Chương 36
Trong lúc mông lung, anh lại nghe được dưới tầng có người mắng chửi, cãi vã vì chỗ đỗ xe.
Tiếng còi xe ồn ào, trong trí nhớ kiếp trước luôn có vẻ rất phiền, nhưng vào lúc này, lại cho anh một loại cảm giác an tâm đã lâu không thấy.
Rõ ràng anh mới rời đi vài giờ, lại phảng phất đã qua rất lâu rất lâu.
"Đứa nhỏ này, ngủ cũng không cởi quần áo, còn nằm sấp ngủ", tiếng bà Phùng Ngọc Vinh cằn nhằn liên miên vang lên ở cửa.
Sau đó là cảm giác một tầng chăn mỏng đắp lên người.
Lại sau đó, Lý Trình Di ý thức mơ hồ lần nữa thiếp đi, chìm vào giấc ngủ mới.
Bóng tối, an bình, ấm áp.
……………..
Lại không biết qua bao lâu, chờ anh phục hồi lại tinh thần, mí mắt đã biến thành một khoảng đỏ sậm.
Đây là ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào mí mắt, xuyên qua màu đỏ của máu.
Chim nhỏ kêu bên ngoài cửa sổ, xen lẫn tiếng ma sát của cây lau nhà.
Lý Trình Di tỉnh táo lại, chậm rãi mở mắt.
Anh ghé mặt trên gối, không cởi quần áo mà ngủ thiếp đi, nước miếng chảy ra ướt cả mảng lớn trên gối, vẫn còn dính dính trên khóe miệng, rất ghê.
Trở mình một cái, anh từ trên giường ngồi dậy.
Trong phòng, bà Phùng Ngọc Vinh đeo tạp dề đen, đang khom người lau nhà.
Khăn lau nhà ướt, kéo thành từng vệt trên sàn nhà, còn tản ra mùi nước giặt nhàn nhạt.
“Mẹ, mẹ lại dùng nước giặt quần áo lau nhà”, Lý Trình Di bất giác mở miệng nói.
Một màn này cùng mẹ người tiền thân của anh giống nhau như đúc, hai loại hình ảnh không hiểu sao lại lặp lại tại thời khắc này.
"Nước cũng là tiền, giặt xong quần áo đổ đi cũng lãng phí?", Phùng Ngọc Vinh nhỏm người đứng lên, đưa tay lau mồ hôi trán.
Bà là loại phụ nữ gia đình tiêu chuẩn, người có chút gầy, hơi thấp, làn da tái nhợt quanh năm hiếm thấy ánh mặt trời. Ngũ quan bình thường, chỉ là mặt mày luôn nhăn nhó, giống như lúc nào cũng như đang lo lắng cái gì.
“Lau nhà xong, còn có thể giữ lại xả WC, cứ như vậy, nhà chúng ta cũng tiết kiệm hơn các nhà khác 1/3 tiền nước đấy”, bà Phùng Ngọc Vinh nghiêm túc thuần thục tính toán.
“Được rồi, được rồi”, Lý Trình Di ứng phó vài tiếng, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời xanh thẳm.
Một chiếc máy bay không người lái bốn cánh màu trắng chậm rãi bay qua. Trên không trung cách đó không xa, còn có hai con chim nhỏ màu đen đuổi theo chơi đùa.
"Dậy ăn sáng đi, ngủ bảnh mắt đến mười giờ, con còn chưa tìm được việc đâu, thế mà còn lười nhác?".
“Con biết rồi” Lý Trình Di một tay chống mép giường, xỏ dép vào đứng lên.
Xuống giường, anh mới cảm giác được toàn thân đau nhức, bắp chân mềm nhũn, bả vai sau lưng cũng có chút không dùng được sức, hiển nhiên là lúc trước dùng sức quá độ bên trong ở Góc chết, cơ bắp bị thương.
Đi tới phòng khách, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.
Trên bàn dài hoa văn gỗ nâu, đặt bốn cái bát nhỏ.
Trong bát màu xám trắng có hoa văn đen, theo thứ tự là một chén cháo gạo lức, một chén hoa quả màu trắng cắt thành từng miếng nhỏ không biết tên, cùng với hai miếng bánh rán trứng gà.
"Bánh rán có chút nguội, con cho vào lò vi sóng quay, tầm 30 giây là được", tiếng bà Phùng Ngọc Vinh từ phòng ngủ truyền ra.
“Con biết rồi”.
Lý Trình Di trả lời, cầm lấy thìa kim loại màu bạc, múc một muỗng cháo đen, đưa vào miệng.
Cháo ngọt nhè nhẹ mang theo cảm giác hạt thô ráp và mùi gạo lức nhàn nhạt.
Vị ấm áp làm cho anh vào giờ khắc này, không hiểu sao cảm nhận được sự chân thật trước nay chưa từng có.
“Hôm nay con không đi tập thể dục, Tiểu Đông còn gọi điện thoại tới hỏi. Nói điện thoại con không gọi được, sau đó gọi cũng không ai nhấc máy. Mẹ nói con ngủ rồi, cậu ta còn không tin, nói là đợi hết giờ làm sẽ tới tìm con. Còn có Lâm Tang, cô gái kia cũng tới hỏi con, hỏi con có rảnh không, cô ấy gửi tin nhắn cho con mà con không trả lời. Lúc trước ba con ra ngoài mua thức ăn còn gặp con bé, con bé cười cười chào hỏi ba, đúng là đứa nhỏ lễ phép”.
Bà Phùng Ngọc Vinh vừa lau nhà vừa nói không ngừng.
Trong phòng khách, Lý Trình Di ăn từng thìa cháo gạo lức.
Sau đó lại gắp một miếng trái cây màu trắng nhét vào miệng.
Đó là dưa chuột.
Anh nhận ra vị, dưa chuột bị nạo vỏ, cắt thành miếng, có chút chua, nhưng rất ngon miệng.
Bưng bát lên, ăn cháo, sau đó cầm lấy bánh rán cắn từng miếng.
Không đến năm phút, đồ trong bốn cái bát trước mắt toàn bộ bị tiêu diệt sạch sẽ.
"Con ăn no rồi, hôm nay ra ngoài có việc, là về chuyện công việc, lát nữa ăn cơm trưa không cần đợi con". Anh đứng lên, đi toilet, rửa mặt, khóe mắt đau đớn còn đang nhắc nhở anh, tất cả những gì xảy ra trước đó, không phải là mơ.
"Biết rồi, hôm nay mẹ cũng được nghỉ, máy móc trong nhà máy bảo dưỡng, chiều mới xong. Có phải công việc của con có tiến triển gì không? Có tin tức gì nhớ phải báo cho ba mẹ biết, chúng tôi ngủ cũng không yên vì chuyện của anh đấy. Nhưng cũng không cần quá gấp, chỗ bên chị con đều thuật lợi, nó nói thi xong cái bằng gì đó, hình như là kỹ sư máy móc thông minh, ba mẹ cũng không hiểu, tốn rất nhiều tiền... Nếu lấy được bằng thì thu nhập của chị cũng tăng lên, thu nhập nhà ta cũng thoải mái hơn...”.
Bà Phùng Ngọc Vinh lại lải nhải.
Lý Trình Di không phải người tiền thân, không có cảm giác phiền phức, tất cả mọi chuyện ở đây đối với anh đều mới mẻ.
Ký ức đơn thuần cũng không thể hoàn mỹ lặp lại cuộc sống đã từng sống, chỉ có tự mình trải qua, mới có thể cảm nhận được nhiều hơn.
Anh thuận miệng ứng phó, nhanh chóng đánh răng, thay quần áo, cổ tay áo khoác thể thao không biết từ lúc nào dính một chút màu đỏ.
Anh nhanh chóng xát xà phòng lên cổ tay áo, chà xát, giặt chỗ vết máu.
Sau đó thay một bộ quần áo màu xám.