Chương 34
Trong phút chốc, anh và người đàn ông cầm súng lướt qua nhau.
Tay anh sượt nhẹ qua tay đối phương.
Sau đó không dừng lại chút nào, ấn vào vách tường bên phải.
Phụt.
Phát động năng lực hoa ngữ!
Ác Chi Hoa - Trầm Túy Chi Thủ!
Một kết nối vô hình ngay lập tức kết nối người với bức tường.
Người đàn ông thảm thiết kêu lên một tiếng, cả người không tự chủ được bị một cỗ ngoại lực kéo, dính vào vách tường, không thể động đậy.
Súng lục tuột khỏi tay rơi xuống đất.
Lý Trình Di cấp tốc xoay người xông về phía khe hở, cũng không quay đầu lại.
Răng rắc!
Một mảnh máu đỏ tươi từ phía sau bắn ra, đem mặt đất phía sau anh nhuộm thành đỏ tươi.
Ngay sau đó, là những tiếng nhai nhỏ, kèm theo tiếng xương cốt bị nhai nát giòn vang.
Lúc này toàn thân Lý Trình Di gần như hư thoát, thể lực tiêu hao đến mức cực hạn, nhưng trong đầu lại chưa bao giờ bình tĩnh như vậy.
Anh đi trong khe hở, nghiêng người quay đầu lại.
Bên ngoài khe hở, mặt người đen trắng to lớn, đang nhấc lên một cái chân người cường tráng, nhét vào trong miệng.
Máu theo chỗ đứt ở chân phun ra, rơi đầy đất.
Nương theo tiếng nhai nuốt chói tai của mặt người, hết thảy trước mắt cũng bắt đầu chậm rãi mơ hồ, phai nhạt.
Bóng tối dần dần bao phủ tầm nhìn.
Một loại mệt mỏi cùng mê muội thâm trầm, trong nháy mắt dâng lên hai mắt.
Anh không tự chủ được nhắm hai mắt lại.
Không bao lâu, thanh âm chói tai nhanh chóng rời xa, thay vào đó, là làn gió nhè nhẹ thổi qua bên tai, phát ra tiếng hô vang.
Trong gió xen lẫn hương hoa, xen lẫn hơi thở cỏ xanh.
Xì.
Lý Trình Di mở mắt lần nữa.
Anh đang đứng ở giữa đường chạy công viên nhỏ, kinh ngạc ngẩn người, không biết đứng bao lâu.
Ra rồi.
Sự thật xuất hiện đột ngột, không cho anh kịp cảm nhận một chút thư thái. Anh không nhúc nhích, đứng im tại chỗ, cúi đầu, đồng tử hai mắt hơi khuếch tán, giống như ngây dại.
Trong bóng tối, gió nhè nhẹ thổi bay mái tóc màu đen của anh về bên trái.
Giữa đám tóc lòa xòa, một đôi mắt còn lưu lại chút tia máu, phản xạ với ánh đèn mờ tối xung quanh.
"Thật sự, đi ra được rồi..."
Lý Trình Di giơ hai tay lên, yên lặng ngồi xổm xuống, che mặt.
Anh không biết tại sao mình lại như thế, anh chỉ biết mình mệt chết đi sống lại.
Và.
Có nhiều thứ, dường như từ lúc anh vừa mới xoay người, trong nháy mắt quyết định dùng năng lực hoa ngữ, liền hoàn toàn không giống nhau.
Lạch cạch.
Dưới ánh trăng âm u, một đôi giày da nam màu nâu đen lẳng lặng đi tới trước người anh.
Bên ngoài đôi giày có hai nút kim loại màu bạc dựng thẳng, mu bàn chân trơn bóng như gương, mơ hồ phản chiếu bóng dáng vặn vẹo của Lý Trình Di lúc này.
Xem ra cậu rất may mắn.
Trong bóng tối, một giọng nam trầm thấp truyền đến.
Ngay sau đó là tiếng bật lửa châm thuốc lá, một chút màu đỏ nhanh chóng sáng lên, khói thuốc dài nhỏ theo gió tản ra.
Mặc dù chỉ là tạm thời.
Lý Trình Di yên lặng buông tay ra, chậm rãi ngẩng đầu, khóe mắt lại bắt đầu chảy máu.
Hai vết máu theo bên mặt chảy xuôi xuống, vẽ ra hai đường đỏ.
Anh nhận ra đối phương, chính là người đàn ông trung niên đã nói chuyện với anh trước cửa quán cà phê.
“Còn chưa kết thúc sao?”. Anh hỏi, giọng nói mang theo áp lực trầm thấp mà mình cũng không phát hiện.
“Đương nhiên. Có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không kết thúc”. Người đàn ông trả lời, nhẹ nhàng hít một hơi thuốc, “Vốn tôi không ôm hy vọng nhiều đối với cậu, không nghĩ tới tìm được mấy người, sống sót cũng chỉ có mình cậu”.
Ông ta phun khói thuốc, tiện tay ném tàn thuốc, dùng chân di nát.
Sau đó cúi đầu nhìn Lý Trình Di lúc này.
“Một tháng 20 nghìn, bao ăn bao ở, cuối tuần có hai ngày nghỉ, thời gian làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, tiền lương trả theo ngày”.
Ông ta vươn tay, trải ra.
“Làm trợ lý của tôi chứ?”.
"..." Lý Trình Di ngẩn ngơ, thời gian yên tĩnh vừa rồi làm cho anh ít nhiều khôi phục chút thể lực.
Lúc này nhìn bàn tay dang ra với anh.
Cánh tay từ trong áo khoác đen vươn ra, làn da vàng nhạt, nhẽo, già nua, ảm đạm không ánh sáng.
Móng tay được cắt tỉa chỉnh tề một cách dị thường, giữa ngón trỏ và ngón giữa có màu vàng hun khói rất nhỏ.
Tới gần còn có thể ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt, cay nồng mà gay mũi.
Lý Trình Di đời trước không hút thuốc, đời này cũng vậy.
Nhưng giờ này khắc này, mùi khói thuốc khó ngửi đó không hiểu sao khiến anh cảm thấy an bình trở lại.
“Tôi chả biết làm cái gì”, anh nói.
“Không sao, những gì cần làm tôi đều sẽ nói rõ ràng cho cậu. Lần đầu tiên đi ra ngoài thành công, cậu có ít nhất hai tháng nghỉ ngơi”, người đàn ông trả lời.
“Mặt khác, tư liệu về Góc chết, cậu cũng không thể tìm được ở ngoài mạng”. Ông ta cười khó hiểu: “Có biết tôi làm sao tìm được cậu không?”.
Câu kế tiếp ông ta không nói, nhưng Lý Trình Di lập tức phản ứng lại.
“Internet sẽ để lại dấu vết”.
“Đừng lo lắng”. Người đàn ông nói: "Dấu vết của cậu, người của tôi giúp cậu xử lý sạch sẽ. Trừ tôi ra, đại khái sẽ không có ai khác có thể tìm được cậu nhanh như vậy”.
“Nói cách khác, ngoài ông ra, tôi không còn lựa chọn nào khác?”, Lý Trình Di hỏi.
“Mỗi năm chỉ riêng tại quốc gia chúng ta đã có ít nhất năm ngàn người có thể chết ở Góc chết. Cậu không phải độc nhất vô nhị, người trẻ tuổi”. Người đàn ông nở nụ cười. “Đương nhiên, cậu cũng có thể lựa chọn cự tuyệt tôi, tự mình xông pha, hưởng thụ hai tháng cuối cùng này của cuộc đời. Cũng có thể báo cảnh sát tìm kiếm sự giúp đỡ của quốc gia. Đây đều là sự lựa chọn của cậu”.
Lý Trình Di trầm mặc.
Anh cố gắng đứng lên, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, phía trên thời gian là 9h15.