Chương 10
Hoa văn này......
Là cái quái gì vậy?
Loảng xoảng.
Đột nhiên một tiếng trầm đục từ phía sau truyền đến.
Hình như là có người đá trúng cái bình kim loại gì đó, phát ra tiếng động lớn.
Cả người Lý Trình Di khẽ run, nhanh chóng dời tay khỏi góc mà kính phản quang có thể chiếu tới.
Theo bản năng, anh không muốn cho bất kỳ kẻ nào phát hiện hoa văn trên tay mình.
Có lẽ đối với người khác đó là kỳ ngộ nhưng anh lại lo lắng nó mang đến nguy hiểm; phải đảm an toàn cho mình, có được lợi ích, mới là tác phong trước sau như một của anh.
Anh hắng giọng, giả bộ như không có việc gì, nhấc chân, đi về phía trước, lách qua hai chiếc xe.
Bên trái là chiếc xe màu đen, bên phải là chiếc màu trắng, đều là xe việt dã, biển số xe là hình chữ Z và hình chữ thập không nhận ra.
Phía sau cốp xe màu trắng còn treo một cái lốp xe lớn, trên lốp xe in một hàng chữ vòng tròn: ô tô Vân Trình.
Dừng một chút, Lý Trình Di xuyên qua xe, lần nữa liếc mắt nhìn mu bàn tay mình, xác định nơi đó trơn bóng, không có bất kỳ hoa văn nào, trong lòng anh mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi về phía trước, đi về phía cổng trường.
Lạch cạch.
Lạch cạch.
Lạch cạch.
Tiếng bước chân giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng gõ rõ ràng.
Đó là tiếng gót giày da cứng của anh, va chạm với gạch lát trên mặt đất.
Chỉ là......
"Âm thanh này có phải hơi lớn không?".
Trong lòng Lý Trình Di hơi nhíu lại, bỗng nhiên cảm giác có chút không đúng.
Đây chính là ban ngày ban mặt, trong trường học vốn là nhiều người, học sinh tới lui, làm sao có thể yên tĩnh như vậy? Ngay cả tiếng bước chân giày da của anh cũng có thể vang vọng rõ ràng.
Anh ngẩng đầu nhìn quanh trái phải.
Bốn phía trống rỗng, trên mặt đất xám trắng, cách đó không xa là một đài phun nước khô cạn.
Đi qua hồ nước, có mấy tòa nhà mười tầng nhìn có chút cổ xưa, bình yên đứng sừng sững ở trong sương mù.
Sương mù? Sương mù lúc nào vậy? Trong lòng Lý Trình Di càng cảm thấy không đúng.
Anh nhớ rõ ràng, lúc mình mới vào trong trường, còn có rất nhiều học sinh lui tới, mà sao bây giờ lại ….?
Đứng tại chỗ, anh quét mắt từ phải sang trái, nhìn tới nhìn lui.
Nhưng làm cho anh trong lòng càng phát ra sợ hãi chính là, vừa rồi sân trường còn vô cùng náo nhiệt, lúc này lại không có một bóng người.
Anh nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía chỗ văn phòng thầy giáo mà mình vừa rời đi.
Trong tòa nhà có mấy căn phòng sáng đèn, vầng sáng màu vàng yên tĩnh mà thần bí trong sương mù.
Không tiếng người, không tiếng bước chân.
Ực ực
Cổ họng Lý Trình Di bất giác khô khốc, nuốt một ngụm nước bọt.
Người đâu cả rồi? Tinh thần anh bắt đầu căng thẳng.
Lạch cạch, lạch cạch.
Anh nhấc chân, lơ lửng trên không.
Sau đó anh xoay phắt người lại, giày da ma sát mặt đất phát ra tiếng vang nhọn, anh đi về phía trước từng bước một, đi về phía văn phòng mà mình vừa đi ra.
Lại một lần nữa tiến vào khe hở của hai chiếc xe, tầm nhìn xung quanh anh đều bị ngăn trở.
Xe việt dã rất cao, vừa vặn có thể hoàn toàn che khuất tầm nhìn xung quanh của anh, chỉ còn khe hở hẹp ngay phía trước và đỉnh đầu.
Bộp!
Lý Trình Di từ khe xe đi ra.
Bộp.
Đột nhiên một bàn tay to nắm lấy vai anh.
Cả người Lý Trình Di run lên, đồng tử màu đen nâu nhanh chóng khép lại thành hình mũi kim.
Tiểu Di? Sao còn ở đây?
Giọng nói của thầy Trần Sam như thể từ xa bay đến, mờ nhạt và rõ ràng.
"Em..." Lý Trình Di cảm giác mình giống như là chết đuối vớ được cọc, thính lực thoáng cái rõ ràng lên.
Anh nhìn kỹ lại.
Thầy Trần Sam đang đứng trước mặt, có chút lo lắng nhìn mình.
Cà vạt màu đỏ sậm trên cổ áo thầy, thật sự giống như một vệt máu, rõ ràng mà chói mắt.
Lúc này, những thanh âm xung quanh cũng nhanh chóng tràn vào trong tai Lý Trình Di.
Tiếng xe, tiếng nói chuyện của học sinh, tiếng bước chân, tiếng súng lệnh ở sân vận động xa xa, mọi tiếng động nặng nề như là cơn hồng thủy, tranh nhau chen vào lỗ tai anh, khiến màng nhĩ thậm chí có chút đau.
“Em …có chút thất thần. Xin lỗi thầy". Lý Trình Di rốt cuộc lấy lại tinh thần, nghiêm túc cúi đầu trả lời.
Anh không biết vừa mới xảy ra chuyện gì, thậm chí hoài nghi mình có phải bị ảo giác hay không, nhưng cho dù như thế nào, trước khi suy nghĩ điều tra rõ ràng, không nên nói ra thì tốt hơn.
Thừa dịp cúi đầu, anh lại nhìn mu bàn tay mình một lần nữa.
Không có hoa văn màu đen.
“Vậy là tốt rồi, trạng thái tinh thần của em, hình như không tốt lắm, về nghỉ ngơi trước đi”, thầy Trần Sam cau mày nói.
“Dạ, em biết rồi, em về đây ạ", Lý Trình Di nghiêm túc gật đầu.
Vừa rồi chính anh cũng bị dọa.
Chẳng lẽ trạng thái tinh thần của anh thật sự có vấn đề?
Chuyện tối hôm qua, hơn nữa tình huống vừa rồi, khiến anh lúc này trong lòng cũng cảm thấy lo lắng.
Chào thầy Trần Sam xong, anh bước nhanh hơn, lần nữa đi qua khe hở xe.
Lần này, không còn xuất hiện tình huống quái dị như vừa rồi nữa.
Đưa mắt nhìn lại, trong trường học cũng không có bất kỳ dị thường nào. Ánh mặt trời từ tầng mây chiếu ra, rủ xuống mặt đất, hình thành một mảnh chùm sáng tán xạ, tạo thành hiệu ứng Tyndall đẹp dị thường, rõ ràng chân thật.
Vừa rồi...... Không phải là không có sương mù sao? Bỗng nhiên, một nghi hoặc khó hiểu dâng lên trong lòng Lý Trình Di.
Sương mù mới có thể hình thành chùm sáng đẹp như vậy, nhưng anh lúc trước tiến vào trường, căn bản không thấy sương mù gì cả.
Mang theo nghi hoặc này, trong lòng Lý Trình Di đột nhiên dâng lên một loại ý niệm không muốn dừng lại nơi đây.
Anh bất giác bước nhanh hơn về phía cổng trường.