Chương 33
Liên tiếp những tiếng nổ súng, toàn bộ đều bắn chính xác vào gương mặt khổng lồ kia, mục tiêu lớn như vậy, cho dù tay người đàn ông run rẩy, đánh loạn xạ cũng trúng.
Nhưng viên đạn chỉ xuyên qua giữa mặt người vài lỗ, cái lỗ còn nhanh chóng khép lại, biến mất.
Gương mặt đen trắng bay về phía hai người, tốc độ còn nhanh hơn so với lần trước nó tấn công anh.
Lúc này Lý Trình Di cũng kịp phản ứng, cất điện thoại đi, xoay người chạy như điên lên tầng trên.
Vốn anh còn định lấy lại đồ, nhưng nhìn tốc độ di chuyển của mặt người kia nhanh hơn, anh liền biết, mình không có cơ hội.
Cho nên anh quyết đoán cất điện thoại bỏ chạy.
Phù
Phù
Phù
Lý Trình Di thở hổn hển, một hơi chạy lên tầng trên, không dừng lại, tiếp tục chạy nước rút.
Chạy một mạch lên tầng trên, anh bắt đầu cảm giác hoa mắt, đầu cảm giác mệt mỏi, muốn ngủ, đồng thời ngực cố gắng thở, lại luôn cảm giác thiếu dưỡng khí.
Hai chân cũng mềm nhũn đến mức gần như khụy xuống, sắp không đỡ nổi cơ thể, lúc nào có thể muốn ngã xuống đất.
Tim đập thình thịch, ngay cả huyệt Thái Dương cũng giật giật.
Lỗ tai bắt đầu không nghe thấy tiếng động bên ngoài, ngoại trừ tiếng tim đập, còn lại tất cả những thứ khác đều như bị bịt kín một màng da thật dày.
Đây là điềm báo thể lực cạn kiệt.
“Không được! Phải tìm chỗ trốn. Nếu như mình đoán không sai, quái vật kia có thời hạn dừng lại, chỉ cần chờ nó dừng lại thì mình có thể sống sót”.
Lý Trình Di trong lòng sáng tỏ, bắt đầu cố gắng quét mắt nhìn ga-ra tầng này.
Anh cố gắng khống chế cơn hoa mắt, tìm được một góc, bước nhanh về phía đó.
Chỉ là mới lao đi được một nửa đường, anh đột nhiên cảm giác bên người, dường như có cái gì thoáng qua.
‘!?’ Anh nhanh chóng dừng lại, quay đầu nhìn.
Lại thấy anh đi qua một chỗ trên mặt tường trắng, không biết từ lúc nào, tự nhiên có thêm một khe tường chật hẹp u ám.
Khe tường kia nằm ở bên cạnh hình trụ chịu lực, vừa vặn ở trong bóng tối của ánh đèn, không nhìn kỹ rất dễ dàng bị bỏ qua.
Khe hở không rộng, vừa vặn đủ cho một người nghiêng người đi vào, bên cạnh lỗ hổng còn có một ấn ký màu đen thật nhỏ.
Lý Trình Di từ bên ngoài nhìn vào trong, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen, không biết khe hở này sâu bao nhiêu. Ánh đèn bên ngoài chỉ có thể chiếu sáng vào độ sâu ước chừng một mét.
Lúc trước mình cũng tới, tuyệt đối không có khe hở này! Trong lòng anh gần như khẳng định.
Để tìm kiếm lối ra, lúc trước mỗi bước đi anh đều nhìn ngó, mỗi một tấc vách tường đều xem qua, không có khả năng bỏ sót một khe hở lớn như vậy.
Nhưng bây giờ......
Dừng lại đó, Lý Trình Di nghe được tiếng súng, cùng tiếng bước chân dồn dập.
Anh biết thời gian cho mình lựa chọn không còn nhiều lắm.
Đánh cược một phen!
Anh cắn răng, bước nhanh về phía khe hở.
Thay vì gửi gắm hy vọng vào thể lực sắp cạn kiệt của mình, không bằng thử khe hở đột nhiên xuất hiện này.
Trong ga-ra ngầm bất biến này, khe hở đột nhiên xuất hiện này, rất có thể chính là biến số duy nhất có thể rời đi.
Bùm.
Đang lúc anh sắp lao vào khe hở, bỗng nhiên một tia lửa nổ tung trên tường.
“Đứng lại!”, giọng nói của người đàn ông cầm súng vừa rồi lại một lần nữa vang lên.
“Quả nhiên...... Quả nhiên xuất hiện! Ha ha ha!”. Anh ta từ chỗ rẽ vọt tới phía Lý Trình Di.
Hiển nhiên, anh ta dường như đã sớm biết sẽ xuất hiện khe hở, còn không biết đuổi theo như thế nào.
“Anh!”, Người đàn ông vừa chạy vừa cầm súng nhắm vào Lý Trình Di. “Đi qua dẫn quái vật kia đi!”
Lúc này Lý Trình Di mới nhìn thấy, phía sau người đàn ông một khuôn mặt khổng lồ đang đuổi theo.
Khuôn mặt đen trắng cao hai mét kia, đang lơ lửng giữa không trung, thần sắc đờ đẫn, khóe miệng tản ra khí đen kịt, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn người đàn ông kia một chút.
Hai người cách nhau chừng mười thước, theo thời gian thì khoảng cách ngày càng rút ngắn.
Mà người phụ nữ Mạnh Đông Đông kia đã không biết đi nơi nào.
Bị họng súng nhắm trúng, cả người Lý Trình Di cứng đờ, nhìn khe hở gần trong gang tấc trước mắt, không dám nhúc nhích.
Là liều một phen xông vào, hay là ở lại dùng Trầm Túy Chi Thủ đọ sức cùng quái vật?
Tiếng bước chân lộp bộp nhanh chóng tới gần.
Người đàn ông cầm súng và mặt người cũng đang nhanh chóng lao về phía anh.
Lý Trình Di cứng đờ trong đầu nhanh chóng lóe ra các loại ý niệm. Thời gian dường như chậm lại vào lúc này.
Trán anh mồ hôi tuôn ra như suối, lấp lánh phản xạ ánh sáng trắng lạnh trong ga-ra, từng hạt chảy xuôi xuống.
Có giọt xẹt qua sống mũi, có giọt chảy vào mắt.
Nhưng anh không dám chớp mắt, hoặc là nói đã quên chớp mắt.
Làm sao bây giờ!?
Làm sao bây giờ!?
Làm sao bây giờ!?
Lý Trình Di nhìn người đàn ông cầm súng và mặt người khổng lồ không ngừng tới gần, trong đầu sôi trào.
Cuối cùng.
Người đàn ông lập tức chạy đến trước khe hở, họng súng chĩa về phía Lý Trình Di.
“Dẫn nó đi! Nhanh!”.
Hắn ta rống lên, trong cái miệng há to thậm chí còn có thể nhìn thấy hàm răng ố vàng hoen khói thuốc.
Thanh âm phảng phất từ xa lúc ẩn lúc hiện bay tới
"Chết bây giờ hay đợi lát nữa có thể chết?".
Lý Trình Di biết mình không có lựa chọn.
A!!
Anh cắn chặt răng, phát ra một tiếng gầm nhẹ chỉ có mình có thể nghe được.
Mạch máu phảng phất nổ tung, hai mắt đỏ ngầu.
Lý Trình Di đột nhiên xoay người, dùng tốc độ cao nhất xông về phía quái vật mặt người khổng lồ kia.
Xì.