, chiến đấu đơn giản, tất cả đều có tiến bộ không nhỏ.
Đương nhiên theo như lời huấn luyện viên, khoảng cách so với mức tiêu chuẩn, còn kém xa, nhưng ít nhất có chút cơ sở.
Đặc biệt là có thể phán đoán loại súng ống mà đối thủ sử dụng, có tự động hay không, số lượng đạn gì đó, có ý nghĩa rất lớn.
Học thuộc lòng, cộng thêm giáo viên cẩn thận giảng giải đặc thù của các loại súng lục, trong lòng Lý Trình Di ít nhiều đã nắm chắc.
Mắt thấy thời gian trôi qua hơn một tháng.
Rốt cục, bên phía Tân Đức Lạp truyền đến tin tức, đã tìm được nơi rất giống như anh miêu tả về Góc chết.
Tìm nguyên mẫu thực tế là một bước quan trọng để tìm ra cách thoát hoàn toàn khỏi đó.
Lý Trình Di bây giờ thông qua công ty, có rất nhiều hiểu biết đối với Góc chết, vừa nghe đến tin tức, liền trước tiên chạy tới công ty.
Cốc cốc cốc.
Bên trong phòng làm việc, Tân Đức Lạp bưng một chén trà xanh, hơi nước nóng hổi bốc lên mặt ông ta, tạo ra làn sương khói mơ hồ.
Nghe tiếng gõ cửa, ông hơi nghiêng người, nhìn về phía cửa.
Vào đi.
Rắc một tiếng giòn vang.
Lý Trình Di mặc một bộ đồ thể thao màu đen đi vào, chất liệu quần áo của anh ta không phải chất bông, mà là một loại vải khoa học kỹ thuật cao cấp có chút phản quang, ngực trái có một logo màu vàng giống như rắn, độ dày rất mỏng, ở giữa có một cái khóa kéo kéo xuống một nửa.
“Ông chủ, tin tức chuẩn chứ?”
Vừa vào cửa, anh liền có chút khẩn trương hỏi.
Dù sao cái này quan hệ đến anh lần này có thể hoàn toàn thoát khỏi Góc chết hay không.
"Tôi thông qua mạng lưới quan hệ, tốn không ít tiền, tìm rất nhiều nơi, rốt cục tìm được một chút manh mối."
Ông xoay người, lấy ra thứ giống như đèn pin lần trước, mở ra chiếu vào vách tường.
Bụp một cái, hình ảnh chiếu ra.
Một tấm ảnh màu sắc rực rỡ có chút cũ kỹ, được chiếu lên mặt tường.
Đó là một bức ảnh góc nghiêng của một ga-ra ngầm.
Ánh đèn trắng bệch, đèn dài, và đèn ngang, chia toàn bộ ga-ra làm hai, hình thành hai khu vực.
Mặt đất màu đen có chút phản quang, mơ hồ có thể nhìn thấy đường đỗ xe màu trắng mơ hồ.
Trần nhà cũng đen.
Hai bên tường, có thể nhìn thấy cửa nhỏ phòng kỹ thuật màu đỏ, cứ cách một đoạn có một cánh cửa.
"Chính là cái này!!" Lý Trình Di nhìn thấy ảnh chụp trong nháy mắt, một cảm giác tê dại chợt xông lên trong lòng, khiến toàn bộ da mặt của anh có chút đờ đẫn.
“Giống y như đúc! Giống hệt chỗ tôi đi vào ga-ra ngầm kia!”