Chương 23
Lý Trình Di đứng thẳng dậy, há to miệng thở dốc, nhìn khuôn mặt khổng lồ đã hoàn toàn biến mất trước mắt.
Sau khi mặt người khổng lồ kia bị xé nát, tựa như ảo giác, biến mất không hề lưu lại.
Giống như ngay từ đầu cũng chưa từng xuất hiện.
Anh cúi đầu thử tìm kiếm mảnh vỡ lưu lại dưới đất, nhưng quỷ dị chính là, không chỉ không lưu lại thứ gì mà mặt người phun ra khói đen, cũng tiêu tán toàn bộ.
Nếu không phải là nghe được những thanh âm chấn động và bụi trên trần nhà rơi xuống, anh thậm chí nghi ngờ những gì mà mình vừa rồi gặp phải mà cho rằng tất cả chỉ đều là ảo giác.
Hiện tại, hẳn là an toàn rồi.
"Không, mình vẫn chưa rời được khỏi đây!" Nhắm mắt lại, để làm dịu đi cơn đau ở mắt, đứng tại chỗ nghỉ ngơi.
Chỉ là mới nghỉ ngơi mấy chục giây, anh liền cảm giác có chút không đúng.
Áo giáp Hoa Lân Y trên người đang từ từ nhẹ đi.
Chuyện gì đang xảy ra!? Anh vội vàng mở mắt, đưa tay nhìn cánh tay giáp trên tay.
Quả nhiên, vảy trên áo giáp của Hoa Tử Đằng đang từ từ nhạt đi, trở nên trong suốt.
Lúc này anh mới phát hiện, Hoa Tử Đằng Lân Y đã sớm che kín những vết nứt nhỏ.
Hiển nhiên vừa rồi đối kháng với khuôn mặt người khổng lồ kia, Lân Y cũng không phải không bị tổn thương.
Chỉ là vẫn chống đỡ đến bây giờ, mới hiện ra.
Rầm rầm.
Rốt cục, mấy giây sau, toàn bộ Hoa Lân Y hoàn toàn tản ra, nát bấy, hóa thành vô số cánh hoa Tử Đằng, phai nhạt biến mất.
Lý Trình Di quỳ phịch xuống đất, lúc trước mặc Hoa Lân Y, anh cảm giác thể lực cơ thể sung mãn, rất thoải mái.
Lúc này Hoa Lân Y biến mất, phảng phất toàn bộ mệt mỏi trong cơ thể anh toàn bộ trào ra.
Một cảm giác trống rỗng khi mất đi sự bảo vệ dâng lên.
Loại hoàn cảnh này, vừa mới gặp phải nguy hiểm, đột nhiên mất đi sự bảo vệ của Hoa Lân Y, tâm tình anh mới thả lỏng một chút lại bắt đầu căng thẳng.
Là chỉ có khả năng tăng năng lực tạm thời sao?
Anh không hoảng loạn, ngược lại bình tĩnh phân tích.
Hiện tại nguy hiểm đã tạm thời đã qua, nhu cầu đối với Lân Y cũng không lớn như vậy.
Mấu chốt là hoa Tử Đằng thần vị trên mu bàn tay, truyền ra tin tức: Hoa Lân Y tổn hại, cần chữa trị, phải hấp thu hoa Tử Đằng mới.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm giác cơ thể có chút khá hơn, anh mới đứng lên, bắt đầu nhặt đồ trong túi bị thổi bay trên mặt đất.
Một số túi bánh quy nén bị thổi nằm rải rác, lăn lóc khắp nơi.
Anh vừa khom lưng nhặt, vừa cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh.
Đặc biệt là cái mặt người trước đó đi ra từ cửa nhỏ của phòng kỹ thuật được anh đặc biệt chú ý.
Rất nhanh, đồ đạc đều thu dọn xong xuôi, toàn bộ cất vào túi.
Anh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác hai má có vệt máu đã khô, liền đưa tay cẩn thận cậy ra.
Mang theo đồ đạc, anh nhìn quanh quất, rất nhanh tìm được một chỗ dựa vào tường bên cạnh, ngồi xuống đó.
Lưng dựa vào tường, ánh mắt quét xung quanh.
Vừa rồi bộc phát, không riêng gì thể lực, còn có cảm xúc. Hơn nữa lúc tiến vào, anh còn chạy như điên, thể lực tiêu hao rất lớn.
Lúc này Lý Trình Di cảm thấy cả người mệt mỏi, cơn buồn ngủ dâng lên.
Nhưng anh không dám ngủ, tại nơi xa lạ này, anh không biết khi ngủ rồi sẽ xảy ra cái gì, nhỡ ngủ rồi, vừa vặn lại chui ra một cái mặt người, há miệng nuốt anh, đó mới thật là oan uổng.
Dưới ánh đèn trắng lạnh, chỗ chân tường xám trắng, anh ngồi xổm trên mặt đất màu đen, đội mũ áo thể thao trên người lên đầu, giữ ấm cơ thể.
Xung quanh từng đợt gió lạnh không ngừng vờn quanh, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà an tĩnh.
Anh lấy một thanh sô cô la hạt từ túi của mình, xé vỏ và nhét vào miệng. Trên bao bì đen tuyền in chữ cái lộn xộn cùng logo tạp nham, anh cắn một miếng, đầu mày hơi nhíu lại. Mùi vị rất khó ăn, quá ngọt, ngọt đến phát rồ, nhân hạt cũng ít đến đáng thương. Anh ăn một miếng liền dừng lại, lại vặn một chai nước tinh khiết ra uống.
Mùi tro trên tường xi măng nhàn nhạt, theo không khí bắt đầu cuốn đến, không ngừng chui vào mũi anh, gãi đến phát ngứa.
Bây giờ đã bình tĩnh trở lại, Lý Trình Di mới có thời gian rảnh rỗi nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra.
"Mặc dù không xác định mặt người khổng lồ kia lợi hại thế nào" Nhưng hiện tại chỉ cần Hoa Lân Y có thể cứu mạng, vậy là đủ rồi! Đáng tiếc, hiện tại Hoa Lân Y vỡ vụn, chỉ có thể đi ra ngoài tìm hoa Tử Đằng mới có thể vá lại Hoa Lân Y.
Giơ tay lên, Lý Trình Di nhìn kỹ vòng tròn trên mu bàn tay.
Hoa Lân Y tuy rằng vỡ vụn, nhưng anh có thể cảm giác được, năng lực hoa ngữ đi kèm, dường như mình còn có thể dùng.
Tay phải của anh chỉ cần tâm niệm khẽ động, sẽ nhanh chóng phủ lên một tầng màng mỏng vô hình, không nhìn thấy được.
Lớp màng mỏng này dựa theo tin tức miêu tả của hoa ngữ cho anh, chỉ cần chạm vào bất cứ sinh vật nào, sẽ tạm thời sinh ra trạng thái tiêu cực đối với một sự vật được chỉ định giống như bị mê hoặc.
Nhưng bởi vì không có Hoa Lân Y tăng năng lực, cho nên hiệu quả của hoa ngữ chỉ còn gần một nửa.
"Trầm Túy chi thủ..."
"Nếu như mình có thể làm cho mặt người khổng lồ kia tạm thời tập trung sự chú ý đến nơi khác, như vậy cho dù không có Hoa Lân Y, lúc gặp lại mặt người khổng lồ, chỉ cần động tác đủ nhanh, cũng có thể bảo đảm an toàn".
Chính là năng lực hoa ngữ này chỉ có thể sử dụng ở cự ly gần, cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa rốt cuộc đối với mặt người khổng lồ kia có hiệu quả hay không, cũng phải đợi sau này thử lại mới biết.
Anh kỳ thật hy vọng không bao giờ phải thử nghiệm.
Bởi vì thử nghiệm ở cự ly gần, đồng nghĩa với liều mạng.
Mặt người kia cũng không biết rốt cuộc có phải là sinh vật hay không, nhỡ đâu vô dụng......