Mục lục
Góc Chết Bí Mật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11

Thư giới thiệu của thầy giáo, còn ở trong túi áo của anh, nhưng giờ này khắc này, anh lại một chút ý định đi xin việc cũng không có.

Trong kính phản quang, hoa văn màu đen trên mu bàn tay kia, vẫn như nghẹn ở cổ họng, ở trong lòng anh thật lâu không có tiêu tán.

Trên người mình mọc ra thứ gì? Hay là chính mình sinh ra ảo giác?

Xuyên không, những cảnh hư hư thực thực ở bãi đỗ xe, còn cả hình ảnh chùm sáng tán xạ kỳ dị ở trường học.

Tất cả những thứ này, đều giống như là điềm báo -- anh có lẽ thật sự sinh ra ảo giác?

Đi liền một mạch ra khỏi cổng trường đại học, Lý Trình Di quay đầu nhìn vào trong trường.

Không ít sinh viên mặc đồng phục, đang chuẩn bị kéo biểu ngữ chào đón những đàn anh đàn chị thành công.

Mấy chiếc xe truyền thông cũng chậm rãi lái vào cổng trường, lướt qua người anh, trên thân xe in chữ màu trắng của truyền thông bản địa.

Xa hơn nữa, tại các giảng đường chính, loa phát thanh cũng bắt đầu phát ra các bản nhạc du dương.

Lý Trình Di lấy lại bình tĩnh, cảm giác mình bình thường hơn rất nhiều, đứng tại chỗ nhìn mấy chiếc xe truyền thông kia một hồi, đợi đến khi chúng đều chậm rãi lái vào khúc cua mình không nhìn thấy, anh mới xoay người, đi về phía bến xe buýt.

Hai bên đường phố trồng một loạt cây cối xám đen không có lá cây, cành cây khô héo giống như là một bàn tay to, tóm lấy bầu trời.

Lý Trình Di vừa đi vừa cầm mu bàn tay lên, nhìn kỹ.

Da mu bàn tay sạch sẽ bóng loáng, không có một vết sẹo nào.

Anh đi qua hai thùng rác lớn màu xanh lá cây, dừng lại trước một tiệm bánh ngọt có ánh đèn vàng nhạt.

Đối diện tủ kính thủy tinh cạnh cửa hàng, đưa mu bàn tay hướng về phía tủ thủy tinh, lại nhìn kỹ một lần nữa.

Màu đen!

Trong lòng Lý Trình Di lại một lần nữa thắt lại.

Lần này anh nhìn rất rõ ràng.

Trên mu bàn tay của mình, quả thật có một mảng lớn hoa văn màu đen.

Dấu vết đó cho anh cảm giác...... Có chút quen thuộc.

Tựa như, trước khi anh xuyên không, cuối cùng nhìn thấy rừng hoa màu đen kia!

“Mời vào trong xem” Cô bán hàng tại tiệm bánh ngọt quấn tạp dề bưng chậu gỗ đi ra, thấy anh đứng ở cửa, liền thuận miệng mời.

“Dạ thôi... không cần" Lý Trình Di nhanh chóng buông tay, phòng ngừa bị người khác nhìn thấy.

Anh men theo gạch xám như hoa cúc trên mặt đất, cúi đầu bước nhanh, đi qua tiệm bánh ngọt.

Từng người qua đường đi qua bên cạnh anh, anh cũng không để ý.

Toàn bộ sự chú ý, đều tập trung vào hoa văn trên mu bàn tay mình.

Hoa văn kia, rốt cuộc là cái gì?

Những thứ trước kia, rốt cuộc có phải là ảo giác hay không?

Trong lòng anh mơ hồ có loại cảm giác, cái hoa văn màu đen kia, có lẽ chính là thủ phạm khiến anh đi tới thế giới này.

Về phần nó là cái gì, có lẽ phải dựa vào chính mình, chậm rãi khai quật.

Cúi đầu bước đi vội vã, bất tri bất giác, thời gian trôi cái vèo, đến khi anh sực tỉnh thì đã đi qua bến xe buýt mấy trăm mét.

Xung quanh là đường phố xa lạ, trên mặt đường tất cả đều là xe chở rau dưa trái cây qua lại.

Lý Trình Di dừng bước, nhìn ngó xung quanh.

Bên kia đường là một chợ nông sản.

Ở cửa chợ, dưới một gốc cây không có lá, một đám người trung niên ăn mặc đơn giản tụ cùng một chỗ, hình như đang đánh bài.

Lúc này, ánh sáng càng ngày càng sáng lên, nhiệt độ cũng nóng lên.

Lý Trình Di thu hồi tầm mắt, không ngắm đám người qua lại trong chợ nông sản nữa mà tìm một quán cà phê.

Anh có chút đói bụng, hối hận vừa rồi không mua bánh sừng dê hay bánh mỳ ở tiệm bánh ngọt.

Có điều quán cà phê cũng không tệ, anh đi vào quán cà phê Diệp Tư Lực, bên trong đều có bán điểm tâm ngọt tự phục vụ, giá cả cũng không đắt.

Chỉ cần ba mươi đồng, là có thể làm cho một người đàn ông bụng phệ cả trăm kilogam lấp đầy bụng.

Cửa chính quán cà phê là màu trắng, một tấm biển hình tròn nền trắng chữ đen, lơ lửng ở giữa không trung bên phải cửa, phía dưới là một khối trụ kim loại lớn màu đen bạc.

Kỹ thuật treo từ mới nhất.

Trong lòng Lý Trình Di hiện lên một chút ký ức thường thức.

Ngoại trừ bảng hiệu, toàn bộ cửa tiệm đều là kính thủy tinh trong suốt, bên cạnh cửa có một vòng hoa cỏ.

Phiến lá màu xanh lá cây, hoa trắng, từng đóa tương đối bắt mắt.

Lý Trình Di chờ một đôi tình nhân đẩy cửa ra, còn mình thì nhanh chóng tiến lên, đưa tay bắt lấy cánh cửa thủy tinh tự động bật trở lại, đi vào bên trong.

Chỉ là anh không chú ý tới chính là, khi bước chân anh đi qua vòng hoa trắng cạnh cửa, trên mu bàn tay phải mơ hồ có một vệt hoa văn màu đen chợt lóe rồi biến mất.

Kính chào quý khách, đặt món xin quét mã.

Âm thanh điện tử tự động ngọt ngào vang lên.

Trong quán cà phê, mặt đất một màu trắng, trần nhà màu đen, có hoa văn giống như dòng nước.

Tổng cộng hai tầng, cửa đại sảnh tầng một chính là quầy, bên quầy còn đặt một mô hình thỏ nhựa màu đen cao hơn đầu người.

Mắt thỏ chớp chớp, lỗ tai to gập xuống, hai tay chỉ vào một khối tròn màu đen trên ngực mình.

"Làm ơn quét mã ở đây"

Âm thanh điện tử ngọt ngào vang lên.

Lý Trình Di cũng không để ý đến nhân viên quầy hàng, lấy điện thoại di động ra quét mã tròn trên con thỏ, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.

Đại sảnh tầng một phân bố rải rác bàn ghế màu trắng, chỉ có khoảng hơn chục khách hàng nhưng có đến bốn, năm chục cái bàn.

Những khách hàng này phần lớn là người trẻ tuổi, đa số đều gọi một ít điểm tâm ngọt giá rẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK