Mục lục
Góc Chết Bí Mật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6

Hai kiếp người rất nhiều cảm xúc, xúc động, mơ hồ dung hợp.

“Vậy Lâm Tang thì sao, không phải cậu thích cô ấy sao?”, Trần Húc Đông lại hạ giọng nói.

“Vậy sao? Trước đây tôi chỉ đùa thôi”, Lý Trình Di lắc đầu. Thú vị là người tiền thân, không phải anh.

Ba người bọn họ ở bên nhau ít nhất cũng đã mười năm.

Lâm Tang không coi là xinh, nhưng rất có sức sống, rất thanh xuân, thêm nữa dáng người rất đẹp.

Khi còn trẻ, Lý Trình Di và Trần Húc Đông ít nhiều có chút si mê, nhưng khi trưởng thành, trọng tâm của bọn họ cũng đặt ở việc tốt nghiệp.

Tâm tư đối với Lâm Tang cũng dần dần phai nhạt.

“Nếu thật sự không được thì cậu cứ tới giúp tôi đi, câu lạc bộ thể hình nhà tôi còn thiếu nhân viên lễ tân”, Trần Húc Đông cười hì hì nói đùa.

“Được rồi, cậu tự nói đấy nhé, nhớ giữ chỗ cho tôi”, Lý Trình Di thuận theo lời cậu ta đáp.

Tính tình của ba người ở kiếp trước vẫn rất tốt, rất ôn hòa, không bon chen với đời, cũng thường xuyên tránh kết thù kết oán với người khác.

Cho nên nói đùa như vậy, Trần Húc Đông cũng biết Lý Trình Di sẽ không tức giận.

“Này, Tiểu Di, Đông Tử, ra đây giúp một chút nào”. Lúc này Lâm Tang vẫy tay với hai người.

Lâm Tang tướng mạo có chút đặc biệt, mày kiếm, mắt to, mũi cao miệng nhỏ, chỉ nhìn ngũ quan vẫn có thể, nhưng tổ hợp cùng một chỗ, liền làm cho người ta có một loại cảm giác gượng gạo, coi như là cười cũng sẽ làm cho người ta có cảm giác rất lạnh.

Nếu không là dáng người cô rất chuẩn, khuôn mặt này đổi ở trên đầu nam giới nói không chừng thích hợp hơn.

“Chuyện gì?”, Trần Húc Đông dẫn Lý Trình Di đi qua bên kia.

“Giúp mang đồ uống bên này lên xe”, Lâm Tang chỉ chỉ hai thùng đồ uống đen thui trên mặt đất.

Ở phía sau cô, có mấy thanh niên nam nữ trước đó cùng cô tán gẫu.

Mấy người này rõ ràng quần áo, cách ăn mặc đều tương đối cầu kỳ, vật liệu, chi tiết, góc cạnh, đều làm được rất tinh tế tỉ mỉ, vừa nhìn liền biết không phải hàng rẻ tiền.

“Đồ uống của ai vậy?”, Trần Húc Đông hỏi.

“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Bảo cậu bê giúp thì bê đi”, Lâm Tang khó chịu nói.

Khi ba người bọn họ ở bên nhau, hai nam sinh còn lại vẫn luôn bảo vệ cô giúp đỡ cô mọi nơi, chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên.

“Như thế cũng không hay lắm, dù sao cũng là đồ của chúng tôi”, một người con trai đội mũ lưỡi trai nói.

“Có gì mà không hay, chỉ là việc nhỏ tiện tay giúp đỡ thôi”, Lâm Tang cười trả lời. Dù sao mỗi ngày bọn họ đều đến rèn luyện thân thể, mang thùng nước thì tính là gì, coi như giúp bọn họ rèn luyện.

“Vậy thì đa tạ em gái Lâm Tang cùng hai người anh em nhé”, người con trai đội mũ lưỡi trai ôn hòa nói.

Bên này, Lý Trình Di còn chưa nhúc nhích, Trần Húc Đông là người đầu tiên đi lên bắt đầu chuyển đồ.

Thấy anh bất động, Trần Húc Đông còn lặng lẽ vỗ vỗ tay anh.

“Đây là thói quen sao?”.

Trong lòng Lý Trình Di không nói gì, mắt nhìn Lâm Tang đứng ở bên cạnh mấy người kia nói chuyện, trên mặt cô mơ hồ toát ra một tia nịnh nọt cùng vội vàng muốn dung nhập vào vòng luẩn quẩn kia, ở trong mắt anh lộ ra không sót tý nào.

Không nói gì, trong lòng anh tuy rằng nhíu mày, nhưng vẫn không muốn làm ra chuyện trái với tập tính của người tiền thân.

Thở dài một hơi, đi theo Trần Húc Đông, cũng vác một thùng đồ uống tổng cộng năm mươi chai đến một chiếc xe việt dã màu đen cách đó không xa.

Xe dừng ở cửa công viên.

Lâm Tang không trở về cùng nhau rèn luyện, mà cùng mấy người kia lên xe, trước khi đi vẫy vẫy tay với anh và Trần Húc Đông, xem như tạm biệt.

Người con trai đội mũ lưỡi trai kia cũng giống như lãnh đạo, khoát tay về phía bọn họ.

Mà mấy người còn lại, căn bản từ đầu tới cuối chưa từng nhìn qua bọn họ.

Người đội mũ lưỡi trai này xem như tính tình tốt nhất trong mấy người đó.

Xe nghênh ngang rời đi, mang theo một vệt bụi nhỏ.

Trần Húc Đông đứng ở cửa công viên thở dài một hơi.

“Lâm tiểu thư xem ra là đã tìm được mục tiêu nhỏ”, anh thì thào.

“Cậu thì sao?”, Lý Trình Di hỏi.

“Tôi...... con nối nghiệp cha thôi”, Trần Húc Đông nói, “thời buổi này ấy à, hoàn cảnh việc làm bên ngoài kém như vậy, có thể làm sao bây giờ? Nhưng cậu, nên mở miệng nhờ chị cậu đi”.

“Cậu không hiểu đâu”, Lý Trình Di lắc đầu.

“Không hiểu cái rắm. Hiện tại hoàn cảnh khó khăn như vậy, cúi đầu trước người trong nhà vẫn tốt hơn cúi đầu trước người ngoài”, Trần Húc Đông mắng một câu.

Lý Trình Di không nói nữa, chỉ trầm mặc.

Chạy bộ xong.

Trong nửa giờ, anh cùng Trần Húc Đông huyên thuyên rất nhiều.

Đối với ký ức người tiền thân của mình, biết được càng chi tiết càng tốt

Về đến nhà, ba mẹ và chị gái đều không có ở nhà.

Lý Trình Di nghĩ đến những gì mà Lý Trình Cửu nói hôm qua, muốn dẫn khách quý về nhà.

Chần chờ một chút, anh vẫn đứng dậy thay quần áo, nhìn đồng hồ báo thức trên điện thoại, chuẩn bị ra ngoài.

Lúc này phải đến trường một chuyến, trên đồng hồ báo thức viết ghi chú: thầy Trần Sam.

Lý Trình Di nhìn cái tên, trong đầu nhanh chóng trào ra ký ức về một giáo sư tốt mà người tiền thân gặp được khi học đại học.

Anh từng được thầy coi là sinh viên ưu tú, chỉ tiếc... Sau đó thầy hướng dẫn đề cử anh đến trường đại học tốt hơn tham gia giao lưu bồi dưỡng để tăng cường kiến thức, trong đợt tập huấn này, anh thực sự cảm nhận được kiến thức cực hạn của mình.

Khả năng lý giải, tốc độ suy nghĩ, tốc độ phản ứng, đều theo không kịp tiết tấu của lớp học, thậm chí anh cũng chỉ đáng được xếp vào nhóm cuối trong phần lớn học viên tham dự khóa học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK