Chương 35
Tất cả đồ anh chuẩn bị toàn bộ đều không thấy, toàn bộ để lại trong Góc chết.
“Hy vọng ông không lừa tôi”. Cuối cùng anh vươn tay, vỗ vào tay người đàn ông. Nếu muốn mau chóng hiểu rõ Góc chết, người trước mắt này không thể nghi ngờ là một đường tắt.
“Tôi tên Trình Ý”.
“Tân Đức Lạp”. Người đàn ông cười nói, “Cậu có thể gọi tôi là Tân Đức Lạp. Anh bạn nhỏ Lý Trình Di”.
“Đi thôi, hiện tại xử lý thương thế cho cậu trước, kéo dài thêm nữa, thị lực của cậu bị hao tổn sẽ phiền toái. Nhân tiện cũng cho cậu xem thứ cậu cảm thấy hứng thú”.
Ông ta buông tay ra, xoay người đi ra ngoài công viên nhỏ.
Lý Trình Di thở hắt ra, buông tay, bước về phía trước, chậm rãi đi theo.
Cửa công viên, ven đường, đang đỗ một chiếc xe việt dã màu đen.
Thân xe giống như dùng giấy gấp, góc cạnh rõ ràng. Hai cái đèn xe mắt tam giác phóng ra cột sáng màu trắng sáng rõ, rọi xuống mặt đất.
Trên nắp capo phía trước xe có logo hình tam giác màu bạc, dấu hiệu phía sau in hai chữ bạc: Vụ Kỳ (Cờ Sương).
Người đàn ông đi tới mở cốp xe phía sau ra, lấy ra một hộp dụng cụ y tế bằng kim loại, từ trong đó cầm ra đồ xử lý vết thương.
Xoay người, động tác của ông ta nhanh chóng xử lý vết nứt hai mắt cho Lý Trình Di.
Sau đó xoay người lại đi ra cốp sau lật xem, rất nhanh, trong tay ông ta xuất hiện một số thứ thoạt nhìn giống như bút trang điểm.
“Cần phải che giấu sao?”, Anh hỏi.
“Sẽ có ích đấy?”, Lý Trình Di đối với chuyện này cũng không tin tưởng lắm.
“Rất có ích. Ngụy trang cho cậu, tránh cho người trong nhà lo lắng”, Tân Đức Lạp gật đầu.
“Vậy thử xem sao”, Lý Trình Di gật đầu.
“Nhắm mắt lại”, Tân Đức Lạp nói.
Lý Trình Di nghe vậy nhắm mắt lại, sau đó rất nhanh liền cảm giác một có vật gì lạnh như băng lau tới lau lui trên mặt mình, dường như là đang bôi cái gì đó.
Rất nhanh, ước chừng vài phút sau.
“Được rồi”, Tân Đức Lạp thu tay lại, nhìn người trẻ tuổi trước mặt, giống như lúc chưa bị thương.
“Chỉ mất có ba phút, khuôn mặt cậu lại sáng ngời, một lần nữa lại biến thành chàng trai rất có tinh thần”, ông ta hài lòng nói.
"..." Lý Trình Di không còn gì để đối đáp, mở mắt lấy điện thoại di động ra, tự seltfie.
Chọn kiểu chụp ban đêm, chính mình trong màn hình điện thoại di động, quả nhiên trên mặt tuyệt không nhìn thấy bất kỳ vết thương nào, hơn nữa khóe mắt chỗ nứt còn có cảm giác mát nhẹ, rất thoải mái.
“Mỹ phẩm đều có công hiệu dụng dược liệu, có thể tăng tốc độ hồi phục vết thương, hàng đặc chế, bên ngoài không mua được”, Tân Đức Lạp ở một bên giải thích.
“Được rồi. Bây giờ thì sao? Có thể cho tôi tư liệu chưa? Góc chết”, Lý Trình Di bình tĩnh nói.
"Việc cậu hiện tại nên làm nhất, là trở về ngủ một giấc, nghỉ ngơi, sau khi khôi phục tinh thần rồi làm chuyện khác", Tân Đức Lạp hỏi "Cậu nghĩ điện thoại di động rất an toàn sao?".
"Toàn bộ là bản giấy?".
“Đương nhiên”, Tân Đức Lạp dừng lại, "Không phải". Ông ta nhìn về phía Lý Trình Di như nhìn kẻ ngốc.
“Cậu có biết tư liệu này dày bao nhiêu không? Tôi đâu có chỗ mà chứa? Lưu trữ trong ổ cứng. Ổ K biết không?”.
“Được rồi, hẹn mai gặp lại”, Lý Trình Di xoay người rời đi.
“Không cần phương thức liên lạc?”, giọng nói của Tân Đức Lạp từ phía sau truyền đến.
“Chờ điện thoại của ông”, Lý Trình Di không quay đầu lại, nếu đối phương ngay cả tên thật của anh cũng tra được, thì số di động chả lẽ không tra ra được sao?
Phía sau không có âm thanh hồi đáp, anh cũng lười để ý, giờ này khắc này, anh chỉ muốn về nhà rồi đổ xuống giường, ngủ một giấc.
Sau đó đứng lên chữa trị Hoa Lân Y!
Lý Trình Di nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Chỉ là khi đi vào khu chung cư, đi ngang qua một chuỗi hoa Tử Đằng rủ xuống kia.
Anh quẹo một cái, cuối cùng vẫn đi tới, dừng lại, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào đóa hoa.
Không chữa khỏi Hoa Lân Y, không chừng căn bản không ngủ được.
Xì......
Một tia khí tức mát mẻ, từ trên cánh hoa chảy vào ngón tay anh.
Rất nhanh khí tức tiêu tán, anh rõ ràng cảm giác được, mình vừa chạm qua Hoa Tử Đằng thì nó phảng phất biến thành từng cái vỏ rỗng, vật chất đặc thù bên trong bông hoa đều bị hút hết.
Anh có thể cảm giác được, rễ hoa dường như còn đang thong thả bổ sung loại vật chất đặc thù này, chỉ là rất chậm rất chậm, vừa bổ sung một chút, liền bị anh lập tức lại hấp thu hết.
Giơ tay lên, anh nhanh chóng chạm vào những bông hoa Tử Đằng khác chưa bị hút, nhanh chóng hấp thu loại vật chất đặc thù này.
Trong góc nhìn của anh, trong vòng tròn trên mu bàn tay phải, một ô vuông trong đó, đang chậm rãi sáng lên ánh tím nhàn nhạt, dường như đang sạc điện.
Ước chừng nửa phút, anh đều chạm vào tất cả hoa Tử Đằng ở nơi này cho đến khi vòng tròn Ác Chi Hoa trên mu bàn tay lần thứ ba đưa ra thông tin phản hồi --- Hoa Lân Y đã chữa trị xong.
Anh mới không cam lòng tình nguyện rời khỏi giàn hoa, đi về phía tòa nhà.
Anh cảm thấy mình sờ nhiều một chút, nói không chừng còn có thể dự trữ một chút loại vật chất đặc thù này, chờ Hoa Lân Y lại bị hao tổn thì lôi ra dùng.
Hiện tại xem ra, là suy nghĩ nhiều.
"Ngày mai, mau chóng tìm hiểu rõ tin tức Góc chết. Sau đó nghiên cứu tiến hóa Hoa Lân Y, cùng cách mở ra Hoa Thần Vị kế tiếp như thế nào!".
Mang theo ý nghĩ này, Lý Trình Di trở lại căn nhà mà vẫn chưa ai về, đóng cửa lại, quần áo cũng không cởi, nhào vào giường ngủ.
Anh hoàn toàn vùi đầu vào chiếc gối đầu mềm mại mang theo mùi bột giặt.
Giờ khắc này, trong đầu anh không nghĩ tới cái gì, chỉ muốn thanh thản ngủ một giấc.
Thời gian chậm rãi chảy xuôi, như dòng suối, không biết đã qua bao lâu.
Một hồi còi xe rất nhỏ, từ xa đến gần, dần dần rõ ràng, càng ngày càng vang trong ý thức của Lý Trình Di.
Anh chậm rãi tỉnh lại từ trong giấc ngủ sâu.